Chương 116: Kiều Niệm Nô
Hạ Hoa
12/04/2013
Bốn phía xung quanh không có hàng xóm ở đây, cho dù ở đây có xảy ra chuyện gì, cũng chẳng có người để ý tới.
Mặc dù vậy, có tiếng vũ khí, tiếng súng liên tục vẫn thu hút sự chú ý của người khác, cái loại âm thanh đó đưa đến sự sợ hãi, chết chóc và kinh động trong không khí, ngọn cây vươn dài của cây mít khổng lồ khiến âm thanh tĩnh lặng, sau một lát, ngoại trừ tiếng chó sủa kêu kinh động, tất cả lại hồi phục lại bình thường.
Không có ai biết, ở đây đã chết hai người, bọn họ đang tính sử dụng hột quả như thế nào, tính đến tương lai tốt đẹp của bọn họ.
Quả mít quả thực có rất nhiều hạt, ngoại trừ cho mình ăn, vẫn có thể dùng để tiêu thụ, bán với giá trên trời cũng không vấn đề.
Bọn họ không phải Lý Lộ Từ, bọn họ có đường đi, có gan, cũng không sợ phiền phức, lòng tham muốn vĩnh viễn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng bọn họ.
Hiện tại bọn họ đã chết, Lý Lộ Từ tiếp thu được bài học chính là, nếu lúc đầu tự mình lấy đồ của An Nam Tú đi bán, kết cục của hắn cũng chẳng khác gì hai người bọn họ. Nếu hắn rêu rao trắng trợn, bộc lộ năng lực của mình, cuối cùng kết cục cũng sẽ như vậy.
Lý Lộ Từ giết hai người đó, súng lục đánh rơi trên mặt đất, mới phát hiện đôi tay không thể khống chế sự run hãi.
Hắn chưa gặp qua cái gì gọi là người chết, chỉ nhớ lúc nhỏ có người già chết trên thị trấn, người nhà mời đứa nhỏ túc trực bên linh cữu, nhưng đâu có nhà bình thường nào chịu để con của mình đứng suốt đêm bên cạnh quan tài? Tiền như thế thì rất ít người kiếm được.
Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang sẽ đi, ban ngày thì quen bên nơi yên tĩnh của quan tài, những người xung quanh cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, buổi tối dần an tĩnh, lác đác vài người ngồi cạnh bên quan tài. Hai anh em căng thăng mà ôm nhau, sợ hãi không ngủ được, chân cũng không dám chuyển, dùng hết sức gần người lớn một chút, đau khổ chịu đến trời sáng.
Người nhà nào kẹt sỉ, một đêm chỉ cho hai mươi, hai anh em có thể có bốn mươi đồng tiền, có lúc có người cho năm mươi mốt, có một lần thu được hẳn một trăm. Hai anh em rất là vui, chạy đến của hàng mua quả đông lạnh hai đồng chia nhau ăn.
Qủa đông lạnh rất ngọt, ở trong có mấy loại, Lý Lộ Từ vẫn nhớ là quả quýt, quả dừa, quả lê, quả đào vàng.
Lúc đó là hai anh em lần đầu tiên kiếm được tiền lúc còn nhỏ. Lý Lộ Từ mua cho em gái giầy bông mới, găng tay mới, chùm tai mới, còn một cái máy tính số nữa.
Lý Lộ Từ ngỗi ngã trên mặt đất, nhìn hai thi thể trước mắt, tự nhiên nghĩ đến rất nhiều... cũng vì cái hồi ức đó, Lý Lộ Từ không bao giờ hối hận những việc hắn làm bây giờ, những thứ sẽ làm phiền, phá hoại cuộc sống hạnh phúc con người của hắn, Lý Lộ Từ hận đến xương tủy.
Lần đầu tiên giết người, Lý Lộ Từ nhắm mắt hít sâu một lát, bây giờ không phải là lúc cảm thán, hắn phải xử lý hai thi thể này, sau sân có một cái giếng, đại khái là mới đào mấy hôm trước, dùng che và gạch để chặn, dù sao bây giờ cũng thông nguồn nước, như vậy tác dụng của giếng nước không lớn.
Lý Lộ Từ quyết định vứt hai thi thể này vào trong, giếng nước rất sâu, sau đó tìm cơ hội vùi lấp giếng nước xuống là được.
Nhưng nếu chẳng may sau này dỡ bỏ, ở đây xây dựng nhà lầu tương đối cao, mà đào tương đối sâu thì sao? Nói không chừng lại đào thấy xương, khiến người khác nghi ngờ.
Suy nghĩ đến khả năng đó, Lý Lộ Từ khong thể xử lý như thế được.
Đêm đông dần dày, Lý Lộ Từ đưa hai thi thể đến đằng sau gốc gây, tuổi lớn rồi, lại là tự mình giết, đối với người ta không một chút thương tâm, Lý Lộ Từ thật không biết sợ hãi, nhưng ngồi ở chỗ này hết đường xoay sở.
Hủy thi thể không phải là việc đơn giản, xem qua một chút thủ đoạn, làm như trong phim kinh dị, Lý Lộ Từ không làm được.
Xem ra loại chuyện này chỉ có thể kinh động đến Tú công chúa rồi, cô ấy có nhiều đạo cụ kì quái, nói không chừng có thể hủy xác vô hình, còn có bộ Buick GL8, xe không tồi, được hai, ba mươi vạn, vứt ở chỗ không có người đi khẳng định thu hút được sự chú ý của người khác, có thể thu vào dây chuyền tay của An Nam Tú.
Lý Lộ Từ không mang di động, chỉ có thể đi trước vào trong nhà cũ để thay quần áo, nhanh chóng trở về thành phố đón An Nam Tú.
Tìm thấy đồng phục cấp ba, đồng phục vốn to, Lý Lộ Từ mặc lại có chút nhỏ, nhưng cũng có thể miễn cưởng gặp người.
Lý Lộ Từ đi vào trong sân, đang chuẩn bị rời khỏi, quay người lại ở cổng sân, rút mạnh súng chỉ vào dưới tàng cây cây mít bỗng có bóng người.
Hắn mang theo súng, hắn sẽ không dấu súng ở nhà, nhưng có thể dấu súng trong dây xích trên tay An Nam Tú, không còn cách nào khác, cái việc phiền lòng này không thể nào dấu được An Nam Tú.
- Trên cây súng này trang bị hệ thống định vị, cậu nổ súng một phát, thì tôi biết ngay. Cậu lại có thể dẫn người đến đây, rất tốt, không có một chút phiền phức nào.
Bóng phụ nữ.
Dáng người thon dài, tóc đen dài đến gần đầu gối, đường con uyển chuyển, dáng người đầy đặn mượt mà có thể khiến hầu hết mỹ nhân Âu Mĩ phải xấu hổ.
Chính là người phụ nữ thần bí kia.
Thần kinh căng thẳng của Lý Lộ Từ đã trầm tĩnh lại, buông súng xuống.
Mặc dù không biết ý đồ, mục đích của người đó nhưng hắn ta có thể khẳng định người này chạy đến không phải để giết hắn.
- Tôi chôn súng ở đây.
Lý Lộ Từ nói, xem ra người này không thường xuyên giám sát hắn, không biết hắn làm những việc này.
- Bây giờ biết được cái tốt của súng rồi?
Người đó quay đầu, cái miệng hướng về nốt ruồi nhỏ động động, lộ ra ý cười dưới ánh trăng lạnh trong đêm.
- Rốt cục cô có mục đích gì?
Lý Lộ Từ rất phiền với dáng bộ của cô ta, xem ra cô ta sớm đã đoán được sẽ xảy ra việc này, cho dù cô ta sớm đã nhắc qua việc này, mà đã có chuẩn bị, nhưng Lý Lộ Từ đối với việc cô ta đưa việc phiền não dẫn đến trên người hắn thì vô cùng căm tức.
Một nhát súng kết liễu cô ta, sẽ xong được hết việc không? Cái chuyện bực bội này đã dọa Lý Lộ Từ một phát, lập tức bình tĩnh trở lại, hắn không muốn tâm tính của mình bị loại đồ vật này hướng vào con đường bạo lực đầy máu tươi.
Người phụ nữ đến trước mặt Lý Lộ Từ, cầm giấy chứng nhận trong tay. Lý Lộ Từ nhìn vào thì thấy: “Nghiên cứu viên thuộc Viện khoa học nghiên cứu thực vật Trung quốc, làm việc tại vườn thực vật Đại học Quốc gia”.
Cái danh hiệu thật dài, hơn nữa nghiên cứu viênlà bậc chức danh cao cấp, và cùng cấp bậc với hàm Giáo sư, Lý Lộ Từ cảm thán, sau đó mới nghĩ đến trọng điểm, người phụ nữ này là nghiên cứu viên của vườn thực vật? Lý Lộ Từ thật khó có thể tin cô ta. Nhưng hai kẻ chết trong sân còn giả tạo là Quốc An, bằng chứng này tạo độ tin cậy rất thấp.
- Tôi phụ trách bảo vệ cây mít vàng kia, đây chính là mục đích của tôi.
Người phụ nữ đó nói, cúi đầu xem vết máu, nhíu mày:
- Cậu trúng đạn rồi?
- Đâu có, chảng lẽ tôi thế này lại không tốt sao?
Lý Lộ Từ lắc đầu.
Người phụ nữ cười, quay đầu, mái tóc dài của cô ta liền cuốn đi cánh tay của Lý Lộ Từ, lôi hắn vào trong phòng.
Lý Lộ Từ không giãy ra, chỉ là rất ngạc nhiên khi thấy mái tóc của cô ta thật thần kì, đây xem như là môn võ sao?
- Cậu trúng đạn rồi, viên đạn ở trong người cậu, thời gian ngắn không có vấn đề gì, nhưng để một thời gian dài khó tránh khỏi ảnh hưởng đến sức khỏe, hơn nữa trong người có viên đạn, cậu làm sao qua khỏi của ải nguy hiểm?
Người phụ nữ đó nói.
Lông mày của Lý Lộ Từ nhíu sâu xuống, cái người này luôn tỏ vẻ cái gì cũng biết, cô ta đã nói với Lý Lộ Từ về việc trúng đạn, trong người có viên đạn, dường như không có việc gì khiến cô ta kinh ngạc!
- Cởi quần áo ra đi, nói cho tôi biết chỗ bị trúng đạn, tôi giúp cậu lấy ra.
Dường như cô ta không cho Lý Lộ Từ cơ hội nào cả.
- Cô có giấy phép phẫu thuật sao?
Lý Lộ Từ nghi ngờ về điều đó hỏi.
Người phụ nữ nhìn hắn.
Lý Lộ Từ đau đầu, người đàn bà này có bệnh thì phải, nói thì nói, nhìn người làm gì chư? Cô đoán tôi muốn nói gì sao hả? Chơi vui lắm sao?
- Sau này có giết người, ít nói lời thừa.
Người phụ nữ tùy tay từ trong đai lưng lấy ra mấy con dao nhỏ kẹp giữa mấy ngón tay, lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ:
- Phần lớn những kẻ trước khi giết người đều nói những lời thừa, thường thường có nghĩa là vai diễn của hắn kết thúc ở đây.
- Vừa nãy cô ở đây rồi?
Lý Lộ Từ nhìn người phụ nữ trước mặt nghi ngờ, nếu ban ngày chưa từng gặp qua cô ta hắn sẽ thực sự nghĩ cô ta là quỷ, mơ hồ không rõ, lúc nào cũng có thể xuất hiện.
- Ở ngay gần đó, thấy tư chất của cậu rất tốt, đã không làm cho tôi thất vọng.
Người phụ nữ cười , đại khái tỏ ý như khen ngợi vậy.
Chỉ có điều, phối hợp với ngũ quan yêu mị tới cực điểm và cả hơi thở lạnh như băng của cô ta, luôn khiến cho người cảm giác một loại khiêu khích nguy hiểm mà mê người.
Lý Lộ Từ phân vân một chút, vẫn chọn cách cởi quần áo, đây là một cảm giác rất kì lạ, mặc dù không chút cảm tình với cô ta, một chút cũng không hiểu cô ta, nhưng đủ cho phép cô ta dao trên người mình.
Cũng không phải là tin tưởng cô ta, chỉ là cảm thấy có một người như vậy, nếu cô ta muốn giết hắn căn bản cũng không cân phiền phức như vậy.
Lý Lộ Từ chỉ cánh tay của mình, ấn nhẹ, có cảm giác bên trong đó như có mụn nhọt.
- Đừng kêu to, đừng nhìn.
Người phụ nữ chuẩn bị động tay rồi.
- Đợi chút… không có chút thuốc tê nào sao?
Lý Lộ Từ sợ hãi vô cùng, hắn ta cũng không phải là Quan Công, Vũ Thánh có thể cắt xương trị độc, một bên vẫn đọc “Xuân Thu”, Lý Lộ Từ không có tài năng đó.
Cô ta lại nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ lại đau đầu.
- Ngất xỉu đi.
Cô ta vỗ vỗ bả vai của Lý Lộ Từ.
- Có thể hôn mê là tốt rồi.
Lý Lộ Từ cảm thấy buồn cười.
Lý Lộ Từ ngã trên mặt đất.
Cô ta bắt đầu làm việc, cắt mở cánh tay của Lý Lộ Từ, lấy viên đạn ra, cũng mổ bụng, lấy ra viên đạn còn lại.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, ít nhất cũng khiến cho sức khỏe của Lý Lộ Từ hồi phục nhanh, sau đó cô vỗ vỗ vào tay, nhìn cơ bắp của Lý Lộ Từ hồi phục nguyên trạng, trên làn da không còn một vết sẹo nào.
Ngón tay của cô ta run run đặt trên lỗ mũi của Lý Lộ Từ. Bột phấn rất nhỏ từ trong ngón tay cô rắc rắc xuống lỗ mũi của hắn, Lý Lộ Từ liền tỉnh, nhìn đầu đạn trên mặt đất, thì biết rằng thủ thuật đã kết thúc rồi:
- Vừa nãy cô làm gì, vỗ tôi một cái, tôi liền hôn mê rồi?
- Nghe nói qua vỗ hoa chưa?
Cô lau vết máu trên dao.
Lý Lộ Từ nghe qua rồi, nghe nói có người vỗ vỗ vài cái trên vai là người đó ngoan ngoãn nghe lời người khác, bị lừa tiền cũng có, sau khi xong việc thì hoàn toàn không nhớ gì hết. Đấy gọi là vỗ hoa.
- Ê te nồng độ cao.
Vừa nãy Lý Lộ Từ còn cho rằng có một phương pháp thần kì nào đó, một loại như thuốc gây mê của An Nam Tú chẳng hạn.
Lý Lộ Từ mặc quần áo, phân vân một chút, rồi hỏi:
- Tên của cô là Kiều Niệm Nô?
Cô ta gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.