Chương 70: Đêm Bình Yên...
Đường Nguyệt Y
21/04/2022
Trong căn phòng ngủ đầy ấp hương vị tình yêu, chút ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ càng khiến không gian trở nên ma mị lạ thường.
Trên giường, một nam một nữ, yên yên ổn ổn ôm ấp, truyền hơi ấm cho nhau.
An Kỳ gối đầu lên cánh tay cơ bắp của Trình Hạo Phong, cô nằm gọn trong lòng anh y như một chú mèo nhỏ cuộn mình sưởi ấm ngày đông.
Đôi mắt to tròn như hai viên ngọc quý vẫn còn long lanh, không hề có chút dấu hiệu nào của cơn buồn ngủ.
Nằm trong lòng anh cũng hơn ba mươi phút, lắng nghe từng hơi thở bình ổn, từng nhịp đập nơi trái tim anh, lúc này cô mới khe khẽ lên tiếng thăm dò Trình Hạo Phong.
"Đại ma vương, anh ngủ chưa?"
"Hửm? Còn có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Giọng của Trình Hạo Phong trầm ổn, nhẹ nhàng vang lên, nhưng mắt thì vẫn khép hờ như đang ngủ. Trả lời An Kỳ xong anh còn cựa mình ôm cô chặt hơn thêm một chút.
An Kỳ cười mỉm chi, cô ngước lên nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh mình rồi mới nói tiếp
" Theo anh thì Tiểu Hi có qua chăm sóc cho Mạnh Quân không?"
" Anh nghĩ là có. Tiểu Hi tuy bên ngoài luôn tỏ ra cứng nhắc, thờ ơ với tất cả những chuyện liên quan đến đàn ông nhưng thực chất cô ấy là một người rất biết quan tâm người khác, thậm chí là nghĩ cho người khác còn hơn cả bản thân mình."
An Kỳ khẽ gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng với những gì Trình Hạo Phong nói.
Tính cách của Hạ Tiểu Hi quả thật là giống hệt như những gì Trình Hạo Phong nhận xét, chính vì thế cô mới sống mãi trong thứ tình cảm không có kết quả ấy. Ngày ngày tự dày vò bản thân trong bi sầu.
" Anh mới gặp Tiểu Hi không lâu mà đã đoán được tính cách của cậu ấy rồi. Vậy còn em thì sao? Anh thấy em thế nào?"
Khi hỏi Trình Hạo Phong về vấn đề này đôi mắt An Kỳ lại long lanh hơn nữa, cô nhìn anh, chớp chớp hai viên ngọc sáng, nét mặt vô cùng trông chờ câu trả lời của anh.
Trình Hạo Phong thì lại không thích trả lời ngay, anh mở mắt ra nhìn vào khuôn mặt ngây thơ đáng yêu đang long lanh hai mắt nhìn mình sau đó lại dửng dưng thở dài một hơi rồi mới lên tiếng.
" Tiểu Kỳ thì cái gì cũng tệ. Còn quá ngốc."
Nghe xong câu trả lời chẳng mấy êm tai, An Kỳ ngay lập tức bĩu môi rồi ỉu xìu nói.
" Vậy sao anh còn yêu em?"
" Đương nhiên là vì anh đây quá hoàn hảo rồi cho nên càng cần một người cái gì cũng dở như em để cuộc sống thêm nhiều thú vị."
" Vậy là anh xem em như món đồ chơi rồi."
An Kỳ mím môi nói rồi hậm hực lấy tay đang ôm Trình Hạo Phong ra khỏi cơ thể anh.
Thành công chọc giận tiểu bạch thỏ khiến Trình Hạo Phong vô cùng hài lòng, đôi môi gợi cảm khẽ cong lên hiện ra nụ cười mê hoặc lòng người.
Anh kéo An Kỳ sát vào người mình, ôm chặt cô gái nhỏ đáng yêu đang hờn dỗi vào lòng rồi mới thong thả lên tiếng.
" Em không phải đồ chơi, cũng không phải thú cưng mà là bảo bối vô giá. Vợ của anh không cần tài giỏi, chỉ cần yêu anh hết lòng là được. Còn những thứ khác cứ để anh gánh vác."
Giây trước còn chọc người ta hờn dỗi, giây sau đã ngọt ngào dỗ dành, thì ai mà nỡ giận hờn nữa chứ.
" Ai mà thèm làm vợ của một đại ma vương xấu tính như anh chứ."
" Được. Vậy anh đi tìm người khác. Toàn bộ phụ nữ trên thế gian này chắc chỉ có mỗi mình em là không muốn làm vợ của Trình Hạo Phong này thôi đó."
" Trình Hạo Phong, anh mà lén phén với cô nào em nhất định không tha cho anh."
" Vậy chứ em nói không thèm làm vợ anh thì chẳng lẽ anh phải sống cô độc cả đời à?"
" Đúng. Ngoại trừ em ra anh không được đến gần bất cứ người phụ nữ nào. Đó là lệnh. Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, biết đâu em sẽ suy nghĩ lại."
Nếu Trình Hạo Phong tự mãn một thì An Kỳ lúc này lại tự đắc tới mười. Cô hiên ngang hất cằm nhìn anh, chu môi dõng dạc tuyên bố rồi mỉm cười đắc ý.
" Được lắm tiểu nha đầu, hôm nay còn dám ra lệnh cho anh nữa ha... Nhưng mà vì hành trình lấy lòng bà xã đại nhân tương lai nên anh sẽ ngoan ngoãn tuân mệnh."
" Được, vậy thì em chờ xem biểu hiện của đại ma vương thế nào nhé."
" Em đúng là tinh ranh lại còn rất nghịch ngợm."
Trình Hạo Phong khẽ cười, yêu chiều véo mũi An Kỳ một cái rồi âu yếm ôm lấy cơ thể mảnh mai vào lòng, tận hưởng hương mật ngọt ngào tình yêu mang đến.
................
Cùng lúc này, trong một căn phòng khác, khung cảnh trong gian phòng cũng không khác bao nhiêu nhưng bầu không khí là một màn ảm đạm.
Trên giường, một cô gái nằm cuộn mình trong chiếc chăn bông êm ấm, nhưng dường như nữ nhân này lại có vẻ không ngủ được khi cứ liên tục lăn qua lăn lại, cuối cùng là hành động hất mạnh chăn ra rồi bật người ngồi dậy với nét mặt cau có.
"Không biết cái tên khó ưa đó thế nào rồi, hay là qua xem một chút, nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chẳng phải mình thành kẻ gián tiếp hại chết một mạng người rồi sao. Không được không được, mình phải qua đó một chuyến."
Sau hơn một giờ đồng hồ đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì cuối cùng Hạ Tiểu Hi cũng quyết định đi qua phòng thăm Thừa Mạnh Quân.
Phòng của anh cũng đâu có cách xa phòng cô mấy bước thế nên mới mấy giây trôi qua thôi Hạ Tiểu Hi đã đứng trước cửa phòng Thừa Mạnh Quân.
Đặt tay vào nắm đấm cửa nhẹ nhàng xoay qua bên phải thử xem có mở được không thì quả thật là mở được, cửa phòng không hề khóa trái.
Thành công vào được bên trong, Hạ Tiểu Hi rón rén đi đến giường ngủ nơi có người thanh niên đang mang vẻ mặt mệt mỏi nằm đó.
Hạ Tiểu Hi đứng ngay bên cạnh giường, hơi khom người xuống nhìn vào khuôn mặt điển trai của Thừa Mạnh Quân.
Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp ngắm nhìn anh lâu thế này.
Tuy anh đang bệnh, ngoài sắc mặt có hơi nhợt nhạt một chút ra thì không thể phủ nhận rằng Thừa Mạnh Quân cũng rất đẹp trai.
Nếu so sánh với Trình Hạo Phong thì nhan sắc của anh có phần hơi kém hơn. Còn so với Mặc Thiên thì anh lại nổi bật hơn.
Nếu Mặc Thiên mang vẻ điển trai lạnh lùng, thì Thừa Mạnh Quân lại sở hữu nét đẹp có phần ấm áp, thu hút người khác hơn.
Gương mặt anh tuấn, sóng mũi cao, môi trái tim, lông mày rậm, còn ánh mắt của anh trong nhiều khoảnh khắc cô vô tình bắt gặp thì luôn mang đến cho cô cảm giác tin tưởng và chút ấm áp lạ thường, không giống như ánh mắt vô cảm mà Mặc Thiên luôn dành cho cô.
Hạ Tiểu Hi đứng đó, say đắm ngắm nhìn Thừa Mạnh Quân ngủ, cô miên man trong mớ suy nghĩ một lúc rồi bất giác đưa tay sờ lên trán anh.
Đôi mày liễu chợt nhíu lại, sau khi cảm nhận được hơi nóng từ trán anh truyền tới.
" Sao còn nóng quá vậy? Bác sĩ đã dặn chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì sẽ hết sốt cơ mà, sao giờ vẫn còn chưa hết?"
Thầm thắc mắc trong lòng xong, không biết Hạ Tiểu Hi định làm gì mà lại quay lưng đi, nhưng chỉ vừa mới xoay lưng định rời đi thì bàn tay nhỏ nhắn đã bị ai đó giữ lại, kéo mạnh về phía sau.
Tình thế bất ngờ diễn ra nên cô đâu kịp thời phản ứng, cứ thế cơ thể mảnh mai đã yên ắng nằm trên người Thừa Mạnh Quân.
" Em lại muốn bỏ mặc tôi?"
Trên giường, một nam một nữ, yên yên ổn ổn ôm ấp, truyền hơi ấm cho nhau.
An Kỳ gối đầu lên cánh tay cơ bắp của Trình Hạo Phong, cô nằm gọn trong lòng anh y như một chú mèo nhỏ cuộn mình sưởi ấm ngày đông.
Đôi mắt to tròn như hai viên ngọc quý vẫn còn long lanh, không hề có chút dấu hiệu nào của cơn buồn ngủ.
Nằm trong lòng anh cũng hơn ba mươi phút, lắng nghe từng hơi thở bình ổn, từng nhịp đập nơi trái tim anh, lúc này cô mới khe khẽ lên tiếng thăm dò Trình Hạo Phong.
"Đại ma vương, anh ngủ chưa?"
"Hửm? Còn có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Giọng của Trình Hạo Phong trầm ổn, nhẹ nhàng vang lên, nhưng mắt thì vẫn khép hờ như đang ngủ. Trả lời An Kỳ xong anh còn cựa mình ôm cô chặt hơn thêm một chút.
An Kỳ cười mỉm chi, cô ngước lên nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh mình rồi mới nói tiếp
" Theo anh thì Tiểu Hi có qua chăm sóc cho Mạnh Quân không?"
" Anh nghĩ là có. Tiểu Hi tuy bên ngoài luôn tỏ ra cứng nhắc, thờ ơ với tất cả những chuyện liên quan đến đàn ông nhưng thực chất cô ấy là một người rất biết quan tâm người khác, thậm chí là nghĩ cho người khác còn hơn cả bản thân mình."
An Kỳ khẽ gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng với những gì Trình Hạo Phong nói.
Tính cách của Hạ Tiểu Hi quả thật là giống hệt như những gì Trình Hạo Phong nhận xét, chính vì thế cô mới sống mãi trong thứ tình cảm không có kết quả ấy. Ngày ngày tự dày vò bản thân trong bi sầu.
" Anh mới gặp Tiểu Hi không lâu mà đã đoán được tính cách của cậu ấy rồi. Vậy còn em thì sao? Anh thấy em thế nào?"
Khi hỏi Trình Hạo Phong về vấn đề này đôi mắt An Kỳ lại long lanh hơn nữa, cô nhìn anh, chớp chớp hai viên ngọc sáng, nét mặt vô cùng trông chờ câu trả lời của anh.
Trình Hạo Phong thì lại không thích trả lời ngay, anh mở mắt ra nhìn vào khuôn mặt ngây thơ đáng yêu đang long lanh hai mắt nhìn mình sau đó lại dửng dưng thở dài một hơi rồi mới lên tiếng.
" Tiểu Kỳ thì cái gì cũng tệ. Còn quá ngốc."
Nghe xong câu trả lời chẳng mấy êm tai, An Kỳ ngay lập tức bĩu môi rồi ỉu xìu nói.
" Vậy sao anh còn yêu em?"
" Đương nhiên là vì anh đây quá hoàn hảo rồi cho nên càng cần một người cái gì cũng dở như em để cuộc sống thêm nhiều thú vị."
" Vậy là anh xem em như món đồ chơi rồi."
An Kỳ mím môi nói rồi hậm hực lấy tay đang ôm Trình Hạo Phong ra khỏi cơ thể anh.
Thành công chọc giận tiểu bạch thỏ khiến Trình Hạo Phong vô cùng hài lòng, đôi môi gợi cảm khẽ cong lên hiện ra nụ cười mê hoặc lòng người.
Anh kéo An Kỳ sát vào người mình, ôm chặt cô gái nhỏ đáng yêu đang hờn dỗi vào lòng rồi mới thong thả lên tiếng.
" Em không phải đồ chơi, cũng không phải thú cưng mà là bảo bối vô giá. Vợ của anh không cần tài giỏi, chỉ cần yêu anh hết lòng là được. Còn những thứ khác cứ để anh gánh vác."
Giây trước còn chọc người ta hờn dỗi, giây sau đã ngọt ngào dỗ dành, thì ai mà nỡ giận hờn nữa chứ.
" Ai mà thèm làm vợ của một đại ma vương xấu tính như anh chứ."
" Được. Vậy anh đi tìm người khác. Toàn bộ phụ nữ trên thế gian này chắc chỉ có mỗi mình em là không muốn làm vợ của Trình Hạo Phong này thôi đó."
" Trình Hạo Phong, anh mà lén phén với cô nào em nhất định không tha cho anh."
" Vậy chứ em nói không thèm làm vợ anh thì chẳng lẽ anh phải sống cô độc cả đời à?"
" Đúng. Ngoại trừ em ra anh không được đến gần bất cứ người phụ nữ nào. Đó là lệnh. Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, biết đâu em sẽ suy nghĩ lại."
Nếu Trình Hạo Phong tự mãn một thì An Kỳ lúc này lại tự đắc tới mười. Cô hiên ngang hất cằm nhìn anh, chu môi dõng dạc tuyên bố rồi mỉm cười đắc ý.
" Được lắm tiểu nha đầu, hôm nay còn dám ra lệnh cho anh nữa ha... Nhưng mà vì hành trình lấy lòng bà xã đại nhân tương lai nên anh sẽ ngoan ngoãn tuân mệnh."
" Được, vậy thì em chờ xem biểu hiện của đại ma vương thế nào nhé."
" Em đúng là tinh ranh lại còn rất nghịch ngợm."
Trình Hạo Phong khẽ cười, yêu chiều véo mũi An Kỳ một cái rồi âu yếm ôm lấy cơ thể mảnh mai vào lòng, tận hưởng hương mật ngọt ngào tình yêu mang đến.
................
Cùng lúc này, trong một căn phòng khác, khung cảnh trong gian phòng cũng không khác bao nhiêu nhưng bầu không khí là một màn ảm đạm.
Trên giường, một cô gái nằm cuộn mình trong chiếc chăn bông êm ấm, nhưng dường như nữ nhân này lại có vẻ không ngủ được khi cứ liên tục lăn qua lăn lại, cuối cùng là hành động hất mạnh chăn ra rồi bật người ngồi dậy với nét mặt cau có.
"Không biết cái tên khó ưa đó thế nào rồi, hay là qua xem một chút, nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chẳng phải mình thành kẻ gián tiếp hại chết một mạng người rồi sao. Không được không được, mình phải qua đó một chuyến."
Sau hơn một giờ đồng hồ đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì cuối cùng Hạ Tiểu Hi cũng quyết định đi qua phòng thăm Thừa Mạnh Quân.
Phòng của anh cũng đâu có cách xa phòng cô mấy bước thế nên mới mấy giây trôi qua thôi Hạ Tiểu Hi đã đứng trước cửa phòng Thừa Mạnh Quân.
Đặt tay vào nắm đấm cửa nhẹ nhàng xoay qua bên phải thử xem có mở được không thì quả thật là mở được, cửa phòng không hề khóa trái.
Thành công vào được bên trong, Hạ Tiểu Hi rón rén đi đến giường ngủ nơi có người thanh niên đang mang vẻ mặt mệt mỏi nằm đó.
Hạ Tiểu Hi đứng ngay bên cạnh giường, hơi khom người xuống nhìn vào khuôn mặt điển trai của Thừa Mạnh Quân.
Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp ngắm nhìn anh lâu thế này.
Tuy anh đang bệnh, ngoài sắc mặt có hơi nhợt nhạt một chút ra thì không thể phủ nhận rằng Thừa Mạnh Quân cũng rất đẹp trai.
Nếu so sánh với Trình Hạo Phong thì nhan sắc của anh có phần hơi kém hơn. Còn so với Mặc Thiên thì anh lại nổi bật hơn.
Nếu Mặc Thiên mang vẻ điển trai lạnh lùng, thì Thừa Mạnh Quân lại sở hữu nét đẹp có phần ấm áp, thu hút người khác hơn.
Gương mặt anh tuấn, sóng mũi cao, môi trái tim, lông mày rậm, còn ánh mắt của anh trong nhiều khoảnh khắc cô vô tình bắt gặp thì luôn mang đến cho cô cảm giác tin tưởng và chút ấm áp lạ thường, không giống như ánh mắt vô cảm mà Mặc Thiên luôn dành cho cô.
Hạ Tiểu Hi đứng đó, say đắm ngắm nhìn Thừa Mạnh Quân ngủ, cô miên man trong mớ suy nghĩ một lúc rồi bất giác đưa tay sờ lên trán anh.
Đôi mày liễu chợt nhíu lại, sau khi cảm nhận được hơi nóng từ trán anh truyền tới.
" Sao còn nóng quá vậy? Bác sĩ đã dặn chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì sẽ hết sốt cơ mà, sao giờ vẫn còn chưa hết?"
Thầm thắc mắc trong lòng xong, không biết Hạ Tiểu Hi định làm gì mà lại quay lưng đi, nhưng chỉ vừa mới xoay lưng định rời đi thì bàn tay nhỏ nhắn đã bị ai đó giữ lại, kéo mạnh về phía sau.
Tình thế bất ngờ diễn ra nên cô đâu kịp thời phản ứng, cứ thế cơ thể mảnh mai đã yên ắng nằm trên người Thừa Mạnh Quân.
" Em lại muốn bỏ mặc tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.