Chương 36: Lạc Phương Nghi thách đấu
Tg Khánh Du
28/10/2023
Hôm nay Lạc Phương Nghi đến câu lạc bộ từ sớm, cô mang tâm trạng vui vẻ dọn dẹp phòng tập đến bóng loáng.
Hai tiếng sau, đợi mọi người tập hợp đông đủ, Triệu Thanh Ba cùng Hồ Hiên bắt đầu thông báo.
“Chắc các em đã nghe qua về giải đấu quốc tế IBF sắp tới. Theo thông lệ hàng năm, một tháng trước khi thi đấu chúng ta sẽ tham gia tập huấn chung với mọi người. Đối với nữ câu lạc bộ của chúng ta sẽ đề cử tham gia bốn hạng cân: Trương Mộng Phi – Flyweight, Lâm Hiểu – Featherweight, Huỳnh Kỳ Hương – Lightweight, còn lại Liu Na – Bantamweight. Trận đấu lần này diễn ra ở Anh nên các em cũng sẽ tập huấn ở đó. Những em có tên bên trên có hai ngày để chuẩn bị, 6h sáng thứ bảy chúng ta sẽ tập trung ở sân bay rồi di chuyển đến Luân Đôn. Các em có ý kiến gì không?”
Một cánh tay ở hàng cuối đột ngột dơ lên: “Thưa cô em cũng muốn tham gia giải đấu IBF lần này.”
Những người khác kể cả Hồ Hiên và Triệu Thanh Ba đồng loạt nhìn về phía này.
Họ sửng sốt phát hiện người vừa lên tiếng là Lạc Phương Nghi. Chỉ trong giây lát khuôn viên câu lạc bộ phát ra những tiếng cười chế giễu.
Lâm Hiểu là người đầu tiên đứng ra châm chọc: “Mày mặt dày thật đấy! Mày quên ở giải đấu trước nước mình bị mày nhục nhã ra sao à? Không biết tự lượng sức mình, còn dám mở miệng tham gia? Trò hề này cũng quá sức chịu đựng rồi đấy!”
Lạc Phương Nghi không vì thế mà nhục chí, cô ngẩng cao đầu đối diện với Triệu Thanh Ba và Hồ Hiên: “Thưa thầy cô, ai cũng sẽ có lần thất bại, mấy ai ở đây dám nói mình chưa từng thua. Nếu chỉ vì thua cuộc vài lần mà từ bỏ thì chắc hẳn mọi người đã không đứng ở đây. Với dũng khí đứng lên lần nữa em tin sẽ có ngày mình chuyển bại thành thắng!”
Hồ Hiên và Triệu Thanh Ba nhìn nhau đầy khó xử.
Cuối cùng vẫn là Hồ Hiên tiến về phía cô thở dài: “Lạc Phương Nghi, em đi theo thầy. Những người còn lại, cô Triệu Thanh Ba sẽ tập luyện cho các em như bình thường.”
Mặc kệ những ánh mắt dè bỉu, châm chọc, Lạc Phương Nghi theo chân Hồ Hiên vào phòng nghỉ của huấn luyện viên.
“Tại sao lại muốn tham gia IBF?”
Hồ Hiên không vòng vo, ngay lập tức đi thẳng vào chủ đề.
Lạc Phương Nghi nhìn ông bằng đôi mắt sáng bừng: “Con muốn làm một võ sĩ thực thụ, muốn đứng trên sàn đấu giành lấy giải thưởng, giành lấy vinh quang cho nước nhà, chứ không phải người chỉ biết thích quyền anh nhưng chẳng làm được gì.”
Sự kiên định và quyết tâm của cô khiến Hồ Hiên hoài niệm, thế nhưng: “Danh sách này đã quyết định từ trước, cũng đã nộp lên, ta không thay đổi được. Ta hiểu những gì con nói, những mùa giải sau ta sẽ giúp con lấy cơ hội thi đấu bằng thực lực của mình. Nhưng lần này ta không còn cách nào khác. Mong con hiểu cho ta.”
Lạc Phương Nghi thất vọng cụp mắt: “Con biết rồi thưa thầy.”
Nói rồi, cô ỉu xìu rời khỏi.
Lâm Hiểu vừa thấy cô bước ra liền chặn đường chế giễu: “Sao rồi? Vẫn không được thi đấu chứ gì? Thật đáng thương. Hay là quỳ xuống liếm chân tao biết đâu tao xin được cho mày một cơ hội lên sân.”
Trương Mộng Phi hùa theo: “Đúng vậy! Mày liếm chân Hiểu Hiểu đi. Dù sao ba của cậu ấy cũng là giám đốc câu lạc bộ, chuyện thi đấu cỏn con này chỉ cần một câu nói của cậu ấy, mày phúc phận lắm đấy.”
Lạc Phương Nghi nhếch môi: “Những thứ tôi muốn, tự có cách lấy được không cần các người đứng đây sủa bậy bạ.”
Lâm Hiểu khoanh tay phì cười: “Kiêu ngạo vậy sao? Loại không thực lực không gia thế như mày, ngoại trừ mặt mũi có chút xinh đẹp, mày lấy gì so với tao? Còn ở đây mà hống hách?”
Nếu không phải cô ta chắn đường, Lạc Phương Nghi đã định đi võ đài thép xả giận. Có người dâng tận tay cô đâu dám phụ lòng.
“Vậy cô dám đấu với tôi không?”
Lâm Hiểu bật cười: “Trình độ như mày cũng dám đấu với tao? Được thôi! Nếu mày thua mày phải liếm chân tao trước mặt mọi người ở đây.”
Lạc Phương Nghi hào phóng nhận lời: “Được. Nếu cô thua thì ngược lại cô làm điều đó cho tôi. Một hiệp định thắng thua. Thế nào?”
Lâm Hiểu dù tức giận nhưng cũng nắm chắc phần thắng: “Mới mấy ngày không gặp mày lớn gan lên rồi! Được thôi! Tới lúc đó đừng khóc lóc cầu xin tao!”
Bùi Liên nghe tin liền vội vã chạy vào, cô có ý định ngăn cản nhưng đáng tiếc hai người trên kia đã bắt đầu trận đấu.
Lâm Hiểu rõ ràng có tâm thế khinh địch, không xem đối thủ như cô ra gì, những đòn đánh đều không thật sự tập trung.
Ngay khi Lạc Phương Nghi ghi điểm nhờ tấn công bụng cô ta, Lâm Hiểu lập tức trợn tròn mắt không thể tin được.
Rõ ràng lực của quả đấm này không nhẹ khiến cô ta phải lùi lại hai bước.
Lâm Hiểu giận dữ đứng vững lại: “Xem ra mày tiến bộ không ít. Nhưng tao sẽ cho mày biết chung quy kẻ định sẵn thất bại như mày mãi mãi vẫn là bại tướng.”
Những đòn đánh của Lâm Hiểu rất có lực, cũng vô cùng nham hiểm, nếu là Lạc Phương Nghi của trước kia đã thất bại thảm hại.
Thế nhưng, người đã từng giành giật mạng sống từ tay thần chết, từng đổ không biết bao nhiêu máu trên các võ đài sinh tử như cô, Lâm Hiểu tựa như một con gián đang giãy chết.
Lạc Phương Nghi ban đầu rõ ràng cũng không dốc toàn lực, chỉ muốn trêu đùa cô ta thêm chút. Giờ đây những đòn tấn công dồn dập của cô khiến đối phương ngây người, thế phòng thủ của Lâm Hiểu ngày một chật vật, điểm yếu lộ hết ra ngoài.
Lạc Phương Nghi dùng những cú đấm Jab dồn dập với tốc độ kinh người ép Lâm Hiểu về sát dây đài. Sau đó, cô bước một bước nhỏ về phía trước, xoay vai, chân sau kiễng cao, tay trái chống cằm, tay phải lập tức thực hiện một cú đấm chéo phải, đập thẳng vào phần giao giữa má và cằm đối thủ.
Lực đấm vừa mạnh mẽ lại chớp nhoáng, khiến cả người Lâm Hiểu mất trọng lực theo quán tính bay thẳng khỏi võ đài.
Những người có mặt chứng kiến đều không khỏi bàng hoàng.
Huỳnh Kỳ Hương nuốt nước bọt: “Mạnh thật! Đòn đánh này ngay cả Liu Na cũng chưa chắc đỡ nổi.”
Một hồi lâu, mọi người mới hoàng hồn, Bùi Liên vui sướng muốn phát điên chạy về phía Lạc Phương Nghi: “Cậu giỏi thật đấy! Tớ biết ngay mà! Cậu đã thật sự trở lại, còn mạnh hơn trước kia!”
Lạc Phương Nghi cong môi, chậm rãi cởi bao tay và mũ bảo hộ.
Xong xuôi, cô bước xuống chỗ Lâm Hiểu còn đang khó nhọc gượng dậy.
Lạc Phương Nghi khom người: “Mặc dù cô thua nhưng không cần cô phải liếm chân tôi. Biết tại sao không? Là vì… miệng cô bẩn chết đi được.”
Nói rồi, không đợi đối phương đáp lời, cô lấy đồ đi thẳng ra ngoài, cũng mặc kệ sự tò mò hưng phấn trong mắt những người khác.
Lâm Hiểu tức giận hét lớn: “Con đỉ cái! Mày quay lại đây! Hôm nay tao phải giết chết mày!”
Bùi Liên nghe vậy bật cười, lè lưỡi trêu chọc đối phương rồi cũng vội vàng chạy theo.
Hai tiếng sau, đợi mọi người tập hợp đông đủ, Triệu Thanh Ba cùng Hồ Hiên bắt đầu thông báo.
“Chắc các em đã nghe qua về giải đấu quốc tế IBF sắp tới. Theo thông lệ hàng năm, một tháng trước khi thi đấu chúng ta sẽ tham gia tập huấn chung với mọi người. Đối với nữ câu lạc bộ của chúng ta sẽ đề cử tham gia bốn hạng cân: Trương Mộng Phi – Flyweight, Lâm Hiểu – Featherweight, Huỳnh Kỳ Hương – Lightweight, còn lại Liu Na – Bantamweight. Trận đấu lần này diễn ra ở Anh nên các em cũng sẽ tập huấn ở đó. Những em có tên bên trên có hai ngày để chuẩn bị, 6h sáng thứ bảy chúng ta sẽ tập trung ở sân bay rồi di chuyển đến Luân Đôn. Các em có ý kiến gì không?”
Một cánh tay ở hàng cuối đột ngột dơ lên: “Thưa cô em cũng muốn tham gia giải đấu IBF lần này.”
Những người khác kể cả Hồ Hiên và Triệu Thanh Ba đồng loạt nhìn về phía này.
Họ sửng sốt phát hiện người vừa lên tiếng là Lạc Phương Nghi. Chỉ trong giây lát khuôn viên câu lạc bộ phát ra những tiếng cười chế giễu.
Lâm Hiểu là người đầu tiên đứng ra châm chọc: “Mày mặt dày thật đấy! Mày quên ở giải đấu trước nước mình bị mày nhục nhã ra sao à? Không biết tự lượng sức mình, còn dám mở miệng tham gia? Trò hề này cũng quá sức chịu đựng rồi đấy!”
Lạc Phương Nghi không vì thế mà nhục chí, cô ngẩng cao đầu đối diện với Triệu Thanh Ba và Hồ Hiên: “Thưa thầy cô, ai cũng sẽ có lần thất bại, mấy ai ở đây dám nói mình chưa từng thua. Nếu chỉ vì thua cuộc vài lần mà từ bỏ thì chắc hẳn mọi người đã không đứng ở đây. Với dũng khí đứng lên lần nữa em tin sẽ có ngày mình chuyển bại thành thắng!”
Hồ Hiên và Triệu Thanh Ba nhìn nhau đầy khó xử.
Cuối cùng vẫn là Hồ Hiên tiến về phía cô thở dài: “Lạc Phương Nghi, em đi theo thầy. Những người còn lại, cô Triệu Thanh Ba sẽ tập luyện cho các em như bình thường.”
Mặc kệ những ánh mắt dè bỉu, châm chọc, Lạc Phương Nghi theo chân Hồ Hiên vào phòng nghỉ của huấn luyện viên.
“Tại sao lại muốn tham gia IBF?”
Hồ Hiên không vòng vo, ngay lập tức đi thẳng vào chủ đề.
Lạc Phương Nghi nhìn ông bằng đôi mắt sáng bừng: “Con muốn làm một võ sĩ thực thụ, muốn đứng trên sàn đấu giành lấy giải thưởng, giành lấy vinh quang cho nước nhà, chứ không phải người chỉ biết thích quyền anh nhưng chẳng làm được gì.”
Sự kiên định và quyết tâm của cô khiến Hồ Hiên hoài niệm, thế nhưng: “Danh sách này đã quyết định từ trước, cũng đã nộp lên, ta không thay đổi được. Ta hiểu những gì con nói, những mùa giải sau ta sẽ giúp con lấy cơ hội thi đấu bằng thực lực của mình. Nhưng lần này ta không còn cách nào khác. Mong con hiểu cho ta.”
Lạc Phương Nghi thất vọng cụp mắt: “Con biết rồi thưa thầy.”
Nói rồi, cô ỉu xìu rời khỏi.
Lâm Hiểu vừa thấy cô bước ra liền chặn đường chế giễu: “Sao rồi? Vẫn không được thi đấu chứ gì? Thật đáng thương. Hay là quỳ xuống liếm chân tao biết đâu tao xin được cho mày một cơ hội lên sân.”
Trương Mộng Phi hùa theo: “Đúng vậy! Mày liếm chân Hiểu Hiểu đi. Dù sao ba của cậu ấy cũng là giám đốc câu lạc bộ, chuyện thi đấu cỏn con này chỉ cần một câu nói của cậu ấy, mày phúc phận lắm đấy.”
Lạc Phương Nghi nhếch môi: “Những thứ tôi muốn, tự có cách lấy được không cần các người đứng đây sủa bậy bạ.”
Lâm Hiểu khoanh tay phì cười: “Kiêu ngạo vậy sao? Loại không thực lực không gia thế như mày, ngoại trừ mặt mũi có chút xinh đẹp, mày lấy gì so với tao? Còn ở đây mà hống hách?”
Nếu không phải cô ta chắn đường, Lạc Phương Nghi đã định đi võ đài thép xả giận. Có người dâng tận tay cô đâu dám phụ lòng.
“Vậy cô dám đấu với tôi không?”
Lâm Hiểu bật cười: “Trình độ như mày cũng dám đấu với tao? Được thôi! Nếu mày thua mày phải liếm chân tao trước mặt mọi người ở đây.”
Lạc Phương Nghi hào phóng nhận lời: “Được. Nếu cô thua thì ngược lại cô làm điều đó cho tôi. Một hiệp định thắng thua. Thế nào?”
Lâm Hiểu dù tức giận nhưng cũng nắm chắc phần thắng: “Mới mấy ngày không gặp mày lớn gan lên rồi! Được thôi! Tới lúc đó đừng khóc lóc cầu xin tao!”
Bùi Liên nghe tin liền vội vã chạy vào, cô có ý định ngăn cản nhưng đáng tiếc hai người trên kia đã bắt đầu trận đấu.
Lâm Hiểu rõ ràng có tâm thế khinh địch, không xem đối thủ như cô ra gì, những đòn đánh đều không thật sự tập trung.
Ngay khi Lạc Phương Nghi ghi điểm nhờ tấn công bụng cô ta, Lâm Hiểu lập tức trợn tròn mắt không thể tin được.
Rõ ràng lực của quả đấm này không nhẹ khiến cô ta phải lùi lại hai bước.
Lâm Hiểu giận dữ đứng vững lại: “Xem ra mày tiến bộ không ít. Nhưng tao sẽ cho mày biết chung quy kẻ định sẵn thất bại như mày mãi mãi vẫn là bại tướng.”
Những đòn đánh của Lâm Hiểu rất có lực, cũng vô cùng nham hiểm, nếu là Lạc Phương Nghi của trước kia đã thất bại thảm hại.
Thế nhưng, người đã từng giành giật mạng sống từ tay thần chết, từng đổ không biết bao nhiêu máu trên các võ đài sinh tử như cô, Lâm Hiểu tựa như một con gián đang giãy chết.
Lạc Phương Nghi ban đầu rõ ràng cũng không dốc toàn lực, chỉ muốn trêu đùa cô ta thêm chút. Giờ đây những đòn tấn công dồn dập của cô khiến đối phương ngây người, thế phòng thủ của Lâm Hiểu ngày một chật vật, điểm yếu lộ hết ra ngoài.
Lạc Phương Nghi dùng những cú đấm Jab dồn dập với tốc độ kinh người ép Lâm Hiểu về sát dây đài. Sau đó, cô bước một bước nhỏ về phía trước, xoay vai, chân sau kiễng cao, tay trái chống cằm, tay phải lập tức thực hiện một cú đấm chéo phải, đập thẳng vào phần giao giữa má và cằm đối thủ.
Lực đấm vừa mạnh mẽ lại chớp nhoáng, khiến cả người Lâm Hiểu mất trọng lực theo quán tính bay thẳng khỏi võ đài.
Những người có mặt chứng kiến đều không khỏi bàng hoàng.
Huỳnh Kỳ Hương nuốt nước bọt: “Mạnh thật! Đòn đánh này ngay cả Liu Na cũng chưa chắc đỡ nổi.”
Một hồi lâu, mọi người mới hoàng hồn, Bùi Liên vui sướng muốn phát điên chạy về phía Lạc Phương Nghi: “Cậu giỏi thật đấy! Tớ biết ngay mà! Cậu đã thật sự trở lại, còn mạnh hơn trước kia!”
Lạc Phương Nghi cong môi, chậm rãi cởi bao tay và mũ bảo hộ.
Xong xuôi, cô bước xuống chỗ Lâm Hiểu còn đang khó nhọc gượng dậy.
Lạc Phương Nghi khom người: “Mặc dù cô thua nhưng không cần cô phải liếm chân tôi. Biết tại sao không? Là vì… miệng cô bẩn chết đi được.”
Nói rồi, không đợi đối phương đáp lời, cô lấy đồ đi thẳng ra ngoài, cũng mặc kệ sự tò mò hưng phấn trong mắt những người khác.
Lâm Hiểu tức giận hét lớn: “Con đỉ cái! Mày quay lại đây! Hôm nay tao phải giết chết mày!”
Bùi Liên nghe vậy bật cười, lè lưỡi trêu chọc đối phương rồi cũng vội vàng chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.