Chương 223: Trở thành linh thú đi
Hạ Hoa
13/06/2013
Một vòng ánh sáng chuyển động trên chuôi kiếm, thần kiếm hiển lộ, không ngờ là thông thấu xanh biếc như ngọc.
An Nam Tú cũng không đáp lời, nắm ngang quyền trượng, nhẹ giọng âm xướng, một vòng ánh sáng màu hoàng kim bao vây quanh thân An Nam Tú và con cua.
Cô gái đạp lên không khí đi tới, đi đến gần, giơ cao trường kiếm vung một cái.
Ánh kiếm xẹt qua, chém vào vòng sáng quanh thân An Nam Tú.
Vòng sáng lay động kịch liệt, con cua duy trì cân bằng một cách gian nan, An Nam Tú lại một lần nữa đọc thần thuật.
Lúc cô gái vung kiếm lần thứ hai, một cảm giác suy yếu truyền đến, khiến thân thể cô ta hơi ngừng lại, một tia điện quang nhanh như chim bay được hình thành từ phía chân trời xa xăm, bắn nhanh tới.
Cô gái còn chưa vung kiếm được hết lần thứ hai, bàn chân đạp một cái, cái bóng màu đỏ lùi lại, tia điện kia nhanh như chớp xuyên qua chỗ cô vừa đứng, bổ vào một cây đại thụ.
Lá rụng đầy trời, vụn cây như tuyết, cả một cái cây trực tiếp bị chém thành vô số mảnh vụn.
- Không hổ là điện hạ, song song thực hiện suy yếu, trói buộc, mê man, nghẹn khí bốn loại thần thuật, lại yên lặng gọi Phi điểu thiên tầm, thiếu chút thì chết rồi.
Cô gái thở dài than.
- Ngươi không phải là cá gặp nước sao? Một kiếm vừa rồi lại không có lực đạo gì cả.
An Nam Tú không để ý tới thái độ khiêu khích của cô gái.
- Thật sự chỉ là đùa thôi sao? Nếu còn tiếp tục như vậy, ta cũng không có hứng thú gì rồi.
- Được rồi.
Cô gái xoay người, duỗi cánh tay ra.
Gió cuốn hồng y, bạch cơ như tuyết.
An Nam Tú biến sắc, sau đó một nhát kiếm ánh lên không một vết tích từ khoảng cách hơn trăm bước đánh vào vòng sáng.
Dường như kiếm của cô ta đột nhiên duỗi dài ra hơn một trăm thước, một lực đạo thật lớn làm cho vòng sáng sụp đổ trong nháy mắt, An Nam Tú và con cua bị đánh bay ra ngoài, đâm vào sườn núi.
Cây cối đổ sập, trên sườn núi lưu lại một cái động thật sâu, ở đấy động, tám chân của Tú Tú gắt gao chúi vào nham thạch cứng rắn.
An Nam Từ từ lưng cua đứng lên, nhìn nhằm nhằm vào cô gái.
- Ha ha, hóa ra mất đi sự phòng hộ gần của linh thú, thần thuật sư cũng không chịu được một đòn. Đang lúc không đủ thời gian ngâm xướng những chú ngữ vừa dài vừa thối như vỏ bọc thi thể đó, thần thuật sư cũng phải chịu bó tay không có biện pháp sao?
Cô ta và An Nam Tú giống nhau ở một điểm duy nhất đó là đều xem thường thân phận của đối phương.
An Nam Tú nhìn Tô Mạc Già, cúi đầu thở, thân thể hư nhược, lực lượng biến mất, duy trì trạng thái đan dược đều làm cho cô có chút cảm thấy lực bất tòng tâm, mà Tô Mạc Già tựa như một cái búp bê giấy, miệng cọp gan thỏ, yêu ớt tới mức trong thời kì cường thịnh nhất của An Nam Tú cô sẽ không cần động một đầu ngón tay, nhưng là chính như cô nói, cô ta là cá gặp nước, An Nam Tú có thể cảm giác được hơi thở của cô ta đang dần dần tăng cường, thậm chí có thể chiến đấu càng lâu lực lượng càng mạnh.
Nhất định phải chiến quyết, dùng cách nhanh nhất để xử lý cái mối họa lớn này, An Nam Tú từng vững tin rằng Tô Mạc Già đã bị thần thuật của cô đánh thành từng mảnh, nhưng ngẫu nhiên cảm thấy mình còn có thể sống, vậy thì kẻ thù số một của An Nam Tú – Tô Mạc Già, cũng có thể còn sống.
Tô Mạc Già đã chết, An Nam Tú cũng không còn gì phải lo lắng.
Tô Mạc Già tựa như tử thần bước tới, bước trong không trung phát ra những tiếng bước chân nho nhỏ, dần dần tới gần An Nam Tú.
Một ánh sáng mạnh mẽ từ phía trước phóng tới, khiến cho ánh mắt Tô Mạc Già bị chói lòa.
- Ai nói An Nam Tú không có linh thú? Ta chỉ là không có đáp ứng mà thôi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể!
Tô Mạc Già đương nhiên không có khả năng lâu như vậy còn chưa thích ứng, chỉ là nhắm mắt lại, đối với cô ta mà nói, nhắn hay mở đều không ảnh hưởng lớn tới chuyện chiến đấu.
Có tiếng nam tử vang lên, có tiếng của một vật nặng vang lên trước người, To Mạc Già tùy tiện vung tay, chém một nhát.
- Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ… Lý Lộ Từ!
An Nam Tú hét lên, đột nhiên trở nên táo bạo, điên cuồng:
- Không phải tôi đã bảo anh cút đi rồi sao!
- Tôi biết mà, Công chúa điện hạ của tôi, vì sao đột nhiên lại không ngoan rồi.
Lý Lộ Từ che ở trước người An Nam Tú, cho dù hắn không biết An Nam Tú tại Thiên Vân thần cảnh từ trước tới nay là cái dạng gì, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình vẫn rất hiểu An Nam Tú chính là chân chính An Nam Tú, An Nam Tú mà hắn quen thuộc, An Nam Tú mà hắn biết, lúc cô đột nhiên “mệnh lệnh” cho hắn, từ thái độ ác liệt của cô hắn liền cảm giác ra được có gì đó không tầm thường.
Tô Mạc Già đứng trong không trung, gió núi lay động hồng y, lộ ra đôi chân mềm mại nhẵn mịn, màn vài sa tanh đen che lấp dung mạo cô ta, cô ta đứng đó nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú biểu hiện kì quái.
- Lý Lộ Từ, chạy đi, tôi có thể ngăn cản được cô ta.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ đứng trước mắt, tên ngốc này, vì sao không chạy đi? Chỉ cần hắn chạy rồi, Tô Mạc Già có hứng thú đuổi theo hắn sao? Cho dù tối nay An Nam Tú bị Tô Mạc Già giết, ít nhất Lý Lộ Từ vẫn có thể sống, bởi vì Lý Lộ Từ chỉ là một người bình thường, Tô Mạc Già cơ bản không thèm để ý.
- Biến tôi thành linh thú của cô đi, trở thành cái gì thảo thú ấy.
Lý Lộ Từ đã đứng ở bên cạnh xem một lúc, đã biết rõ Tô Mạc Già là kẻ thù cuối cùng ở Thiên Vân tuần cảnh mà An Nam Tú đã từng đánh, lực lượng mà An Nam Tú thường hay biểu hiện ra là một loại cường đại mà Lý Lộ Từ không thể lý giải được, nhưng hiển nhiên kém rất xa so với thực lực chân chính của An Nam Tú, To Mạc Già lúc này cũng không bị suy yếu đi như An Nam Tú… Trong thời điểm đầy nguy cơ như thế này, Lý Lộ Từ đâu còn nhớ rõ cái gì sinh mệnh thành khả quý, ái tình giới cân cao, nếu vì tự do, hai thứ đấy đều có thể vứt bỏ.
(*Cuộc sống là quý giá, tình yêu cũng thế)
- Cái đó muốn biến là có thể biến sao?
An Nam Tú cuống lên, thật không ngờ Lý Lộ Từ chạy đến đây vì chuyện này.
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, bây giờ cũng không phải lúc để nói mấy chuyện nhảm nhí.
- Cô nghĩ biện pháp, tôi giúp cô ngăn lại.
- Về đi…
An Nam Tú còn chưa nói xong, Lý Lộ Từ đã nhảy lên cao, một quyền đánh ra không do dự.
Nắm đấm phát ra gió, thân hình tựa như hổ nhảy khe nước, thân hình cao lớn của Lý Lộ Từ mang theo tiếng gió gào rít mà tới, dường như chỉ một chút nữa là có thể đên Tô Mạc Già đánh thành thịt nát.
Tô Mạc già giơ tay giữ lại mạng che, chậm rãi nâng kiếm, trong lúc nắm đấm của Lý Lộ Từ gần chạm tới trước người.
Nắm đám thật lớn, thân kiếm thật mỏng.
Nắm đấm của Lý Lộ Từ bật ra máu tươi, thân kiếm chỉ nhẹ nhàng đụng đậy, Tô Mạc già không hề nhúc nhích.
Lý Lộ Từ đã bắt đầu hiểu được ý nghĩa của chuyện bọ ngựa đá xe và kiến lay cây.
Nhưng Lý Lộ Từ căn bản không thèm để ý việc hắn công kích không có hiệu quả, một tay khác đã đánh về phía bụng của Tô Mạc Già.
- Bụng của nữ giới là nơi dựng dục sinh mạng, đối với nam nhân mà nói là vùng đất thần thánh không thể xâm phạm.
Tô Mạc Già giơ tay lên nắm lấy tay Lý Lộ Từ, dịu dàng nói:
- Sau này không được đánh vào bụng của nữ giới, biết chưa?
- Thần kinh!
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy tiếng nói quyến rũ làm cho da gà da vịt trên người đều muốn rơi xuống đất, hóa ra ở xa xa nghe thấy tiếng Tô Mạc Già cảm thấy đầy hương vị nữ nhân, tới gần mới cảm thấy giả cũng giả không nổi, lúc cô ta nói chuyện luôn luôn xuất ra một điểm gì đó độc đáo làm người ta có cảm giác bị hấp dẫn.
- Người mới là bị thần kinh, không ai biết là sẽ phải chết, mà còn muốn chết cho ta xem.
Động tác của Tô Mạc Già càng làm cho thị giác của Lý Lộ Từ tới cực hạn, Lý Lộ Từ còn không kịp phản ứng, ngực hắn chỉ còn lại có chuôi kiếm.
Máu tựa như từ tim rơi xuống, vẫn chảy ra ngoài lồng ngực.
Sinh mệnh tựa như bị rút đi, thân thể lạnh dần, tựa như cái cảm giác đi hiến máu.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn chuôi kiếm, khó có thể tin làn da của mình, theo như mồm An Nam Tú nói là đã biến thành cứng rắn, không ngờ bị đâm xuyên qua như đậu hũ, hắn nghĩ rằng ít nhất mình còn có thể ngăn cản được một lúc.
Phải chết rồi sao? Lý Tử, An Nam Tú, An Tri Thủy…
Còn có người mẹ có bộ ngực ấm áp, có hơi thở làm người ta an tâm nhưng không gặp được vài lần.
Còn có người cha chỉ biết qua thư điện tử.
Lý Lộ Từ không thể hít thở được nữa, những cảm xúc vốn bị ép xuống dường như đột nhiên mất đi khống chế, trong nháy mắt tuôn ra, bùng lên trong óc.
Ánh mắt hắn biến thành màu xanh lục quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Tô Mạc Già.
Tô Mạc Già nghiêng đầu, rất chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn.
Lý Lộ Từ không ngờ lại có cảm giác đã từng quen biết, chỉ có điều mạng che mặt che lấp toàn bộ gương mặt cô ta chỉ lộ ra ánh mắt, có rất nhiều lúc con người có thể thông qua sự truyền đạt tin tức từ ánh mắt đến tổng hợp vẻ mặt để phán đoán đối phương là ai, nhưng khi chỉ có ánh mắt, Lý Lộ Từ rất khó nhớ ra cảm giác quen thuộc này từ đâu đến.
Lý Lộ Từ nắm chặt lấy chuối kiếm, tay Tô Mạc Già mềm mại như bông, dính đầy máu của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ có một loại cảm giác rất vô lý, trước khi chết, hắn nghĩ tới muốn xem dung mạo dưới mạng che của cô gái này.
Nhưng Tô Mạc Già làm sao có thể để hắn thực hiên được, vẻ mặt của cô ta trở nên hoang mang khó tin, cô ta rút lui, giơ kiếm lên, nhìn thoáng qua.
- Thật là một sinh mệnh cường đại!
Tô Mạc Già hờ hững nhìn chuôi kiếm, thật đúng là chỉ còn chuôi kiếm, Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy ngực trướng lên, thật không ngờ hắn còn chưa chết, cũng vẫn không ngã xuống, cúi đầu, không ngờ đã không cảm thấy sự tồn tại của cây kiếm nữa, chỉ thấy mạch máu trong thân thể tăng vọt, giống như có một cái rễ từng căn từng căn chui vào trong mạch máu.
Trong nháy mắt, cảm giác tử vong đã ly khai Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ lại một cần nữa nếm được cảm giác ăn quả trường sinh, cơ bắp trong toàn cơ thể đều cảm thấy đau đớn do phát triển, chỉ có điều chiều cao của cơ thể hắn không có biến hóa rõ ràng.
- Phịch phịch!
Mất đi sự chống đỡ của thanh kiếm, Lý Lộ Từ - kẻ chỉ vừa mới nhảy lên đã bị Tô Mạc Già đâm cho một nhát – rơi xuống.
Mặt đất lại có thêm một cái hố to.
Lý Lộ Từ đứng dậy, lại nhảy về phía Tô Mạc Già.
- Hổ vĩnh viễn không thể đánh lại được diều hâu.
Tô Mạc Già nhẹ nhàng bước một bước, thì đã đạt đến độ cao mà Lý Lộ Từ không thể chạm tới, làm cho hắn chỉ có thể ngước nhìn lên.
Lý Lộ Từ còn không kịp cảm nhận hết tâm tình của việc chết đi sống lại, vẫn chấp nhất phải thay An Nam Tú tranh thủ chút thời gian.
- Lý Lộ Từ, anh còn sống…
Trong giọng An Nam Tú mang theo một cảm giác xa lạ, Lý Lộ Từ quay đầu lại, không hẳn là An Nam Tú, chỉ là một cô gái tuổi còn trẻ mặt mày có bảy phần tương tự An Nam Tú đang đứng sau hắn.
Khóe mắt cô, có giọt nước mắt trong suốt.
An Nam Tú cũng không đáp lời, nắm ngang quyền trượng, nhẹ giọng âm xướng, một vòng ánh sáng màu hoàng kim bao vây quanh thân An Nam Tú và con cua.
Cô gái đạp lên không khí đi tới, đi đến gần, giơ cao trường kiếm vung một cái.
Ánh kiếm xẹt qua, chém vào vòng sáng quanh thân An Nam Tú.
Vòng sáng lay động kịch liệt, con cua duy trì cân bằng một cách gian nan, An Nam Tú lại một lần nữa đọc thần thuật.
Lúc cô gái vung kiếm lần thứ hai, một cảm giác suy yếu truyền đến, khiến thân thể cô ta hơi ngừng lại, một tia điện quang nhanh như chim bay được hình thành từ phía chân trời xa xăm, bắn nhanh tới.
Cô gái còn chưa vung kiếm được hết lần thứ hai, bàn chân đạp một cái, cái bóng màu đỏ lùi lại, tia điện kia nhanh như chớp xuyên qua chỗ cô vừa đứng, bổ vào một cây đại thụ.
Lá rụng đầy trời, vụn cây như tuyết, cả một cái cây trực tiếp bị chém thành vô số mảnh vụn.
- Không hổ là điện hạ, song song thực hiện suy yếu, trói buộc, mê man, nghẹn khí bốn loại thần thuật, lại yên lặng gọi Phi điểu thiên tầm, thiếu chút thì chết rồi.
Cô gái thở dài than.
- Ngươi không phải là cá gặp nước sao? Một kiếm vừa rồi lại không có lực đạo gì cả.
An Nam Tú không để ý tới thái độ khiêu khích của cô gái.
- Thật sự chỉ là đùa thôi sao? Nếu còn tiếp tục như vậy, ta cũng không có hứng thú gì rồi.
- Được rồi.
Cô gái xoay người, duỗi cánh tay ra.
Gió cuốn hồng y, bạch cơ như tuyết.
An Nam Tú biến sắc, sau đó một nhát kiếm ánh lên không một vết tích từ khoảng cách hơn trăm bước đánh vào vòng sáng.
Dường như kiếm của cô ta đột nhiên duỗi dài ra hơn một trăm thước, một lực đạo thật lớn làm cho vòng sáng sụp đổ trong nháy mắt, An Nam Tú và con cua bị đánh bay ra ngoài, đâm vào sườn núi.
Cây cối đổ sập, trên sườn núi lưu lại một cái động thật sâu, ở đấy động, tám chân của Tú Tú gắt gao chúi vào nham thạch cứng rắn.
An Nam Từ từ lưng cua đứng lên, nhìn nhằm nhằm vào cô gái.
- Ha ha, hóa ra mất đi sự phòng hộ gần của linh thú, thần thuật sư cũng không chịu được một đòn. Đang lúc không đủ thời gian ngâm xướng những chú ngữ vừa dài vừa thối như vỏ bọc thi thể đó, thần thuật sư cũng phải chịu bó tay không có biện pháp sao?
Cô ta và An Nam Tú giống nhau ở một điểm duy nhất đó là đều xem thường thân phận của đối phương.
An Nam Tú nhìn Tô Mạc Già, cúi đầu thở, thân thể hư nhược, lực lượng biến mất, duy trì trạng thái đan dược đều làm cho cô có chút cảm thấy lực bất tòng tâm, mà Tô Mạc Già tựa như một cái búp bê giấy, miệng cọp gan thỏ, yêu ớt tới mức trong thời kì cường thịnh nhất của An Nam Tú cô sẽ không cần động một đầu ngón tay, nhưng là chính như cô nói, cô ta là cá gặp nước, An Nam Tú có thể cảm giác được hơi thở của cô ta đang dần dần tăng cường, thậm chí có thể chiến đấu càng lâu lực lượng càng mạnh.
Nhất định phải chiến quyết, dùng cách nhanh nhất để xử lý cái mối họa lớn này, An Nam Tú từng vững tin rằng Tô Mạc Già đã bị thần thuật của cô đánh thành từng mảnh, nhưng ngẫu nhiên cảm thấy mình còn có thể sống, vậy thì kẻ thù số một của An Nam Tú – Tô Mạc Già, cũng có thể còn sống.
Tô Mạc Già đã chết, An Nam Tú cũng không còn gì phải lo lắng.
Tô Mạc Già tựa như tử thần bước tới, bước trong không trung phát ra những tiếng bước chân nho nhỏ, dần dần tới gần An Nam Tú.
Một ánh sáng mạnh mẽ từ phía trước phóng tới, khiến cho ánh mắt Tô Mạc Già bị chói lòa.
- Ai nói An Nam Tú không có linh thú? Ta chỉ là không có đáp ứng mà thôi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể!
Tô Mạc Già đương nhiên không có khả năng lâu như vậy còn chưa thích ứng, chỉ là nhắm mắt lại, đối với cô ta mà nói, nhắn hay mở đều không ảnh hưởng lớn tới chuyện chiến đấu.
Có tiếng nam tử vang lên, có tiếng của một vật nặng vang lên trước người, To Mạc Già tùy tiện vung tay, chém một nhát.
- Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ… Lý Lộ Từ!
An Nam Tú hét lên, đột nhiên trở nên táo bạo, điên cuồng:
- Không phải tôi đã bảo anh cút đi rồi sao!
- Tôi biết mà, Công chúa điện hạ của tôi, vì sao đột nhiên lại không ngoan rồi.
Lý Lộ Từ che ở trước người An Nam Tú, cho dù hắn không biết An Nam Tú tại Thiên Vân thần cảnh từ trước tới nay là cái dạng gì, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình vẫn rất hiểu An Nam Tú chính là chân chính An Nam Tú, An Nam Tú mà hắn quen thuộc, An Nam Tú mà hắn biết, lúc cô đột nhiên “mệnh lệnh” cho hắn, từ thái độ ác liệt của cô hắn liền cảm giác ra được có gì đó không tầm thường.
Tô Mạc Già đứng trong không trung, gió núi lay động hồng y, lộ ra đôi chân mềm mại nhẵn mịn, màn vài sa tanh đen che lấp dung mạo cô ta, cô ta đứng đó nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú biểu hiện kì quái.
- Lý Lộ Từ, chạy đi, tôi có thể ngăn cản được cô ta.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ đứng trước mắt, tên ngốc này, vì sao không chạy đi? Chỉ cần hắn chạy rồi, Tô Mạc Già có hứng thú đuổi theo hắn sao? Cho dù tối nay An Nam Tú bị Tô Mạc Già giết, ít nhất Lý Lộ Từ vẫn có thể sống, bởi vì Lý Lộ Từ chỉ là một người bình thường, Tô Mạc Già cơ bản không thèm để ý.
- Biến tôi thành linh thú của cô đi, trở thành cái gì thảo thú ấy.
Lý Lộ Từ đã đứng ở bên cạnh xem một lúc, đã biết rõ Tô Mạc Già là kẻ thù cuối cùng ở Thiên Vân tuần cảnh mà An Nam Tú đã từng đánh, lực lượng mà An Nam Tú thường hay biểu hiện ra là một loại cường đại mà Lý Lộ Từ không thể lý giải được, nhưng hiển nhiên kém rất xa so với thực lực chân chính của An Nam Tú, To Mạc Già lúc này cũng không bị suy yếu đi như An Nam Tú… Trong thời điểm đầy nguy cơ như thế này, Lý Lộ Từ đâu còn nhớ rõ cái gì sinh mệnh thành khả quý, ái tình giới cân cao, nếu vì tự do, hai thứ đấy đều có thể vứt bỏ.
(*Cuộc sống là quý giá, tình yêu cũng thế)
- Cái đó muốn biến là có thể biến sao?
An Nam Tú cuống lên, thật không ngờ Lý Lộ Từ chạy đến đây vì chuyện này.
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, bây giờ cũng không phải lúc để nói mấy chuyện nhảm nhí.
- Cô nghĩ biện pháp, tôi giúp cô ngăn lại.
- Về đi…
An Nam Tú còn chưa nói xong, Lý Lộ Từ đã nhảy lên cao, một quyền đánh ra không do dự.
Nắm đấm phát ra gió, thân hình tựa như hổ nhảy khe nước, thân hình cao lớn của Lý Lộ Từ mang theo tiếng gió gào rít mà tới, dường như chỉ một chút nữa là có thể đên Tô Mạc Già đánh thành thịt nát.
Tô Mạc già giơ tay giữ lại mạng che, chậm rãi nâng kiếm, trong lúc nắm đấm của Lý Lộ Từ gần chạm tới trước người.
Nắm đám thật lớn, thân kiếm thật mỏng.
Nắm đấm của Lý Lộ Từ bật ra máu tươi, thân kiếm chỉ nhẹ nhàng đụng đậy, Tô Mạc già không hề nhúc nhích.
Lý Lộ Từ đã bắt đầu hiểu được ý nghĩa của chuyện bọ ngựa đá xe và kiến lay cây.
Nhưng Lý Lộ Từ căn bản không thèm để ý việc hắn công kích không có hiệu quả, một tay khác đã đánh về phía bụng của Tô Mạc Già.
- Bụng của nữ giới là nơi dựng dục sinh mạng, đối với nam nhân mà nói là vùng đất thần thánh không thể xâm phạm.
Tô Mạc Già giơ tay lên nắm lấy tay Lý Lộ Từ, dịu dàng nói:
- Sau này không được đánh vào bụng của nữ giới, biết chưa?
- Thần kinh!
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy tiếng nói quyến rũ làm cho da gà da vịt trên người đều muốn rơi xuống đất, hóa ra ở xa xa nghe thấy tiếng Tô Mạc Già cảm thấy đầy hương vị nữ nhân, tới gần mới cảm thấy giả cũng giả không nổi, lúc cô ta nói chuyện luôn luôn xuất ra một điểm gì đó độc đáo làm người ta có cảm giác bị hấp dẫn.
- Người mới là bị thần kinh, không ai biết là sẽ phải chết, mà còn muốn chết cho ta xem.
Động tác của Tô Mạc Già càng làm cho thị giác của Lý Lộ Từ tới cực hạn, Lý Lộ Từ còn không kịp phản ứng, ngực hắn chỉ còn lại có chuôi kiếm.
Máu tựa như từ tim rơi xuống, vẫn chảy ra ngoài lồng ngực.
Sinh mệnh tựa như bị rút đi, thân thể lạnh dần, tựa như cái cảm giác đi hiến máu.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn chuôi kiếm, khó có thể tin làn da của mình, theo như mồm An Nam Tú nói là đã biến thành cứng rắn, không ngờ bị đâm xuyên qua như đậu hũ, hắn nghĩ rằng ít nhất mình còn có thể ngăn cản được một lúc.
Phải chết rồi sao? Lý Tử, An Nam Tú, An Tri Thủy…
Còn có người mẹ có bộ ngực ấm áp, có hơi thở làm người ta an tâm nhưng không gặp được vài lần.
Còn có người cha chỉ biết qua thư điện tử.
Lý Lộ Từ không thể hít thở được nữa, những cảm xúc vốn bị ép xuống dường như đột nhiên mất đi khống chế, trong nháy mắt tuôn ra, bùng lên trong óc.
Ánh mắt hắn biến thành màu xanh lục quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Tô Mạc Già.
Tô Mạc Già nghiêng đầu, rất chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn.
Lý Lộ Từ không ngờ lại có cảm giác đã từng quen biết, chỉ có điều mạng che mặt che lấp toàn bộ gương mặt cô ta chỉ lộ ra ánh mắt, có rất nhiều lúc con người có thể thông qua sự truyền đạt tin tức từ ánh mắt đến tổng hợp vẻ mặt để phán đoán đối phương là ai, nhưng khi chỉ có ánh mắt, Lý Lộ Từ rất khó nhớ ra cảm giác quen thuộc này từ đâu đến.
Lý Lộ Từ nắm chặt lấy chuối kiếm, tay Tô Mạc Già mềm mại như bông, dính đầy máu của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ có một loại cảm giác rất vô lý, trước khi chết, hắn nghĩ tới muốn xem dung mạo dưới mạng che của cô gái này.
Nhưng Tô Mạc Già làm sao có thể để hắn thực hiên được, vẻ mặt của cô ta trở nên hoang mang khó tin, cô ta rút lui, giơ kiếm lên, nhìn thoáng qua.
- Thật là một sinh mệnh cường đại!
Tô Mạc Già hờ hững nhìn chuôi kiếm, thật đúng là chỉ còn chuôi kiếm, Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy ngực trướng lên, thật không ngờ hắn còn chưa chết, cũng vẫn không ngã xuống, cúi đầu, không ngờ đã không cảm thấy sự tồn tại của cây kiếm nữa, chỉ thấy mạch máu trong thân thể tăng vọt, giống như có một cái rễ từng căn từng căn chui vào trong mạch máu.
Trong nháy mắt, cảm giác tử vong đã ly khai Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ lại một cần nữa nếm được cảm giác ăn quả trường sinh, cơ bắp trong toàn cơ thể đều cảm thấy đau đớn do phát triển, chỉ có điều chiều cao của cơ thể hắn không có biến hóa rõ ràng.
- Phịch phịch!
Mất đi sự chống đỡ của thanh kiếm, Lý Lộ Từ - kẻ chỉ vừa mới nhảy lên đã bị Tô Mạc Già đâm cho một nhát – rơi xuống.
Mặt đất lại có thêm một cái hố to.
Lý Lộ Từ đứng dậy, lại nhảy về phía Tô Mạc Già.
- Hổ vĩnh viễn không thể đánh lại được diều hâu.
Tô Mạc Già nhẹ nhàng bước một bước, thì đã đạt đến độ cao mà Lý Lộ Từ không thể chạm tới, làm cho hắn chỉ có thể ngước nhìn lên.
Lý Lộ Từ còn không kịp cảm nhận hết tâm tình của việc chết đi sống lại, vẫn chấp nhất phải thay An Nam Tú tranh thủ chút thời gian.
- Lý Lộ Từ, anh còn sống…
Trong giọng An Nam Tú mang theo một cảm giác xa lạ, Lý Lộ Từ quay đầu lại, không hẳn là An Nam Tú, chỉ là một cô gái tuổi còn trẻ mặt mày có bảy phần tương tự An Nam Tú đang đứng sau hắn.
Khóe mắt cô, có giọt nước mắt trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.