Chương 46: Hamster
Ngọc Mễ Chử Bất Thục
29/09/2021
Trương Phồn Chi xuống xe, thấy Trần Nhiên còn đứng ở đấy, hỏi: “Sao vậy? Anh mời tôi mà, bây giờ hối hận rồi à?”
“Không, không, chỉ là hơi kinh ngạc thôi.” Trần Nhiên cười xấu hổ.
Người ta đã đồng ý, cũng không thể nói là cô lịch sử một chút, mau đi về nhà đi.
Trương Phồn Chi nhìn Trần Nhiên, không nói gì, ý bảo Trần Nhiên dẫn đường.
“Chỗ tôi ở hơi bừa bộn, cô đừng chê nhé.” Trần Nhiên nói trước một câu.
Trương Phồn Chi ừ một tiếng. Cô cũng chưa từng vào phòng của một người đàn ông độc thân nào cả nên khi Trần Nhiên nói rằng nó bừa bộn, cô chỉ nghĩ đến hình ảnh xuất hiện trong phim truyền hình kia.
Đại khái chính là giống như ký túc xá đại học, hộp mì tôm rồi đồ uống vứt khắp nơi, còn có tàn thuốc, y phục bẩn thỉu ném lung tung, kinh khủng nhất chắc chỉ có vậy.
Hơn nữa, nghe ba nói Trần Nhiên còn thường xuyên tăng ca, rất ít thời gian nghỉ ngơi, dù cho anh ta có chăm chỉ cũng không có thời gian mà dọn dẹp.
Dưới ánh đèn đường, Trương Phồn Chi đi theo sau Trần Nhiên.
Trần Nhiên cao hơn cô rất nhiều, cô còn có thể thấy được làn khói bay ra từ miệng anh.
Cô bước nhanh, sóng vai với Trần Nhiên, hỏi hắn: “Nghe ba tôi nói, anh là người Gia thị đúng không?”
Trần Nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, ba mẹ tôi đều ở bên đó.”
“Về sau có định mua nhà ở đây không? Công việc của anh như vậy chắc cũng khó để trở về nhỉ?” Trương Phồn Chi nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy Trần Nhiên sẽ đón ba mẹ qua đây ở.
Trần Nhiên dừng lại một chút, mỉm cười nhìn cô: “Cô hỏi kĩ mấy chuyện này làm gì thế?”
Trương Phồn Chi ngẩn người, sau đó bình tĩnh nói: “Hỏi kĩ một chút thì có sao. Tôi chỉ sợ khi bị hỏi chuyện gia đình của anh, tôi lại không biết nói thế nào.”
Trần Nhiên đáp: “Thì ra là vậy.”
Hắn quay đầu, nhưng không phát hiện vành tai của Trương Phồn Chi đã đỏ ửng lên.
“Tiền lương của tôi ít qua, chắc còn lâu mới tích đủ để mua nhà.” Trần Nhiên nói.
Trương Phồn Chi không tin. Vì ba cô cũng làm trong đài truyền hình nên cô hiểu rất rõ những bản hợp đồng với đài truyền hình, nơi khác thì cô không biết nhưng đài truyền hình Triệu Nam thưởng cho nhân viên sáng tạo chính của chương trình rất nhiều.
Trần Nhiên hiện đang làm chương trình tạp kĩ “Tôi yêu ca hát” mang lại nhiều thu nhập nhất cho đài truyền hình, còn là tổng biên kịch. Kịch bản của chương trình là do một tay hắn cung cấp, đến lúc đó hắn nhất định sẽ là người có thu nhập cao nhất tổ chuyên mục.
Vào trong phòng của Trần Nhiên, Trương Phồn Chi hơi kinh ngạc, bởi vì nó thực sự không giống trong tưởng tượng của cô. Không chỉ không bề bộn, mà còn vô cùng chỉnh tề.
Mặc dù phòng không lớn, nhưng bên trong không có rác rưởi gì hết, còn rất ngăn nắp, trật tự.
Trần Nhiên ít khi ăn trong này, cho nên không có nhiều rác thải sinh hoạt, quần áo cũng được gấp gọn, trên bệ cửa sổ còn có hai chậu cây xanh, trên mặt bàn có máy làm mát không khí.
Không chỉ không hôi, mà còn có mùi thơm thoang thoảng.
“Phòng tôi khá đơn sơ, cô cứ tùy ý ngồi đi.” Trần Nhiên nói, đi ra kéo rèm cửa lên.
Trương Phồn Chi tháo khẩu trang, thở ra một hơi.
Trần Nhiên cười nói: “Căn phòng nhỏ của tôi nay còn được cả ngôi sao lớn tới thăm, đúng là rồng đến nhà tôm mà.”
Trương Phồn Chi lườm Trần Nhiên một cái, không để tâm đến lời trêu chọc của hắn. Cô không những không ghét bỏ căn nhà này, mà còn có cảm giác khá thân thiết với nó. Lần đầu khi đến Phồn Tinh, cô không ở ký túc xá mà thuê phòng bên ngoài, cũng không kém như này là bao.
Ngẫm lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, khi đó cô vô cùng mong chờ vào tương lai, mỗi ngày đều nỗ lực không ngừng nghỉ, còn mơ về một ngày sẽ có rất nhiều người nghe bài hát của mình, cổ vũ cho bản thân mình.
Mà mới được mấy năm, cô đã có cảm giác như mình sắp sửa từ bỏ giấc mộng mất rồi.
Trần Nhiên thấy cô không được vui, cầm guitar nói: “Ngày đó bị cô cười một trận, mấy ngày nay tôi đã rút được rất nhiều kinh nghiệm xương máu. Tôi đã luyện tập được một thời gian rồi đấy, để tôi đàn hát một ca khúc này cho cô nghe.”
Trương Phồn Chi nhíu mày: “Anh biết đàn hát ư?”
Trần Nhiên không nhìn cô, khẽ ho một tiếng: “Múa rìu qua mắt thợ thôi.”
Trương Phồn Chi háo hứng lắng nghe, Trần Nhiên nhẹ nhàng gẩy hai phát lên trên đàn, động tác thuần thục hơn lần trước rất nhiều, có thể thấy hắn thật sự có luyện tập.
Sau đó, Trương Phồn Chi đợi một lúc lâu vẫn không thấy Trần Nhiên làm gì tiếp.
“Sao vậy?” Trương Phồn Chi nhíu mày.
Trần Nhiên gãi đầu nói: “Đột nhiên không biết phải hát cái gì.”
Thành thật mà nói, trong đầu hắn có rất nhiều bài hát, nhưng khi cầm cây đàn guitar lại không biết hát cái gì.
Trương Phồn Chi nói: “Anh hát “Như thế” đi.”
Trần Nhiên nghĩ một lát, buông tay nói: “Không biết hát.”
Hắn nghe không nhiều bài hát ở thế giới này nên gần như không biết hát bài nào cả. Lúc luyện guitar, hắn cũng không nghĩ tới việc học hát.
Mặt Trương Phồn Chi hơi cứng lại, cố tình nhấn mạnh: “Đây là bài hát của tôi đấy!”
Trần Nhiên lúng túng nói: “Tôi thật sự không biết hát. Bình thường tôi rất ít khi nghe nhạc.”
“Vậy anh cầm guitar để làm gì?” Trương Phồn Chi nhíu mày.
“Tôi nói rồi đấy, trong đầu tôi có giai điệu, tôi định sẽ điền từ rồi hát cho cô nghe.” Trần Nhiên nói.
Trương Phồn Chi lập tức yên lặng. Thậm chí còn có suy nghĩ, Trần Nhiên lúc đi học cũng dùng chiêu này để tán gái.
Nhưng Trần Nhiên lại không giống người như vậy, lúc nói chuyện này hắn cũng rất nghiêm túc.
Cuối cùng Trần Nhiên cũng không đàn nữa. Dù sao hắn cũng không phải minh tinh, da mặt không được dày như vậy. Vừa rồi hắn đã lấy hết dũng khí vậy mà vẫn không thể hát được.
Trương Phồn Chi không quan tâm nữa. Cô chỉ đến để nhìn nơi ở của Trần Nhiên, hắn đã mấy lần kêu cô ở lại, cô cũng nghĩ mình nên lịch sự đến xem thử.
Chẳng bao lâu, cô lái xe rời đi.
Trần Nhiên nhìn cô rời đi, lúc này mới thốt lên.
“Thật xấu hổ quá.” Trần Nhiên nghĩ đến dáng vẻ bối rối khi nãy của mình là lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hắn nhìn guitar, lại cầm lên luyện tập.
…
Ngày thứ hai, lúc Trần Nhiên đang làm việc thì chương trình đã bắt đầu được tuyên truyền ở khắp nơi.
Đài truyền hình bỏ ra rất nhiều tài nguyên để tuyên truyền, sau tất cả chương trình đều có một đoạn quảng cáo được cắt ra từ một vài phân cảnh đặc sắc trong chương trình, hiệu quả cũng không tệ.
Hắn không chỉ được thu hình thêm số thứ hai, mà còn được thu thêm cả số thứ ba nữa.
Chương trình sẽ được thu một lúc ba số, còn lại phải phụ thuộc vào tỉ lệ người xem như nào nữa.
Trong lúc chờ đợi chương trình phát sóng, Trần Nhiên khá là rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Hắn cũng không thường xuyên đi đến nhà giám đốc Trương, mà vẫn đi làm bình thường, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài ba câu với Trương Phồn Chi trên wechat.
Giám đốc Trương bảo Trần Nhiên đặt trước hai vé xem phim mà Trương Phồn Chi còn chẳng buồn đi xem.
Trần Nhiên nghỉ ngơi trong phòng, cầm guitar lên, cảm giác như mình sẽ hát được rất trôi chảy.
Vốn hắn định mở điện thoại lên ghi âm, nhưng nghĩ lại, hắn quyết định cầm cây đàn đi đến nhà họ Trương.
Lúc dì Vân mở cửa ra, Trần Nhiên nhìn thấy một cô gái mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, trong tay là một đống đồ ăn vặt, còn đang liên tục đút vào trong miệng.
Ánh mắt của cô và Trần Nhiên giao nhau, cảm giác không gian bỗng nhiên ngừng lại. Cổ cô nhanh chống đỏ lên, đồ ăn vặt vẫn giữ trong mồm không nuốt xuống được, chỉ có thể phồng mồm lên, trông thấy giống một con hamster.
Cô chậm rãi đứng lên, đang định đi thì nhìn thấy đống đồ ăn vặt vẫn đang để trên bàn. Cô từ từ nhặt chúng lên rồi đi trở về phòng.
Uỳnh.
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
“Ơ…” Trần Nhiên nhìn dì Vân, tự hỏi có phải là mình đến nhầm chỗ không.
Người vừa rồi thực sự là Trương Phồn Chi sao?
Hay là em gái của cô ấy trở về?
“Không, không, chỉ là hơi kinh ngạc thôi.” Trần Nhiên cười xấu hổ.
Người ta đã đồng ý, cũng không thể nói là cô lịch sử một chút, mau đi về nhà đi.
Trương Phồn Chi nhìn Trần Nhiên, không nói gì, ý bảo Trần Nhiên dẫn đường.
“Chỗ tôi ở hơi bừa bộn, cô đừng chê nhé.” Trần Nhiên nói trước một câu.
Trương Phồn Chi ừ một tiếng. Cô cũng chưa từng vào phòng của một người đàn ông độc thân nào cả nên khi Trần Nhiên nói rằng nó bừa bộn, cô chỉ nghĩ đến hình ảnh xuất hiện trong phim truyền hình kia.
Đại khái chính là giống như ký túc xá đại học, hộp mì tôm rồi đồ uống vứt khắp nơi, còn có tàn thuốc, y phục bẩn thỉu ném lung tung, kinh khủng nhất chắc chỉ có vậy.
Hơn nữa, nghe ba nói Trần Nhiên còn thường xuyên tăng ca, rất ít thời gian nghỉ ngơi, dù cho anh ta có chăm chỉ cũng không có thời gian mà dọn dẹp.
Dưới ánh đèn đường, Trương Phồn Chi đi theo sau Trần Nhiên.
Trần Nhiên cao hơn cô rất nhiều, cô còn có thể thấy được làn khói bay ra từ miệng anh.
Cô bước nhanh, sóng vai với Trần Nhiên, hỏi hắn: “Nghe ba tôi nói, anh là người Gia thị đúng không?”
Trần Nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, ba mẹ tôi đều ở bên đó.”
“Về sau có định mua nhà ở đây không? Công việc của anh như vậy chắc cũng khó để trở về nhỉ?” Trương Phồn Chi nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy Trần Nhiên sẽ đón ba mẹ qua đây ở.
Trần Nhiên dừng lại một chút, mỉm cười nhìn cô: “Cô hỏi kĩ mấy chuyện này làm gì thế?”
Trương Phồn Chi ngẩn người, sau đó bình tĩnh nói: “Hỏi kĩ một chút thì có sao. Tôi chỉ sợ khi bị hỏi chuyện gia đình của anh, tôi lại không biết nói thế nào.”
Trần Nhiên đáp: “Thì ra là vậy.”
Hắn quay đầu, nhưng không phát hiện vành tai của Trương Phồn Chi đã đỏ ửng lên.
“Tiền lương của tôi ít qua, chắc còn lâu mới tích đủ để mua nhà.” Trần Nhiên nói.
Trương Phồn Chi không tin. Vì ba cô cũng làm trong đài truyền hình nên cô hiểu rất rõ những bản hợp đồng với đài truyền hình, nơi khác thì cô không biết nhưng đài truyền hình Triệu Nam thưởng cho nhân viên sáng tạo chính của chương trình rất nhiều.
Trần Nhiên hiện đang làm chương trình tạp kĩ “Tôi yêu ca hát” mang lại nhiều thu nhập nhất cho đài truyền hình, còn là tổng biên kịch. Kịch bản của chương trình là do một tay hắn cung cấp, đến lúc đó hắn nhất định sẽ là người có thu nhập cao nhất tổ chuyên mục.
Vào trong phòng của Trần Nhiên, Trương Phồn Chi hơi kinh ngạc, bởi vì nó thực sự không giống trong tưởng tượng của cô. Không chỉ không bề bộn, mà còn vô cùng chỉnh tề.
Mặc dù phòng không lớn, nhưng bên trong không có rác rưởi gì hết, còn rất ngăn nắp, trật tự.
Trần Nhiên ít khi ăn trong này, cho nên không có nhiều rác thải sinh hoạt, quần áo cũng được gấp gọn, trên bệ cửa sổ còn có hai chậu cây xanh, trên mặt bàn có máy làm mát không khí.
Không chỉ không hôi, mà còn có mùi thơm thoang thoảng.
“Phòng tôi khá đơn sơ, cô cứ tùy ý ngồi đi.” Trần Nhiên nói, đi ra kéo rèm cửa lên.
Trương Phồn Chi tháo khẩu trang, thở ra một hơi.
Trần Nhiên cười nói: “Căn phòng nhỏ của tôi nay còn được cả ngôi sao lớn tới thăm, đúng là rồng đến nhà tôm mà.”
Trương Phồn Chi lườm Trần Nhiên một cái, không để tâm đến lời trêu chọc của hắn. Cô không những không ghét bỏ căn nhà này, mà còn có cảm giác khá thân thiết với nó. Lần đầu khi đến Phồn Tinh, cô không ở ký túc xá mà thuê phòng bên ngoài, cũng không kém như này là bao.
Ngẫm lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, khi đó cô vô cùng mong chờ vào tương lai, mỗi ngày đều nỗ lực không ngừng nghỉ, còn mơ về một ngày sẽ có rất nhiều người nghe bài hát của mình, cổ vũ cho bản thân mình.
Mà mới được mấy năm, cô đã có cảm giác như mình sắp sửa từ bỏ giấc mộng mất rồi.
Trần Nhiên thấy cô không được vui, cầm guitar nói: “Ngày đó bị cô cười một trận, mấy ngày nay tôi đã rút được rất nhiều kinh nghiệm xương máu. Tôi đã luyện tập được một thời gian rồi đấy, để tôi đàn hát một ca khúc này cho cô nghe.”
Trương Phồn Chi nhíu mày: “Anh biết đàn hát ư?”
Trần Nhiên không nhìn cô, khẽ ho một tiếng: “Múa rìu qua mắt thợ thôi.”
Trương Phồn Chi háo hứng lắng nghe, Trần Nhiên nhẹ nhàng gẩy hai phát lên trên đàn, động tác thuần thục hơn lần trước rất nhiều, có thể thấy hắn thật sự có luyện tập.
Sau đó, Trương Phồn Chi đợi một lúc lâu vẫn không thấy Trần Nhiên làm gì tiếp.
“Sao vậy?” Trương Phồn Chi nhíu mày.
Trần Nhiên gãi đầu nói: “Đột nhiên không biết phải hát cái gì.”
Thành thật mà nói, trong đầu hắn có rất nhiều bài hát, nhưng khi cầm cây đàn guitar lại không biết hát cái gì.
Trương Phồn Chi nói: “Anh hát “Như thế” đi.”
Trần Nhiên nghĩ một lát, buông tay nói: “Không biết hát.”
Hắn nghe không nhiều bài hát ở thế giới này nên gần như không biết hát bài nào cả. Lúc luyện guitar, hắn cũng không nghĩ tới việc học hát.
Mặt Trương Phồn Chi hơi cứng lại, cố tình nhấn mạnh: “Đây là bài hát của tôi đấy!”
Trần Nhiên lúng túng nói: “Tôi thật sự không biết hát. Bình thường tôi rất ít khi nghe nhạc.”
“Vậy anh cầm guitar để làm gì?” Trương Phồn Chi nhíu mày.
“Tôi nói rồi đấy, trong đầu tôi có giai điệu, tôi định sẽ điền từ rồi hát cho cô nghe.” Trần Nhiên nói.
Trương Phồn Chi lập tức yên lặng. Thậm chí còn có suy nghĩ, Trần Nhiên lúc đi học cũng dùng chiêu này để tán gái.
Nhưng Trần Nhiên lại không giống người như vậy, lúc nói chuyện này hắn cũng rất nghiêm túc.
Cuối cùng Trần Nhiên cũng không đàn nữa. Dù sao hắn cũng không phải minh tinh, da mặt không được dày như vậy. Vừa rồi hắn đã lấy hết dũng khí vậy mà vẫn không thể hát được.
Trương Phồn Chi không quan tâm nữa. Cô chỉ đến để nhìn nơi ở của Trần Nhiên, hắn đã mấy lần kêu cô ở lại, cô cũng nghĩ mình nên lịch sự đến xem thử.
Chẳng bao lâu, cô lái xe rời đi.
Trần Nhiên nhìn cô rời đi, lúc này mới thốt lên.
“Thật xấu hổ quá.” Trần Nhiên nghĩ đến dáng vẻ bối rối khi nãy của mình là lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hắn nhìn guitar, lại cầm lên luyện tập.
…
Ngày thứ hai, lúc Trần Nhiên đang làm việc thì chương trình đã bắt đầu được tuyên truyền ở khắp nơi.
Đài truyền hình bỏ ra rất nhiều tài nguyên để tuyên truyền, sau tất cả chương trình đều có một đoạn quảng cáo được cắt ra từ một vài phân cảnh đặc sắc trong chương trình, hiệu quả cũng không tệ.
Hắn không chỉ được thu hình thêm số thứ hai, mà còn được thu thêm cả số thứ ba nữa.
Chương trình sẽ được thu một lúc ba số, còn lại phải phụ thuộc vào tỉ lệ người xem như nào nữa.
Trong lúc chờ đợi chương trình phát sóng, Trần Nhiên khá là rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Hắn cũng không thường xuyên đi đến nhà giám đốc Trương, mà vẫn đi làm bình thường, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài ba câu với Trương Phồn Chi trên wechat.
Giám đốc Trương bảo Trần Nhiên đặt trước hai vé xem phim mà Trương Phồn Chi còn chẳng buồn đi xem.
Trần Nhiên nghỉ ngơi trong phòng, cầm guitar lên, cảm giác như mình sẽ hát được rất trôi chảy.
Vốn hắn định mở điện thoại lên ghi âm, nhưng nghĩ lại, hắn quyết định cầm cây đàn đi đến nhà họ Trương.
Lúc dì Vân mở cửa ra, Trần Nhiên nhìn thấy một cô gái mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, trong tay là một đống đồ ăn vặt, còn đang liên tục đút vào trong miệng.
Ánh mắt của cô và Trần Nhiên giao nhau, cảm giác không gian bỗng nhiên ngừng lại. Cổ cô nhanh chống đỏ lên, đồ ăn vặt vẫn giữ trong mồm không nuốt xuống được, chỉ có thể phồng mồm lên, trông thấy giống một con hamster.
Cô chậm rãi đứng lên, đang định đi thì nhìn thấy đống đồ ăn vặt vẫn đang để trên bàn. Cô từ từ nhặt chúng lên rồi đi trở về phòng.
Uỳnh.
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
“Ơ…” Trần Nhiên nhìn dì Vân, tự hỏi có phải là mình đến nhầm chỗ không.
Người vừa rồi thực sự là Trương Phồn Chi sao?
Hay là em gái của cô ấy trở về?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.