Chương 66: Đêm Tâm Sự (3)
Đường Nguyệt Y
21/04/2022
Trái lại với căn phòng ngọt ngào hương mật tình yêu ấy là bầu không khí ảm đạm dưới bờ hồ lạnh giá.
Hạ Tiểu Hi ngã lưng ra sau ghế, đôi mắt đượm buồn nhìn về hướng xa xăm trên bầu trời tối đen chỉ lấp lánh vài vì sao tinh tú.
Trên tay cô vẫn là lon bia lạnh đã được uống sắp cạn, cơn gió nhẹ thổi lướt qua khiến bờ vai gầy khẽ run lên nhưng trên đôi môi nhỏ nhắn lại hiện ra nụ cười lãnh đạm.
Thừa Mạnh Quân ngồi đối diện, thấy Hạ Tiểu Hi buồn sầu không hiểu sao lòng anh cứ khó chịu, cứ muốn đến gần ôm người con gái ấy vào lòng che chở dỗ dành, nhưng anh biết với mối quan hệ hiện tại là không thể.
" Hay là vào nhà đi, ngoài này gió lạnh nếu chẳng may bị cảm thì không tốt đâu."
" Nếu anh lạnh, muốn đi ngủ thì cứ vào trong trước đi. Đừng để ý đến tôi."
Thái độ của Hạ Tiểu Hi lúc này chẳng còn vui vẻ hay tỏ ra nghịch ngợm, đanh đá với anh như mọi khi nữa mà là những âm thanh lạnh nhạt phát ra từ cổ họng.
" Được, tôi mặc kệ em."
Thừa Mạnh Quân cau có bỏ lại một câu rồi thẳng thừng đi vào nhà.
Thấy Thừa Mạnh Quân bỏ đi Hạ Tiểu Hi cũng không có gì để bất ngờ, dù gì đâu ai rãnh mà ngồi đây phí thời gian với một người dở hơi, tính khí thất thường như cô chứ.
Uống hết bia trong lon, cô đặt chiếc lon rỗng lên bàn rồi cầm lấy điện thoại mở ứng dụng Weibo vào trang cá nhân của Mặc Thiên, lướt xem những hoạt động gần đây nhất mà anh chia sẻ, tất cả không có gì mới ngoài dòng trạng thái được cập nhật vào tuần trước với nội dung vỏn vẹn chỉ hai từ
"Mãi Chờ".
Nhìn hai chữ ấy mà lòng cô đau như ai đang cầm dao cứa từng vết cắt lớn, nơi khóe mắt đỏ hoe lệ sầu cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống.
Đôi vai gầy mỗi lúc một run lên mạnh hơn cùng với tiếng nấc nghẹn ngào khi cô chẳng thể nào kiềm nén được cảm xúc nữa.
Cái tên Mặc Thiên, người đàn ông vô tâm ấy cô cũng muốn quên lắm chứ, muốn từ bỏ để trái tim ngừng đau nhói nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không thể vượt qua được giây phút yếu lòng.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc sự cô đơn trỗi dậy, cứ nằm xuống giường là hình ảnh người ấy lại hiện ra, từng phút từng giờ dày vò tâm trí cô.
Hạ Tiểu Hi mải mê chìm đắm trong cảm xúc vỡ òa mà chẳng nhận ra phía sau mình có một người thanh niên đã đứng đó chứng kiến tất cả sự đau khổ cô đang gánh chịu một mình vì người đàn ông khác mà tâm can anh bừng bừng lửa giận.
Dù rất tức giận nhưng anh vẫn phải cố đè nén, nhẹ nhàng choàng chiếc áo khoác vừa mang tới cho Hạ Tiểu Hi rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
" Có cần bờ vai để nương tựa trong giây phút yếu lòng này không? Tôi cho em mượn. Em yên tâm tôi chưa có bạn gái đâu nên đừng sợ phiền phức. "
Giọng nói nam tính nhẹ nhàng, thoải mái vang lên khiến Hạ Tiểu Hi hơi sửng sở, cô vội lau đi nước mắt trên mặt mình rồi thờ ơ lên tiếng.
" Chẳng phải nói mặc kệ tôi à? Sao còn trở lại làm gì."
" Tôi sợ em chết cóng ngoài này sáng mai chị dâu lại nổi trận lôi đình thì khổ thân tôi, nên mới rộng lượng mang áo xuống cho em đó, mặc vào đi."
Rõ ràng là đang quan tâm người ta nhưng lại chẳng biết cách thể hiện, vô tư nói xong anh khui thêm một lon bia rồi tu ừng ực một hơi gần nửa lon.
" Tôi không thèm, chút gió này căn bản không thể khiến tôi chết cóng được. Trả cho anh."
Hạ Tiểu Hi hậm hực nói rồi ném chiếc áo trả cho Thừa Mạnh Quân rồi đứng dậy quay lưng định bỏ đi.
" Ơ, nè bà chằn, tôi có lòng tốt mà em còn tỏ thái độ vậy là sao? Hạ Tiểu Hi em đứng lại cho tôi, chẳng phải em nói không muốn..."
" Aa..a,a..."
* Ầm...*
Mọi chuyện đang bình yên thoáng chốc lại trở nên hỗn loạn khi hai cơ thể một nam một nữ kia lúc này đã yên vị dưới hồ nước lạnh lẽo.
Thấy Hạ Tiểu Hi bỏ đi Thừa Mạnh Quân liền đuổi theo kết quả là vừa tóm được tay Hạ Tiểu Hi kéo lại cũng là lúc cô bị trượt chân ngã xuống hồ. Tay anh thì lại đang nắm tay cô thế nên cũng bị Hạ Tiểu Hi kéo theo.
Chiều sâu của hồ bơi hơn hai mét, Hạ Tiểu Hi lại không biết bơi nên chỉ biết bám chặt vào Thừa Mạnh Quân, cố bấu víu vào anh để ngoi lên khỏi mặt nước.
" Mạnh Quân, tôi tôi không biết bơi... Đừng buông, tôi ra, Mạnh Quân..."
" Tiểu Hi, em, em bình tĩnh,.. Ưm.. Đừng có đè tôi,.. khụ khụ..."
Thừa Mạnh Quân cứ ngoi lên được thì lại bị Hạ Tiểu Hi nhấn xuống, mặc dù khoảng cách không xa thành hồ bao nhiêu nhưng trong tình thế hiện giờ muốn vô tới bờ e là rất khó khăn.
" Anh, anh đừng có buông, tôi, tôi sợ..."
Hạ Tiểu Hi hoàn toàn rơi vào hoảng sợ nên cứ bám lấy Thừa Mạnh Quân, liên tục nhấn anh xuống để cơ thể mình không chìm xuống mà chẳng màng tới Thừa Mạnh Quân lúc này đã sắp ngạt chết tới nơi.
" Cứu tôi với, cứu..."
Đúng lúc này quản gia Lâm vừa thức giấc đi toilet, nghe thấy tiếng kêu cứu của Hạ Tiểu Hi ông liền lật đật chạy ra xem.
Thấy cô cứ ngoi lên thụt xuống dưới hồ ông vội lấy chiếc phao gần đó ném ra.
" Hạ tiểu thư, bám lấy."
Đuối nước gặp được phao cứu sinh thì còn gì vui bằng, Hạ Tiểu Hi nhanh chóng tóm lấy chiếc phao rồi đạp nước bơi vào bờ.
" Khụ khụ..."
Leo lên được thành hồ xong Hạ Tiểu Hi mới quay ra nhìn lại mặt hồ, không thấy Thừa Mạnh Quân ngoi lên cô liền hoảng sợ hô lên.
" Bác Lâm, cứu Mạnh Quân, anh ấy, anh ấy..."
" Tôi, tôi cũng không biết bơi."
" Vậy phải làm sao? Thừa Mạnh Quân anh đừng có đùa nha... Bác Lâm, mau gọi người tới giúp đi, nhanh lên."
Hạ Tiểu Hi sợ đến mức bật khóc cô cuống cuồng cứ muốn lao xuống nhưng chợt nhớ ra bản thân còn không biết bơi thì cứu người bằng cách nào chứ.
Đang trong lúc rối ren thì một tiếng *ầm* nữa lại vang lên, nước bắn tung tóe, ngay sau đó Thừa Mạnh Quân được Trình Hạo Phong đưa vào bờ.
Thấy anh đã ngất lịm, mặt mày tái mét dọa Hạ Tiểu Hi sợ đến kinh hồn lạc vía.
" Thừa Mạnh Quân, Thừa Mạnh Quân, anh sao rồi, tỉnh lại đi, đừng có dọa tôi nha."
Trình Hạo Phong nhanh chóng làm động tác nhồi ép ngực để đẩy nước trong người Thừa Mạnh Quân ra nhưng vẫn không có kết quả khả quan nào làm Hạ Tiểu Hi càng kinh sợ, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
" Tiểu Hi, em mở miệng Mạnh Quân ra hô hấp nhân tạo cho nó đi."
Nghe Trình Hạo Phong nói xong Hạ Tiểu Hi chẳng nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức thực hiện động tác hô hấp nhân tạo cho Thừa Mạnh Quân.
Sau ba lần hà hơi thổi ngạt thì Thừa Mạnh Quân cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
" Khụ, khụ khụ..."
Anh ọc nước ra rồi ho sặc sụa, ánh mắt mơ hồ dần dần nhìn rõ từng người một đang hiện diện trước mắt mình.
Nhìn thấy Hạ Tiểu Hi anh liền cười ôn nhu rồi khẽ hỏi
" Em không sao đó chứ?"
" Cái đồ khó ưa nhà anh suýt nữa thì dọa tôi chết khiếp rồi."
Hạ Tiểu Hi tức giận đánh lên ngực Thừa Mạnh Quân một cái rồi hậm hực chạy vào nhà.
Thừa Mạnh Quân đứng dậy nhìn theo bóng dáng Hạ Tiểu Hi, không nhịn được mà lên tiếng càu nhàu.
" Đúng là tính khí thất thường mà, lúc nắng lúc mưa thật khó chiều."
"Anh thấy cơ hội của em ngày một nhiều rồi đó, nên nắm bắt cho tốt đi."
Trình Hạo Phong cũng bỏ lại một câu rồi đi vào nhà.
" Cơ hội gì chứ? Cơ hội tỏ tình còn chưa có mà suýt nữa thì bị bà chằn đó nhấn cho chết chìm rồi. Cũng may là mình phước lớn mạng lớn."
Hạ Tiểu Hi ngã lưng ra sau ghế, đôi mắt đượm buồn nhìn về hướng xa xăm trên bầu trời tối đen chỉ lấp lánh vài vì sao tinh tú.
Trên tay cô vẫn là lon bia lạnh đã được uống sắp cạn, cơn gió nhẹ thổi lướt qua khiến bờ vai gầy khẽ run lên nhưng trên đôi môi nhỏ nhắn lại hiện ra nụ cười lãnh đạm.
Thừa Mạnh Quân ngồi đối diện, thấy Hạ Tiểu Hi buồn sầu không hiểu sao lòng anh cứ khó chịu, cứ muốn đến gần ôm người con gái ấy vào lòng che chở dỗ dành, nhưng anh biết với mối quan hệ hiện tại là không thể.
" Hay là vào nhà đi, ngoài này gió lạnh nếu chẳng may bị cảm thì không tốt đâu."
" Nếu anh lạnh, muốn đi ngủ thì cứ vào trong trước đi. Đừng để ý đến tôi."
Thái độ của Hạ Tiểu Hi lúc này chẳng còn vui vẻ hay tỏ ra nghịch ngợm, đanh đá với anh như mọi khi nữa mà là những âm thanh lạnh nhạt phát ra từ cổ họng.
" Được, tôi mặc kệ em."
Thừa Mạnh Quân cau có bỏ lại một câu rồi thẳng thừng đi vào nhà.
Thấy Thừa Mạnh Quân bỏ đi Hạ Tiểu Hi cũng không có gì để bất ngờ, dù gì đâu ai rãnh mà ngồi đây phí thời gian với một người dở hơi, tính khí thất thường như cô chứ.
Uống hết bia trong lon, cô đặt chiếc lon rỗng lên bàn rồi cầm lấy điện thoại mở ứng dụng Weibo vào trang cá nhân của Mặc Thiên, lướt xem những hoạt động gần đây nhất mà anh chia sẻ, tất cả không có gì mới ngoài dòng trạng thái được cập nhật vào tuần trước với nội dung vỏn vẹn chỉ hai từ
"Mãi Chờ".
Nhìn hai chữ ấy mà lòng cô đau như ai đang cầm dao cứa từng vết cắt lớn, nơi khóe mắt đỏ hoe lệ sầu cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống.
Đôi vai gầy mỗi lúc một run lên mạnh hơn cùng với tiếng nấc nghẹn ngào khi cô chẳng thể nào kiềm nén được cảm xúc nữa.
Cái tên Mặc Thiên, người đàn ông vô tâm ấy cô cũng muốn quên lắm chứ, muốn từ bỏ để trái tim ngừng đau nhói nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không thể vượt qua được giây phút yếu lòng.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc sự cô đơn trỗi dậy, cứ nằm xuống giường là hình ảnh người ấy lại hiện ra, từng phút từng giờ dày vò tâm trí cô.
Hạ Tiểu Hi mải mê chìm đắm trong cảm xúc vỡ òa mà chẳng nhận ra phía sau mình có một người thanh niên đã đứng đó chứng kiến tất cả sự đau khổ cô đang gánh chịu một mình vì người đàn ông khác mà tâm can anh bừng bừng lửa giận.
Dù rất tức giận nhưng anh vẫn phải cố đè nén, nhẹ nhàng choàng chiếc áo khoác vừa mang tới cho Hạ Tiểu Hi rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
" Có cần bờ vai để nương tựa trong giây phút yếu lòng này không? Tôi cho em mượn. Em yên tâm tôi chưa có bạn gái đâu nên đừng sợ phiền phức. "
Giọng nói nam tính nhẹ nhàng, thoải mái vang lên khiến Hạ Tiểu Hi hơi sửng sở, cô vội lau đi nước mắt trên mặt mình rồi thờ ơ lên tiếng.
" Chẳng phải nói mặc kệ tôi à? Sao còn trở lại làm gì."
" Tôi sợ em chết cóng ngoài này sáng mai chị dâu lại nổi trận lôi đình thì khổ thân tôi, nên mới rộng lượng mang áo xuống cho em đó, mặc vào đi."
Rõ ràng là đang quan tâm người ta nhưng lại chẳng biết cách thể hiện, vô tư nói xong anh khui thêm một lon bia rồi tu ừng ực một hơi gần nửa lon.
" Tôi không thèm, chút gió này căn bản không thể khiến tôi chết cóng được. Trả cho anh."
Hạ Tiểu Hi hậm hực nói rồi ném chiếc áo trả cho Thừa Mạnh Quân rồi đứng dậy quay lưng định bỏ đi.
" Ơ, nè bà chằn, tôi có lòng tốt mà em còn tỏ thái độ vậy là sao? Hạ Tiểu Hi em đứng lại cho tôi, chẳng phải em nói không muốn..."
" Aa..a,a..."
* Ầm...*
Mọi chuyện đang bình yên thoáng chốc lại trở nên hỗn loạn khi hai cơ thể một nam một nữ kia lúc này đã yên vị dưới hồ nước lạnh lẽo.
Thấy Hạ Tiểu Hi bỏ đi Thừa Mạnh Quân liền đuổi theo kết quả là vừa tóm được tay Hạ Tiểu Hi kéo lại cũng là lúc cô bị trượt chân ngã xuống hồ. Tay anh thì lại đang nắm tay cô thế nên cũng bị Hạ Tiểu Hi kéo theo.
Chiều sâu của hồ bơi hơn hai mét, Hạ Tiểu Hi lại không biết bơi nên chỉ biết bám chặt vào Thừa Mạnh Quân, cố bấu víu vào anh để ngoi lên khỏi mặt nước.
" Mạnh Quân, tôi tôi không biết bơi... Đừng buông, tôi ra, Mạnh Quân..."
" Tiểu Hi, em, em bình tĩnh,.. Ưm.. Đừng có đè tôi,.. khụ khụ..."
Thừa Mạnh Quân cứ ngoi lên được thì lại bị Hạ Tiểu Hi nhấn xuống, mặc dù khoảng cách không xa thành hồ bao nhiêu nhưng trong tình thế hiện giờ muốn vô tới bờ e là rất khó khăn.
" Anh, anh đừng có buông, tôi, tôi sợ..."
Hạ Tiểu Hi hoàn toàn rơi vào hoảng sợ nên cứ bám lấy Thừa Mạnh Quân, liên tục nhấn anh xuống để cơ thể mình không chìm xuống mà chẳng màng tới Thừa Mạnh Quân lúc này đã sắp ngạt chết tới nơi.
" Cứu tôi với, cứu..."
Đúng lúc này quản gia Lâm vừa thức giấc đi toilet, nghe thấy tiếng kêu cứu của Hạ Tiểu Hi ông liền lật đật chạy ra xem.
Thấy cô cứ ngoi lên thụt xuống dưới hồ ông vội lấy chiếc phao gần đó ném ra.
" Hạ tiểu thư, bám lấy."
Đuối nước gặp được phao cứu sinh thì còn gì vui bằng, Hạ Tiểu Hi nhanh chóng tóm lấy chiếc phao rồi đạp nước bơi vào bờ.
" Khụ khụ..."
Leo lên được thành hồ xong Hạ Tiểu Hi mới quay ra nhìn lại mặt hồ, không thấy Thừa Mạnh Quân ngoi lên cô liền hoảng sợ hô lên.
" Bác Lâm, cứu Mạnh Quân, anh ấy, anh ấy..."
" Tôi, tôi cũng không biết bơi."
" Vậy phải làm sao? Thừa Mạnh Quân anh đừng có đùa nha... Bác Lâm, mau gọi người tới giúp đi, nhanh lên."
Hạ Tiểu Hi sợ đến mức bật khóc cô cuống cuồng cứ muốn lao xuống nhưng chợt nhớ ra bản thân còn không biết bơi thì cứu người bằng cách nào chứ.
Đang trong lúc rối ren thì một tiếng *ầm* nữa lại vang lên, nước bắn tung tóe, ngay sau đó Thừa Mạnh Quân được Trình Hạo Phong đưa vào bờ.
Thấy anh đã ngất lịm, mặt mày tái mét dọa Hạ Tiểu Hi sợ đến kinh hồn lạc vía.
" Thừa Mạnh Quân, Thừa Mạnh Quân, anh sao rồi, tỉnh lại đi, đừng có dọa tôi nha."
Trình Hạo Phong nhanh chóng làm động tác nhồi ép ngực để đẩy nước trong người Thừa Mạnh Quân ra nhưng vẫn không có kết quả khả quan nào làm Hạ Tiểu Hi càng kinh sợ, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
" Tiểu Hi, em mở miệng Mạnh Quân ra hô hấp nhân tạo cho nó đi."
Nghe Trình Hạo Phong nói xong Hạ Tiểu Hi chẳng nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức thực hiện động tác hô hấp nhân tạo cho Thừa Mạnh Quân.
Sau ba lần hà hơi thổi ngạt thì Thừa Mạnh Quân cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
" Khụ, khụ khụ..."
Anh ọc nước ra rồi ho sặc sụa, ánh mắt mơ hồ dần dần nhìn rõ từng người một đang hiện diện trước mắt mình.
Nhìn thấy Hạ Tiểu Hi anh liền cười ôn nhu rồi khẽ hỏi
" Em không sao đó chứ?"
" Cái đồ khó ưa nhà anh suýt nữa thì dọa tôi chết khiếp rồi."
Hạ Tiểu Hi tức giận đánh lên ngực Thừa Mạnh Quân một cái rồi hậm hực chạy vào nhà.
Thừa Mạnh Quân đứng dậy nhìn theo bóng dáng Hạ Tiểu Hi, không nhịn được mà lên tiếng càu nhàu.
" Đúng là tính khí thất thường mà, lúc nắng lúc mưa thật khó chiều."
"Anh thấy cơ hội của em ngày một nhiều rồi đó, nên nắm bắt cho tốt đi."
Trình Hạo Phong cũng bỏ lại một câu rồi đi vào nhà.
" Cơ hội gì chứ? Cơ hội tỏ tình còn chưa có mà suýt nữa thì bị bà chằn đó nhấn cho chết chìm rồi. Cũng may là mình phước lớn mạng lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.