Chương 214: Tình tiết luyến ái anh trai.
Hạ Hoa
13/06/2013
- Thật có lỗi, không ngăn được bà ấy.
Cửa hàng trưởng đi phía sau người phụ nữ kia, ngượng ngùng nói.
- Không có gì, em biết bà ấy.
Lý Bán Trang gật gật đầu.
Cửa hàng trưởng lại nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, do dự đi xuống.
Lúc này La Đinh Cát Lan cũng không có nhiều khách, dù sao vào giờ ăn cơm tối mà tới ăn đồ ngọt cũng không phải là nhiều, khi nhân viên phục vụ lễ phép mở cửa, ánh mắt của cửa hàng trưởng đã bị người phụ nữ này hấp dẫn.
Bà mặc một cái áo màu trắng, dùng một sợi dây đỏ buộc ở dưới nách, chỗ chói mắt nhất chính là cổ tay áo màu đỏ thêu hoa, vòng tay màu trắng làm cho đôi tay màu trắng sữa càng nổi bật.
Trên áo vẽ hoa sen, làn váy phóng khoáng động theo từng bước chân của bà, đồ án hình hoa sen bắt đầu từ phần bên cạnh gót chân, chân đi một đôi giày cao gót màu đen bằng vải, làm cho mỗi bước bà đi đều phát ra tiếng đốc đốc.
Nữ nhân này làm người ta không nhìn rõ được dung mạo, bởi vì tóc bà có chút loạn, tùy ý xõa ở hai bên mặt, phần tóc đằng sau được cố định bằng một cây trâm gỗ dài, lộ ra một cái cổ trắng như ngọc.
Bà giống như một thôn phụ hẳn là đang giặt quần áo bên sông, một nữ chủ nhân đang cắt thịt làm nhân bánh sủi cảo, thích hợp nhất với bà đó là mái ngói trắng, một ngôi nhà cũ với những bụi mai trúc.
Kiểu dáng Tây Âu của La Đinh Cát Lan không phù hợp với bà.
Trong trí nhớ của Lý Bán Trang lần cuối cùng nhìn thấy bà cũng là như thế này, đó là ba năm hay bốn năm trước? Hay là cũng không có lâu tới mức đấy, nhưng cũng đủ lâu để Lý Bán Trang đối với bà không có chút ấn tượng rõ ràng nào nữa.
- Lý Tử, chúc mừng sinh nhật.
Nữ nhân ngồi vào chỗ của anh trai cô.
Lý Bán Trang cúi đầu, tiếp tục ăn bánh ngọt.
- Lý Tử…
Nữ nhân dường như cũng không biết phải đối với Lý Bán Trang thế nào mới tốt.
- Lý Tử…
Lý Bán Trang ngẩng đầu lên, ánh mắt đã bình tĩnh rất nhiều.
- Chỉ có anh hai mới có thể gọi.
- Mẹ là mẹ của con.
Nữ nhân cũng không tức giận.
- Có nói không phải đâu.
- Biết nguyện vọng lớn nhất của con lúc nhỏ, chính là hy vọng mẹ cũng ăn sinh nhật với con, cho nên hôm nay mẹ đặc biết trở về thăm con.
Nũ nhân lộ ra thần sặc thương tiếc và yêu thương.
Lý Bán Trang nhìn bà chằm chằm, cô không thấy trong ánh mắt của người phụ nữ này có chút áy náy nào cả, không khỏi cười lạnh:
- Về với tôi? Bao lâu, hôm nay về, mai lại đi? Từ nhỏ đến lớn, thời gian bà ở nhà có quá một năm sao?
- Lần này chỉ được nửa tiếng, một lúc nữa mẹ phải đi.
Nữ nhân cười có chút miễn cưỡng xấu hổ.
- Không sao, quen rồi.
Lý Bán Trang không thèm để ý.
Hai mẹ con cũng ngồi một chỗ, cũng không nói gì nhiều, Lý Bán Trang cũng không có ý muốn nhiều lới với bà ta.
- Ở trường con có thích bạn trai nào không?
Nữ nhân tìm cách khơi chuyện.
- Không có.
- Hôm nay có nam sinh nào tỏ tình với con không? Có ai làm chuyện làm cho con cảm động không?
Nữ nhân lại hỏi.
Lý Bán Trang kì quái nhìn bà một cái:
- Chúng ta cũng không quá quen thuộc nhau, những những chuyện này cũng không phải là chuyện bà muốn hỏi?
- Sao lại không quen? Mẹ là mẹ con.
Nữ nhân ho khan một tiếng.
- Nếu có tâm sự gì, mẹ lại không ở bên cạnh con, nên nói chuyện với anh trai con nhiều một chút, dù sao con là con gái, khó phân biệt được hoa ngôn xảo ngữ của bọn con trai, để cho anh con coi chừng một chút.
Lý Bán Trang trầm mặc một hồi, không để ý tới lời của nữ nhân này.
- Tôi và anh hai thật sự là do bà sinh ra sao? Tôi chưa từng thấy qua có người mẹ nào như bà.
- Đương nhiên đúng rồi, hai đứa là anh em ruột, do mẹ sinh.
Nữ nhân nghiêm túc nói.
- Thật sự đáng tiếc.
Đôi mắt của Lý Bán Trang ảm đạm.
- Tôi vẫn hy vọng anh em tôi là được nhận nuôi, không phải do bà sinh ra.
- Con không muốn làm con mẹ tới mức ấy sao?
Nữ nhất bắt đầu kích động.
- Thì tôi và anh hai đều không phải là trọng tâm cuộc sống của bà, bà cũng không phải là trọng điểm mà tôi phải để ý.
Giong Lý Bán Trang bình tĩnh.
- Ý tôi là, có làm con gái bà hay không tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm và quan hệ giữa tôi và anh hai.
- Con nghĩ lung tung gì thế? Anh là anh, em là em, con còn muốn thế nào?
Nữ nhân dường như có chút khẩn trương.
- Không liên quan đến bà.
Tuy rằng đối phương có thân phận là mẹmẹ, nhưng Lý Bán Trang cũng sẽ không nói tâm sự của mình ra cho bà nghe.
- Xem ra lần này mẹ trở về là sai lầm rồi, mẹ nghĩ rằng con luôn có nguyện vọng, hy vọng mẹ cùng ăn sinh nhật với con.
Giọng điệu của nữ nhân rất ảo não, nhưng cũng không phải là thương tâm.
- Đó là trước kia, luôn nghĩ rằng mẹ đối với con gái là một người rất quan trọng. Sau đó tôi mới phát hiện, mẹ quan trọng, không chỉ là vì bà đẻ ra tôi, mà còn là vì bà sẽ là người nuôi dưỡng tôi, quan trọng là máu mủ tình thâm, mới có thể cấu thành quan hệ mẹ con được.
Lý Bán Trang đối mặt với người phụ nữ này, không thể nào ép xuống được cảm xúc trầm trọng nhất trong lòng.
- Hiện tại, tôi đã không còn nguyện vọng đó nữa rồi, đối với tôi bây giờ mà nói, anh hai mới là người quan trọng nhất với tôi, anh hai chính là thế giới của tôi, về phần những người khác, tôi không nhớ, không để ý.
- Vậy con cảm thấy anh con đối với con như thế nào?
Người đàn bà này quả thật không đủ tư cách làm mẹ, có thể làm con gái nói ra lời như vậy, bà ta cũng chẳng cảm thấy gì nhiều, ngược lại quan tâm sang những vấn đề khác.
Hai má Lý Bán Trang đỏ ửng, đôi mắt thiếu nữ vì hạnh phúc mà tràn đầy quyến rũ động lòng người.
- Tôi hy vọng anh hai thực hiện giúp tôi một nguyện vọng, đó là trong năm nay, Lý Tử chính là người quan trọng nhất đối với anh hai. Anh ấy hỏi tôi nguyện vọng của tôi là gì, bằng không anh ấy không thể giúp tôi thực hiện được… Nhưng tôi không nói cho anh ấy biết, bởi vì cho dù anh ấy không biết, anh ấy vẫn luôn đang làm như vậy, để Lý Tử thành người anh ấy yêu nhất.
Lý Bán Trang không quan tâm nói cho mẹ, bởi vì bà ta sẽ không nói những chuyện này với anh hai, bà ta rất nhanh sẽ đi rồi.
- Đây là sự thật, con là người nó yêu nhất. Yêu đi, là thích và trách nhiệm, con là người nó yêu nhất, không chỉ là một trong những người đó, bởi vì hiện tại nó đang vì hạnh phúc của con mà gánh vác tránh nhiệm.
Nữ nhân nói xong, dường cảm thấy mình có chút thất thố, nhìn vào bộ đồ ăn sáng loáng để xem mặt mình.
- Sao bà biết được? Bà và anh hai gặp nhau rồi?
Lý Bán Trang cảm thấy đây là mẹ cả đời nói duy nhất một câu là cô cảm thấy hạnh phúc.
- Không có.
Nữ nhân vội lắc đầu.
- Phải rồi, thằng bé đâu rồi?
- Đi vệ sinh, bà không gặp anh ấy?
Nữ nhân lắc đầu.
- Nó thì không cần.
- Anh ấy đúng là không cần, bà chưa từng chăm sóc anh ấy, tương lai cũng không cần. Tôi sẽ nhận trách nhiệm ấy, anh hai sẽ do tôi chiếu cố. Anh ấy cũng không muốn gặp bà, bà đi nhanh lên, tôi cũng không muốn anh ấy vì nhìn thấy bà mà không vui.
Lý Bán Trang cúi đầu ăn bánh ngọt, có chút lạnh lòng, thái độ của mình với mẹ không ngờ so với đối đãi người lạ còn lạnh lùng hơn.
Có đôi khi, bị tổn thương quá nặng, tâm không thể ấm áp lại được nữa, vết thương cũng chỉ là giấu đi mà thôi, cũng không có cách nào khép lại cả, Lý Bán Trang vĩnh viễn không quen được không lâu trước đây chính mình cùng anh hai ở nhà kêu khóc, cuối cùng chỉ có thể uống từng thìa từng thìa nước cho no bụng qua ngày.
Nếu tương lai mính có con cái, cô tuyệt đối sẽ không để cho con mình gặp chuyện như vậy, cho nên Lý Bán Trang mới có thế đối với vị mẹ chưa làm tròn trách nhiệm này lạnh lùng một cách thẳng thừng.
Người đàn bà thời dài một cái, chậm rãi rời đi.
Lý Bán Trang ngồi nguyên tại chỗ, kinh ngạc ngẩn người, cô cũng muốn có chút tình thương của mẹ, không phải cái kiểu mà nữ nhân kia cho, may mà cô còn có một người anh trai một người luôn tận tâm tận ý yêu thương cô, phần yêu thương này có thể bù đắp được tất cả.
Khóe miệng Lý Bán Trang nhếch lên cười ngọt ngào, đến bao giờ mình cũng có thể cảm giấc được hạnh phúc của anh hai là do chính mình hồi báo lại?
Một lúc sau, Lý Lộ Từ lên lầu, nhìn thấy Lý Bán Trang vẫn còn đang ngẩn người ra.
- Mê anh nào rồi?
Lý Lộ Từ nhìn thấy cô vẫn còn đang quá nhập thần, giơ tay lên quơ quơ trước mắt cô.
- Anh mới là đồ dại gái.
Lý Bán Trang bực mình trừng hắn.
- A, em ăn được nhiều bánh như thế rồi.
Lý Lộ Từ khẩn trương ngồi xuống ăn.
- Phải rồi, vừa nãy anh nhìn thấy mẹ, nhưng bà ấy lại đi rồi, bà ấy đến gặp em hả?
Lý Bán Trang vội vàng chú ý đến sắc mặt của anh cô, nhìn thấy hắn cũng không có vẻ gì là buồn bực cả, lúc này mới yên lòng, xem ra mình và anh hai giống nhau, đều đã quên rồi. Không hề để ý đến mẹ vì sao không quan tâm tới gia đình, hiện tại chỉ có hai anh em cũng là đủ, cũng đủ hạnh phúc rồi.
- Không biết bà ấy tới làm gì.
Lý Bán Trang không cao hứng nói.
- Ha ha… Không sao, đừng để ý đến bà ấy.
Lý Lộ Từ cười mỉa hai tiếng.
- Ăn bánh đi, cái này còn có cả Tùng lộ nữa, cho anh nếm thử.
Lý Bán Trang cầm lấy thìa đút cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ vộ vàng tránh né.
- Anh tự ăn được rồi.
- Anh dám ghét bỏ em!
Lý Bán Trang không cho, nhất định phải đút cho hắn.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ, đành phải ăn bánh, chỉ có điều ngoại trừ vị Tùng lộ ra, còn có mùi thơm đặc biệt của Lý Bán Trang, khiến cho bánh càng ngon hơn.
Nhìn đến anh trai bất đắc dĩ nuốt xuống bánh ngọt, Lý Bán Trang cười nghiêng ngả, vẫn còn muốn tiếp tục đút.
Từng miếng từng miếng, Lý Bán Trang đút hết chỗ bánh ngọt còn lại cho anh trai.
- Đi thôi.
Lý Lộ Từ nhìn đồng hồ, hỏi Lý Bán Trang.
Lý Bán Trang đã đứng lên, kéo lấy cánh tay Lý Lộ Từ, vươn đầu ngón tay lau khóe môi của hắn, đem chỗ bơ dính bên mép hắn ngậm vào miệng, cười ngọt ngào.
- Ghê quá.
Lý Lộ Từ nhe răng xì xì.
Lý Bán Trang giơ nắm tay đánh hắn một cái.
- Anh biết cái gì? Đây người ta gọi là ngọt ngào.
- Được rồi, về sau cơm thừa đều để em ăn.
- Anh dám để em ăn cơm thừa!
- Ngọt ngào a!
- Đáng ghét, đi mau lên, còn dám dông dài, cẩn thận tối nay về nhà, Tú công chúa cho anh ăn cơm thừa.
Lý Lộ Từ trả tiền, trong ánh mắt nghi hoặc của cửa hàng trưởng, cùng Lý Bán Trang rời khỏi La Đinh Cát Lan.
- Thật là em gái ruột?
- Chắc là thế.
- Có em nào lại ăn chỗ bơ dính ở khóe miệng anh trai không?
- Cái này… Có lẽ là do tình tiết luyến ái anh trai có phần nghiêm trọng.
Cửa hàng trưởng ngược lại có phần thấu hiểu, trước đây mình cũng rất sùng bái anh trai, tuy nhiên anh cô trưởng thành rồi trở nên quá khác xưa, nếu là một người anh như Lý Lộ Từ, không chừng chính mình cũng rơi vào tính huống như vậy.
Cửa hàng trưởng đi phía sau người phụ nữ kia, ngượng ngùng nói.
- Không có gì, em biết bà ấy.
Lý Bán Trang gật gật đầu.
Cửa hàng trưởng lại nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, do dự đi xuống.
Lúc này La Đinh Cát Lan cũng không có nhiều khách, dù sao vào giờ ăn cơm tối mà tới ăn đồ ngọt cũng không phải là nhiều, khi nhân viên phục vụ lễ phép mở cửa, ánh mắt của cửa hàng trưởng đã bị người phụ nữ này hấp dẫn.
Bà mặc một cái áo màu trắng, dùng một sợi dây đỏ buộc ở dưới nách, chỗ chói mắt nhất chính là cổ tay áo màu đỏ thêu hoa, vòng tay màu trắng làm cho đôi tay màu trắng sữa càng nổi bật.
Trên áo vẽ hoa sen, làn váy phóng khoáng động theo từng bước chân của bà, đồ án hình hoa sen bắt đầu từ phần bên cạnh gót chân, chân đi một đôi giày cao gót màu đen bằng vải, làm cho mỗi bước bà đi đều phát ra tiếng đốc đốc.
Nữ nhân này làm người ta không nhìn rõ được dung mạo, bởi vì tóc bà có chút loạn, tùy ý xõa ở hai bên mặt, phần tóc đằng sau được cố định bằng một cây trâm gỗ dài, lộ ra một cái cổ trắng như ngọc.
Bà giống như một thôn phụ hẳn là đang giặt quần áo bên sông, một nữ chủ nhân đang cắt thịt làm nhân bánh sủi cảo, thích hợp nhất với bà đó là mái ngói trắng, một ngôi nhà cũ với những bụi mai trúc.
Kiểu dáng Tây Âu của La Đinh Cát Lan không phù hợp với bà.
Trong trí nhớ của Lý Bán Trang lần cuối cùng nhìn thấy bà cũng là như thế này, đó là ba năm hay bốn năm trước? Hay là cũng không có lâu tới mức đấy, nhưng cũng đủ lâu để Lý Bán Trang đối với bà không có chút ấn tượng rõ ràng nào nữa.
- Lý Tử, chúc mừng sinh nhật.
Nữ nhân ngồi vào chỗ của anh trai cô.
Lý Bán Trang cúi đầu, tiếp tục ăn bánh ngọt.
- Lý Tử…
Nữ nhân dường như cũng không biết phải đối với Lý Bán Trang thế nào mới tốt.
- Lý Tử…
Lý Bán Trang ngẩng đầu lên, ánh mắt đã bình tĩnh rất nhiều.
- Chỉ có anh hai mới có thể gọi.
- Mẹ là mẹ của con.
Nữ nhân cũng không tức giận.
- Có nói không phải đâu.
- Biết nguyện vọng lớn nhất của con lúc nhỏ, chính là hy vọng mẹ cũng ăn sinh nhật với con, cho nên hôm nay mẹ đặc biết trở về thăm con.
Nũ nhân lộ ra thần sặc thương tiếc và yêu thương.
Lý Bán Trang nhìn bà chằm chằm, cô không thấy trong ánh mắt của người phụ nữ này có chút áy náy nào cả, không khỏi cười lạnh:
- Về với tôi? Bao lâu, hôm nay về, mai lại đi? Từ nhỏ đến lớn, thời gian bà ở nhà có quá một năm sao?
- Lần này chỉ được nửa tiếng, một lúc nữa mẹ phải đi.
Nữ nhân cười có chút miễn cưỡng xấu hổ.
- Không sao, quen rồi.
Lý Bán Trang không thèm để ý.
Hai mẹ con cũng ngồi một chỗ, cũng không nói gì nhiều, Lý Bán Trang cũng không có ý muốn nhiều lới với bà ta.
- Ở trường con có thích bạn trai nào không?
Nữ nhân tìm cách khơi chuyện.
- Không có.
- Hôm nay có nam sinh nào tỏ tình với con không? Có ai làm chuyện làm cho con cảm động không?
Nữ nhân lại hỏi.
Lý Bán Trang kì quái nhìn bà một cái:
- Chúng ta cũng không quá quen thuộc nhau, những những chuyện này cũng không phải là chuyện bà muốn hỏi?
- Sao lại không quen? Mẹ là mẹ con.
Nữ nhân ho khan một tiếng.
- Nếu có tâm sự gì, mẹ lại không ở bên cạnh con, nên nói chuyện với anh trai con nhiều một chút, dù sao con là con gái, khó phân biệt được hoa ngôn xảo ngữ của bọn con trai, để cho anh con coi chừng một chút.
Lý Bán Trang trầm mặc một hồi, không để ý tới lời của nữ nhân này.
- Tôi và anh hai thật sự là do bà sinh ra sao? Tôi chưa từng thấy qua có người mẹ nào như bà.
- Đương nhiên đúng rồi, hai đứa là anh em ruột, do mẹ sinh.
Nữ nhân nghiêm túc nói.
- Thật sự đáng tiếc.
Đôi mắt của Lý Bán Trang ảm đạm.
- Tôi vẫn hy vọng anh em tôi là được nhận nuôi, không phải do bà sinh ra.
- Con không muốn làm con mẹ tới mức ấy sao?
Nữ nhất bắt đầu kích động.
- Thì tôi và anh hai đều không phải là trọng tâm cuộc sống của bà, bà cũng không phải là trọng điểm mà tôi phải để ý.
Giong Lý Bán Trang bình tĩnh.
- Ý tôi là, có làm con gái bà hay không tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm và quan hệ giữa tôi và anh hai.
- Con nghĩ lung tung gì thế? Anh là anh, em là em, con còn muốn thế nào?
Nữ nhân dường như có chút khẩn trương.
- Không liên quan đến bà.
Tuy rằng đối phương có thân phận là mẹmẹ, nhưng Lý Bán Trang cũng sẽ không nói tâm sự của mình ra cho bà nghe.
- Xem ra lần này mẹ trở về là sai lầm rồi, mẹ nghĩ rằng con luôn có nguyện vọng, hy vọng mẹ cùng ăn sinh nhật với con.
Giọng điệu của nữ nhân rất ảo não, nhưng cũng không phải là thương tâm.
- Đó là trước kia, luôn nghĩ rằng mẹ đối với con gái là một người rất quan trọng. Sau đó tôi mới phát hiện, mẹ quan trọng, không chỉ là vì bà đẻ ra tôi, mà còn là vì bà sẽ là người nuôi dưỡng tôi, quan trọng là máu mủ tình thâm, mới có thể cấu thành quan hệ mẹ con được.
Lý Bán Trang đối mặt với người phụ nữ này, không thể nào ép xuống được cảm xúc trầm trọng nhất trong lòng.
- Hiện tại, tôi đã không còn nguyện vọng đó nữa rồi, đối với tôi bây giờ mà nói, anh hai mới là người quan trọng nhất với tôi, anh hai chính là thế giới của tôi, về phần những người khác, tôi không nhớ, không để ý.
- Vậy con cảm thấy anh con đối với con như thế nào?
Người đàn bà này quả thật không đủ tư cách làm mẹ, có thể làm con gái nói ra lời như vậy, bà ta cũng chẳng cảm thấy gì nhiều, ngược lại quan tâm sang những vấn đề khác.
Hai má Lý Bán Trang đỏ ửng, đôi mắt thiếu nữ vì hạnh phúc mà tràn đầy quyến rũ động lòng người.
- Tôi hy vọng anh hai thực hiện giúp tôi một nguyện vọng, đó là trong năm nay, Lý Tử chính là người quan trọng nhất đối với anh hai. Anh ấy hỏi tôi nguyện vọng của tôi là gì, bằng không anh ấy không thể giúp tôi thực hiện được… Nhưng tôi không nói cho anh ấy biết, bởi vì cho dù anh ấy không biết, anh ấy vẫn luôn đang làm như vậy, để Lý Tử thành người anh ấy yêu nhất.
Lý Bán Trang không quan tâm nói cho mẹ, bởi vì bà ta sẽ không nói những chuyện này với anh hai, bà ta rất nhanh sẽ đi rồi.
- Đây là sự thật, con là người nó yêu nhất. Yêu đi, là thích và trách nhiệm, con là người nó yêu nhất, không chỉ là một trong những người đó, bởi vì hiện tại nó đang vì hạnh phúc của con mà gánh vác tránh nhiệm.
Nữ nhân nói xong, dường cảm thấy mình có chút thất thố, nhìn vào bộ đồ ăn sáng loáng để xem mặt mình.
- Sao bà biết được? Bà và anh hai gặp nhau rồi?
Lý Bán Trang cảm thấy đây là mẹ cả đời nói duy nhất một câu là cô cảm thấy hạnh phúc.
- Không có.
Nữ nhân vội lắc đầu.
- Phải rồi, thằng bé đâu rồi?
- Đi vệ sinh, bà không gặp anh ấy?
Nữ nhân lắc đầu.
- Nó thì không cần.
- Anh ấy đúng là không cần, bà chưa từng chăm sóc anh ấy, tương lai cũng không cần. Tôi sẽ nhận trách nhiệm ấy, anh hai sẽ do tôi chiếu cố. Anh ấy cũng không muốn gặp bà, bà đi nhanh lên, tôi cũng không muốn anh ấy vì nhìn thấy bà mà không vui.
Lý Bán Trang cúi đầu ăn bánh ngọt, có chút lạnh lòng, thái độ của mình với mẹ không ngờ so với đối đãi người lạ còn lạnh lùng hơn.
Có đôi khi, bị tổn thương quá nặng, tâm không thể ấm áp lại được nữa, vết thương cũng chỉ là giấu đi mà thôi, cũng không có cách nào khép lại cả, Lý Bán Trang vĩnh viễn không quen được không lâu trước đây chính mình cùng anh hai ở nhà kêu khóc, cuối cùng chỉ có thể uống từng thìa từng thìa nước cho no bụng qua ngày.
Nếu tương lai mính có con cái, cô tuyệt đối sẽ không để cho con mình gặp chuyện như vậy, cho nên Lý Bán Trang mới có thế đối với vị mẹ chưa làm tròn trách nhiệm này lạnh lùng một cách thẳng thừng.
Người đàn bà thời dài một cái, chậm rãi rời đi.
Lý Bán Trang ngồi nguyên tại chỗ, kinh ngạc ngẩn người, cô cũng muốn có chút tình thương của mẹ, không phải cái kiểu mà nữ nhân kia cho, may mà cô còn có một người anh trai một người luôn tận tâm tận ý yêu thương cô, phần yêu thương này có thể bù đắp được tất cả.
Khóe miệng Lý Bán Trang nhếch lên cười ngọt ngào, đến bao giờ mình cũng có thể cảm giấc được hạnh phúc của anh hai là do chính mình hồi báo lại?
Một lúc sau, Lý Lộ Từ lên lầu, nhìn thấy Lý Bán Trang vẫn còn đang ngẩn người ra.
- Mê anh nào rồi?
Lý Lộ Từ nhìn thấy cô vẫn còn đang quá nhập thần, giơ tay lên quơ quơ trước mắt cô.
- Anh mới là đồ dại gái.
Lý Bán Trang bực mình trừng hắn.
- A, em ăn được nhiều bánh như thế rồi.
Lý Lộ Từ khẩn trương ngồi xuống ăn.
- Phải rồi, vừa nãy anh nhìn thấy mẹ, nhưng bà ấy lại đi rồi, bà ấy đến gặp em hả?
Lý Bán Trang vội vàng chú ý đến sắc mặt của anh cô, nhìn thấy hắn cũng không có vẻ gì là buồn bực cả, lúc này mới yên lòng, xem ra mình và anh hai giống nhau, đều đã quên rồi. Không hề để ý đến mẹ vì sao không quan tâm tới gia đình, hiện tại chỉ có hai anh em cũng là đủ, cũng đủ hạnh phúc rồi.
- Không biết bà ấy tới làm gì.
Lý Bán Trang không cao hứng nói.
- Ha ha… Không sao, đừng để ý đến bà ấy.
Lý Lộ Từ cười mỉa hai tiếng.
- Ăn bánh đi, cái này còn có cả Tùng lộ nữa, cho anh nếm thử.
Lý Bán Trang cầm lấy thìa đút cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ vộ vàng tránh né.
- Anh tự ăn được rồi.
- Anh dám ghét bỏ em!
Lý Bán Trang không cho, nhất định phải đút cho hắn.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ, đành phải ăn bánh, chỉ có điều ngoại trừ vị Tùng lộ ra, còn có mùi thơm đặc biệt của Lý Bán Trang, khiến cho bánh càng ngon hơn.
Nhìn đến anh trai bất đắc dĩ nuốt xuống bánh ngọt, Lý Bán Trang cười nghiêng ngả, vẫn còn muốn tiếp tục đút.
Từng miếng từng miếng, Lý Bán Trang đút hết chỗ bánh ngọt còn lại cho anh trai.
- Đi thôi.
Lý Lộ Từ nhìn đồng hồ, hỏi Lý Bán Trang.
Lý Bán Trang đã đứng lên, kéo lấy cánh tay Lý Lộ Từ, vươn đầu ngón tay lau khóe môi của hắn, đem chỗ bơ dính bên mép hắn ngậm vào miệng, cười ngọt ngào.
- Ghê quá.
Lý Lộ Từ nhe răng xì xì.
Lý Bán Trang giơ nắm tay đánh hắn một cái.
- Anh biết cái gì? Đây người ta gọi là ngọt ngào.
- Được rồi, về sau cơm thừa đều để em ăn.
- Anh dám để em ăn cơm thừa!
- Ngọt ngào a!
- Đáng ghét, đi mau lên, còn dám dông dài, cẩn thận tối nay về nhà, Tú công chúa cho anh ăn cơm thừa.
Lý Lộ Từ trả tiền, trong ánh mắt nghi hoặc của cửa hàng trưởng, cùng Lý Bán Trang rời khỏi La Đinh Cát Lan.
- Thật là em gái ruột?
- Chắc là thế.
- Có em nào lại ăn chỗ bơ dính ở khóe miệng anh trai không?
- Cái này… Có lẽ là do tình tiết luyến ái anh trai có phần nghiêm trọng.
Cửa hàng trưởng ngược lại có phần thấu hiểu, trước đây mình cũng rất sùng bái anh trai, tuy nhiên anh cô trưởng thành rồi trở nên quá khác xưa, nếu là một người anh như Lý Lộ Từ, không chừng chính mình cũng rơi vào tính huống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.