Chương 13: Diễn Xuất Phải Thật Chuyên Nghiệp
Ngọc Mễ Chử Bất Thục
28/09/2021
Nhà họ Trương
Rõ ràng có thể thấy vợ chồng giám đốc Trương đang rất vui vẻ.
Tâm bệnh đã khỏi, tự nhiên sẽ thấy hạnh phúc.
Hơn nữa, cả hai đều rất hài lòng về Trần Nhiên, ban đầu cũng coi anh như con trai.
Nhưng nếu không trở thành con trai, thì làm con rể cũng không tồi.
Trần Nhiên cảm thấy rất có lỗi khi lừa chú Trương và dì Vân, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, có chút hoảng hốt.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ đó của họ, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ít nhất điều đó có thể khiến chú Trương và dì Vân cảm thấy hạnh phúc và bớt lo lắng hơn.
Về phần tương lai, chỉ có thể tiến một bước tính một bước.
Vợ chồng không hợp ý nhau còn có thể ly hôn, hiện tại họ chỉ yêu nhau thôi, chia tay là chuyện bình thường mà?
Đến bữa ăn, vợ chồng hai người liên tục gắp rau vào bát của Trần Nhiên.
"Trần Nhiên, cháu ăn nhiều chút. Cảm mạo làm cơ thể suy nhược, nên ăn nhiều để bồi bổ cơ thể."
Dương Vân tràn đầy vui vẻ, nở nụ cười.
Mọi người đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, bà đương nhiên càng muốn Trần Nhiên và Trương Phồn Chi mau chóng kết hôn.
Trương Phồn Chi ở bên cạnh siết chặt chiếc đũa, chỉ có khi về nhà cô mới được đối xử như vậy.
Cái tên này thì có gì tốt chứ?
Trương Phồn Chi liếc nhìn Trần Nhiên, cảm thấy cũng chỉ có vậy.
Dương Vân bắt gặp ánh mắt của con gái, dùng cùi chỏ huých nhẹ Trương Phồn Chi, nhỏ giọng nói: "Mau gắp thức ăn cho Trần Nhiên đi."
Trương Phồn Chi ngẩn người.
"Còn ngây ra đó làm gì? Nó đang bị cảm, con nên quan tâm nó nhiều hơn." Dương Vân đẩy đẩy cô.
Trương Phồn Chi nhíu mày, “dạ” một tiếng, miễn cưỡng gắp một miếng rau xanh cho Trần Nhiên.
Dương Vân bất mãn nhìn con gái, cảm thấy con bé này hát nhiều đến nỗi bị ngốc luôn rồi. Chưa từng yêu ai thì cũng thôi đi, giờ đến cả quan tâm cũng không biết.
Trần Nhiên cảm thấy không có gì to tát, với tính tình của Trương Phồn Chi, chịu gắp cho hắn miếng rau đã là không dễ dàng gì. Hắn chỉ cười nhẹ: "Cảm ơn chị Chi Chi."
Giám đốc Trương ngồi bên cạnh nghe vậy, không khỏi bất mãn: "Còn gọi chị Chi Chi cái gì, thật khó nghe, cũng đã đến với nhau rồi thì gọi là Chi Chi luôn. Nó cũng chỉ lớn hơn cháu có một tuổi, gọi chị nghe già quá. "
Trần Nhiên liếc nhìn Trương Phồn Chi, so thủ đoạn với Trương Phồn Chi thì hắn đúng thật chỉ xứng là đàn em, gọi một tiếng chị cũng không sai.
Đương nhiên, những người yêu nhau gọi thân mật hơn một tí là chuyện bình thường, Trần Nhiên cũng không phản đối, gọi Chi Chi.
Trương Phồn Chi cảm thấy hơi khó xử, nhưng nhìn ba mẹ mình, cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm
Không khí của bữa cơm này làm Trần Nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nhìn sự nhiệt tình của chú Trương và dì Vân, họ hoàn toàn coi hắn như con rể.
Nếu chuyện giữa hắn và Trương Phồn Chi là sự thật, vậy thì sẽ viên mãn biết bao.
Cả nhà đều vui vẻ
Nhưng hai người họ lại là giả……
Ăn cơm xong, Trần Nhiên về nhà.
Hôm nay vợ chồng Giám đốc Trương không giữ hắn ở lại qua đêm mà bảo Trương Phồn Chi đưa hắn về.
Trong mắt họ,Trần Nhiên và Trương Phồn Chi vừa mới xác lập quan hệ nên cần có không gian riêng tư. Vừa tốt, để Trương Phồn Chi đưa Trần Nhiên về.
Trương Phồn Chi không có ý kiến gì, mặc áo khoác,đeo khẩu trang,đi đến trước mặt Trần Nhiên.
Nhìn cách ăn mặc của cô ấy,Trần Nhiên liề bĩu mô. Làm minh tinh thật phiền phức,ra cửa cũng phải đề phòng người khác nhận ra.
Xe dưới lầu là của Trương Phồn Chi. Nhưng hiện tại đã đổi sang một chiếc khác, không phải là chiếc xe bị tai nạn hôm đó.
Trần Nhiên cảm thán, người có tiền làm gì cũng dễ dàng,đến cả xe cũng dám thoải mái phá.
Sau khi lên xe, việc đầu tiên mà Trần Nhiên làm là thắt dây an toàn.
Trần Nhiên khá ám ảnh với chiếc xe này,sau khi tận mắt thấy được sự hung ác của Trương Phồn Chi ngày hôm đó.
Trước khi lên xe còn không cảm thấy gì nhưng sau khi lên xe liền cảm thấy không thoải mái.
“ Hay là tôi tự mình đi về,không phiền đến cô nữa?” Trần Nhiên thăm dò hỏi một câu.
Trương Phồn Chi nhìn biểu tình sợ hãi của hắn, nhịn không được chau mày,lạnh nhạt nói:“ Tôi cũng không muốn đưa anh về.”
“ Vậy tôi tự mình về là tốt nhất.” Trần Nhiên vui mừng,chuẩn bị mở cửa xe.
Cạch một tiếng.
Cửa xe bị khoá rồi.
Trần Nhiên xoay người lại hỏi:" Cô có ý gì?”
“ Đã diễn thì phải diễn cho trót.” Trương Phồn Chi lạnh nhạt nói.
Sau đó, không để cho Trần Nhiên có cơ hội nói chuyện,cô khởi động xe,chạy đi.
“Chậm chút,chậm chút!” Trần Nhiên có chút hoang mang,đưa tay nắm chặt chỗ ngồi.
Trương Phồn Chi không thèm quan tâm anh,lái xe ra khỏi tiểu khu.
May mắn Trương Phồn Chi tính tình có chút nóng nảy nhưng lái xe cũng không đến nỗi nào,tốc độ bình thường,ổn định.
Trên xe,Trần Nhiên không nói gì với Trương Phồn Chi, cô cũng yên lặng không nói gì.
Không thể không nói,dáng vẻ lạnh lùng của cô ấy thật xinh đẹp,ánh sáng chiếu lên từng đường nét khuôn mặt, khuôn mặt tinh xảo không tì vết.
Trong radio
Đài phát thanh đang phát bài hát nổi tiếng của Trương Phồn Chi《 Như thế》.
Giọng ca của cô rât truyền cảm,âm vực rộng,các âm cao thấp đều có sức hấp dẫn riêng.
《 Như thế 》 là một bản tình ca.
Bên trong giọng hát chứa đầy tình cảm,so với biểu cảm lúc này của cô hoàn toàn không giống nhau.
Trần Nhiên nhìn cô. Giọng hát đầy tình cảm thế này,có thể phát ra từ miệng cô sao?
Trương Phồn Chi dường như không nghĩ tới radio sẽ phát bài hát của mình,thản nhiên liếc Trần Nhiên một cái,đôi tai hơi đỏ lên.
“ Bài hát tiếp theo gửi đến mọi người là ca khúc mới của ca sĩ Lâm Hàm Vận《 Giữa chúng ta》. Ca khúc vừa phát hành ngày hôm qua nói về tình yêu của nam và nữ……”
Trần Nhiên đang chăm chú lắng nghe thì Trương Phồn Chi đột nhiên tắt radio.
“ Cô tắt làm gì?” Trần Nhiên không hiểu hỏi.
Trương Phồn Chi nhàn nhạt nói:“ Hát không hay,hơi ồn.”
Ồn sao?
Trần Nhiên chớp mắt,đưa mắt nhìn cô。
Bài hát lúc nãy là của ca sĩ Lâm Hàm Vận.
Lâm Hàm Vận nàykhông phải chính là người anh thấy trong tin tức, đang cạnh tranh tài nguyên với Trương Phồn Chi đó sao?
Không có gì ngạc nhiên khi cô không nghe bài hát này mà tắt ngay lập tức.
Trần Nhiên cũng không tự nhiên đi tìm xui xẻo mà tiếp tục hỏi.
Dọc đường đi yên tĩnh vô cùng,cuối cùng Trần Nhiên cũng đến nơi.
“ Tôi không mời cô lên nhà đâu,đi về cẩn thận nhé.” Trần Nhiên xuống xe,nói một câu với Trương Phồn Chi.
Trương Phồn Chi nhìn Trần Nhiên rời đi,lông mày hơi nhíu lại,không biết là đang nghĩ gì.
Đợi đến khi bóng lưng Trần Nhiên biến mất, cô mới lái xe quay về.
……
Về đến phòng trọ,Trần Nhiên nấu chút nước, uống thuốc,sau đó nằm trên giường.
Nhưng lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.
Chủ yếu là do những việc xảy ra ngày hôm nay,trong lòng hắn hiện tại rất phức tạp.
Bạn trai giả? Không khác tình tiết trên phim truyền hình là mấy.
Đối tượng là một đại minh tinh nhưng Trần Nhiên chẳng những không có cảm giác thích thú mà ngược lại còn cảm thấy thật phiền phức.
Nếu một ngày nào đó không cẩn thận để chú Trương phát hiện thì sẽ giải thích như thế nào đây?
Chú Trương là người đầu tiên hắn gặp sau khi xuyên qua,nếu không phải thật sự không có cách,hắn cũng không muốn làm sứt mẻ mối quan hệ hiện tại.
Mà Trần Nhiên lại không có chút hảo cảm nào với cô gái tên Trương Phồn Chi này,nhưng cũng không có ác cảm. Tuy chỉ giả vờ yêu đương để lừa chú Trương,nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới phát sinh thêm gì đó với cô.
Cô là ca sĩ,hiện tại là thời gian ở nhà nghỉ ngơi,đợi mấy hôm nữa hai người sẽ tiếp tục xa cách,cơ hội gặp nhau cũng không nhiều.
Reng reng
Điện thoại Trần Nhiên vang lên.
Anh cầm lên nhìn,là một người bạn tốt nhờ vả.
Nhất Chi Độc Tú……
“ Chặn tôi xong rồi bây giờ lại thêm bạn tốt?”
Trần Nhiên vốn định từ chối,nhưng nghĩ lại,vẫn đồng ý.
Reng reng.
Nhất Chi Độc Tú:“ Cảm ơn.”
Trần Nhiên liếc nhìn một cái,đem điện thoại bỏ qua một bên,không hồi đáp.
Không nghĩ nữa, thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Lá xanh cành tốt cái gì,đều qua một bên hết đi!
Rõ ràng có thể thấy vợ chồng giám đốc Trương đang rất vui vẻ.
Tâm bệnh đã khỏi, tự nhiên sẽ thấy hạnh phúc.
Hơn nữa, cả hai đều rất hài lòng về Trần Nhiên, ban đầu cũng coi anh như con trai.
Nhưng nếu không trở thành con trai, thì làm con rể cũng không tồi.
Trần Nhiên cảm thấy rất có lỗi khi lừa chú Trương và dì Vân, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, có chút hoảng hốt.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ đó của họ, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ít nhất điều đó có thể khiến chú Trương và dì Vân cảm thấy hạnh phúc và bớt lo lắng hơn.
Về phần tương lai, chỉ có thể tiến một bước tính một bước.
Vợ chồng không hợp ý nhau còn có thể ly hôn, hiện tại họ chỉ yêu nhau thôi, chia tay là chuyện bình thường mà?
Đến bữa ăn, vợ chồng hai người liên tục gắp rau vào bát của Trần Nhiên.
"Trần Nhiên, cháu ăn nhiều chút. Cảm mạo làm cơ thể suy nhược, nên ăn nhiều để bồi bổ cơ thể."
Dương Vân tràn đầy vui vẻ, nở nụ cười.
Mọi người đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, bà đương nhiên càng muốn Trần Nhiên và Trương Phồn Chi mau chóng kết hôn.
Trương Phồn Chi ở bên cạnh siết chặt chiếc đũa, chỉ có khi về nhà cô mới được đối xử như vậy.
Cái tên này thì có gì tốt chứ?
Trương Phồn Chi liếc nhìn Trần Nhiên, cảm thấy cũng chỉ có vậy.
Dương Vân bắt gặp ánh mắt của con gái, dùng cùi chỏ huých nhẹ Trương Phồn Chi, nhỏ giọng nói: "Mau gắp thức ăn cho Trần Nhiên đi."
Trương Phồn Chi ngẩn người.
"Còn ngây ra đó làm gì? Nó đang bị cảm, con nên quan tâm nó nhiều hơn." Dương Vân đẩy đẩy cô.
Trương Phồn Chi nhíu mày, “dạ” một tiếng, miễn cưỡng gắp một miếng rau xanh cho Trần Nhiên.
Dương Vân bất mãn nhìn con gái, cảm thấy con bé này hát nhiều đến nỗi bị ngốc luôn rồi. Chưa từng yêu ai thì cũng thôi đi, giờ đến cả quan tâm cũng không biết.
Trần Nhiên cảm thấy không có gì to tát, với tính tình của Trương Phồn Chi, chịu gắp cho hắn miếng rau đã là không dễ dàng gì. Hắn chỉ cười nhẹ: "Cảm ơn chị Chi Chi."
Giám đốc Trương ngồi bên cạnh nghe vậy, không khỏi bất mãn: "Còn gọi chị Chi Chi cái gì, thật khó nghe, cũng đã đến với nhau rồi thì gọi là Chi Chi luôn. Nó cũng chỉ lớn hơn cháu có một tuổi, gọi chị nghe già quá. "
Trần Nhiên liếc nhìn Trương Phồn Chi, so thủ đoạn với Trương Phồn Chi thì hắn đúng thật chỉ xứng là đàn em, gọi một tiếng chị cũng không sai.
Đương nhiên, những người yêu nhau gọi thân mật hơn một tí là chuyện bình thường, Trần Nhiên cũng không phản đối, gọi Chi Chi.
Trương Phồn Chi cảm thấy hơi khó xử, nhưng nhìn ba mẹ mình, cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm
Không khí của bữa cơm này làm Trần Nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nhìn sự nhiệt tình của chú Trương và dì Vân, họ hoàn toàn coi hắn như con rể.
Nếu chuyện giữa hắn và Trương Phồn Chi là sự thật, vậy thì sẽ viên mãn biết bao.
Cả nhà đều vui vẻ
Nhưng hai người họ lại là giả……
Ăn cơm xong, Trần Nhiên về nhà.
Hôm nay vợ chồng Giám đốc Trương không giữ hắn ở lại qua đêm mà bảo Trương Phồn Chi đưa hắn về.
Trong mắt họ,Trần Nhiên và Trương Phồn Chi vừa mới xác lập quan hệ nên cần có không gian riêng tư. Vừa tốt, để Trương Phồn Chi đưa Trần Nhiên về.
Trương Phồn Chi không có ý kiến gì, mặc áo khoác,đeo khẩu trang,đi đến trước mặt Trần Nhiên.
Nhìn cách ăn mặc của cô ấy,Trần Nhiên liề bĩu mô. Làm minh tinh thật phiền phức,ra cửa cũng phải đề phòng người khác nhận ra.
Xe dưới lầu là của Trương Phồn Chi. Nhưng hiện tại đã đổi sang một chiếc khác, không phải là chiếc xe bị tai nạn hôm đó.
Trần Nhiên cảm thán, người có tiền làm gì cũng dễ dàng,đến cả xe cũng dám thoải mái phá.
Sau khi lên xe, việc đầu tiên mà Trần Nhiên làm là thắt dây an toàn.
Trần Nhiên khá ám ảnh với chiếc xe này,sau khi tận mắt thấy được sự hung ác của Trương Phồn Chi ngày hôm đó.
Trước khi lên xe còn không cảm thấy gì nhưng sau khi lên xe liền cảm thấy không thoải mái.
“ Hay là tôi tự mình đi về,không phiền đến cô nữa?” Trần Nhiên thăm dò hỏi một câu.
Trương Phồn Chi nhìn biểu tình sợ hãi của hắn, nhịn không được chau mày,lạnh nhạt nói:“ Tôi cũng không muốn đưa anh về.”
“ Vậy tôi tự mình về là tốt nhất.” Trần Nhiên vui mừng,chuẩn bị mở cửa xe.
Cạch một tiếng.
Cửa xe bị khoá rồi.
Trần Nhiên xoay người lại hỏi:" Cô có ý gì?”
“ Đã diễn thì phải diễn cho trót.” Trương Phồn Chi lạnh nhạt nói.
Sau đó, không để cho Trần Nhiên có cơ hội nói chuyện,cô khởi động xe,chạy đi.
“Chậm chút,chậm chút!” Trần Nhiên có chút hoang mang,đưa tay nắm chặt chỗ ngồi.
Trương Phồn Chi không thèm quan tâm anh,lái xe ra khỏi tiểu khu.
May mắn Trương Phồn Chi tính tình có chút nóng nảy nhưng lái xe cũng không đến nỗi nào,tốc độ bình thường,ổn định.
Trên xe,Trần Nhiên không nói gì với Trương Phồn Chi, cô cũng yên lặng không nói gì.
Không thể không nói,dáng vẻ lạnh lùng của cô ấy thật xinh đẹp,ánh sáng chiếu lên từng đường nét khuôn mặt, khuôn mặt tinh xảo không tì vết.
Trong radio
Đài phát thanh đang phát bài hát nổi tiếng của Trương Phồn Chi《 Như thế》.
Giọng ca của cô rât truyền cảm,âm vực rộng,các âm cao thấp đều có sức hấp dẫn riêng.
《 Như thế 》 là một bản tình ca.
Bên trong giọng hát chứa đầy tình cảm,so với biểu cảm lúc này của cô hoàn toàn không giống nhau.
Trần Nhiên nhìn cô. Giọng hát đầy tình cảm thế này,có thể phát ra từ miệng cô sao?
Trương Phồn Chi dường như không nghĩ tới radio sẽ phát bài hát của mình,thản nhiên liếc Trần Nhiên một cái,đôi tai hơi đỏ lên.
“ Bài hát tiếp theo gửi đến mọi người là ca khúc mới của ca sĩ Lâm Hàm Vận《 Giữa chúng ta》. Ca khúc vừa phát hành ngày hôm qua nói về tình yêu của nam và nữ……”
Trần Nhiên đang chăm chú lắng nghe thì Trương Phồn Chi đột nhiên tắt radio.
“ Cô tắt làm gì?” Trần Nhiên không hiểu hỏi.
Trương Phồn Chi nhàn nhạt nói:“ Hát không hay,hơi ồn.”
Ồn sao?
Trần Nhiên chớp mắt,đưa mắt nhìn cô。
Bài hát lúc nãy là của ca sĩ Lâm Hàm Vận.
Lâm Hàm Vận nàykhông phải chính là người anh thấy trong tin tức, đang cạnh tranh tài nguyên với Trương Phồn Chi đó sao?
Không có gì ngạc nhiên khi cô không nghe bài hát này mà tắt ngay lập tức.
Trần Nhiên cũng không tự nhiên đi tìm xui xẻo mà tiếp tục hỏi.
Dọc đường đi yên tĩnh vô cùng,cuối cùng Trần Nhiên cũng đến nơi.
“ Tôi không mời cô lên nhà đâu,đi về cẩn thận nhé.” Trần Nhiên xuống xe,nói một câu với Trương Phồn Chi.
Trương Phồn Chi nhìn Trần Nhiên rời đi,lông mày hơi nhíu lại,không biết là đang nghĩ gì.
Đợi đến khi bóng lưng Trần Nhiên biến mất, cô mới lái xe quay về.
……
Về đến phòng trọ,Trần Nhiên nấu chút nước, uống thuốc,sau đó nằm trên giường.
Nhưng lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.
Chủ yếu là do những việc xảy ra ngày hôm nay,trong lòng hắn hiện tại rất phức tạp.
Bạn trai giả? Không khác tình tiết trên phim truyền hình là mấy.
Đối tượng là một đại minh tinh nhưng Trần Nhiên chẳng những không có cảm giác thích thú mà ngược lại còn cảm thấy thật phiền phức.
Nếu một ngày nào đó không cẩn thận để chú Trương phát hiện thì sẽ giải thích như thế nào đây?
Chú Trương là người đầu tiên hắn gặp sau khi xuyên qua,nếu không phải thật sự không có cách,hắn cũng không muốn làm sứt mẻ mối quan hệ hiện tại.
Mà Trần Nhiên lại không có chút hảo cảm nào với cô gái tên Trương Phồn Chi này,nhưng cũng không có ác cảm. Tuy chỉ giả vờ yêu đương để lừa chú Trương,nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới phát sinh thêm gì đó với cô.
Cô là ca sĩ,hiện tại là thời gian ở nhà nghỉ ngơi,đợi mấy hôm nữa hai người sẽ tiếp tục xa cách,cơ hội gặp nhau cũng không nhiều.
Reng reng
Điện thoại Trần Nhiên vang lên.
Anh cầm lên nhìn,là một người bạn tốt nhờ vả.
Nhất Chi Độc Tú……
“ Chặn tôi xong rồi bây giờ lại thêm bạn tốt?”
Trần Nhiên vốn định từ chối,nhưng nghĩ lại,vẫn đồng ý.
Reng reng.
Nhất Chi Độc Tú:“ Cảm ơn.”
Trần Nhiên liếc nhìn một cái,đem điện thoại bỏ qua một bên,không hồi đáp.
Không nghĩ nữa, thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Lá xanh cành tốt cái gì,đều qua một bên hết đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.