Chương 6:
Kim Ngọc (金恩高)
04/01/2021
Sáng hôm sau, ở Lâm Bang, trong hoa viên phía Tây.
Hôm nay không có nhiệm vụ, Lâm Nhĩ Tích lại dậy rất sớm. Cô mặc bộ sườn xám dài đến mắc cá chân màu xanh trắng, thong thả cắt mấy nhành hoa lài trong vườn.
Nhìn dáng vẻ yểu điệu thục nữ của cô bây giờ, không ai có thể nhận ra đây là siêu sát thủ giết người máu lạnh của Lâm Bang.
Một người hầu chạy lại chỗ cô: "Tiểu thư, bang chủ cho gọi cô"
Lâm Nhĩ Tích dừng cắt hoa, đôi môi cong lên hài lòng. Ba ruột yêu dấu của cô đến rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở phòng thống lĩnh, Lâm Long Đỉnh điềm tĩnh ngồi trên ghế bang chủ, nhâm nhi tách trà nóng.
Hà Bảo Dương ngồi ở ghế khách bên trái, sốt ruột run đùi, chốc chốc còn tặc lưỡi mấy cái.
"Hà lão gia gấp gì chứ? Con bé sắp đến rồi" \- Lâm Long Đỉnh châm chọc đối phương. Từ lúc Lâm Nhĩ Tích được sinh ra, có ngày nào lão già họ Hà này đối xử với cô như một con người đâu.
Bây giờ có việc cần, liền lặn lội đến Lâm Bang muốn đón con về. Cái câu "muốn đón con về" của ông ta khiến Lâm Long Đỉnh thấy phát gớm.
Lâm Nhĩ Tích nhẹ nhàng bước vào từ ngoài cửa, trên tay còn cầm theo mấy cành hoa lài tươi rói.
Cô nhẹ nhàng cúi đầu: "Thưa bang chủ, ngài cho gọi Nhĩ Tích"
Hà Bảo Dương nhìn thấy cô, lập tức đứng phốc dậy. Ông ta cố nhìn cô cho thật rõ, so với Liễu Yến mẹ cô, có phần suất sắc hơn nhiều.
"Con...là con gái của ta...?"
Lâm Nhĩ Tích ngước mặt lên, nhìn qua lão già đứng bên trái. Máu móc họng của cô dâng cao: "Đây không phải là ba ruột yêu dấu của Nhĩ Tích đó ư? Mới hơn hai mươi năm mà ba quên con rồi à?"
Hà Bảo Dương hơi cứng họng, "ba ruột yêu dấu", rõ ràng là Lâm Nhĩ Tích đang xỏ xiên ông đây mà.
Lâm Long Đỉnh hơi nhếch mép, sau đó phá tan bầu không khí: "Cả hai ngồi xuống đi"
"Rõ" \- Lâm Nhĩ Tích cung kính vâng lời, cô ngồi xuống ghế khách bên phải, đối diện Hà Bảo Dương.
Lâm Long Đỉnh bắt đầu diễn kịch: "Nhĩ Tích, cô ở Lâm Bang cũng đã lâu. Bây giờ đã đến lúc theo ba ruột về Hà Gia, xuất giá theo chồng"
Lâm Nhĩ Tích cũng hợp tác, đôi mắt cô liền rưng rưng nhìn Hà Lập Phức: "Ba thật sự muốn đón con về ư..."
Hà Bảo Dương tưởng cô nói thật, sốt sắng dẫn dụ: "Phải, phải. Trước đây là ba có lỗi với con. Nhĩ Tích, chúng ta về nhà nhé"
Lâm Nhĩ Tích dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lâm Long Đỉnh như muốn van xin. Ông cũng hiểu, sau đó thở dài: "Được rồi, ba con đoàn tụ là rất tốt. Nhưng mà..."
Hà Bảo Dương đổ mồ hôi: "Nhưng mà sao?"
"Lâm Bang không cho không ai cái gì. Một mẩu giấy vụn cũng không miễn phí"
"Bang chủ Lâm muốn bao nhiêu?"
"3 tỷ"
Hà Bảo Dương giật mình: "Cái gì? 3 tỷ? Nhĩ Tích đáng giá 3 tỷ?"
Lâm Long Đỉnh ôn tồn: "Chúng tôi nuôi con bé lâu như vậy, ăn uống chưa từng thiếu thốn như lúc ở Hà Gia. 3 tỷ là nể mặt ông rồi"
"Bang chủ Lâm, chúng ta có thể..."
"Lâm Bang không trả giá"
Hà Bảo Dương cắn răng, quả thật là không thể trả giá với Lâm Bang. Gia tộc họ Hà không phải là quá giàu có, 3 tỷ với ông ta cũng thật sự là không ít.
Nhưng ông ngẫm lại, 3 tỷ đổi Lâm Nhĩ Tích về, cùng gả đi hai đứa con vào nhà họ Vũ, vừa được bao nhiêu là sính lễ, còn có tiếng làm thông gia với gia tộc lớn nhất nước.
"Thôi được, 3 tỷ thì 3 tỷ"
Lâm Long Đỉnh nhếch mép: "Nhĩ Tích, đi thu dọn đồ đạc về Hà Gia đi"
"Rõ"
Sau đó cô quay sang Hà Bảo Dương: "Ba, con có rất nhiều thứ cần thu dọn. Chiều tối ba đến đón con nhé"
"Ừ, cũng được" \- nói rồi ông ta chào Lâm Long Đỉnh một cái rồi liền ra về, người hầu đứng sẵn tiễn ông ta ra ngoài.
Lâm Bang rộng lớn, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc có bốn gian nhà lớn và hoa viên riêng, còn phòng thống lĩnh nằm ở bang trung tâm. Hơn nữa, khắp nơi trong Lâm Bang luôn có những cạm bẫy để chống kẻ bên ngoài xâm nhập, nên nếu không có người đưa ra ngoài, có khi Hà Bảo Dương sẽ không còn nguyên cái mạng.
Sau khi bóng hình Hà Bảo Dương xa dần, cả hai người còn lại trong phòng thống lĩnh thoải mái cười với nhau.
Lâm Nhĩ Tích ung dung bắt chéo chân lên ghế, vừa uống trà vừa mỉa mai: "Lão già này vẫn ngu ngốc như vậy"
Lần ngu ngốc đầu tiên của ông ta chính là không xem Lâm Nhĩ Tích cô là con. Còn lần thứ hai, chính là hai mươi mốt năm sau lại chạy đi đón cô về.
Lâm Long Đỉnh trầm tĩnh: "Đúng là ngu thật. May mà con không giống lão"
Lâm Nhĩ Tích cười cười, sau đó Lâm Long Đỉnh lại nói tiếp.
"Bước 2 hoàn thành rồi. Chiều nay con theo Hà Lập Phức về Hà Gia, chuẩn bị gả vào nhà họ Vũ. Mảnh ghép cuối cùng của tấm bản đồ kho báo trong nhà họ Vũ sẽ là mục đích cuối của chúng ta"
"Còn nữa, Nhĩ Tích..."
"Có con"
"Ta biết con rất hận nhà họ Hà. Vì vậy nhiệm vụ lần này ta cho con tự do sắp xếp hết. Con có thể chôn sống bọn Hà Gia, ta cũng sẽ không hề có ý kiến. Nếu con cần tiền bạc hay nhân sự, ta đều sẽ cung cấp cho con"
Lâm Nhĩ Tích có hơi cảm động: "Cảm ơn ba..."
"Còn nữa, lần này theo chồng không phải là bắt đầu cuộc sống mới, mà là một nhiệm vụ lâu dài"
Lâm Nhĩ Tích gật đầu hiểu rõ. Ý của Lâm Long Đỉnh chính là, tuy cô gả chồng nhưng không được đánh mất chính bản thân mình. Nếu cô không yêu đối phương, tuyệt đối không cần vì kế hoạch mà hy sinh thân thể.
Hôm nay không có nhiệm vụ, Lâm Nhĩ Tích lại dậy rất sớm. Cô mặc bộ sườn xám dài đến mắc cá chân màu xanh trắng, thong thả cắt mấy nhành hoa lài trong vườn.
Nhìn dáng vẻ yểu điệu thục nữ của cô bây giờ, không ai có thể nhận ra đây là siêu sát thủ giết người máu lạnh của Lâm Bang.
Một người hầu chạy lại chỗ cô: "Tiểu thư, bang chủ cho gọi cô"
Lâm Nhĩ Tích dừng cắt hoa, đôi môi cong lên hài lòng. Ba ruột yêu dấu của cô đến rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở phòng thống lĩnh, Lâm Long Đỉnh điềm tĩnh ngồi trên ghế bang chủ, nhâm nhi tách trà nóng.
Hà Bảo Dương ngồi ở ghế khách bên trái, sốt ruột run đùi, chốc chốc còn tặc lưỡi mấy cái.
"Hà lão gia gấp gì chứ? Con bé sắp đến rồi" \- Lâm Long Đỉnh châm chọc đối phương. Từ lúc Lâm Nhĩ Tích được sinh ra, có ngày nào lão già họ Hà này đối xử với cô như một con người đâu.
Bây giờ có việc cần, liền lặn lội đến Lâm Bang muốn đón con về. Cái câu "muốn đón con về" của ông ta khiến Lâm Long Đỉnh thấy phát gớm.
Lâm Nhĩ Tích nhẹ nhàng bước vào từ ngoài cửa, trên tay còn cầm theo mấy cành hoa lài tươi rói.
Cô nhẹ nhàng cúi đầu: "Thưa bang chủ, ngài cho gọi Nhĩ Tích"
Hà Bảo Dương nhìn thấy cô, lập tức đứng phốc dậy. Ông ta cố nhìn cô cho thật rõ, so với Liễu Yến mẹ cô, có phần suất sắc hơn nhiều.
"Con...là con gái của ta...?"
Lâm Nhĩ Tích ngước mặt lên, nhìn qua lão già đứng bên trái. Máu móc họng của cô dâng cao: "Đây không phải là ba ruột yêu dấu của Nhĩ Tích đó ư? Mới hơn hai mươi năm mà ba quên con rồi à?"
Hà Bảo Dương hơi cứng họng, "ba ruột yêu dấu", rõ ràng là Lâm Nhĩ Tích đang xỏ xiên ông đây mà.
Lâm Long Đỉnh hơi nhếch mép, sau đó phá tan bầu không khí: "Cả hai ngồi xuống đi"
"Rõ" \- Lâm Nhĩ Tích cung kính vâng lời, cô ngồi xuống ghế khách bên phải, đối diện Hà Bảo Dương.
Lâm Long Đỉnh bắt đầu diễn kịch: "Nhĩ Tích, cô ở Lâm Bang cũng đã lâu. Bây giờ đã đến lúc theo ba ruột về Hà Gia, xuất giá theo chồng"
Lâm Nhĩ Tích cũng hợp tác, đôi mắt cô liền rưng rưng nhìn Hà Lập Phức: "Ba thật sự muốn đón con về ư..."
Hà Bảo Dương tưởng cô nói thật, sốt sắng dẫn dụ: "Phải, phải. Trước đây là ba có lỗi với con. Nhĩ Tích, chúng ta về nhà nhé"
Lâm Nhĩ Tích dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lâm Long Đỉnh như muốn van xin. Ông cũng hiểu, sau đó thở dài: "Được rồi, ba con đoàn tụ là rất tốt. Nhưng mà..."
Hà Bảo Dương đổ mồ hôi: "Nhưng mà sao?"
"Lâm Bang không cho không ai cái gì. Một mẩu giấy vụn cũng không miễn phí"
"Bang chủ Lâm muốn bao nhiêu?"
"3 tỷ"
Hà Bảo Dương giật mình: "Cái gì? 3 tỷ? Nhĩ Tích đáng giá 3 tỷ?"
Lâm Long Đỉnh ôn tồn: "Chúng tôi nuôi con bé lâu như vậy, ăn uống chưa từng thiếu thốn như lúc ở Hà Gia. 3 tỷ là nể mặt ông rồi"
"Bang chủ Lâm, chúng ta có thể..."
"Lâm Bang không trả giá"
Hà Bảo Dương cắn răng, quả thật là không thể trả giá với Lâm Bang. Gia tộc họ Hà không phải là quá giàu có, 3 tỷ với ông ta cũng thật sự là không ít.
Nhưng ông ngẫm lại, 3 tỷ đổi Lâm Nhĩ Tích về, cùng gả đi hai đứa con vào nhà họ Vũ, vừa được bao nhiêu là sính lễ, còn có tiếng làm thông gia với gia tộc lớn nhất nước.
"Thôi được, 3 tỷ thì 3 tỷ"
Lâm Long Đỉnh nhếch mép: "Nhĩ Tích, đi thu dọn đồ đạc về Hà Gia đi"
"Rõ"
Sau đó cô quay sang Hà Bảo Dương: "Ba, con có rất nhiều thứ cần thu dọn. Chiều tối ba đến đón con nhé"
"Ừ, cũng được" \- nói rồi ông ta chào Lâm Long Đỉnh một cái rồi liền ra về, người hầu đứng sẵn tiễn ông ta ra ngoài.
Lâm Bang rộng lớn, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc có bốn gian nhà lớn và hoa viên riêng, còn phòng thống lĩnh nằm ở bang trung tâm. Hơn nữa, khắp nơi trong Lâm Bang luôn có những cạm bẫy để chống kẻ bên ngoài xâm nhập, nên nếu không có người đưa ra ngoài, có khi Hà Bảo Dương sẽ không còn nguyên cái mạng.
Sau khi bóng hình Hà Bảo Dương xa dần, cả hai người còn lại trong phòng thống lĩnh thoải mái cười với nhau.
Lâm Nhĩ Tích ung dung bắt chéo chân lên ghế, vừa uống trà vừa mỉa mai: "Lão già này vẫn ngu ngốc như vậy"
Lần ngu ngốc đầu tiên của ông ta chính là không xem Lâm Nhĩ Tích cô là con. Còn lần thứ hai, chính là hai mươi mốt năm sau lại chạy đi đón cô về.
Lâm Long Đỉnh trầm tĩnh: "Đúng là ngu thật. May mà con không giống lão"
Lâm Nhĩ Tích cười cười, sau đó Lâm Long Đỉnh lại nói tiếp.
"Bước 2 hoàn thành rồi. Chiều nay con theo Hà Lập Phức về Hà Gia, chuẩn bị gả vào nhà họ Vũ. Mảnh ghép cuối cùng của tấm bản đồ kho báo trong nhà họ Vũ sẽ là mục đích cuối của chúng ta"
"Còn nữa, Nhĩ Tích..."
"Có con"
"Ta biết con rất hận nhà họ Hà. Vì vậy nhiệm vụ lần này ta cho con tự do sắp xếp hết. Con có thể chôn sống bọn Hà Gia, ta cũng sẽ không hề có ý kiến. Nếu con cần tiền bạc hay nhân sự, ta đều sẽ cung cấp cho con"
Lâm Nhĩ Tích có hơi cảm động: "Cảm ơn ba..."
"Còn nữa, lần này theo chồng không phải là bắt đầu cuộc sống mới, mà là một nhiệm vụ lâu dài"
Lâm Nhĩ Tích gật đầu hiểu rõ. Ý của Lâm Long Đỉnh chính là, tuy cô gả chồng nhưng không được đánh mất chính bản thân mình. Nếu cô không yêu đối phương, tuyệt đối không cần vì kế hoạch mà hy sinh thân thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.