Chương 50: Còn Hát Nữa Thì Dây Thanh Đới Của Tôi Sẽ Đứt Mất
Ngọc Mễ Chử Bất Thục
29/09/2021
Từ khi Trần Nhiên biết đến Trương Phồn Chi, hắn đã phát hiện ra da mặt cô rất dày.
Về mấy trò chơi xấu, Trần Nhiên tự nhận mình không bằng cô.
Sau đó còn phát hiện thêm, cô không chỉ mặt dày mà khả năng diễn xuất còn cực kì tốt.
Giống như hiện tại, nếu như không phải cô nói về chuyện viết bài hát, Trần Nhiên sẽ thực sự cho rằng cô đang quan tâm đến hắn.
“Được rồi, vậy thì nhân tiện chúng ta nói về việc viết bài hát đi.” Trần Nhiên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ nhân tiện.
Trương Phồn Chi quay đầu lại, mặt không thay đổi nói một câu “được”.
Trần Nhiên nhìn cô, khẽ cười, đang định quay đi thì lại nói thêm: “Lần sau cô ra đường nhớ mang bịt tai!”
“Tại sao?” Trương Phồn Chi từ từ nổ máy.
Trần Nhiên nói: “Vành tai của cô bị lạnh rồi, đỏ ửng hết lên kìa!”
Két!
Trương Phồn Chi giẫm mạnh vào chân phanh.
Trần Nhiên không ngờ cô lại đột nhiên phanh xe, giật mình kêu lên.
“Cô sao vậy?” Trần Nhiên vội vàng hỏi.
Trương Phồn Chi từ tốn nói một câu: “Không có gì, vừa rồi có một con chuột chạy qua.”
Trần Nhiên hơi nghi ngờ câu nói này, rất giống câu mà hôm qua hắn dùng để lừa cô.
Nhìn thấy Trương Phồn Chi lại bình tĩnh lái xe, hắn khẽ thả lỏng người, nói với Trương Phồn Chi: “Tôi nghĩ cô nên mua cái bịt tai đi, tai cô đang càng ngày càng đỏ kìa.”
Lần này, Trương Phồn Chi không phản ứng gì, chỉ “ừ” một tiếng. Nhưng sau đó không chỉ tai mà đến cả cổ cũng đỏ bừng.
Chiếc xe ổn định đi đến nhà họ Trương, không còn xuất hiện con chuột nào nữa, Trần Nhiên cũng an tâm hơn đôi chút.
Giám đốc Trương đang xem phim chiến tranh, ti vi phát ra âm thanh rầm rầm, một viên đội trưởng kêu lên, không biết là đã đánh đến đâu rồi. Giám đốc Trương nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên nói: “Không phải nói là ra ngoài hít thở không khí sao, sao lại mang cả Trần Nhiên về thế này?”
Trương Phồn Chi thay giày, đáp: “Con thuận đường ghé qua đài truyền hình một chuyến.”
Giám đốc Trương chậc chậc nói: “Cái thuận đường này của con có vẻ hay thật đó!”
Trần Nhiên đã quen đến nhà họ Trương, cũng không cảm thấy lúng túng gì. Dù gì hắn và Trương Phồn Chi cũng được xem là người yêu, gặp nhau cũng không phải chuyện gì phạm pháp.
“Cổ họng của cháu đã tốt hơn chưa?” Giám đốc Trương hỏi.
Hiển nhiên là hỏi Trần Nhiên.
“Đã tốt hơn rồi, cảm ơn chú.” Trần Nhiên gật đầu nói.
Giám đốc Trương cười đáp: “Nó đưa cho cháu thuốc, cháu cảm ơn chú làm gì.”
“Ba, ba ngồi đó đi, con và Trần Nhiên đi sáng tác bài hát.” Trương Phồn Chi thay giày xong liền dắt Trần Nhiên vào phòng.
Giám đốc Trương ngơ ngác nhìn hai người đi qua. Trước khi vào phòng, Trần Nhiên quay lại xấu hổ nhìn giám đốc Trương, sau đó thì cửa bị Trương Phồn Chi đóng lại.
“Ôi, hai cái đứa này…” Giám đốc Trương đứng lên, không biết nói gì.
Dì Vân đi ra từ phòng bếp, bà vừa rửa chén đũa xong, hỏi: “Tôi vừa nghe thấy giọng của Trương Phồn Chi và Trần Nhiên, hai đứa nó đâu rồi?”
Giám đốc Trương nói: “Con gái nhà ta kéo Trần Nhiên vào phòng rồi, bảo là sáng tác bài hát.”
Dì Vân hơi ngừng lại một chút: “Không phải Chi Chi không biết sáng tác bài hát sao? Trần Nhiên biết à?”
Giám đốc Trương nói: “Bà nhìn tôi có thấy giống người biết viết nhạc không?”
“Ông thì biết cái gì!” Dì Vân tức giận mắng ông.
Giám đốc Trương nói với giọng điệu hiển nhiên: “Tôi thì có khác gì Trần Nhiên, tôi không biết, nó có thể biết sao?”
Dì Vân cẩn thận nghĩ lại, nghe cũng hợp lý.
Hai vợ chồng nhìn nhau, tâm linh tương thông cùng đi đến cửa phòng, lỗ tai dí vào nghe ngóng.
Lúc thiết kế căn nhà, bởi vì căn nhắc qua nhiều vấn đề nên nhà bọn họ cách âm khá tốt, nhưng vẫn có thể nghe được loáng thoáng âm thanh bên trong.
Sắc mặt cả hai người đều hơi kì quái.
Trong đó đúng là đang ca hát.
Trương Phồn Chi đánh piano, Trần Nhiên hát, hát một chút lại ngừng.
Giám đốc Trương cảm thấy khó hiểu: “Không phải chứ!”
Dì Vân lắc đầu: “Ông không biết, không có nghĩa là thằng bé cũng không biết!”
Giám đốc Trương lườm vợ mình một cái, định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của bà lại tỏ ra không thèm chấp nhặt!
Đúng là cách nhìn của đàn bà!
Trần Nhiên không học âm nhạc thì làm sao biết sáng tác bài hát.
Không chừng là Chi Chi với Trần Nhiên bàn bạc với nhau rồi dùng linh cảm để sáng tác bài hát đó.
Về phần tại sao lại là với Trần Nhiên thì có lẽ là vì ở cùng hắn, linh cảm sẽ dồi dào hơn chăng?
…
“Anh hát lại câu vừa nãy đi, tôi thấy câu sau nó không đúng lắm.” Trương Phồn Chi đè phím đàn xuống, như có điều suy nghĩ.
Trần Nhiên xoa xoa yết hầu nói: “Tôi cảm thấy đâu có gì khác.”
Trương Phồn Chi lại nói: “Hát lại đi, lần này chắc chắn ổn.”
Trần Nhiên chỉ đành hát lại thêm lần nữa.
Trương Phồn Chi nghiêm túc lắng nghe, sau đó đôi mắt hơi sáng lên, vội đàn theo: “Đúng rồi!”
Cô cầm bút, vẽ giản phổ lên trên lời bài hát!
“Cô đàn lại xem!”
Trần Nhiên nhìn cô đã làm xong, vội thúc giục.
Trương Phồn Chi nhìn hắn, để tay lên phím đàn, nhẹ nhàng đàn.
Thường thì đàn ông khi tập trung là đẹp nhất nhưng phụ nữ khi tập trung cũng đẹp không kém.
Lúc đánh đàn piano, Trương Phồn Chi vô cùng chăm chú, góc nghiêng trông rất đẹp, cái cằm đong đưa theo tiết tấu, cần cổ trắng nõn hơi ửng hồng. Nói chung là trông vô cùng tao nhã.
Trần Nhiên nhìn cô, cổ họng hơi khô. Lúc nghe thấy tiếng đàn mới rời sự chú ý sang nó.
Đây không phải nhạc đêm, mà là giai điệu của ca khúc.
Trần Nhiên nghe kĩ thì thấy nó rất giống với những gì trong trí nhớ của hắn.
Hắn lập tức thở dài một hơi, xem ra mục tiêu hôm nay đã hoàn thành rồi.
Thật ra Trương Phồn Chi có thể viết nhạc phổ từ bản ghi âm hôm qua của hắn, nhưng Trương Phồn Chi nói, giọng của Trần Nhiên hơi sai nhạc, cô không biết nó có thực sự là giai điệu của bài hát không.
Nên mới phải nhờ Trần Nhiên tự biểu diễn, để cô so sánh thử.
Sở dĩ phải mất công như vậy là vì cổ họng của Trần Nhiên không được tốt, hát trực tiếp có hơi khác so với ghi âm, dẫn tới việc viết nhạc phổ trở nên khá khó khăn.
Trương Phồn Chi cố nén cảm giác muốn hát, đợi khi đàn xong giai điệu, trong mắt tràn đầy sự hài lòng.
Trần Nhiên nuốt một viên Nhuận Hầu Bảo, nói: “Không được rồi, hôm nay đến đây thôi. Nếu hát tiếp thì dây thanh đới của tôi sẽ đứt mất.”
Trương Phồn Chi tò mò hói: “Giai điệu ở trong đầu anh, vậy sao không viết ra mà anh vẫn có thể nhớ được?”
Bình thường có giai điệu trong đầu đều phải viết ra ngay, sau đó mới hoàn thiện lại. Cô chưa từng nghe thấy có ai có thể hoàn thiện cả một bài hát trong đầu của mình.
Trần Nhiên thầm nghĩ, nói ra chỉ sợ sẽ hù dọa cô mất. Bởi vì tôi không chỉ nhớ được mà còn nhớ rất kĩ.
Hắn tùy tiện nói: “Chắc đây là thiên phú rồi.”
Dáng vẻ qua loa của hắn khiến Trương Phồn Chi khẽ bũu môi, nhưng cô cũng không tranh cãi nữa. Dù gì hôm nay Trần Nhiên cũng đã rất vất vả để viết bài hát cùng với cô.
“Cảm ơn.”
Trương Phồn Chi đột nhiên nói.
Trần Nhiên cảm thấy hơi lạ, quay đầu lại nhìn, trông thấy nét mặt vô cùng chăm chú của cô.
“Chú Trương đối xử với tôi rất tốt, cô không cần cảm ơn đâu, dù gì bài hát này cũng là cô bỏ tiền ra mua.” Trần Nhiên ngại ngùng cười.
Trương Phồn Chi nhìn chằm chằm hắn không nói gì. Trần Nhiên đứng lên nói: “Hôm nay muộn rồi, mai còn phải đi làm, phiền cô đưa tôi về nhà một chuyến, hôm sau viết tiếp.”
Trương Phồn Chi đồng ý, cô mặc quần áo, lái xe đưa Trần Nhiên về nhà.
Về mấy trò chơi xấu, Trần Nhiên tự nhận mình không bằng cô.
Sau đó còn phát hiện thêm, cô không chỉ mặt dày mà khả năng diễn xuất còn cực kì tốt.
Giống như hiện tại, nếu như không phải cô nói về chuyện viết bài hát, Trần Nhiên sẽ thực sự cho rằng cô đang quan tâm đến hắn.
“Được rồi, vậy thì nhân tiện chúng ta nói về việc viết bài hát đi.” Trần Nhiên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ nhân tiện.
Trương Phồn Chi quay đầu lại, mặt không thay đổi nói một câu “được”.
Trần Nhiên nhìn cô, khẽ cười, đang định quay đi thì lại nói thêm: “Lần sau cô ra đường nhớ mang bịt tai!”
“Tại sao?” Trương Phồn Chi từ từ nổ máy.
Trần Nhiên nói: “Vành tai của cô bị lạnh rồi, đỏ ửng hết lên kìa!”
Két!
Trương Phồn Chi giẫm mạnh vào chân phanh.
Trần Nhiên không ngờ cô lại đột nhiên phanh xe, giật mình kêu lên.
“Cô sao vậy?” Trần Nhiên vội vàng hỏi.
Trương Phồn Chi từ tốn nói một câu: “Không có gì, vừa rồi có một con chuột chạy qua.”
Trần Nhiên hơi nghi ngờ câu nói này, rất giống câu mà hôm qua hắn dùng để lừa cô.
Nhìn thấy Trương Phồn Chi lại bình tĩnh lái xe, hắn khẽ thả lỏng người, nói với Trương Phồn Chi: “Tôi nghĩ cô nên mua cái bịt tai đi, tai cô đang càng ngày càng đỏ kìa.”
Lần này, Trương Phồn Chi không phản ứng gì, chỉ “ừ” một tiếng. Nhưng sau đó không chỉ tai mà đến cả cổ cũng đỏ bừng.
Chiếc xe ổn định đi đến nhà họ Trương, không còn xuất hiện con chuột nào nữa, Trần Nhiên cũng an tâm hơn đôi chút.
Giám đốc Trương đang xem phim chiến tranh, ti vi phát ra âm thanh rầm rầm, một viên đội trưởng kêu lên, không biết là đã đánh đến đâu rồi. Giám đốc Trương nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên nói: “Không phải nói là ra ngoài hít thở không khí sao, sao lại mang cả Trần Nhiên về thế này?”
Trương Phồn Chi thay giày, đáp: “Con thuận đường ghé qua đài truyền hình một chuyến.”
Giám đốc Trương chậc chậc nói: “Cái thuận đường này của con có vẻ hay thật đó!”
Trần Nhiên đã quen đến nhà họ Trương, cũng không cảm thấy lúng túng gì. Dù gì hắn và Trương Phồn Chi cũng được xem là người yêu, gặp nhau cũng không phải chuyện gì phạm pháp.
“Cổ họng của cháu đã tốt hơn chưa?” Giám đốc Trương hỏi.
Hiển nhiên là hỏi Trần Nhiên.
“Đã tốt hơn rồi, cảm ơn chú.” Trần Nhiên gật đầu nói.
Giám đốc Trương cười đáp: “Nó đưa cho cháu thuốc, cháu cảm ơn chú làm gì.”
“Ba, ba ngồi đó đi, con và Trần Nhiên đi sáng tác bài hát.” Trương Phồn Chi thay giày xong liền dắt Trần Nhiên vào phòng.
Giám đốc Trương ngơ ngác nhìn hai người đi qua. Trước khi vào phòng, Trần Nhiên quay lại xấu hổ nhìn giám đốc Trương, sau đó thì cửa bị Trương Phồn Chi đóng lại.
“Ôi, hai cái đứa này…” Giám đốc Trương đứng lên, không biết nói gì.
Dì Vân đi ra từ phòng bếp, bà vừa rửa chén đũa xong, hỏi: “Tôi vừa nghe thấy giọng của Trương Phồn Chi và Trần Nhiên, hai đứa nó đâu rồi?”
Giám đốc Trương nói: “Con gái nhà ta kéo Trần Nhiên vào phòng rồi, bảo là sáng tác bài hát.”
Dì Vân hơi ngừng lại một chút: “Không phải Chi Chi không biết sáng tác bài hát sao? Trần Nhiên biết à?”
Giám đốc Trương nói: “Bà nhìn tôi có thấy giống người biết viết nhạc không?”
“Ông thì biết cái gì!” Dì Vân tức giận mắng ông.
Giám đốc Trương nói với giọng điệu hiển nhiên: “Tôi thì có khác gì Trần Nhiên, tôi không biết, nó có thể biết sao?”
Dì Vân cẩn thận nghĩ lại, nghe cũng hợp lý.
Hai vợ chồng nhìn nhau, tâm linh tương thông cùng đi đến cửa phòng, lỗ tai dí vào nghe ngóng.
Lúc thiết kế căn nhà, bởi vì căn nhắc qua nhiều vấn đề nên nhà bọn họ cách âm khá tốt, nhưng vẫn có thể nghe được loáng thoáng âm thanh bên trong.
Sắc mặt cả hai người đều hơi kì quái.
Trong đó đúng là đang ca hát.
Trương Phồn Chi đánh piano, Trần Nhiên hát, hát một chút lại ngừng.
Giám đốc Trương cảm thấy khó hiểu: “Không phải chứ!”
Dì Vân lắc đầu: “Ông không biết, không có nghĩa là thằng bé cũng không biết!”
Giám đốc Trương lườm vợ mình một cái, định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của bà lại tỏ ra không thèm chấp nhặt!
Đúng là cách nhìn của đàn bà!
Trần Nhiên không học âm nhạc thì làm sao biết sáng tác bài hát.
Không chừng là Chi Chi với Trần Nhiên bàn bạc với nhau rồi dùng linh cảm để sáng tác bài hát đó.
Về phần tại sao lại là với Trần Nhiên thì có lẽ là vì ở cùng hắn, linh cảm sẽ dồi dào hơn chăng?
…
“Anh hát lại câu vừa nãy đi, tôi thấy câu sau nó không đúng lắm.” Trương Phồn Chi đè phím đàn xuống, như có điều suy nghĩ.
Trần Nhiên xoa xoa yết hầu nói: “Tôi cảm thấy đâu có gì khác.”
Trương Phồn Chi lại nói: “Hát lại đi, lần này chắc chắn ổn.”
Trần Nhiên chỉ đành hát lại thêm lần nữa.
Trương Phồn Chi nghiêm túc lắng nghe, sau đó đôi mắt hơi sáng lên, vội đàn theo: “Đúng rồi!”
Cô cầm bút, vẽ giản phổ lên trên lời bài hát!
“Cô đàn lại xem!”
Trần Nhiên nhìn cô đã làm xong, vội thúc giục.
Trương Phồn Chi nhìn hắn, để tay lên phím đàn, nhẹ nhàng đàn.
Thường thì đàn ông khi tập trung là đẹp nhất nhưng phụ nữ khi tập trung cũng đẹp không kém.
Lúc đánh đàn piano, Trương Phồn Chi vô cùng chăm chú, góc nghiêng trông rất đẹp, cái cằm đong đưa theo tiết tấu, cần cổ trắng nõn hơi ửng hồng. Nói chung là trông vô cùng tao nhã.
Trần Nhiên nhìn cô, cổ họng hơi khô. Lúc nghe thấy tiếng đàn mới rời sự chú ý sang nó.
Đây không phải nhạc đêm, mà là giai điệu của ca khúc.
Trần Nhiên nghe kĩ thì thấy nó rất giống với những gì trong trí nhớ của hắn.
Hắn lập tức thở dài một hơi, xem ra mục tiêu hôm nay đã hoàn thành rồi.
Thật ra Trương Phồn Chi có thể viết nhạc phổ từ bản ghi âm hôm qua của hắn, nhưng Trương Phồn Chi nói, giọng của Trần Nhiên hơi sai nhạc, cô không biết nó có thực sự là giai điệu của bài hát không.
Nên mới phải nhờ Trần Nhiên tự biểu diễn, để cô so sánh thử.
Sở dĩ phải mất công như vậy là vì cổ họng của Trần Nhiên không được tốt, hát trực tiếp có hơi khác so với ghi âm, dẫn tới việc viết nhạc phổ trở nên khá khó khăn.
Trương Phồn Chi cố nén cảm giác muốn hát, đợi khi đàn xong giai điệu, trong mắt tràn đầy sự hài lòng.
Trần Nhiên nuốt một viên Nhuận Hầu Bảo, nói: “Không được rồi, hôm nay đến đây thôi. Nếu hát tiếp thì dây thanh đới của tôi sẽ đứt mất.”
Trương Phồn Chi tò mò hói: “Giai điệu ở trong đầu anh, vậy sao không viết ra mà anh vẫn có thể nhớ được?”
Bình thường có giai điệu trong đầu đều phải viết ra ngay, sau đó mới hoàn thiện lại. Cô chưa từng nghe thấy có ai có thể hoàn thiện cả một bài hát trong đầu của mình.
Trần Nhiên thầm nghĩ, nói ra chỉ sợ sẽ hù dọa cô mất. Bởi vì tôi không chỉ nhớ được mà còn nhớ rất kĩ.
Hắn tùy tiện nói: “Chắc đây là thiên phú rồi.”
Dáng vẻ qua loa của hắn khiến Trương Phồn Chi khẽ bũu môi, nhưng cô cũng không tranh cãi nữa. Dù gì hôm nay Trần Nhiên cũng đã rất vất vả để viết bài hát cùng với cô.
“Cảm ơn.”
Trương Phồn Chi đột nhiên nói.
Trần Nhiên cảm thấy hơi lạ, quay đầu lại nhìn, trông thấy nét mặt vô cùng chăm chú của cô.
“Chú Trương đối xử với tôi rất tốt, cô không cần cảm ơn đâu, dù gì bài hát này cũng là cô bỏ tiền ra mua.” Trần Nhiên ngại ngùng cười.
Trương Phồn Chi nhìn chằm chằm hắn không nói gì. Trần Nhiên đứng lên nói: “Hôm nay muộn rồi, mai còn phải đi làm, phiền cô đưa tôi về nhà một chuyến, hôm sau viết tiếp.”
Trương Phồn Chi đồng ý, cô mặc quần áo, lái xe đưa Trần Nhiên về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.