Chương 366: Bắt giữ quy án
Hạ Hoa
13/06/2013
Lúc này Tú Tú thực sự đắc tội với An Nam Tú. Lý Lộ Từ không khỏi có chút khâm phục con cua này. Nó có thể chịu được An Nam Tú nhục nhã đủ đường, quất roi, bị lôi trên đất, cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần An Nam Tú muốn, nó có thể biến thành tay đấm chiến đấu ngay đằng trước.
Tuy rằng nó không phải là một con thú triệu hoán đủ tư cách, nhưng vấn đề không phải ở nó. Nó vốn chỉ là một con cua bình thường đến không thể bình thường hơn.
Một con cua ngốc như vậy, khi nó tìm được tình bạn, nó có thể lấy dũng khí tranh đấu trước mặt chủ nhân đang tức giận chỉ vì muốn chơi với bạn thêm một chút.
Lý Lộ Từ cảm thấy Tú Tú không phải phản bội An Nam Tú. Nó chỉ ham chơi mà thôi. Chỉ số thông minh của nó chỉ có chút xíu như thế, hiểu được thế nào gọi là phản bội thì trời sập mất.
Tú Tú chỉ là một con cua ngốc sẽ không phản bội An Nam Tú, chỉ biết làm một vài chuyện ngốc nghếch mà thôi, sau đó biến thành một con cua u buồn ngâm nước nóng trong nồi lẩu.
- Tôi cảm thấy, đây không phải là lỗi của Tú Tú, là lỗi của cô!
Lý Lộ Từ quyết định giúp Tú Tú.
- Tôi sai lầm sao?
An Nam Tú nghĩ một chút, sau đó khẳng định:
- Không có, làm gì có!
- Tôi và Tú Tú, ai thông minh hơn?
Lý Lộ Từ hỏi, chịu nhục đánh đồng với Tú Tú.
- Tuy anh cũng thường xuyên làm tôi tức giận, làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng anh thông minh hơn con cua ngốc kia một chút! Tuy vậy hai người đều không thích hợp được dùng chỉ số thông minh để hình dung bộ não. Tú Tú không có chỉ số thông minh, anh chỉ tốt hơn chút mà thôi, chênh lệch không lớn.
An Nam Tú không chút do dự đả kích Lý Lộ Từ. Ai bảo hắn nói cô sai lầm rồi.
- Cô…!
Lý Lộ Từ tức giận, muốn phản kích, nhưng không quên mục đích, tạm thời nhịn xuống.
- Vậy thì tôi với Tú Tú bên nào lợi hại hơn?
- Điều này thực khó khăn. Nói đến cường độ thân thể, hai người không khác mấy. Năng lực khôi phục của anh mạnh hơn nó. Nhưng trong thân thể Tú Tú có nguyệt bình, mặc dù nó không phát huy được bao nhiêu lực lượng của nguyệt bình. Hơn nữa Tú Tú biết một ít thần thuật đơn giản. Nếu so sánh, anh hơn hay là nó hơn đều được.
An Nam Tú ngẫm nghĩ một chút rồi kết luận.
- Đây là vấn đề! Tôi là Tú Tú lực lượng ngang nhau. Một là quan hầu, một là thú triệu hoán, nhưng chỉ số thông minh chênh lệch rất lớn.
Lý Lộ Từ bỏ quan phán đoán của An Nam Tú.
- Cho nên nếu so sánh, tôi làm việc càng khiến cô hài lòng. Có thể chăm sóc cô, quan tâm cô, kể chuyện cho cô, ôm cô ngủ, những thứ đó Tú Tú không thể làm được. Không phải nó không muốn làm, mà là chỉ số thông minh của nó không đủ. Nếu cô muốn nó giống tôi, cô nhất định phải dùng một lực lượng lớn để mở trí lực cho nó. Cô nhìn nó bây giờ mà xem! Cô cũng gọi nó là con cua ngốc. Cô phân cao thấp với một con cua ngốc, còn muốn trông mong nó có thể hiểu được cái gì gọi là trung thành, cái gì gọi là phản bội, thế không buồn cười sao?
- Tôi mất hứng!
An Nam Tú giận dữ trừng mắt Lý Lộ Từ.
- Lại làm sao thế?
Lý Lộ Từ không ngờ mình nói vậy chẳng những không giúp được Tú Tú, còn làm An Nam Tú giận hắn.
- Anh nghĩ lại mình vừa nói gì đó?
An Nam Tú quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.
- Tự tỉnh lại đi!
Tỉnh lại? Lý Lộ Từ đứng ở đó, suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra đáp án.
- Còn không tìm được, khả năng được cứu là rất nhỏ!
Người đàn ông trung niên thở hồ hộc bò lên bờ, ảm đạm nói.
- Hay là bị cá mập ăn mất rồi? – Bảo mẫu lo lắng hỏi, vừa an ủi Điềm Điềm – Tú Tú là mĩ nhân ngư, đang chơi trong biển. Nhà cô ấy ở biển, chờ cô ấy trở lại…
Bảo mẫu vô tình nói lại gần đúng với sự thật.
- Không thể! Phía trước có đặt lưới phòng cá mập, gần đây cũng không có động vật biển nào có khả năng tấn công rộng.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc lắc đầu, nơi này là Viên Hổ Sơn, được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt.
- Vậy thì ít ra cũng phải tìm được…
Bảo mẫu không thể nói ra hai chữ “thi thể”, cứ cảm thấy vừa rồi cô bé còn đang vui vẻ cười đùa cứ như thế mất đi. Chỉ cần có nhân tính đều không thể lạnh lùng chấp nhận chuyện như vậy.
- Tiếp tục lục soát! Mặc dù khả năng không lớn, người trưởng thành còn không thể chống đỡ được thời gian dài như vậy.
Người đàn ông trung niên nhìn bờ cát xung quanh. Bờ cát cách đó không xa không có dấu vết trẻ con lên bờ. Trên mặt biển là hai chiếc thuyền cứu hộ, người của ông ta vẫn đang bận rộn. Tuy rằng rất có thể phí công, nhưng vẫn tiếp tục.
- Vừa rồi có hai người muốn dẫn cô bé về nhà. Bọn họ tự xưng là anh chị, cô bé lại gọi cha mẹ. Cô gái bảo cô bé về nhà, sau đó cô bé sợ hãi chạy ra biển. Cô bé kia mấy ngày nay vẫn lang thang ngoài bờ biển.
Bảo mẫu kể lại chuyện đã xảy ra cho người đàn ông nghe.
- Cô bé đi lạc? Không có khả năng! Chúng tôi chưa từng phát hiện ra! Khi chúng tôi tuần tra bờ cát này chỉ nhìn thấy một cô bé ở cạnh các vị, vẫn chơi cùng tiểu thư Điềm Điềm.
Người đàn ông trung niên nghiêm nghị lắc đầu.
- Thật mà! Mỗi lần chúng tôi đưa tiểu thư đến, cô bé kia liền xuất hiện. Nếu là bạn của tiểu thư, làm sao bẩn thỉu như một đứa bé lang thang được? Chắc chắn là bỏ nhà đi!
Bảo mẫu nói xong, căm giận nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú.
- Trừ phi… bên kia có đường ống dẫn, cô bé vẫn ở trong ống. Nhưng cô bé vào Viên Hổ Sơn bằng cách nào? Chúng ta chưa từng thấy cô bé ở chỗ nào khác!
Người đàn ông nghi ngờ cực kì. Nếu hệ thống theo dõi của Viên Hổ Sơn bị một cô bé phá vỡ, thì đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!
- Mục đội trưởng, chị Hoa nói thật đấy. Vừa rồi tụi em có cẩn thận hai người kia, nhưng không ngờ…
Hai thanh niên mặc đồ lặn đi tới. Bọn họ xuống nước sớm nhất, bây giờ không còn đủ sức nữa.
- Đã báo cho đồn cảnh sát, phải điều tra hai người kia!
Người đàn ông trung niên trầm mặt. Tính chất chuyện này quá ác liệt. Ngược đãi nhi đồng là thách thức nhân tính, huống chi còn ép đứa bé đến tận bờ biển.
- Anh kéo Tú Tú lên đi, chú ý đáy biển!
An Nam Tú nhỏ giọng dặn dò Lý Lộ Từ. Cô đã rất bực bội. Cô muốn dạy dỗ sủng vật mà thôi, tự nhiên lại có một đám dân nhà quê chạy tới lung tung lộn xộn không biết làm gì.
Lý Lộ Từ bắt đầu cởi quần áo, chỉ mặc một quần đùi. Bảo mẫu thoáng liếc qua. Tuy rằng cơ thể cường kiện khỏe mạnh có thể khiến bất kì người phụ nữ nào cũng phải đỏ mặt, nhưng bảo mẫu chỉ phiền chán thầm nói “Lưu manh!”
- Cậu làm gì đấy? Cho cậu xuống nước chưa?
Người đàn ông trung niên hiển nhiên đã xem Lý Lộ Từ là tội phạm, thở dài phẫn nộ.
- Người cao lớn khỏe mạnh như vậy, không ngờ lại ngược đãi nhi đồng! Cậu còn là người sao?
Đám bảo vệ vô ích cũng bơi vào bờ. Người khác nghe tới cứu người, không chút chậm chạp đều nhảy vào biển. Người này còn phải cởi quần áo. Người khác không dư sức, hắn còn đang làm bộ làm dáng, đây là thái độ cứu người sao?
Nhìn những ánh mắt phẫn nộ xung quanh, Lý Lộ Từ biết nếu chuyện này thật sự là ngược đãi nhi đồng, Lý Lộ Từ cũng chỉ là người thường, chắc chắn chưa kịp làm gì sẽ bị đám người này đánh chết.
- Đánh chết người này, vứt xuống biển!
Có người không nhịn được muốn xông lên.
- Đánh chết hắn!
- Thiếu đạo đức!
- Vô nhân tính!
Thấy sắp không khống chế được, người đàn ông trung niên vung tay lên:
- Câm miệng! Các người nghĩ đây là nơi nào?
- Chị Hoa, làm phiền chị gọi điện cho quản gia Diệp, để ông ấy chú ý một chút. Tôi sợ thằng nhóc này có chút môn đạo, cuối cùng không giải quyết được gì.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú. Anh chàng trẻ tuổi này mặc dù có chút bối rối và bất ngờ, nhưng không nhiều lắm, lại càng không sợ hãi, nhiều hơn là khó chịu và khó hiểu, giống như cảm thấy chuyện này có thể giải quyết đơn giản.
Cô gái kia càng khó nhìn thấy, đó là thái độ hoàn toàn không nhìn xung quanh, cao cao tại thượng, dường như mặc kệ quần chúng có xúc động cỡ nào, tình hình có nghiêm trọng cỡ nào, cô cũng chẳng có chút cảm xúc, giống như việc này không thể tác động đến ý chí của cô, cuối cùng mọi chuyện đều không thoát khỏi dự kiến của cô.
Cô gái càng kiêu ngạo hơn anh chàng trẻ tuổi. Người đàn ông trung niên chỉ cảm giác được loại khí thế này trên số ít người trong Viên Hổ Sơn.
Người như vậy đều không đơn giản, cho nên ông ta mới nhiều chuyện một câu, miễn cho đến khi cảnh sát tới bắt người rồi lại thả ra.
Chị Hoa – bảo mẫu lập tức gọi điện thoại.
- Để tôi tìm được người đã, được không?
Lý Lộ Từ bị vây quanh, vẫn như cũ tốt tính nói. Dù sao những người này đều có thể nhảy cầu cứu người, vốn là việc nhiệt huyết khó gặp trong xã hội lạnh lùng này. Lý Lộ Từ không có khả năng ác liệt đối xử với bọn họ. Chuyện này vốn là hiểu lầm, có thể lí giải cảm xúc mọi người.
- Vừa rồi mày không đi, bây giờ lại đi, còn cứu cái gì? Bắt hải sản chắc!
Có người càng phẫn nộ hơn.
Thì đúng là bắt hải sản còn gì…
- Đứa bé kia là người quen của tôi, các anh không biết nó trốn chỗ nào, nhưng tôi biết. Nó không sao đâu, nó bơi còn tốt hơn bất kì ai ở đây. Thư giãn đi, đó là sự thật! – Lý Lộ Từ giải thích – Đây chỉ là hiểu lầm!
- Hiểu lầm? Thấy các người sợ hãi chạy trốn vào biển thì có!
- Cứu người trước đã. Con tin để ở đây, cho tôi đi đã được chứ?
Lý Lộ Từ chỉ vào An Nam Tú.
Mọi người hơi do dự, sợ Lý Lộ Từ nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng Lý Lộ Từ nói người không có việc gì khiến mọi người đều có hi vọng. Không ai nguyện ý nhìn thấy một đứa bé cứ như vậy mất đi.
An Nam Tú đứng đó, mặt không thay đổi. Cô lạnh lùng nhìn những sinh vật thấp hơn xung quanh coi cô như con tin.
- Cậu đi đi! Hai người, đi theo cậu ta, đừng để cậu ta chạy mất!
Người đàn ông trung niên quyết định.
Lý Lộ Từ chậm rãi đi vào trong biển, hai người đứng trên bờ vội vàng chạy theo.
Lý Lộ Từ nhặt lên một mảnh vải, vừa vào trong biển, vung vào trong nước, lập tức biến mất.
Lý Lộ Từ lặn sâu xuống đáy, bơi về phía An Nam Tú nói, nhanh chóng tìm được một khối đá ngầm. Bên cạnh đá ngầm mọc đầy rong biển, một con cua trốn trong rong biển, hai con mắt run run nhìn đông nhìn tây.
Lý Lộ Từ thấy nó lén lút không khác lúc vụng trộm kẹp dép lê trong sa mặc, lập tức đoán ra đó là Tú Tú.
Lý Lộ Từ bị Tú Tú phát hiện. Tú Tú không chút do dự nâng hòn đá ngầm ước chừng có mấy tấn quăng về phía Lý Lộ Từ, lại muốn chạy trốn.
Lý Lộ Từ đã sớm chuẩn bị, lấy miếng vải quấn trên cổ, đứng im dưới đáy nước.
Tú Tú chui vào dưới một khối đá ngầm khác, nhìn Lý Lộ Từ. Thấy miếng vải quấn trên cổ Lý Lộ Từ, lập tức vui mừng, quên hết trời đất, vội vàng bơi lại kẹp chặt miếng vải.
Lý Lộ Từ không tự chủ được lắc đầu tỏ vẻ sùng bái Tú Tú, vừa lôi kéo miếng vải.
Tú Tú mừng rỡ run run đôi mắt, không phát hiện Lý Lộ Từ đang lôi nó lại gần mà không phải nó lôi Lý Lộ Từ. Như khi bị Nhị Hắc lôi chạy khắp khu chung cư, nó cũng nghĩ mình đang giữ Nhị Hắc.
Lý Lộ Từ ôm lấy nó, Tú Tú mới phản ứng lại, đột nhiên biến thành trẻ con, tấn công Lý Lộ Từ.
- An Nam Tú bảo mày học tốt Đại Thủy Long, bây giờ thấy ngu chưa?
Lý Lộ Từ cười ha hả. Tú Tú còn chưa học được Đại Thủy Long, bây giờ thiếu thủ đoạn công kích hiệu quả.
Tú Tú phun một đường nước, bị Lý Lộ Từ nắm lấy trồi lên mặt đất.
Đợi khi Lý Lộ Từ lôi Tú Tú vẻ mặt không cam lòng lên bờ cát, một đám người đều ngẩn ngơ. Này…
Tuy rằng nó không phải là một con thú triệu hoán đủ tư cách, nhưng vấn đề không phải ở nó. Nó vốn chỉ là một con cua bình thường đến không thể bình thường hơn.
Một con cua ngốc như vậy, khi nó tìm được tình bạn, nó có thể lấy dũng khí tranh đấu trước mặt chủ nhân đang tức giận chỉ vì muốn chơi với bạn thêm một chút.
Lý Lộ Từ cảm thấy Tú Tú không phải phản bội An Nam Tú. Nó chỉ ham chơi mà thôi. Chỉ số thông minh của nó chỉ có chút xíu như thế, hiểu được thế nào gọi là phản bội thì trời sập mất.
Tú Tú chỉ là một con cua ngốc sẽ không phản bội An Nam Tú, chỉ biết làm một vài chuyện ngốc nghếch mà thôi, sau đó biến thành một con cua u buồn ngâm nước nóng trong nồi lẩu.
- Tôi cảm thấy, đây không phải là lỗi của Tú Tú, là lỗi của cô!
Lý Lộ Từ quyết định giúp Tú Tú.
- Tôi sai lầm sao?
An Nam Tú nghĩ một chút, sau đó khẳng định:
- Không có, làm gì có!
- Tôi và Tú Tú, ai thông minh hơn?
Lý Lộ Từ hỏi, chịu nhục đánh đồng với Tú Tú.
- Tuy anh cũng thường xuyên làm tôi tức giận, làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng anh thông minh hơn con cua ngốc kia một chút! Tuy vậy hai người đều không thích hợp được dùng chỉ số thông minh để hình dung bộ não. Tú Tú không có chỉ số thông minh, anh chỉ tốt hơn chút mà thôi, chênh lệch không lớn.
An Nam Tú không chút do dự đả kích Lý Lộ Từ. Ai bảo hắn nói cô sai lầm rồi.
- Cô…!
Lý Lộ Từ tức giận, muốn phản kích, nhưng không quên mục đích, tạm thời nhịn xuống.
- Vậy thì tôi với Tú Tú bên nào lợi hại hơn?
- Điều này thực khó khăn. Nói đến cường độ thân thể, hai người không khác mấy. Năng lực khôi phục của anh mạnh hơn nó. Nhưng trong thân thể Tú Tú có nguyệt bình, mặc dù nó không phát huy được bao nhiêu lực lượng của nguyệt bình. Hơn nữa Tú Tú biết một ít thần thuật đơn giản. Nếu so sánh, anh hơn hay là nó hơn đều được.
An Nam Tú ngẫm nghĩ một chút rồi kết luận.
- Đây là vấn đề! Tôi là Tú Tú lực lượng ngang nhau. Một là quan hầu, một là thú triệu hoán, nhưng chỉ số thông minh chênh lệch rất lớn.
Lý Lộ Từ bỏ quan phán đoán của An Nam Tú.
- Cho nên nếu so sánh, tôi làm việc càng khiến cô hài lòng. Có thể chăm sóc cô, quan tâm cô, kể chuyện cho cô, ôm cô ngủ, những thứ đó Tú Tú không thể làm được. Không phải nó không muốn làm, mà là chỉ số thông minh của nó không đủ. Nếu cô muốn nó giống tôi, cô nhất định phải dùng một lực lượng lớn để mở trí lực cho nó. Cô nhìn nó bây giờ mà xem! Cô cũng gọi nó là con cua ngốc. Cô phân cao thấp với một con cua ngốc, còn muốn trông mong nó có thể hiểu được cái gì gọi là trung thành, cái gì gọi là phản bội, thế không buồn cười sao?
- Tôi mất hứng!
An Nam Tú giận dữ trừng mắt Lý Lộ Từ.
- Lại làm sao thế?
Lý Lộ Từ không ngờ mình nói vậy chẳng những không giúp được Tú Tú, còn làm An Nam Tú giận hắn.
- Anh nghĩ lại mình vừa nói gì đó?
An Nam Tú quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.
- Tự tỉnh lại đi!
Tỉnh lại? Lý Lộ Từ đứng ở đó, suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra đáp án.
- Còn không tìm được, khả năng được cứu là rất nhỏ!
Người đàn ông trung niên thở hồ hộc bò lên bờ, ảm đạm nói.
- Hay là bị cá mập ăn mất rồi? – Bảo mẫu lo lắng hỏi, vừa an ủi Điềm Điềm – Tú Tú là mĩ nhân ngư, đang chơi trong biển. Nhà cô ấy ở biển, chờ cô ấy trở lại…
Bảo mẫu vô tình nói lại gần đúng với sự thật.
- Không thể! Phía trước có đặt lưới phòng cá mập, gần đây cũng không có động vật biển nào có khả năng tấn công rộng.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc lắc đầu, nơi này là Viên Hổ Sơn, được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt.
- Vậy thì ít ra cũng phải tìm được…
Bảo mẫu không thể nói ra hai chữ “thi thể”, cứ cảm thấy vừa rồi cô bé còn đang vui vẻ cười đùa cứ như thế mất đi. Chỉ cần có nhân tính đều không thể lạnh lùng chấp nhận chuyện như vậy.
- Tiếp tục lục soát! Mặc dù khả năng không lớn, người trưởng thành còn không thể chống đỡ được thời gian dài như vậy.
Người đàn ông trung niên nhìn bờ cát xung quanh. Bờ cát cách đó không xa không có dấu vết trẻ con lên bờ. Trên mặt biển là hai chiếc thuyền cứu hộ, người của ông ta vẫn đang bận rộn. Tuy rằng rất có thể phí công, nhưng vẫn tiếp tục.
- Vừa rồi có hai người muốn dẫn cô bé về nhà. Bọn họ tự xưng là anh chị, cô bé lại gọi cha mẹ. Cô gái bảo cô bé về nhà, sau đó cô bé sợ hãi chạy ra biển. Cô bé kia mấy ngày nay vẫn lang thang ngoài bờ biển.
Bảo mẫu kể lại chuyện đã xảy ra cho người đàn ông nghe.
- Cô bé đi lạc? Không có khả năng! Chúng tôi chưa từng phát hiện ra! Khi chúng tôi tuần tra bờ cát này chỉ nhìn thấy một cô bé ở cạnh các vị, vẫn chơi cùng tiểu thư Điềm Điềm.
Người đàn ông trung niên nghiêm nghị lắc đầu.
- Thật mà! Mỗi lần chúng tôi đưa tiểu thư đến, cô bé kia liền xuất hiện. Nếu là bạn của tiểu thư, làm sao bẩn thỉu như một đứa bé lang thang được? Chắc chắn là bỏ nhà đi!
Bảo mẫu nói xong, căm giận nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú.
- Trừ phi… bên kia có đường ống dẫn, cô bé vẫn ở trong ống. Nhưng cô bé vào Viên Hổ Sơn bằng cách nào? Chúng ta chưa từng thấy cô bé ở chỗ nào khác!
Người đàn ông nghi ngờ cực kì. Nếu hệ thống theo dõi của Viên Hổ Sơn bị một cô bé phá vỡ, thì đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!
- Mục đội trưởng, chị Hoa nói thật đấy. Vừa rồi tụi em có cẩn thận hai người kia, nhưng không ngờ…
Hai thanh niên mặc đồ lặn đi tới. Bọn họ xuống nước sớm nhất, bây giờ không còn đủ sức nữa.
- Đã báo cho đồn cảnh sát, phải điều tra hai người kia!
Người đàn ông trung niên trầm mặt. Tính chất chuyện này quá ác liệt. Ngược đãi nhi đồng là thách thức nhân tính, huống chi còn ép đứa bé đến tận bờ biển.
- Anh kéo Tú Tú lên đi, chú ý đáy biển!
An Nam Tú nhỏ giọng dặn dò Lý Lộ Từ. Cô đã rất bực bội. Cô muốn dạy dỗ sủng vật mà thôi, tự nhiên lại có một đám dân nhà quê chạy tới lung tung lộn xộn không biết làm gì.
Lý Lộ Từ bắt đầu cởi quần áo, chỉ mặc một quần đùi. Bảo mẫu thoáng liếc qua. Tuy rằng cơ thể cường kiện khỏe mạnh có thể khiến bất kì người phụ nữ nào cũng phải đỏ mặt, nhưng bảo mẫu chỉ phiền chán thầm nói “Lưu manh!”
- Cậu làm gì đấy? Cho cậu xuống nước chưa?
Người đàn ông trung niên hiển nhiên đã xem Lý Lộ Từ là tội phạm, thở dài phẫn nộ.
- Người cao lớn khỏe mạnh như vậy, không ngờ lại ngược đãi nhi đồng! Cậu còn là người sao?
Đám bảo vệ vô ích cũng bơi vào bờ. Người khác nghe tới cứu người, không chút chậm chạp đều nhảy vào biển. Người này còn phải cởi quần áo. Người khác không dư sức, hắn còn đang làm bộ làm dáng, đây là thái độ cứu người sao?
Nhìn những ánh mắt phẫn nộ xung quanh, Lý Lộ Từ biết nếu chuyện này thật sự là ngược đãi nhi đồng, Lý Lộ Từ cũng chỉ là người thường, chắc chắn chưa kịp làm gì sẽ bị đám người này đánh chết.
- Đánh chết người này, vứt xuống biển!
Có người không nhịn được muốn xông lên.
- Đánh chết hắn!
- Thiếu đạo đức!
- Vô nhân tính!
Thấy sắp không khống chế được, người đàn ông trung niên vung tay lên:
- Câm miệng! Các người nghĩ đây là nơi nào?
- Chị Hoa, làm phiền chị gọi điện cho quản gia Diệp, để ông ấy chú ý một chút. Tôi sợ thằng nhóc này có chút môn đạo, cuối cùng không giải quyết được gì.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú. Anh chàng trẻ tuổi này mặc dù có chút bối rối và bất ngờ, nhưng không nhiều lắm, lại càng không sợ hãi, nhiều hơn là khó chịu và khó hiểu, giống như cảm thấy chuyện này có thể giải quyết đơn giản.
Cô gái kia càng khó nhìn thấy, đó là thái độ hoàn toàn không nhìn xung quanh, cao cao tại thượng, dường như mặc kệ quần chúng có xúc động cỡ nào, tình hình có nghiêm trọng cỡ nào, cô cũng chẳng có chút cảm xúc, giống như việc này không thể tác động đến ý chí của cô, cuối cùng mọi chuyện đều không thoát khỏi dự kiến của cô.
Cô gái càng kiêu ngạo hơn anh chàng trẻ tuổi. Người đàn ông trung niên chỉ cảm giác được loại khí thế này trên số ít người trong Viên Hổ Sơn.
Người như vậy đều không đơn giản, cho nên ông ta mới nhiều chuyện một câu, miễn cho đến khi cảnh sát tới bắt người rồi lại thả ra.
Chị Hoa – bảo mẫu lập tức gọi điện thoại.
- Để tôi tìm được người đã, được không?
Lý Lộ Từ bị vây quanh, vẫn như cũ tốt tính nói. Dù sao những người này đều có thể nhảy cầu cứu người, vốn là việc nhiệt huyết khó gặp trong xã hội lạnh lùng này. Lý Lộ Từ không có khả năng ác liệt đối xử với bọn họ. Chuyện này vốn là hiểu lầm, có thể lí giải cảm xúc mọi người.
- Vừa rồi mày không đi, bây giờ lại đi, còn cứu cái gì? Bắt hải sản chắc!
Có người càng phẫn nộ hơn.
Thì đúng là bắt hải sản còn gì…
- Đứa bé kia là người quen của tôi, các anh không biết nó trốn chỗ nào, nhưng tôi biết. Nó không sao đâu, nó bơi còn tốt hơn bất kì ai ở đây. Thư giãn đi, đó là sự thật! – Lý Lộ Từ giải thích – Đây chỉ là hiểu lầm!
- Hiểu lầm? Thấy các người sợ hãi chạy trốn vào biển thì có!
- Cứu người trước đã. Con tin để ở đây, cho tôi đi đã được chứ?
Lý Lộ Từ chỉ vào An Nam Tú.
Mọi người hơi do dự, sợ Lý Lộ Từ nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng Lý Lộ Từ nói người không có việc gì khiến mọi người đều có hi vọng. Không ai nguyện ý nhìn thấy một đứa bé cứ như vậy mất đi.
An Nam Tú đứng đó, mặt không thay đổi. Cô lạnh lùng nhìn những sinh vật thấp hơn xung quanh coi cô như con tin.
- Cậu đi đi! Hai người, đi theo cậu ta, đừng để cậu ta chạy mất!
Người đàn ông trung niên quyết định.
Lý Lộ Từ chậm rãi đi vào trong biển, hai người đứng trên bờ vội vàng chạy theo.
Lý Lộ Từ nhặt lên một mảnh vải, vừa vào trong biển, vung vào trong nước, lập tức biến mất.
Lý Lộ Từ lặn sâu xuống đáy, bơi về phía An Nam Tú nói, nhanh chóng tìm được một khối đá ngầm. Bên cạnh đá ngầm mọc đầy rong biển, một con cua trốn trong rong biển, hai con mắt run run nhìn đông nhìn tây.
Lý Lộ Từ thấy nó lén lút không khác lúc vụng trộm kẹp dép lê trong sa mặc, lập tức đoán ra đó là Tú Tú.
Lý Lộ Từ bị Tú Tú phát hiện. Tú Tú không chút do dự nâng hòn đá ngầm ước chừng có mấy tấn quăng về phía Lý Lộ Từ, lại muốn chạy trốn.
Lý Lộ Từ đã sớm chuẩn bị, lấy miếng vải quấn trên cổ, đứng im dưới đáy nước.
Tú Tú chui vào dưới một khối đá ngầm khác, nhìn Lý Lộ Từ. Thấy miếng vải quấn trên cổ Lý Lộ Từ, lập tức vui mừng, quên hết trời đất, vội vàng bơi lại kẹp chặt miếng vải.
Lý Lộ Từ không tự chủ được lắc đầu tỏ vẻ sùng bái Tú Tú, vừa lôi kéo miếng vải.
Tú Tú mừng rỡ run run đôi mắt, không phát hiện Lý Lộ Từ đang lôi nó lại gần mà không phải nó lôi Lý Lộ Từ. Như khi bị Nhị Hắc lôi chạy khắp khu chung cư, nó cũng nghĩ mình đang giữ Nhị Hắc.
Lý Lộ Từ ôm lấy nó, Tú Tú mới phản ứng lại, đột nhiên biến thành trẻ con, tấn công Lý Lộ Từ.
- An Nam Tú bảo mày học tốt Đại Thủy Long, bây giờ thấy ngu chưa?
Lý Lộ Từ cười ha hả. Tú Tú còn chưa học được Đại Thủy Long, bây giờ thiếu thủ đoạn công kích hiệu quả.
Tú Tú phun một đường nước, bị Lý Lộ Từ nắm lấy trồi lên mặt đất.
Đợi khi Lý Lộ Từ lôi Tú Tú vẻ mặt không cam lòng lên bờ cát, một đám người đều ngẩn ngơ. Này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.