Chương 63: Nam Nữ Thụ Thụ Bất Thân
Đường Nguyệt Y
21/04/2022
Trong trang viên rộng lớn, cây xanh đã lẳng lặng hòa mình vào bóng đêm tối mịt. Những ánh đèn trang trí ngoài trời thắp sáng lối đi dẫn vào dinh thự nguy nga, tráng lệ.
Hạ Tiểu Hi bước xuống xe, đây là lần thứ hai cô được chiêm ngưỡng một ngôi nhà to lớn, được xây dựng hoành tráng thế này.
Khi đến biệt thự Uyển Quân của Thừa Mạnh Quân, cô cứ tưởng ngôi nhà ấy đã là đẹp nhất rồi nhưng không ngờ căn dinh thự này còn cao sang hơn gấp mấy lần.
An Kỳ, Trình Hạo Phong và Thừa Mạnh Quân cũng xuống xe.
An Kỳ vẫn còn cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu, vùng cổ trắng nõn nà lúc này đã hằn lên những vết đỏ. Cô vừa xoa xoa chỗ xương quai xanh đang ngứa ran vừa nhìn qua Trình Hạo Phong khẽ hỏi.
" Hạo Phong, em muốn giữ Hạ Tiểu Hi ở lại, anh đồng ý chứ?"
Trình Hạo Phong ôn nhu nhìn An Kỳ, đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười hiền hòa rồi nói
" Đây cũng là nhà của em mà, nên em tự quyết định đi, anh không có ý kiến."
" Cảm ơn anh."
* Chụt*
Thừa Mạnh Quân đứng bên cạnh, tận mắt chứng kiến cảnh tượng An Kỳ thản nhiên rắc thức ăn chó mà cảm thấy vô cùng tủi thân.
Anh nhìn về phía Hạ Tiểu Hi, thầm ước gì cũng nhận được những lời nói ngọt ngào, hành động yêu thương như Trình Hạo Phong.
" Tiểu Hi, giờ cũng khuya rồi, cậu ở lại đây đi sáng mai cùng đến công ty với mình luôn chứ về nhà cũng có một mình."
Nhận được lời đề nghị của An Kỳ, Hạ Tiểu Hi liền vui mừng ra mặt. Được ở lại nơi sang trọng thế này một đêm ai mà không thích cơ chứ, đặc biệt là đối với người có cuộc sống chật vật từ nhỏ như cô.
Nhưng sau đó Hạ Tiểu Hi lại nhìn về phía Trình Hạo Phong rồi khẽ thì thào vào tai An Kỳ
" Đại ma vương của cậu đồng ý chứ? Trông anh ta lạnh lùng thế kia, mình sợ..."
Nghe Hạ Tiểu Hi nói mà An Kỳ bật cười khúc khích, cô khoác tay qua vai cô bạn tâm giao của mình rồi nhỏ giọng nói.
" Anh ấy thật sự rất đáng sợ, nhưng không có hại người nên cậu đừng có sợ ha. Đi, tối nay mình ngủ với cậu."
An Kỳ cười đùa tinh nghịch rồi nắm tay Hạ Tiểu Hi kéo vào trong nhà.
Nhìn hai cô gái vui vẻ hồn nhiên rời khỏi thôi cũng khiến hai người thanh niên kia cảm thấy vui lây.
Ngay sau đó Thừa Mạnh Quân liền chuyển tầm nhìn về phía Trình Hạo Phong, khuôn miệng ma mãnh thoáng hiện lên nụ cười nịnh nọt.
" Anh hai em cũng muốn ở lại."
Bỏ lại dăm ba ngôn từ ngắn gọn rồi cậu liền co chân mà chạy vụt vào trong nhà không để cho Trình Hạo Phong có cơ hội tóm lấy.
Vào nhà, Hạ Tiểu Hi và Thừa Mạnh Quân được quản gia Lâm sắp xếp hai phòng ngủ cạnh nhau trên lầu ba, còn An Kỳ và Trình Hạo Phong thì về phòng riêng của mình.
Thừa Mạnh Quân sau khi tắm rửa thay quần áo của Trình Hạo Phong xong thì quay trở ra, mái tóc nâu vừa được gội xong đang được anh tùy ý lau lau vài cái rồi đi đến giường ngủ mở điện thoại lên xem.
" Aaa..."
Tiếng hét thất thanh bất ngờ vang vọng khiến Thừa Mạnh Quân chợt giật mình anh ném chiếc điện thoại lên giường rồi nhanh chân chạy ra ngoài tìm đến căn phòng vừa phát ra tiếng la lớn.
*Rầm*
" Tiểu Hi có chuyện gì vậy?"
" Có gián có gián kìa."1
Thừa Mạnh Quân vừa xông vào, Hạ Tiểu Hi đã nhảy cẩn lên người anh, hai chân báu chặt vào vòng eo rắn chắn, tay ôm chầm lấy cổ anh, khuôn mặt sợ hãi gục xuống nấp vào vòm ngực cường tráng.
" Có tôi đây rồi, đừng sợ ha, nó chạy rồi, mất tiêu rồi đừng sợ nữa."
Thừa Mạnh Quân trông thấy chú gián bé xíu đã bò đi mất, sau đó anh mạnh dạn đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Hạ Tiểu rồi khẽ giọng trấn an cô.
Hạ Tiểu Hi vẫn ôm chặt lấy thân hình cao lớn của Thừa Mạnh Quân, cô đã sợ đến mức bật khóc, khuôn mặt ủy khuất vẫn chưa dám rời khỏi vòm ngực săn chắc ấy.
" Hic... Có thật là đi rồi không? Anh đừng có lừa tôi đó."
" Thật mà, nó bò đi mất rồi, tôi lừa em làm gì?"
Hạ Tiểu Hi phải mất thêm vài giây nữa mới có thể trấn tĩnh tinh thần lại rồi rời khỏi người Thừa Mạnh Quân.
Gương mặt dễ thương luôn tỏ ra hung dữ với anh lúc này đã lấm lem nước mắt khiến Thừa Mạnh Quân chợt cảm thấy xót xa. Anh không muốn thấy những giọt nước mắt ấy làm nhòe đi nét đẹp đáng yêu trên mặt cô nên liền đưa tay lên lau đi.
" Bình thường em hung dữ lắm mà, sao giờ lại bị con gián bé xíu dọa cho khóc thành thế này rồi."
Nhận được hành động gần gũi của Thừa Mạnh Quân nhất thời khiến Hạ Tiểu Hi bối rối, cô lùi ra sau một bước không để anh lau nước mắt cho mình nữa rồi quay lưng về phía anh đanh giọng nói:
" Hai chuyện đó thì có liên quan gì nhau."
Mặc dù đã cố gắng đẩy cao thanh giọng nhưng Hạ Tiểu Hi vẫn không thể tránh khỏi sự lúng túng, cô không muốn cứ tiếp tục trong bầu không khí ngượng ngùng này nên liền lảng sang chủ đề khác, xoay người lại đanh đá nhìn Thừa Mạnh Quân
" Mà ai cho anh vào phòng tôi vậy hả? Có biết nam nữ thụ thụ bất thân không?"
Thừa Mạnh Quân bị Hạ Tiểu Hi xoay như chong chóng, vừa rồi rõ ràng còn đang sợ hãi khóc thút thít như mèo bị chó bắt nạt mà chưa tới một phút vèo một cái đã biến thành bà chằn, khiến Thừa Mạnh Quân chỉ biết cười méo mó, gật gật đầu trong muôn vàn bất lực trước cô nàng quá đỗi ngang ngược này.
" Đúng rồi, lẽ ra tôi không nên xông vào phòng của em. Lẽ ra nên để em bị con gián kia dọa đến chết luôn thì mới đúng. Đồ bà chằn, đã làm ơn còn mắc oán, tôi mặc kệ em."
Thừa Mạnh Quân bĩu môi nói rồi hậm hực quay lưng bỏ ra ngoài.
" Hừm, tôi cũng đâu có thèm anh quan tâm. Cái đồ khó ưa."
Hạ Tiểu Hi cũng đâu chịu thua, cô nhìn theo bóng lưng Thừa Mạnh Quân bĩu môi rồi tự càu nhàu một mình sau đó mang bộ mặt bí xị đi về phía giường ngủ.
" Cốc Cốc Cốc "
Mới leo lên giường ngồi còn chưa ấm mông thì lại có người đến tìm, lần này cô đoán chắc là An Kỳ đến nên rất vui vẻ đi ra mở cửa.
* Cạch*
" Tiểu Hi, mình xuống ngủ với cậu nè."
" Tiểu Kỳ, hay là tới phòng cậu ngủ đi được không? Ở đây có gián mình sợ xíu nữa nó lại bò ra dọa chúng ta chết khiếp."
" Vậy hả, để mình nói với bác Lâm kiểm tra lại nha, côn trùng sinh trưởng rộng rãi khắp nơi mà lâu lâu có một hai con cũng là điều bình thường. Nếu ở đây có gián vậy thì qua phòng mình đi."
An Kỳ vui vẻ nói rồi khoác tay Hạ Tiểu Hi đi ra ngoài, nhưng mới đi được vài bước Hạ Tiểu Hi lại dừng lại, cô giương ánh mắt ái ngại nhìn An Kỳ.
" Tiểu Hi, cậu sao thế?"
" Ở đây có bia không? Mình muốn uống một xíu thì mới có thể đi ngủ được."
" Sao tự dưng lại muốn uống bia? Đây là thói quen không tốt đâu đó."
Hạ Tiểu Hi nhất thời lúng túng không biết nên trả lời An Kỳ thế nào.
Cô biết bia rượu hại sức khỏe chứ, nhưng mà từ ngày bị Mặc Thiên thẳng thừng từ chối tình cảm, đêm nào không say thì cô chẳng thể nào ngủ được, lâu ngày thành thói quen lúc nào cũng không hay.
" Ờ thì,.. dạo này mình hơi khó ngủ nên muốn uống chút bia để dễ ngủ hơn thôi mà... Có không lấy cho mình hai lon đi."
" Chắc là có, nhưng mà cậu uống một mình thì buồn lắm hay đi gọi thêm Mạnh Quân với Hạo Phong cùng uống ha?"
" Cũng được. Vậy cậu đi gọi đại ma vương của cậu đi, mình qua phòng tìm cái tên khó ưa kia."
" Tiểu Hi, người ta họ tên đầy đủ là Thừa Mạnh Quân, cậu đừng có gọi cái tên khó ưa nữa nghe kì lắm."
" Hừm. Còn lâu, khi nào hắn không gọi mình là bà chằn nữa đi rồi mình mới thay đổi. Thôi thôi, cậu đi nhanh đi uống nhanh còn đi ngủ sớm nữa."
Hạ Tiểu Hi nói qua loa vài câu rồi đẩy An Kỳ đi, sau đó thì tự mình đến phòng tìm Thừa Mạnh Quân.
Hạ Tiểu Hi bước xuống xe, đây là lần thứ hai cô được chiêm ngưỡng một ngôi nhà to lớn, được xây dựng hoành tráng thế này.
Khi đến biệt thự Uyển Quân của Thừa Mạnh Quân, cô cứ tưởng ngôi nhà ấy đã là đẹp nhất rồi nhưng không ngờ căn dinh thự này còn cao sang hơn gấp mấy lần.
An Kỳ, Trình Hạo Phong và Thừa Mạnh Quân cũng xuống xe.
An Kỳ vẫn còn cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu, vùng cổ trắng nõn nà lúc này đã hằn lên những vết đỏ. Cô vừa xoa xoa chỗ xương quai xanh đang ngứa ran vừa nhìn qua Trình Hạo Phong khẽ hỏi.
" Hạo Phong, em muốn giữ Hạ Tiểu Hi ở lại, anh đồng ý chứ?"
Trình Hạo Phong ôn nhu nhìn An Kỳ, đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười hiền hòa rồi nói
" Đây cũng là nhà của em mà, nên em tự quyết định đi, anh không có ý kiến."
" Cảm ơn anh."
* Chụt*
Thừa Mạnh Quân đứng bên cạnh, tận mắt chứng kiến cảnh tượng An Kỳ thản nhiên rắc thức ăn chó mà cảm thấy vô cùng tủi thân.
Anh nhìn về phía Hạ Tiểu Hi, thầm ước gì cũng nhận được những lời nói ngọt ngào, hành động yêu thương như Trình Hạo Phong.
" Tiểu Hi, giờ cũng khuya rồi, cậu ở lại đây đi sáng mai cùng đến công ty với mình luôn chứ về nhà cũng có một mình."
Nhận được lời đề nghị của An Kỳ, Hạ Tiểu Hi liền vui mừng ra mặt. Được ở lại nơi sang trọng thế này một đêm ai mà không thích cơ chứ, đặc biệt là đối với người có cuộc sống chật vật từ nhỏ như cô.
Nhưng sau đó Hạ Tiểu Hi lại nhìn về phía Trình Hạo Phong rồi khẽ thì thào vào tai An Kỳ
" Đại ma vương của cậu đồng ý chứ? Trông anh ta lạnh lùng thế kia, mình sợ..."
Nghe Hạ Tiểu Hi nói mà An Kỳ bật cười khúc khích, cô khoác tay qua vai cô bạn tâm giao của mình rồi nhỏ giọng nói.
" Anh ấy thật sự rất đáng sợ, nhưng không có hại người nên cậu đừng có sợ ha. Đi, tối nay mình ngủ với cậu."
An Kỳ cười đùa tinh nghịch rồi nắm tay Hạ Tiểu Hi kéo vào trong nhà.
Nhìn hai cô gái vui vẻ hồn nhiên rời khỏi thôi cũng khiến hai người thanh niên kia cảm thấy vui lây.
Ngay sau đó Thừa Mạnh Quân liền chuyển tầm nhìn về phía Trình Hạo Phong, khuôn miệng ma mãnh thoáng hiện lên nụ cười nịnh nọt.
" Anh hai em cũng muốn ở lại."
Bỏ lại dăm ba ngôn từ ngắn gọn rồi cậu liền co chân mà chạy vụt vào trong nhà không để cho Trình Hạo Phong có cơ hội tóm lấy.
Vào nhà, Hạ Tiểu Hi và Thừa Mạnh Quân được quản gia Lâm sắp xếp hai phòng ngủ cạnh nhau trên lầu ba, còn An Kỳ và Trình Hạo Phong thì về phòng riêng của mình.
Thừa Mạnh Quân sau khi tắm rửa thay quần áo của Trình Hạo Phong xong thì quay trở ra, mái tóc nâu vừa được gội xong đang được anh tùy ý lau lau vài cái rồi đi đến giường ngủ mở điện thoại lên xem.
" Aaa..."
Tiếng hét thất thanh bất ngờ vang vọng khiến Thừa Mạnh Quân chợt giật mình anh ném chiếc điện thoại lên giường rồi nhanh chân chạy ra ngoài tìm đến căn phòng vừa phát ra tiếng la lớn.
*Rầm*
" Tiểu Hi có chuyện gì vậy?"
" Có gián có gián kìa."1
Thừa Mạnh Quân vừa xông vào, Hạ Tiểu Hi đã nhảy cẩn lên người anh, hai chân báu chặt vào vòng eo rắn chắn, tay ôm chầm lấy cổ anh, khuôn mặt sợ hãi gục xuống nấp vào vòm ngực cường tráng.
" Có tôi đây rồi, đừng sợ ha, nó chạy rồi, mất tiêu rồi đừng sợ nữa."
Thừa Mạnh Quân trông thấy chú gián bé xíu đã bò đi mất, sau đó anh mạnh dạn đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Hạ Tiểu rồi khẽ giọng trấn an cô.
Hạ Tiểu Hi vẫn ôm chặt lấy thân hình cao lớn của Thừa Mạnh Quân, cô đã sợ đến mức bật khóc, khuôn mặt ủy khuất vẫn chưa dám rời khỏi vòm ngực săn chắc ấy.
" Hic... Có thật là đi rồi không? Anh đừng có lừa tôi đó."
" Thật mà, nó bò đi mất rồi, tôi lừa em làm gì?"
Hạ Tiểu Hi phải mất thêm vài giây nữa mới có thể trấn tĩnh tinh thần lại rồi rời khỏi người Thừa Mạnh Quân.
Gương mặt dễ thương luôn tỏ ra hung dữ với anh lúc này đã lấm lem nước mắt khiến Thừa Mạnh Quân chợt cảm thấy xót xa. Anh không muốn thấy những giọt nước mắt ấy làm nhòe đi nét đẹp đáng yêu trên mặt cô nên liền đưa tay lên lau đi.
" Bình thường em hung dữ lắm mà, sao giờ lại bị con gián bé xíu dọa cho khóc thành thế này rồi."
Nhận được hành động gần gũi của Thừa Mạnh Quân nhất thời khiến Hạ Tiểu Hi bối rối, cô lùi ra sau một bước không để anh lau nước mắt cho mình nữa rồi quay lưng về phía anh đanh giọng nói:
" Hai chuyện đó thì có liên quan gì nhau."
Mặc dù đã cố gắng đẩy cao thanh giọng nhưng Hạ Tiểu Hi vẫn không thể tránh khỏi sự lúng túng, cô không muốn cứ tiếp tục trong bầu không khí ngượng ngùng này nên liền lảng sang chủ đề khác, xoay người lại đanh đá nhìn Thừa Mạnh Quân
" Mà ai cho anh vào phòng tôi vậy hả? Có biết nam nữ thụ thụ bất thân không?"
Thừa Mạnh Quân bị Hạ Tiểu Hi xoay như chong chóng, vừa rồi rõ ràng còn đang sợ hãi khóc thút thít như mèo bị chó bắt nạt mà chưa tới một phút vèo một cái đã biến thành bà chằn, khiến Thừa Mạnh Quân chỉ biết cười méo mó, gật gật đầu trong muôn vàn bất lực trước cô nàng quá đỗi ngang ngược này.
" Đúng rồi, lẽ ra tôi không nên xông vào phòng của em. Lẽ ra nên để em bị con gián kia dọa đến chết luôn thì mới đúng. Đồ bà chằn, đã làm ơn còn mắc oán, tôi mặc kệ em."
Thừa Mạnh Quân bĩu môi nói rồi hậm hực quay lưng bỏ ra ngoài.
" Hừm, tôi cũng đâu có thèm anh quan tâm. Cái đồ khó ưa."
Hạ Tiểu Hi cũng đâu chịu thua, cô nhìn theo bóng lưng Thừa Mạnh Quân bĩu môi rồi tự càu nhàu một mình sau đó mang bộ mặt bí xị đi về phía giường ngủ.
" Cốc Cốc Cốc "
Mới leo lên giường ngồi còn chưa ấm mông thì lại có người đến tìm, lần này cô đoán chắc là An Kỳ đến nên rất vui vẻ đi ra mở cửa.
* Cạch*
" Tiểu Hi, mình xuống ngủ với cậu nè."
" Tiểu Kỳ, hay là tới phòng cậu ngủ đi được không? Ở đây có gián mình sợ xíu nữa nó lại bò ra dọa chúng ta chết khiếp."
" Vậy hả, để mình nói với bác Lâm kiểm tra lại nha, côn trùng sinh trưởng rộng rãi khắp nơi mà lâu lâu có một hai con cũng là điều bình thường. Nếu ở đây có gián vậy thì qua phòng mình đi."
An Kỳ vui vẻ nói rồi khoác tay Hạ Tiểu Hi đi ra ngoài, nhưng mới đi được vài bước Hạ Tiểu Hi lại dừng lại, cô giương ánh mắt ái ngại nhìn An Kỳ.
" Tiểu Hi, cậu sao thế?"
" Ở đây có bia không? Mình muốn uống một xíu thì mới có thể đi ngủ được."
" Sao tự dưng lại muốn uống bia? Đây là thói quen không tốt đâu đó."
Hạ Tiểu Hi nhất thời lúng túng không biết nên trả lời An Kỳ thế nào.
Cô biết bia rượu hại sức khỏe chứ, nhưng mà từ ngày bị Mặc Thiên thẳng thừng từ chối tình cảm, đêm nào không say thì cô chẳng thể nào ngủ được, lâu ngày thành thói quen lúc nào cũng không hay.
" Ờ thì,.. dạo này mình hơi khó ngủ nên muốn uống chút bia để dễ ngủ hơn thôi mà... Có không lấy cho mình hai lon đi."
" Chắc là có, nhưng mà cậu uống một mình thì buồn lắm hay đi gọi thêm Mạnh Quân với Hạo Phong cùng uống ha?"
" Cũng được. Vậy cậu đi gọi đại ma vương của cậu đi, mình qua phòng tìm cái tên khó ưa kia."
" Tiểu Hi, người ta họ tên đầy đủ là Thừa Mạnh Quân, cậu đừng có gọi cái tên khó ưa nữa nghe kì lắm."
" Hừm. Còn lâu, khi nào hắn không gọi mình là bà chằn nữa đi rồi mình mới thay đổi. Thôi thôi, cậu đi nhanh đi uống nhanh còn đi ngủ sớm nữa."
Hạ Tiểu Hi nói qua loa vài câu rồi đẩy An Kỳ đi, sau đó thì tự mình đến phòng tìm Thừa Mạnh Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.