Chương 86: Chạy rất nhanh.
Hạ Hoa
12/04/2013
Trong một phòng khách, An Nam Tú và Lý Bán Trang đang ngồi xem ti vi trên sô pha, An Nam Tú đang nói chuyện của Lý Lộ Từ với Lý Bán Trang.
- Căn bản không cần lo lắng, chỉ cần hắn không hỏng não, bệnh tật và thương tổn bình thường căn bản sẽ không có vấn đề gì.
An Nam Tú đang ăn táo, cứng nhắc, không hề ngon chút nào.
- Cô không được lãng phí như vậy.
Lý Bán Trang là người hiểu Lý Lộ Từ nhất trên thế giới này, hai người sống cùng nhau bao năm, Lý Lộ Từ là thật hay giả rất dễ có thể nhận ra được, cô không lo anh trai, chỉ là thấy An Nam Tú đã vứt đi ba quả táo, trên mỗi quả đều cắn một miếng.
- Không ngon lẽ nào còn phải ăn hết?
An Nam Tú bất mãn nói, không ngờ Lý Bán Trang bảo cô ăn trái táo không ngon đó.
- Đây cũng là một loại quả, không chừng còn là hái xuống cùng một cây, hương vị hoàn toàn giống nhau, cô thử ăn một miếng không hợp khẩu vị, những cái khác không nếm thử nữa.
Lý Bán Trang rất tức nói, ghét nhất là lãng phí.
- Cùng một cây hái xuống, về sau những đứa trẻ trưởng thành cũng không có gì giống nhau.
An Nam Tú lại đi lấy táo, đạo lý rõ ràng như vậy, Lý Bán Trang không ngờ không hiểu, cùng một loại quả không chừng có quả ngon, có quả không ngon.
Lý Bán Trang bắt đầu tranh giành táo với An Nam Tú, sau đó lại lớn lên thành đại chiến cù lét. Lý Bán Trang không sợ ngứa ngáy, An Nam Tú đại bại dợi Lý Lộ Từ và An Tri Thủy xuống, An Nam Tú đã đỏ mặt tía tai, thở hồng hộc nằm một chỗ không nhúc nhích.
Lý Bán Trang cầm lấy táo bắt đầu ăn, như thể vô sự, thể lực của cô mạnh hơn An Nam Tú không chỉ một chút, huống hố sự ngứa ngáy làm An Nam Tú mất đi sức chiến đấu.
An Tri Thủy thở phào nhẹ nhõm, xem ra không cầm đối mặt với An Nam Tú nữa rồi, Lý Tử quả nhiên là em gái tốt nhất.
- Anh, không sao chứ?
Lý Bán Trang tiếp tục phối hợp với Lý Lộ Từ.
- Không sao, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe.
Lý Lộ Từ đi tới, nhìn thấy An Nam Tú liền ngồi xuống, nhưng An Nam Tú không tìm Lý Lộ Từ báo cáo, chuẩn bị tìm cơ hội tự mình báo thù.
- Sắp tới trưa rồi, tôi đi làm cơm cho mọi người.
An Tri Thủy chột dạ, sợ An Nam Tú, càng sợ Lý Bán Trang, vì Lý Bán Trang biết Lý Lộ Từ không sao, không chừng còn dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô, bởi vì cô và Lý Lộ Từ không có chuyện gì, tại sao lại ở lâu như vậy mới xuống?
An Tri Thủy vội vàng bỏ chạy, An Nam Tú ngẩng đầu, nhìn bóng dáng của Lý Lộ Từ và An Tri Thủy.
- Tú công chúa càng ngày càng đáng yêu.
Lý Lộ Từ nhìn tóc của An Nam Tú bị Lý Bán Trang làm cho lộn xộn, hai má ửng hồng, bộ dạng thở hổn hển, rõ ràng giống như em gái hắn lúc nhỏ, giơ tay giúp cô vuốt tóc.
Nghe thấy Lý Lộ Từ nói cô đáng yêu, An Nam Tú cau mũi lại, hừ nặng một tiếng, đứng lên, chạy vào bếp.
- Này, cô làm gì vậy?
Lý Lộ Từ vội vàng đi theo.
Lý Lộ Từ kéo cô lại.
- Anh, mau nói đi, mau nói, ở trên đó lâu như vậy, phát triển sao rồi?
Lý Bán Trang kéo cánh tay hắn, có chút hào hứng.
- Vừa rồi ai ở bên ngoài nói áp lực rất lớn, bây giờ lại quan tâm cái này sao? Anh với cô ấy chỉ là bạn thôi, theo như cô ấy nói là bạn suốt đời...
Lý Lộ Từ chỉ vào bếp nói.
- Ngốc nghếch, bạn cả đời, còn không đủ mờ ám à, vợ chồng mới cả đời chứ.
Lý Bán Trang nói.
- Anh em cũng là cả đời.
- An Tri Thủy không giống với những cô gái khác, cô ấy nói là bạn thì là bạn, mờ ám là có ý gì, cô ấy hiểu cái đó sao?
Lý Lộ Do lắc đầu thở dài:
- Nhưng Lý Tử lớn rồi, cái gì cũng không hiểu, trong trường có bạn cả đời không?
- Chỉ có anh trai là cả đời thôi.
Lý Bán Trang cười hì hì.
Lý Lộ Từ cũng biết Lý Bán Trang không có bạn như vậy, nếu có thật, hắn chắc chắn sẽ không hỏi.
- Đúng rồi, lần trước anh cù lét em, em còn đỏ mặt, vừa rồi An Nam Tú cù lét em, nhưng không có chút phản ứng nào.
Lý Lộ Từ hơi thấy kì lạ.
- Vì anh trai là người đàn ông mà Lý Tử thích.
Lý Bán Trang đỏ mặt nói.
- Ồ, vậy trước đây khi bị cù lét cười ha ha, chính vì căn bản không thích anh trai rồi.
Lý Lộ Từ bắt được chủ đề câu chuyện.
- Bây giờ lớn rồi, trước đây là trẻ con, giống như An Nam Tú, không hiểu chuyện mà.
Khi đấu khẩu với anh trai, Lý Bán Trang sẽ không thua, vì con gái có thể làm nũng, còn có thể chơi xấu, rõ ràng không biết nói đạo lý cũng được.
- Nhưng cũng thích như nhau.
Lý Lộ Từ không nói lại được cô, còn may bản thân không phải là người đàn ông hay ngượng ngùng, nếu không chắc chắn bị cô đùa đến đỏ mặt tía tai.
- Anh vào bếp xem An Nam Tú làm gì.
Lý Lộ Từ rõ ràng tự ý kéo tay cô, đi vào bếp.
Lý Bán Trang đương nhiên đi theo.
An Tri Thủy thực sự là đang chuẩn bị làm bữa trưa, cô buộc tạp dề, cầm dao, nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò đang đặt trên thớt mà ngẩn người, sau đó quay sang nhìn An Nam Tú.
An Nam Tú đứng đó chỉ huy An Tri Thủy làm miếng thịt bò, đưa ra giải thích của mình.
- Quá phức tạp, còn chưa ướp, thái thịt bò, giã ít gừng, trộn vào là được.
Lý Lộ Từ không ngờ lâu như vậy, An Tri Thủy vẫn không hề động tay, thật là là An Nam Tú chỉ huy rất sát sao, ngay cả luộc trứng cô cũng không biết kia mà.
- Tôi muốn ăn cả miếng thịt bò.
An Nam Tú thích ăn một miếng thịt bò, như vậy không cần kẹp đi kẹp lại trong bát với mọi người.
- Đun cách thủy một lúc đi, thả rau gì.
Lý Bán Trang cũng có chủ ý.
- Vậy rút cuộc là tôi phải làm gì?
An Tri Thủy nhìn bên này rồi lại quay sang bên kia, thật ra cô muốn ăn một miếng thịt bò đã chín, nhưng phải tôn trọng ý kiến của khách.
- Mọi người đi ra ngoài hết đi, để tôi làm, ai chủ bếp thì nghe người đó.
Lý Lộ Từ bắt đầu đuổi người.
- Mình giúp cậu một tay.
An Tri Thủy lùi lại, thật ra cô chạy vào là vì lo lắng, trình độ nấu nướng của cô cũng rất thành thục, biết cách sử dụng dầu muối tương dấm.
- An Nam Tú, chúng ta ra ngoài chơi đi.
Lý Bán Trang không phân trần liền kéo tay An Nam Tú đi, để lại bếp cho anh trai và An Tri Thủy, cô cảm thấy bếp là nơi rất dễ tạo ra cảm xúc .
An Nam Tú vốn chỉ huy xong mới ra ngoài, cái chỗ bếp này rất ghê tởm, lại không phải là nơi giải phẫu, máu chảy đầm đìa, ẩm ướt, bẩn thỉu, cho dù là căn bếp nhà An Tri Thủy đầy đủ ánh sáng cô cũng nghĩ như vậy.
Quan trọng là cô nghĩ gì, sự thật không quan trọng.
Cho dù không muốn để An Tri Thủy và Lý Lộ Từ ở riêng cùng nhau, An Nam Tú vẫn rời đi.
Đáng tiếc kế hoạch của Lý Bán Trang đã thất bại, Lý Lộ Từ căn bản không biết trân trọng cơ hội mà em gái mình tạo ra, hắn cũng đuổi An Tri Thủy ra ngoài, vì An Tri Thủy đã thái miếng thịt bò tan nát như cắt miếng vải.
Buổi trưa Lý Lộ Từ làm xong món thịt bò, thịt kho tàu khoai tây cách thủy, canh cà chua trứng, còn có một con cá rán.
Chỉ luận khẩu vị, chắc chắn không kém những đồ ăn trong khách sạn lớn, cũng không so được với bí kíp đầu bếp trong các quán cơm bình dân, nhưng mọi người ăn đều rất vui vẻ, đặc biệt là An Tri Thủy, lần đầu tiên có người ngoài bảo mẫu và dì Đường làm đồ cho cô ăn, cảm thấy rất không giống nhau.
Buổi chiều mới là lúc An Tri Thủy chính tức dẫn mọi người đi thăm khu biệt thự, thật ra Lý Lộ Từ chuẩn bị cáo biệt, An Tri Thủy cảm thấy có thể lượn một vòng cùng mọi người sau khi đi về.
Trên đường An Tri Thủy còn chỉ cho Lý Bán Trang một vài ngôi nhà của một số nhân vật rất quan trọng mà cô quen biết, nhưng vì bố là An Đông Dương, trong mắt An Tri Thủy là một người rất lợi hại chắc chắn không phải là những người có tiền gì đó, mà là những kiểu lão nghệ thuật gia, lão giáo sư, lão kỹ sư, ở đây có rất nhiều các căn nhà là các nhà bất động sản tặng cho họ, mục đích đương nhiên là kéo mức độ biệt thự lên, nhiều người không phải để ý tới gian nhà rộng bao nhiêu, tốt thế nào, mà để ý tới những hàng xóm có thực sự muốn kết giao và chuyện trò với mình hay không.
- Người trong ngôi nhà đó chạy rất nhanh, có lúc buổi sáng có thể nhìn thấy anh ta chạy bộ, thật không ngờ một ông chú hơn ba mươi tuổi còn có thể chạy nhanh như vậy.
An Tri Thủy chỉ vào một biệt thự trên đường nói.
- Chạy nhanh là ai?
Lý Lộ Từ nghe không hiểu.
- Hẳn là cái vị chạy vượt rào một trăm mét kia?
Lý Bán Trang cũng có chút xấu hổ, đó là sự kiêu ngạo của nhân dân Trung Hải đấy, An Tri Thủy không ngờ bảo hắn chạy nhanh.
- Có thể chạy nhanh thế nào? Có nhanh bằng Lý Lộ Từ không?
An Nam Tú bị Lý Lộ Từ nắm tay, bây giờ gần như là vậy, chỉ cần ra ngoài, Lý Lộ Từ sẽ nắm tay cô, An An Nam Tú có chút không thích, vì Lý Lộ Từ luôn coi cô là trẻ con.
- Lý Lộ Từ nếu chạy nhanh hơn hắn thì đã có thể đoạt giải vàng trong thế vận hội Olympic rồi.
An Tri Thủy nhìn kỳ tích của Lý Bán Trang, đột nhiên có chút kích động.
- Lý Bán Trang có thiên tài về phương diện âm nhạc, nói không chừng Lý Lộ Từ có thiên phú về cơ thể, có lẽ có thể chạy rất nhanh.
Lý Lộ Từ có chân dài, tuy chưa từng thấy hắn rèn luyện đặc biệt bao giờ, nhưng môn thể dục trong lớp hắn đều tích cực tham gia, năm nghìn mét hắn đều báo danh rồi.
- Anh, anh chạy cho bọn em xem đi.
Lý Bán Trang không từng nghĩ điều này, mọi người đều là người bình thường, đâu có nghĩ tới việc giành huy chương vàng ở thế vận hội chứ.
- Em nghĩ anh là chó à, còn chạy cho bọn em xem.
Lý Lộ Từ vỗ vào mông con Tiểu Miêu:
- Tiểu Miêu, chạy cho họ xem đi.
Tiểu Miêu run lên, lắc đầu vẫy đuôi chạy, Lý Bán Trang và An Tri Thủy đều cười lắc lẻ.
Đi qua nhà của người chạy rất nhanh, rồi một loạt biệt thự cạnh nhau, Lý Bán Trang hỏi, An Tri Thủy chỉ nói chỗ đó đều của một người, là minh tinh tên là Từ Bắc Thành.
Nghe cái tên này Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang đều nghĩ tới Từ Tiểu Thành, nhưng chắc chắn không phải anh em. Hai anh em họ đều biết anh ta, gần đây những người yêu thích phim truyện toàn quốc đều luôn theo dõi anh ta diễn xuất.
An Nam Tú đã không còn nhớ cái nhân vật Từ Tiểu Thành này nữa rồi, cũng không có phản ứng gì với cái tên Từ Bắc Thành.
- Người này ghê tởm muốn chết.
An Tri Thủy chán ghét nhìn khu biệt thự kia, kéo Lý Bán Trang tới.
- Sao lại ghê tởm?
Lý Bán Trang là con gái, thiên tính là rất tò mò.
- Anh ta luôn dẫn những người phụ nữ khác nhau về, hơn nữa đều là qua đêm, có khi còn có một đống người bên trong, làm bậy.
Lý Lộ Từ hiểu, với tiêu chuẩn yêu thích của An Tri Thủy, phần lớn các minh tinh đều trong phạm vi ghê tởm của cô.
- Lộ Từ, anh cũng đáng ghét chết đi ấy.
An Nam Tú cũng lặng lẽ nói với Lý Lộ Từ.
- Sao tôi lại đáng ghét chứ?
Lý Lộ Từ không hài lòng, cho dù An Nam Tú thường nói là ghét chết, mà hiện trong lời nói của cô hiển nhiên có ý tứ hàm xúc bên trong, ngay cả bạn gái hắn cũng không có, không ngờ bị An Nam Tú lấy Từ Bắc Thành ra để bình luận.
An Nam Tú không muốn giải thích, bên cạnh Lý Lộ Từ có Lý Bán Trang, còn có cả An Tri Thủy, rất nhiều phụ nữ.
Đang nói chuyện, cửa nhà xe của khu biệt thự mở ra, là một con xe chạy ra, từ từ dừng lại trước mặt các cô gái xinh đẹp, cửa xe mở ra, Từ Bắc Thành thò đầu ra ngoài, ánh mắt có chút tan rã, dù sao những cô gái này cũng đáng chú ý tới, đàn ông bình thường nhìn họ tụ tập một chỗ đều có phản ứng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.