Chương 429: Mục Tiêu-An Tri Thủy
Hạ Hoa
13/06/2013
An Tri Thủy đến kỳ rồi, hai ngày này phải chuẩn bị cho lễ khai giảng, khá bận, cũng không thể nghỉ ngơi tốt, thật không ngờ ăn kem quá nhanh chuyện xấu lập tức tới, bụng quặn đau.
An Tri Thủy đau đến trắng bệch cả mặt, nhìn thoáng qua An Nam Tú đang đấu võ mồm với Lý Lộ Từ, cũng không muốn cho hắn biết, mất mặt chết mất.
An Tri Thủy muốn len lén rời khỏi, Lý Lộ Từ phát hiện cô đang ôm bụng rời đi vội vàng gọi:
- Làm sao vậy?
An Tri Thủy không muốn nói cho hắn, nhưng vẻ mặt lại không thể khống chế, biết không thể gạt được Lý Lộ Từ.
- Không sao… em đi nhà vệ sinh một chút…
- Anh đi với em.
Lý Lộ Từ nói.
- Em đi vệ sinh… Anh theo làm gì…
Cho dù đau đến mức trắng bệch hai má, An Tri Thủy vẫn xấu hổ. Chỉ có con gái mới theo con gái vào nhà vệ sinh thôi. Chà chà chân, An Tri Thủy liền chạy xuống khán đài.
An Nam Tú tiếp tục coi những sinh viên tập quân sự của Đại học Quốc gia thành con kiến mà xem xét. Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy vội vội vàng vàng chạy khỏi sân thể dục.
Sân thể dục có buồng vệ sinh mà, cô ấy chạy ra ngoài làm gì?
- Đừng chạy loạn.
Lý Lộ Từ dặn dò An Nam Tú một câu, nhảy xuống khỏi khán đài, hai ba bước chạy ra khỏi sân thể dục.
- Đau bụng hả?
Ra khỏi sân thể dục, Lý Lộ Từ nhìn thấy An Tri Thủy dựa vào tường, ôm bụng, vẻ mặt đau khổ.
- Anh… sao anh tới đây…
An Tri Thủy hoang mang khẩn trương nói:
- Em nghỉ ngơi một chút rồi mới đi vệ sinh.
- Em đã thế này rồi, anh phải đi với em.
Lý Lộ Từ không để cho cô từ chối.
- Em… không cần anh đi cùng.
An Tri Thủy vốn không cần đi nhà vệ sinh, đau bụng quặn lên chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cho tốt.
- Tiêu chảy sao?
Lý Lộ Từ hỏi.
An Tri Thủy vội lắc đầu, con gái làm sao không biết xấu hổ nói cho bạn trai biết cô bị tiêu chảy, mất mặt quá đi?
- Đến phòng y tế.
Lý Lộ Từ cũng bất chấp, lờ mờ đoán được có phải vấn đề của con gái hay không? Vội vàng bế An Tri Thủy lên, chạy về phía phòng y tế.
- Thả em xuống.
An Tri Thủy hoảng sợ, bất chấp đau bụng, đấm mạnh vào Lý Lộ Từ.
- Đừng loạn nữa.
Lý Lộ Từ sa sầm mặt mắng một câu.
Không ngờ Lý Lộ Từ mắng cô.
Nắm tay của An Tri Thủy cứng lại, thân mình đang giãy nảy lên chợt mềm lại, trong lòng sinh ra một đợt cảm giác ngọt ngào ấm áp, giống như không còn đau bụng nữa.
Nhưng nghĩ bây giờ còn đang trong trường, đôi mắt An Tri Thủy liền hiện vẻ bối rối như tên trộm bị bắt ngay tại trận vậy. Làm sao đây, nhất định có người nhận ra mình hoặc Lý Lộ Từ, đến lúc đó sẽ truyền loạn lên như cái tờ truyền đơn của cái câu lạc bộ thi đấu thể thao kia mất, mà An Tri Thủy lại chẳng thể nào giải thích.
An Tri Thủy nghĩ ngợi lung tung, khẩn trương chôn sâu mặt vào ngực Lý Lộ Từ, nhắm chặt mắt, dường như mình không nhìn thấy người khác không chừng người khác cũng không thấy mình vậy.
Lý Lộ Từ cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn chỉ biết nếu thực là vấn đề kia của con gái, với cái tính bướng bỉnh lại hay xấu hổ của An Tri Thủy nhất định sẽ không nói cho hắn, chỉ có thể đưa cô đến phòng y tế xem xét.
- Làm sao vậy?
Cô gái được bế vào hai mắt nhắm chặt, mặt trắng bệch, thật làm bác sĩ hoảng sợ.
- Đau bụng.
Lý Lộ Từ khẩn trương nói.
- Không phải đẻ non chứ?
Bác sĩ nhướn mày, chỉ huy Lý Lộ Từ đặt người xuống.
- Đẻ non?
Lý Lộ Từ không hiểu ý.
- Ngày nay sinh viên chẳng biết giữ mình trong sạch, các cô gái cũng không biết tự bảo vệ lấy mình. Tôi mới nghe trường Nam Đại xảy ra một việc, huấn luyện quân sự cho tân sinh năm nhất vừa bắt đầu đã đẻ non, đứa con mới có năm tháng.
Bác sĩ đúng là đàn bà mãn kinh, nói nhiều, thích ngờ vực lung tung vô căn cứ.
- Không có… em không…
Sắc mặt An Tri Thủy lúc này không trắng nữa, đỏ hồng đến mức sắp chảy máu.
- Cô ấy không phải…
Lý Lộ Từ cũng vội vàng chứng minh.
- Cô cậu nói không tính, kiểm tra rồi mới tính.
Bác sĩ khoát tay, nói với Lý Lộ Từ:
- Cậu còn đứng đây làm gì? Đi ra ngoài đứng.
Lý Lộ Từ vội vàng ra ngoài.
- Vấn đề gì?
Bác sĩ lúc này mới hỏi An Tri Thủy.
- Em đến ngày, lại ăn kem lạnh, đau bụng.
An Tri Thủy bắt đầu đau quặn lên, ôm bụng co người lại.
- Là vậy sao? Bình thường có bệnh trạng này không?
An Tri Thủy lắc lắc đầu.
- Vậy là ngẫu nhiên à, vậy không phải vấn đề lớn. Nán lại một lúc, sau đó về phòng nghỉ ngơi cho tốt. Con gái lớn vậy còn không biết đến tháng phải chú ý cái gì sao?
Bác sĩ mở cửa, gọi Lý Lộ Từ vào.
- Cậu là bạn trai em ấy?
Bác sĩ chỉ An Tri Thủy.
- Sao để cho em ấy ăn kem hả? Con gái đến tháng không thể ăn đồ lạnh. Cậu đến dùng hai bàn tay xoa bụng làm nóng cho em ấy đi, đặt lên bụng ấy, lặp lại vài lần. Tôi đi lấy thuốc.
- Anh ấy không phải bạn trai em.
Không biết có phải do đau hay không, tiếng nói của An Tri Thủy cũng chỉ có mình cô nghe thấy.
Bác sĩ đi ra ngoài, Lý Lộ Từ đi tới, hai tay chà xát.
- Sao anh không giải thích?
An Tri Thủy trừng mắt với Lý Lộ Từ.
- Không cần… lấy túi chườm nóng là được…
Nói xong An Tri Thủy còn hơi ngượng, quả nhiên đến phòng y tế liền không thể nào gạt được Lý Lộ Từ, làm hắn biết bệnh của cô.
- Còn chưa thấy túi chườm nước nóng sao?
Lý Lộ Từ nhìn bụng An Tri Thủy.
- Dùng tay đi.
- Không, em muốn túi chườm.
Lại đau nhức, trán An Tri Thủy đã mướt mồ hôi.
- Ngoan, túi chườm nóng cũng đi ngủ trưa rồi.
Lý Lộ Từ dụ dỗ cô.
- Em cũng không phải Tú công chúa… dụ dỗ trẻ con…
An Tri Thủy muốn cười nhưng cười không nổi. Chỗ này là nơi công cộng mà, nếu bị bạn học thấy được thì làm sao giờ. Lời đồn đại vốn không thể giải thích cũng chẳng nói rõ ràng được.
- Nghe lời đi, kiểm tra sẽ không đau.
Lý Lộ Từ chỉ có thể tiếp tục xoa xoa bàn tay, duy trì nhiệt độ.
- Làm gì có chuyện thần kỳ thế chứ?
An Tri Thủy không phải trẻ con, cho nên không tin.
- Thật mà, anh đã lừa em bao giờ chưa? Nếu lừa em, chúng ta sẽ không còn là bạn.
Lý Lộ Từ tự tin mười phần.
An Tri Thủy giật mình, hơi mất hứng dời tay đi.
- Em tin anh… về sau anh không được tùy tiện mượn chuyện thế này để thề, rất tùy tiện.
- Không nghiêm túc chút sao em nghe lời.
Lý Lộ Từ giải thích, cười cười, hai tay xoa xoa.
An Tri Thủy còn muốn nói gì, cảm giác được hai bàn tay Lý Lộ Từ, há miệng thở dốc, tiếng phát ra lại thành rên rỉ.
Hai bàn tay Lý Lộ Từ rất ấm, còn thoải mái hơn túi chườm. Luồng nhiệt ấm áp này chui thẳng vào bụng An Tri Thủy, nháy mắt đã xua tan cảm giác lạnh băng kia, khiến đau đớn giống như quân đội Italy, gặp phải kẻ thù mạnh lập tức đầu hàng.
Thật sự như lời Lý Lộ Từ nói, kiểm tra sẽ không còn đau. Khó trách hắn dám nói nếu đau sẽ không còn là bạn. An Tri Thủy cảm thấy nhiệt khí kia đang choán đầy bụng cô. Cảm giác sảng khoái nhẹ nhàng này làm cho An Tri Thủy đỏ lựng cả mặt. Cô lén mở mắt, lại phát hiện Lý Lộ Từ đang tủm tỉm cười nhìn mình.
- Anh nhìn lén em.
An Tri Thủy nhắm chặt mắt lại, lông mi dài run rẩy.
- Em không nhìn lén anh sao biết anh lén nhìn em?
Lý Lộ Từ cười nói. Hắn đưa vào cơ thể An Tri Thủy sinh mạng lực của mình. Lần trước đưa vào người An Tri Thủy cũng không khác lần này, khoảng hai tháng lắm cô mới có thể hấp thu hết, nhưng cải tạo thân thể chỉ có hạn, còn xa mới so được với Trường Sinh đan. Việc cải tạo thân thể trong bất giác này cần thực hiện trong một thời gian dài.
- Em thấy khả quan hơn rồi… không còn đau nữa, lấy tay ra được rồi.
An Tri Thủy vội vàng nói.
- Bỏ tay ra còn có thể đau tiếp.
Đương nhiên Lý Lộ Từ sẽ không bỏ ra, ngoại trừ việc dùng sinh mạng lực cải tạo thân thể An Tri Thủy ra, quan trọng nhất là cơ hội đường hoàng xâm chiếm An Tri Thủy mà không tạo thành gánh nặng tâm lý gì cho cô, cũng không làm cô phản cảm, thực sự là không nhiều. Ít nhất muốn cô hoàn toàn quen thuộc cảm giác bàn tay mình chạm vào cơ thể cô. Tương lai lúc nào không có cớ lại va chạm vào thân thể cô, cô sẽ sinh ra cảm giác như đã từng, sẽ không còn bản năng kháng cự rất mẫn cảm.
An Tri Thủy không còn cách nào, đành phải để Lý Lộ Từ vuốt tiếp. Chỉ có điều hai má ngày càng hồng, bởi vì bản thân nằm yên một chỗ cho một người con trai đặt hai tay lên bụng, cảm giác thật sự là kỳ quái.
Lúc này bác sĩ lại đi đến. Lý Lộ Từ nhìn sang, dương như không phải cái vị nữ bác sĩ tiền mãn kinh vừa rồi nữa, mà là một bác sĩ nam đeo khẩu trang.
Nam bác sĩ mặc một chiếc áo blouse bác sĩ màu trắng, mang theo một chiếc hộp y tế, mở ra không ngờ là châm đồng to nhỏ và một đống khí cụ y dụng.
- Bác sĩ, làm cái gì vậy?
Lý Lộ Từ thấy kỳ lạ hỏi.
- Ồ, cần rút chút máu.
Bác sĩ kia tự tác cầm một ống tiêm nói.
- Cái gì? Rút máu? Cô ấy chỉ đau bụng thôi mà.
Lý Lộ Từ càng thấy kỳ quặc.
- Cần xét nghiệm kiểm tra, xem có chứng viêm dẫn nào khác hay không.
Bác sĩ không nhìn Lý Lộ Từ, cầm bông thấm thuốc sát trùng xoa lên cánh tay An Tri Thủy để tiêu độc.
- Bác sĩ từ từ đã.
Lý Lộ Từ còn chưa nghe đau bụng kinh còn phải rút máu xét nghiệm bao giờ.
- Bác sĩ vừa rồi đâu, cô ấy đi lấy thuốc.
- Được.
Bác sĩ nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, không ngờ lại thả ống tiêm vào lại.
Lý Lộ Từ cảm thấy có phải mình đa tâm quá không, cái ông bác sĩ lại lấy ra một chiếc châm đồng đâm vào cánh tay Lý Lộ Từ, cười lạnh một tiếng:
- Xen vào việc người khác.
Lý Lộ Từ đứng đó, không nhúc nhích nhìn gã bác sĩ kia, sau đó nắm cánh tay gã.
- Mày… mày…
Gã bác sĩ hoảng sợ, gã còn chưa gặp ai bị đâm một nhát như thế còn có thể phản kháng, khó tin, sau đó lại khẳng định:
- Mười giây, trong mười giây chắc chắn chết không nghi ngờ…
- Lý Lộ Từ…
Lý Lộ Từ xoay người, An Tri Thủy dáng vẻ mơ màng, thần trí không tỉnh táo.
- Mày làm gì cô ấy?
Lý Lộ Từ căn bản không có dấu hiệu trong mười giây sẽ chết chắc, lớn tiếng quát.
- Chỉ khiến cô ta hôn mê mà thôi.
Gã bác sĩ sau phút hoảng sợ ngắn ngủi không ngờ tỉnh tạo lại.
- Mày không phải người thường.
- Mày tính làm gì cô ấy? Vì sao muốn rút máu cô ấy?
Lý Lộ Từ sau một chốc hoảng sợ, còn may mình đi theo An Tri Thủy đến đây, bằng không cũng không biết sẽ có chuyện gì.Vệ sĩ mà An Đông Dương bố trí hẳn cũng không theo vào phòng y tế, lại càng không chú ý đến thầy thuốc.
- Tao sẽ không trả lời vấn đề của mày. Giao tao cho tổ chức của chúng mày. Mày có biết, mày không có tư cách thẩm vấn tao.
Gã bác sĩ không chút hoang mang nói, vốn không thèm để ý đến tình trạng gã giờ đang bị Lý Lộ Từ khống chế hoàn toàn, thấp giọng oán hận:
- Không có tình báo biểu hiện bên người An Tri Thủy cũng có kẻ phi nhân loại bảo vệ, phía Trung Quốc đã có thể sử dụng người phi nhân loại xa xỉ như vậy sao?
An Tri Thủy đau đến trắng bệch cả mặt, nhìn thoáng qua An Nam Tú đang đấu võ mồm với Lý Lộ Từ, cũng không muốn cho hắn biết, mất mặt chết mất.
An Tri Thủy muốn len lén rời khỏi, Lý Lộ Từ phát hiện cô đang ôm bụng rời đi vội vàng gọi:
- Làm sao vậy?
An Tri Thủy không muốn nói cho hắn, nhưng vẻ mặt lại không thể khống chế, biết không thể gạt được Lý Lộ Từ.
- Không sao… em đi nhà vệ sinh một chút…
- Anh đi với em.
Lý Lộ Từ nói.
- Em đi vệ sinh… Anh theo làm gì…
Cho dù đau đến mức trắng bệch hai má, An Tri Thủy vẫn xấu hổ. Chỉ có con gái mới theo con gái vào nhà vệ sinh thôi. Chà chà chân, An Tri Thủy liền chạy xuống khán đài.
An Nam Tú tiếp tục coi những sinh viên tập quân sự của Đại học Quốc gia thành con kiến mà xem xét. Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy vội vội vàng vàng chạy khỏi sân thể dục.
Sân thể dục có buồng vệ sinh mà, cô ấy chạy ra ngoài làm gì?
- Đừng chạy loạn.
Lý Lộ Từ dặn dò An Nam Tú một câu, nhảy xuống khỏi khán đài, hai ba bước chạy ra khỏi sân thể dục.
- Đau bụng hả?
Ra khỏi sân thể dục, Lý Lộ Từ nhìn thấy An Tri Thủy dựa vào tường, ôm bụng, vẻ mặt đau khổ.
- Anh… sao anh tới đây…
An Tri Thủy hoang mang khẩn trương nói:
- Em nghỉ ngơi một chút rồi mới đi vệ sinh.
- Em đã thế này rồi, anh phải đi với em.
Lý Lộ Từ không để cho cô từ chối.
- Em… không cần anh đi cùng.
An Tri Thủy vốn không cần đi nhà vệ sinh, đau bụng quặn lên chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cho tốt.
- Tiêu chảy sao?
Lý Lộ Từ hỏi.
An Tri Thủy vội lắc đầu, con gái làm sao không biết xấu hổ nói cho bạn trai biết cô bị tiêu chảy, mất mặt quá đi?
- Đến phòng y tế.
Lý Lộ Từ cũng bất chấp, lờ mờ đoán được có phải vấn đề của con gái hay không? Vội vàng bế An Tri Thủy lên, chạy về phía phòng y tế.
- Thả em xuống.
An Tri Thủy hoảng sợ, bất chấp đau bụng, đấm mạnh vào Lý Lộ Từ.
- Đừng loạn nữa.
Lý Lộ Từ sa sầm mặt mắng một câu.
Không ngờ Lý Lộ Từ mắng cô.
Nắm tay của An Tri Thủy cứng lại, thân mình đang giãy nảy lên chợt mềm lại, trong lòng sinh ra một đợt cảm giác ngọt ngào ấm áp, giống như không còn đau bụng nữa.
Nhưng nghĩ bây giờ còn đang trong trường, đôi mắt An Tri Thủy liền hiện vẻ bối rối như tên trộm bị bắt ngay tại trận vậy. Làm sao đây, nhất định có người nhận ra mình hoặc Lý Lộ Từ, đến lúc đó sẽ truyền loạn lên như cái tờ truyền đơn của cái câu lạc bộ thi đấu thể thao kia mất, mà An Tri Thủy lại chẳng thể nào giải thích.
An Tri Thủy nghĩ ngợi lung tung, khẩn trương chôn sâu mặt vào ngực Lý Lộ Từ, nhắm chặt mắt, dường như mình không nhìn thấy người khác không chừng người khác cũng không thấy mình vậy.
Lý Lộ Từ cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn chỉ biết nếu thực là vấn đề kia của con gái, với cái tính bướng bỉnh lại hay xấu hổ của An Tri Thủy nhất định sẽ không nói cho hắn, chỉ có thể đưa cô đến phòng y tế xem xét.
- Làm sao vậy?
Cô gái được bế vào hai mắt nhắm chặt, mặt trắng bệch, thật làm bác sĩ hoảng sợ.
- Đau bụng.
Lý Lộ Từ khẩn trương nói.
- Không phải đẻ non chứ?
Bác sĩ nhướn mày, chỉ huy Lý Lộ Từ đặt người xuống.
- Đẻ non?
Lý Lộ Từ không hiểu ý.
- Ngày nay sinh viên chẳng biết giữ mình trong sạch, các cô gái cũng không biết tự bảo vệ lấy mình. Tôi mới nghe trường Nam Đại xảy ra một việc, huấn luyện quân sự cho tân sinh năm nhất vừa bắt đầu đã đẻ non, đứa con mới có năm tháng.
Bác sĩ đúng là đàn bà mãn kinh, nói nhiều, thích ngờ vực lung tung vô căn cứ.
- Không có… em không…
Sắc mặt An Tri Thủy lúc này không trắng nữa, đỏ hồng đến mức sắp chảy máu.
- Cô ấy không phải…
Lý Lộ Từ cũng vội vàng chứng minh.
- Cô cậu nói không tính, kiểm tra rồi mới tính.
Bác sĩ khoát tay, nói với Lý Lộ Từ:
- Cậu còn đứng đây làm gì? Đi ra ngoài đứng.
Lý Lộ Từ vội vàng ra ngoài.
- Vấn đề gì?
Bác sĩ lúc này mới hỏi An Tri Thủy.
- Em đến ngày, lại ăn kem lạnh, đau bụng.
An Tri Thủy bắt đầu đau quặn lên, ôm bụng co người lại.
- Là vậy sao? Bình thường có bệnh trạng này không?
An Tri Thủy lắc lắc đầu.
- Vậy là ngẫu nhiên à, vậy không phải vấn đề lớn. Nán lại một lúc, sau đó về phòng nghỉ ngơi cho tốt. Con gái lớn vậy còn không biết đến tháng phải chú ý cái gì sao?
Bác sĩ mở cửa, gọi Lý Lộ Từ vào.
- Cậu là bạn trai em ấy?
Bác sĩ chỉ An Tri Thủy.
- Sao để cho em ấy ăn kem hả? Con gái đến tháng không thể ăn đồ lạnh. Cậu đến dùng hai bàn tay xoa bụng làm nóng cho em ấy đi, đặt lên bụng ấy, lặp lại vài lần. Tôi đi lấy thuốc.
- Anh ấy không phải bạn trai em.
Không biết có phải do đau hay không, tiếng nói của An Tri Thủy cũng chỉ có mình cô nghe thấy.
Bác sĩ đi ra ngoài, Lý Lộ Từ đi tới, hai tay chà xát.
- Sao anh không giải thích?
An Tri Thủy trừng mắt với Lý Lộ Từ.
- Không cần… lấy túi chườm nóng là được…
Nói xong An Tri Thủy còn hơi ngượng, quả nhiên đến phòng y tế liền không thể nào gạt được Lý Lộ Từ, làm hắn biết bệnh của cô.
- Còn chưa thấy túi chườm nước nóng sao?
Lý Lộ Từ nhìn bụng An Tri Thủy.
- Dùng tay đi.
- Không, em muốn túi chườm.
Lại đau nhức, trán An Tri Thủy đã mướt mồ hôi.
- Ngoan, túi chườm nóng cũng đi ngủ trưa rồi.
Lý Lộ Từ dụ dỗ cô.
- Em cũng không phải Tú công chúa… dụ dỗ trẻ con…
An Tri Thủy muốn cười nhưng cười không nổi. Chỗ này là nơi công cộng mà, nếu bị bạn học thấy được thì làm sao giờ. Lời đồn đại vốn không thể giải thích cũng chẳng nói rõ ràng được.
- Nghe lời đi, kiểm tra sẽ không đau.
Lý Lộ Từ chỉ có thể tiếp tục xoa xoa bàn tay, duy trì nhiệt độ.
- Làm gì có chuyện thần kỳ thế chứ?
An Tri Thủy không phải trẻ con, cho nên không tin.
- Thật mà, anh đã lừa em bao giờ chưa? Nếu lừa em, chúng ta sẽ không còn là bạn.
Lý Lộ Từ tự tin mười phần.
An Tri Thủy giật mình, hơi mất hứng dời tay đi.
- Em tin anh… về sau anh không được tùy tiện mượn chuyện thế này để thề, rất tùy tiện.
- Không nghiêm túc chút sao em nghe lời.
Lý Lộ Từ giải thích, cười cười, hai tay xoa xoa.
An Tri Thủy còn muốn nói gì, cảm giác được hai bàn tay Lý Lộ Từ, há miệng thở dốc, tiếng phát ra lại thành rên rỉ.
Hai bàn tay Lý Lộ Từ rất ấm, còn thoải mái hơn túi chườm. Luồng nhiệt ấm áp này chui thẳng vào bụng An Tri Thủy, nháy mắt đã xua tan cảm giác lạnh băng kia, khiến đau đớn giống như quân đội Italy, gặp phải kẻ thù mạnh lập tức đầu hàng.
Thật sự như lời Lý Lộ Từ nói, kiểm tra sẽ không còn đau. Khó trách hắn dám nói nếu đau sẽ không còn là bạn. An Tri Thủy cảm thấy nhiệt khí kia đang choán đầy bụng cô. Cảm giác sảng khoái nhẹ nhàng này làm cho An Tri Thủy đỏ lựng cả mặt. Cô lén mở mắt, lại phát hiện Lý Lộ Từ đang tủm tỉm cười nhìn mình.
- Anh nhìn lén em.
An Tri Thủy nhắm chặt mắt lại, lông mi dài run rẩy.
- Em không nhìn lén anh sao biết anh lén nhìn em?
Lý Lộ Từ cười nói. Hắn đưa vào cơ thể An Tri Thủy sinh mạng lực của mình. Lần trước đưa vào người An Tri Thủy cũng không khác lần này, khoảng hai tháng lắm cô mới có thể hấp thu hết, nhưng cải tạo thân thể chỉ có hạn, còn xa mới so được với Trường Sinh đan. Việc cải tạo thân thể trong bất giác này cần thực hiện trong một thời gian dài.
- Em thấy khả quan hơn rồi… không còn đau nữa, lấy tay ra được rồi.
An Tri Thủy vội vàng nói.
- Bỏ tay ra còn có thể đau tiếp.
Đương nhiên Lý Lộ Từ sẽ không bỏ ra, ngoại trừ việc dùng sinh mạng lực cải tạo thân thể An Tri Thủy ra, quan trọng nhất là cơ hội đường hoàng xâm chiếm An Tri Thủy mà không tạo thành gánh nặng tâm lý gì cho cô, cũng không làm cô phản cảm, thực sự là không nhiều. Ít nhất muốn cô hoàn toàn quen thuộc cảm giác bàn tay mình chạm vào cơ thể cô. Tương lai lúc nào không có cớ lại va chạm vào thân thể cô, cô sẽ sinh ra cảm giác như đã từng, sẽ không còn bản năng kháng cự rất mẫn cảm.
An Tri Thủy không còn cách nào, đành phải để Lý Lộ Từ vuốt tiếp. Chỉ có điều hai má ngày càng hồng, bởi vì bản thân nằm yên một chỗ cho một người con trai đặt hai tay lên bụng, cảm giác thật sự là kỳ quái.
Lúc này bác sĩ lại đi đến. Lý Lộ Từ nhìn sang, dương như không phải cái vị nữ bác sĩ tiền mãn kinh vừa rồi nữa, mà là một bác sĩ nam đeo khẩu trang.
Nam bác sĩ mặc một chiếc áo blouse bác sĩ màu trắng, mang theo một chiếc hộp y tế, mở ra không ngờ là châm đồng to nhỏ và một đống khí cụ y dụng.
- Bác sĩ, làm cái gì vậy?
Lý Lộ Từ thấy kỳ lạ hỏi.
- Ồ, cần rút chút máu.
Bác sĩ kia tự tác cầm một ống tiêm nói.
- Cái gì? Rút máu? Cô ấy chỉ đau bụng thôi mà.
Lý Lộ Từ càng thấy kỳ quặc.
- Cần xét nghiệm kiểm tra, xem có chứng viêm dẫn nào khác hay không.
Bác sĩ không nhìn Lý Lộ Từ, cầm bông thấm thuốc sát trùng xoa lên cánh tay An Tri Thủy để tiêu độc.
- Bác sĩ từ từ đã.
Lý Lộ Từ còn chưa nghe đau bụng kinh còn phải rút máu xét nghiệm bao giờ.
- Bác sĩ vừa rồi đâu, cô ấy đi lấy thuốc.
- Được.
Bác sĩ nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, không ngờ lại thả ống tiêm vào lại.
Lý Lộ Từ cảm thấy có phải mình đa tâm quá không, cái ông bác sĩ lại lấy ra một chiếc châm đồng đâm vào cánh tay Lý Lộ Từ, cười lạnh một tiếng:
- Xen vào việc người khác.
Lý Lộ Từ đứng đó, không nhúc nhích nhìn gã bác sĩ kia, sau đó nắm cánh tay gã.
- Mày… mày…
Gã bác sĩ hoảng sợ, gã còn chưa gặp ai bị đâm một nhát như thế còn có thể phản kháng, khó tin, sau đó lại khẳng định:
- Mười giây, trong mười giây chắc chắn chết không nghi ngờ…
- Lý Lộ Từ…
Lý Lộ Từ xoay người, An Tri Thủy dáng vẻ mơ màng, thần trí không tỉnh táo.
- Mày làm gì cô ấy?
Lý Lộ Từ căn bản không có dấu hiệu trong mười giây sẽ chết chắc, lớn tiếng quát.
- Chỉ khiến cô ta hôn mê mà thôi.
Gã bác sĩ sau phút hoảng sợ ngắn ngủi không ngờ tỉnh tạo lại.
- Mày không phải người thường.
- Mày tính làm gì cô ấy? Vì sao muốn rút máu cô ấy?
Lý Lộ Từ sau một chốc hoảng sợ, còn may mình đi theo An Tri Thủy đến đây, bằng không cũng không biết sẽ có chuyện gì.Vệ sĩ mà An Đông Dương bố trí hẳn cũng không theo vào phòng y tế, lại càng không chú ý đến thầy thuốc.
- Tao sẽ không trả lời vấn đề của mày. Giao tao cho tổ chức của chúng mày. Mày có biết, mày không có tư cách thẩm vấn tao.
Gã bác sĩ không chút hoang mang nói, vốn không thèm để ý đến tình trạng gã giờ đang bị Lý Lộ Từ khống chế hoàn toàn, thấp giọng oán hận:
- Không có tình báo biểu hiện bên người An Tri Thủy cũng có kẻ phi nhân loại bảo vệ, phía Trung Quốc đã có thể sử dụng người phi nhân loại xa xỉ như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.