Chương 25: Cạnh Tranh
Ngọc Mễ Chử Bất Thục
29/09/2021
Trần Dao tự nhiên không dám trả lời, tính cách của cô mặc dù có hơi cứng rắn, nhưng đó là với người ngoài, với người thân trong gia đình cô vẫn luôn nhẹ nhàng.
Bởi vì đổi số mà không nói với Trần Nhiên nên bản thân cảm thấy đuối lí, bây giờ cũng không dám nói gì.
Sau khi cúp máy, Trần Nhiên thêm WeChat Trần Dao, không nói câu nào, chuyển cho cô hai nghìn nhân dân tệ.
Trần Dao: “???”
Trần Nhiên: “Tiền thưởng, nếu em không nhận thì sau này đừng gọi anh nữa.”
Nói xong liền tắt điện thoại, tắt WeChat, mặc kệ Trần Dao nhắn gì cũng không trả lời.
Trong ký túc xá, Trần Dao tiếp tục nhắn mấy tin liên tiếp cho hắn đều không thấy trả lời, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Không cho Trần Nhiên số điện thoại chính là sợ hắn cho cô tiền.
Cô biết Trần Nhiên chỉ mới là thực tập sinh, tiền lương không nhiều lắm, trực tiếp chuyển cho cô hai nghìn thì tiền đâu mà dùng cho bản thân?
Nhưng Trần Nhiên cũng đã nói rất rõ ràng như vậy, cô cũng không có biện pháp gì, gửi tiền thẳng vào tài khoản của cô, không nhận thì sẽ giận, thật khiến cô phải bó tay.
Vù vù
Cửa phòng ngủ mở ra, một cô gái tóc ngắn ngang vai bước vào, giọng nói run rẩy: “Ngoài trời gió to quá, lạnh chết mất!”
Sau khi đóng cửa phòng, cô gái cởi áo khoác ngoài ra để lộ thân hình đẫy đà cùng dáng người đẹp đẽ, giống như được sống lại, cô leo lên giường.
Sau khi chui vào trong chăn ấm mới cảm thấy mãn nguyện.
Cô nhìn thấy khuôn mặt quẫn bách của Trần Dao, ngạc nhiên hỏi: “Dao Dao, có chuyện gì vậy?”
Trần Dao thở dài: “Anh tớ vừa chuyển tiền cho tớ.”
Cô gái tóc ngắn thấy khó hiểu: “Chuyển tiền cho cậu mà cậu không vui à?”
Trần Dao đáp: “Cậu không hiểu đâu, nhà tớ nghèo, lúc còn học đại học, anh tớ luôn phải vừa học vừa làm thêm. Lúc đó tớ học trung học, anh tớ mỗi lần nhận lương đều gửi cho tớ phí sinh hoạt. Quan trọng là lúc đó tớ không hiểu chuyện, không biết khoảng tiền đó kiếm được từ việc anh tớ đi làm thêm, nên tiêu xài rất hoang phí. Anh tớ chỉ vừa mới đi làm đây thôi, tiền lương không cao lắm, vậy mà lại còn gửi tiền cho tớ.”
Cô gái tóc ngắn hâm mộ: “Tình cảm anh em cậu thật tốt, còn cho cậu tiền nữa, không giống như chị của mình, mặc kệ là gì đều tranh giành với mình, mặc dù lần nào mình cũng thắng, nhưng mình vẫn ôm một bụng tức giận.”
Trần Dao lườm cô gái tóc ngắn, nhẹ giọng nói: “Mình cảm thấy chị cậu đối với cậu rất tốt. Chẳng phải điện thoại máy tính của cậu đều là chị cậu mua giúp cậu sao?”
Cô gái tóc ngắn bắt chước bộ dạng thở dài của Trần Nhiên khi nãy: “Cậu cũng không hiểu được đâu, lúc còn nhỏ đồ chơi đều bị giành lấy, sau này chị ấy có tiền rồi thì không thường xuyên gặp nữa, không còn ai giành đồ với tớ nữa rồi...”
Trần Nhiên sững sờ: “Đây là logic gì vậy, có người tranh giành đồ chơi với cậu thì cậu không vui, không ai giành gì của cậu thì cậu cũng không hài lòng, cậu cũng đừng quá khác người như vậy chứ.”
Cô gái tóc ngắn buông tay: “Tớ cũng không hiểu nổi.”
Trần Dao cạn lời với cô, sau khi suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng chấp nhận nhận tiền của Trần Nhiên.
Cô gái tóc ngắn lại nói: “Đúng rồi, không phải cậu đang muốn tìm chỗ để hát à, tớ biết một quán bar, hiện tại cũng đang tìm một nữ ca sĩ, cậu có muốn thử không?”
Trần Dao dè chừng: “Chỗ đó có lằng nhằng không?”
“Đảm bảo không sao, tớ có quen biết với ông chủ quán bar đó, là chủ của một phòng thu âm mở.”
“Cậu quen với ông chủ phòng thu âm?”
“Chắc chắn đúng đó, lúc chị mình đi thu âm mình có đi theo cùng, nên có quen biết với người này, sau này cậu nói mình mới để ý.”
“Chị của cậu đi thu âm? Chị ấy là ca sĩ à?”
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là cậu đi thử đi, xem trình độ của mình có đủ tốt hay không.”
“Người ta là chủ của phòng thu âm, chắc chắn rất nghiêm khắc, tớ chỉ là một tay nghiệp dư, chắc là không đủ tiêu chuẩn đâu.”
“Tớ cảm thấy cậu hát rất hay mà, video hát mà cậu đăng tải có hơn 100 ngàn fan, nếu cậu hát không hay thì sao có nhiều người chú ý như vậy?”
“Hai chuyện này không giống nhau.”
“Đều giống nhau cả, đi thử đi, không có mất miếng thịt nào trên người cậu đâu.”
……
Trần Nhiên ngủ một hơi đến nửa đêm, thức dậy liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Thời gian gần đây bận tăng ca, thời gian ngủ hầu như đều không thoải mái.
Lười biếng duỗi lưng một cái, cầm điện thoại lên nhìn thấy thông báo Trần Dao đã nhận tiền.
Trần Nhiên cười cười, vẫn là hắn hiểu Trần Dao, kết quả hoàn toàn không nằm ngoài dự tính.
Hôm nay là thứ bảy, bố mẹ vẫn phải đi làm, Trần Nhiên xem xét công việc của nhóm, nhận ra lượt xem của《Tiêu Điểm Triều Nam》đã tăng lên một chút so với hôm qua.
Tốc độ tăng tuy chậm nhưng rating cứ theo nhịp độ đó sẽ sớm ổn định thôi, Trần Nhiên dự đoán rating cao nhất sẽ đạt con số 20%, nhưng cũng cần thêm thời gian để đến thời điểm chín muồi.
Đến giữa trưa, Trần Nhiên nhận điện thoại của giám đốc Trương.
“Trần Nhiên, cháu vẫn đang ở nhà à?” Giám đốc Trương hỏi.
Trần Nhiên đáp: “Vâng, vừa về tối qua.”
“Thế khi nào thì cháu có thể quay lại.”
Trần Nhiên vội hỏi: “Chương trình có vấn đề ạ?”
Chú Trương: “Chương trình không có vấn đề gì, là chuyện của kênh giải trí.”
Nghe thấy không phải chuyện của chương trình, Trần Nhiên thở một hơi nhẹ nhõm, hỏi: “Đài truyền hình không cho cháu đi ạ?”
“Cũng không hẳn như vậy, chương trình hiện đang thiếu một vị trí, sau khi khảo sát, cấp trên dự định để cho cháu, nhưng ý họ là vị trí này không phải chỉ dành cho mỗi mình cháu, phía kênh giải trí cũng đã chọn người cả rồi.” Giám đốc Trương nói tới đây thì dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói: “Thành tích của cháu rất tốt, nhưng đối phương đều là những người có thâm niên, nhà đài không định tự chỉ định mà sẽ cho hai bên đấu với nhau.”
“Đấu như thế nào ạ?” Trần Nhiên tò mò.
Giám đốc Trương nói: “Có hai người, mỗi người viết ra một bản kế hoạch cho chương trình, cấp trên cùng với người của kênh giải trí sẽ thảo luận để lựa chọn, bản kế hoạch của ai tốt hơn thì người đó thắng.”
Trần Nhiên nghĩ nghĩ, đối thủ lần này nghe có vẻ đáng gờm.
Nhưng giao cho người của kênh giải trí chọn, vả lại còn đối phương còn thuộc kênh giải trí, vậy không phải bản thân chịu thiệt hay sao?
Trần Nhiên nói ra vấn đề của mình, giám đốc Trương cười nói: “Chuyện này cháu không cần lo lắng, bởi vì kế hoạch này của hai người đều rất xuất sắc, đều là dùng để làm chương trình mới cả, nên người trong đài sẽ cùng nhau xét duyệt, như vậy mới không nảy sinh thành kiến.”
Nghe tới đây, Trần Nhiên tạm thời an tâm: “Cháu sẽ cố gắng.”
Giám đốc Trương nghiêm túc nói: “Không chỉ là cố gắng mà phải là nỗ lực hết sức mình.”
Đây là một cơ hội không tồi.
Lượt xem của kênh giải trí luôn xếp thứ hai trong đài, thậm chí một số chương trình bắt đầu từ tuần sau đã chuyển sang chiếu trên kênh giải trí.
Điều này có nghĩa là nếu Trần Nhiên hoàn thành tốt chương trình lần này thì rất có khả năng sẽ được chiếu trực tiếp trên kênh, do đó đối với giám đốc Trương mà nói Trần Nhiên bắt buộc phải đến kênh giải trí.
Trần Nhiên đương nhiên biết chú Trương đặt kì vọng rất lớn ở mình, hắn nghiêm túc nói: “Cháu biết rồi, nhất định sẽ không làm chú thất vọng.”
Giám đốc Trương gật đầu mãn nguyện: “Không chỉ không làm chú thất vọng, cháu cũng đừng làm Chi Chi thất vọng.”
Vốn dĩ ý chí chiến đầu của Trần Nhiên đang dâng trào, đột nhiên nghe tới cái tên Trương Phồn Chi, bỗng dưng không nói nên lời, cô ta thì có thể thất vọng cái gì, không công kích hắn đã là may lắm rồi.
“Hiện tại thời gian cấp bách, ngày mai cháu quay về đi, sáng sớm mai đến đài, nếu cần gì thì nói chú, chú lập tức kêu người đem đến.”
Giám đốc Trương nói xong thì nhờ Trần Nhiên thay mặt ông hỏi thăm sức khỏe bố mẹ rồi mới cúp máy.
Trần Nhiên cầm điện thoại vò đầu bứt tai, vừa về tới nhà 1 ngày đã phải lập tức quay lại đài truyền hình rồi sao?
Bởi vì đổi số mà không nói với Trần Nhiên nên bản thân cảm thấy đuối lí, bây giờ cũng không dám nói gì.
Sau khi cúp máy, Trần Nhiên thêm WeChat Trần Dao, không nói câu nào, chuyển cho cô hai nghìn nhân dân tệ.
Trần Dao: “???”
Trần Nhiên: “Tiền thưởng, nếu em không nhận thì sau này đừng gọi anh nữa.”
Nói xong liền tắt điện thoại, tắt WeChat, mặc kệ Trần Dao nhắn gì cũng không trả lời.
Trong ký túc xá, Trần Dao tiếp tục nhắn mấy tin liên tiếp cho hắn đều không thấy trả lời, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Không cho Trần Nhiên số điện thoại chính là sợ hắn cho cô tiền.
Cô biết Trần Nhiên chỉ mới là thực tập sinh, tiền lương không nhiều lắm, trực tiếp chuyển cho cô hai nghìn thì tiền đâu mà dùng cho bản thân?
Nhưng Trần Nhiên cũng đã nói rất rõ ràng như vậy, cô cũng không có biện pháp gì, gửi tiền thẳng vào tài khoản của cô, không nhận thì sẽ giận, thật khiến cô phải bó tay.
Vù vù
Cửa phòng ngủ mở ra, một cô gái tóc ngắn ngang vai bước vào, giọng nói run rẩy: “Ngoài trời gió to quá, lạnh chết mất!”
Sau khi đóng cửa phòng, cô gái cởi áo khoác ngoài ra để lộ thân hình đẫy đà cùng dáng người đẹp đẽ, giống như được sống lại, cô leo lên giường.
Sau khi chui vào trong chăn ấm mới cảm thấy mãn nguyện.
Cô nhìn thấy khuôn mặt quẫn bách của Trần Dao, ngạc nhiên hỏi: “Dao Dao, có chuyện gì vậy?”
Trần Dao thở dài: “Anh tớ vừa chuyển tiền cho tớ.”
Cô gái tóc ngắn thấy khó hiểu: “Chuyển tiền cho cậu mà cậu không vui à?”
Trần Dao đáp: “Cậu không hiểu đâu, nhà tớ nghèo, lúc còn học đại học, anh tớ luôn phải vừa học vừa làm thêm. Lúc đó tớ học trung học, anh tớ mỗi lần nhận lương đều gửi cho tớ phí sinh hoạt. Quan trọng là lúc đó tớ không hiểu chuyện, không biết khoảng tiền đó kiếm được từ việc anh tớ đi làm thêm, nên tiêu xài rất hoang phí. Anh tớ chỉ vừa mới đi làm đây thôi, tiền lương không cao lắm, vậy mà lại còn gửi tiền cho tớ.”
Cô gái tóc ngắn hâm mộ: “Tình cảm anh em cậu thật tốt, còn cho cậu tiền nữa, không giống như chị của mình, mặc kệ là gì đều tranh giành với mình, mặc dù lần nào mình cũng thắng, nhưng mình vẫn ôm một bụng tức giận.”
Trần Dao lườm cô gái tóc ngắn, nhẹ giọng nói: “Mình cảm thấy chị cậu đối với cậu rất tốt. Chẳng phải điện thoại máy tính của cậu đều là chị cậu mua giúp cậu sao?”
Cô gái tóc ngắn bắt chước bộ dạng thở dài của Trần Nhiên khi nãy: “Cậu cũng không hiểu được đâu, lúc còn nhỏ đồ chơi đều bị giành lấy, sau này chị ấy có tiền rồi thì không thường xuyên gặp nữa, không còn ai giành đồ với tớ nữa rồi...”
Trần Nhiên sững sờ: “Đây là logic gì vậy, có người tranh giành đồ chơi với cậu thì cậu không vui, không ai giành gì của cậu thì cậu cũng không hài lòng, cậu cũng đừng quá khác người như vậy chứ.”
Cô gái tóc ngắn buông tay: “Tớ cũng không hiểu nổi.”
Trần Dao cạn lời với cô, sau khi suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng chấp nhận nhận tiền của Trần Nhiên.
Cô gái tóc ngắn lại nói: “Đúng rồi, không phải cậu đang muốn tìm chỗ để hát à, tớ biết một quán bar, hiện tại cũng đang tìm một nữ ca sĩ, cậu có muốn thử không?”
Trần Dao dè chừng: “Chỗ đó có lằng nhằng không?”
“Đảm bảo không sao, tớ có quen biết với ông chủ quán bar đó, là chủ của một phòng thu âm mở.”
“Cậu quen với ông chủ phòng thu âm?”
“Chắc chắn đúng đó, lúc chị mình đi thu âm mình có đi theo cùng, nên có quen biết với người này, sau này cậu nói mình mới để ý.”
“Chị của cậu đi thu âm? Chị ấy là ca sĩ à?”
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là cậu đi thử đi, xem trình độ của mình có đủ tốt hay không.”
“Người ta là chủ của phòng thu âm, chắc chắn rất nghiêm khắc, tớ chỉ là một tay nghiệp dư, chắc là không đủ tiêu chuẩn đâu.”
“Tớ cảm thấy cậu hát rất hay mà, video hát mà cậu đăng tải có hơn 100 ngàn fan, nếu cậu hát không hay thì sao có nhiều người chú ý như vậy?”
“Hai chuyện này không giống nhau.”
“Đều giống nhau cả, đi thử đi, không có mất miếng thịt nào trên người cậu đâu.”
……
Trần Nhiên ngủ một hơi đến nửa đêm, thức dậy liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Thời gian gần đây bận tăng ca, thời gian ngủ hầu như đều không thoải mái.
Lười biếng duỗi lưng một cái, cầm điện thoại lên nhìn thấy thông báo Trần Dao đã nhận tiền.
Trần Nhiên cười cười, vẫn là hắn hiểu Trần Dao, kết quả hoàn toàn không nằm ngoài dự tính.
Hôm nay là thứ bảy, bố mẹ vẫn phải đi làm, Trần Nhiên xem xét công việc của nhóm, nhận ra lượt xem của《Tiêu Điểm Triều Nam》đã tăng lên một chút so với hôm qua.
Tốc độ tăng tuy chậm nhưng rating cứ theo nhịp độ đó sẽ sớm ổn định thôi, Trần Nhiên dự đoán rating cao nhất sẽ đạt con số 20%, nhưng cũng cần thêm thời gian để đến thời điểm chín muồi.
Đến giữa trưa, Trần Nhiên nhận điện thoại của giám đốc Trương.
“Trần Nhiên, cháu vẫn đang ở nhà à?” Giám đốc Trương hỏi.
Trần Nhiên đáp: “Vâng, vừa về tối qua.”
“Thế khi nào thì cháu có thể quay lại.”
Trần Nhiên vội hỏi: “Chương trình có vấn đề ạ?”
Chú Trương: “Chương trình không có vấn đề gì, là chuyện của kênh giải trí.”
Nghe thấy không phải chuyện của chương trình, Trần Nhiên thở một hơi nhẹ nhõm, hỏi: “Đài truyền hình không cho cháu đi ạ?”
“Cũng không hẳn như vậy, chương trình hiện đang thiếu một vị trí, sau khi khảo sát, cấp trên dự định để cho cháu, nhưng ý họ là vị trí này không phải chỉ dành cho mỗi mình cháu, phía kênh giải trí cũng đã chọn người cả rồi.” Giám đốc Trương nói tới đây thì dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói: “Thành tích của cháu rất tốt, nhưng đối phương đều là những người có thâm niên, nhà đài không định tự chỉ định mà sẽ cho hai bên đấu với nhau.”
“Đấu như thế nào ạ?” Trần Nhiên tò mò.
Giám đốc Trương nói: “Có hai người, mỗi người viết ra một bản kế hoạch cho chương trình, cấp trên cùng với người của kênh giải trí sẽ thảo luận để lựa chọn, bản kế hoạch của ai tốt hơn thì người đó thắng.”
Trần Nhiên nghĩ nghĩ, đối thủ lần này nghe có vẻ đáng gờm.
Nhưng giao cho người của kênh giải trí chọn, vả lại còn đối phương còn thuộc kênh giải trí, vậy không phải bản thân chịu thiệt hay sao?
Trần Nhiên nói ra vấn đề của mình, giám đốc Trương cười nói: “Chuyện này cháu không cần lo lắng, bởi vì kế hoạch này của hai người đều rất xuất sắc, đều là dùng để làm chương trình mới cả, nên người trong đài sẽ cùng nhau xét duyệt, như vậy mới không nảy sinh thành kiến.”
Nghe tới đây, Trần Nhiên tạm thời an tâm: “Cháu sẽ cố gắng.”
Giám đốc Trương nghiêm túc nói: “Không chỉ là cố gắng mà phải là nỗ lực hết sức mình.”
Đây là một cơ hội không tồi.
Lượt xem của kênh giải trí luôn xếp thứ hai trong đài, thậm chí một số chương trình bắt đầu từ tuần sau đã chuyển sang chiếu trên kênh giải trí.
Điều này có nghĩa là nếu Trần Nhiên hoàn thành tốt chương trình lần này thì rất có khả năng sẽ được chiếu trực tiếp trên kênh, do đó đối với giám đốc Trương mà nói Trần Nhiên bắt buộc phải đến kênh giải trí.
Trần Nhiên đương nhiên biết chú Trương đặt kì vọng rất lớn ở mình, hắn nghiêm túc nói: “Cháu biết rồi, nhất định sẽ không làm chú thất vọng.”
Giám đốc Trương gật đầu mãn nguyện: “Không chỉ không làm chú thất vọng, cháu cũng đừng làm Chi Chi thất vọng.”
Vốn dĩ ý chí chiến đầu của Trần Nhiên đang dâng trào, đột nhiên nghe tới cái tên Trương Phồn Chi, bỗng dưng không nói nên lời, cô ta thì có thể thất vọng cái gì, không công kích hắn đã là may lắm rồi.
“Hiện tại thời gian cấp bách, ngày mai cháu quay về đi, sáng sớm mai đến đài, nếu cần gì thì nói chú, chú lập tức kêu người đem đến.”
Giám đốc Trương nói xong thì nhờ Trần Nhiên thay mặt ông hỏi thăm sức khỏe bố mẹ rồi mới cúp máy.
Trần Nhiên cầm điện thoại vò đầu bứt tai, vừa về tới nhà 1 ngày đã phải lập tức quay lại đài truyền hình rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.