Chương 16
Kiển Kinh Lạc
14/08/2021
Cuối cùng, hai người ngồi lại cùng nhau ăn kem ốc quế.
Bên cạnh là mấy bạn nhỏ ríu rít không ngừng tranh luận vì sao hai chị gái này vừa nãy tranh giành nhau mà bây giờ lại ngồi cùng ăn kem.
"Thế giới người lớn thật là phức tạp."
"Nhưng mà nếu như tớ với tiểu Minh có cãi nhau nhất định phải ba ngày không để ý tới cậu ấy!"
"Đúng đúng, còn cho cậu ấy một trận nữa cơ!"
"Vậy mà hai chị gái kia giận đối phương như chúng ta sao chuyện gì cũng không xảy ra?"
"Xùy."
"Các cậu không hiểu đâu, ba mẹ tớ thường xuyên như vậy gây lộn xong qua hôm sau lại thân thiết như cũ."
"Đúng đúng ba mẹ tớ cũng thế á, bọn họ nói cái này gọi là ——"
"Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!"
"Phốc ——" Vu Tư Linh thiếu chút nữa phun kem ốc quế ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn đám củ cải nhỏ kia: "Này này chị nghe thấy đấy có được không? Tụi chị mới không phải đầu giường đánh nhau cuối giường hòa."
"Vậy hai chị là cái gì?" Một đứa nhóc hỏi.
"Tụi chị là......" Vu Tư Linh nhất thời không biết nói gì, Lê Nguyệt Uẩn từ phía sau nàng ngước mặt ra, bổ sung nói: "Cuối giường đánh nhau đầu giường hòa."
"A nè." Vu Tư Linh quay đầu lại trừng mắt nàng, "Tụi chị chỉ là muốn tranh nhau trả phần tiền còn lại của kem ốc quế thôi."
Lê Nguyệt Uẩn cười lên tiếng, ngồi trở lại tiếp tục ăn kem, tâm tình vui vẻ mỹ mãn.
Vu Tư Linh thật không nghĩ tới mình vậy mà còn vì chuyện tiền nong mà nháo nhào lên nơi công cộng. Thật là nếu người ta phát hiện mình là người Vu gia vậy mặt mũi mình không biết trốn vào đâu luôn quá!
Nàng thân là tiểu phú bà không cần mặt mũi sao?!
"Chị có muốn uống trà sữa không?" Vu Tư Linh nhìn thấy mấy bạn trẻ trong tay ai cũng có một cốc trà sữa "Em đi mua cho chị nha?"
"Không cần." Lê Nguyệt Uẩn nói, "Sẽ béo."
Vu Tư Linh: "Bộ dáng ăn kem ốc quế này của chị chắc cũng không để ý đến chuyện cân nặng mà."
Lê Nguyệt Uẩn: "Ừm, tiếp tục ăn sẽ béo lên."
"Phải không?" Vu Tư Linh lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra "Chị muốn ăn không? Cái kẹo này người ta cho lúc tiếp thị xe í." ( Đoạn này dịch lụi)
Lê Nguyệt Uẩn nhìn thoáng qua, lập tức đưa tay qua.
Vu Tư Linh nặng nề mà ném kẹo vào tay nàng: "Không phải sợ béo sao!"
"Mấy viên kẹo thì không có gì."
"Phải không vậy?" Vu Tư Linh lại lấy ra mấy viên chocolate, "Chị có muốn ăn không? Vẫn là hàng tặng ở buổi triễn lãm xe."
Lê Nguyệt Uẩn phi thường tự giác lấy chocolate về.
Vu Tư Linh khiếp sợ: "Chị không sợ béo à?!"
Lê Nguyệt Uẩn nói: "Chỉ mấy viên chocolate thôi, không có gì."
Vu Tư Linh nhìn chằm chằm sườn mặt nàng một hồi, sau đó lôi ra một cây kẹo que: "Ha lần này chị có muốn ăn không? Kẹo này là em mua á."
Lê Nguyệt Uẩn ghét bỏ mà nhìn kẹo que: "Không cần, sẽ béo."
Vu Tư Linh chớp chớp mắt, đột nhiên cười một chút dang đôi tay ôm chặt nàng: "Ui chao, A Lê thật là tốt bụng."
"Ừ ừ." Lê Nguyệt Uẩn cả người bị ôm vào trong ngực, đối với ánh mắt đánh giá của người khác cũng bỏ qua bình tĩnh nói, "Tôi cảm nhận được tình yêu của em rồi, trước tiên buông tôi ra đã."
Vu Tư Linh ngẩng đầu vừa thấy, mới phát hiện vừa rồi nàng dùng sức quá nhiều không cẩn thận để kem ốc quế nàng dính lên mặt Lê Nguyệt Uẩn.
"...... A em xin lỗi!" Vu Tư Linh chạy nhanh chóng lấy khăn giấy, cho nàng lau mặt.
Bạn nhỏ ngồi bên cạnh cười không ngừng, có thậm chí khoa trương đến mất cười lăn lộn dưới đất. Lê Nguyệt Uẩn dùng dư quang nhìn thoáng qua tụi nhóc, bất đắc dĩ cười cười rồi lại nhìn về phía Vu Tư Linh.
Đối phương biểu tình nghiêm túc, ngũ quan được phóng đại trước mắt. Làn da tinh tế nhìn không một chút tỳ vết, trên người mang theo cổ hương vị nhàn nhạt giống như là mùi nước hoa, như là vị ngọt ngào kem ốc quế, khiến người khác tò mò mơ màng.
Vu Tư Linh hơi tiến lại gần một chút, tay đột nhiên bị đối phương bắt lấy nàng sửng sốt một chút: "Chị làm sao vậy?"
"Được rồi, để tôi tự làm." Lê Nguyệt Uẩn nhận lấy khăn giấy.
"Vâng, chị đừng giận em là được."
"Sao mà giận được chứ."
Hai người lại ngồi một hồi, mấy đứa nhỏ bên cạnh lại đột nhiên nói muốn đi đến khu trò chơi điện tử chơi, thúc giục cha mẹ lên lầu.
Đoàn người vô cùng náo nhiệt mà rời đi, Lê Nguyệt Uẩn phát hiện ánh mắt Vu Tư Linh vẫn luôn nhìn theo hướng bọn họ rời đi, ngạc nhiên nói: "Em cũng muốn đi khu trò chơi điện tử?"
Vu Tư Linh ngẩn ra, thầm nghĩ biểu hiện mình rõ ràng thế hả?
Khi còn nhỏ, bạn học thường xuyên được đi khu trò chơi điện tử, nàng cũng muốn đến đó nên đã nói với ba Vu. Vu Thiên Túng lúc ấy sự nghiệp đang ở giai đoạn phát triển không bao giờ có dư thời gian dẫn nàng đi, lại lo lắng vấn đề an toàn của nàng chỉ đơn giản mua một đống máy chơi game đặt ở trong nhà để nàng muốn chơi gì thì chơi.
Nhưng một người chơi hoài cũng sinh ra nhàm chán, không đến mấy ngày mấy đồ vật kia cũng không còn gì mới mẻ.
Ngay lúc đang nhớ về chuyện cũ, bỗng nhiên có người giữ chặt cổ tay nàng, xúc cảm ấm áp chạm lên da thịt khiến nàng có chút không nói nên lời.
Đi theo Lê Nguyệt Uẩn được vài bước, mới bừng tỉnh hỏi: "Chị muốn đi đâu vậy ạ?"
Lê Nguyệt Uẩn hướng cằm chỉ về phía trước đó là hướng các bạn nhỏ khác đang tụ tập: "Bạn nhỏ khác có thể đi chơi, Linh Linh cũng có thể."
Vu Tư Linh muốn cười: "Em là người trưởng thành rồi."
"Vậy bé người trưởng thành này, còn muốn đến chơi không nhỉ?" Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại hỏi.
"Xông lên!!!"
Vu Tư Linh hưng phấn mà đi đến lầu 3, đứng trước cửa khu trò chơi điện tử nhìn cảnh tượng bên trong nào là đèn ngũ sắc nào là âm thanh ồn ào náo nhiệt, ánh mắt lại càng hưng phấn nhưng không nên bắt đầu từ đâu.
Lê Nguyệt Uẩn bưng một rổ xu trò chơi đi đến: "Em muốn chơi cái gì?"
Vu Tư Linh cả kinh: "Nhiều vậy hả chị? Có đắt lắm không ạ?"
"Không đắt đâu, xu trò chơi mà thôi." Lê Nguyệt Uẩn lôi kéo nàng đi đến chỗ trò chơi ném bóng vào rổ gần nhất, bỏ hai xu vào máy "Bắt đầu đi."
"A? Nhanh vậy sao? Không để em làm nóng người à?" Vu Tư Linh vừa dứt lời, liền thấy mấy trái bóng rổ lăn ra ngoài theo bản năng nhặt lên, luống cuống tay chân nhắm vào rổ mà ném.
QAQ
Lê Nguyệt Uẩn ở một bên nhìn nàng chơi, ý cười nhẹ nhàng.
Một ván trôi qua, Vu Tư Linh mặt xám mày tro một lúc rồi lại ý chí chiến đấu sục sôi: "Ok tới luôn! Hình như em tìm được bí quyết rồi!"
Bí quyết chính là càng thua càng phải ném bóng nhiều vào, liên tiếp mấy lần sau nàng đều áp dụng cách này.
Lúc này, Lê Nguyệt Uẩn đi tới tùy tay cầm lấy một quả bóng rổ ném đi, quay đầu nhìn nàng: "Cái này rất đơn giản, chú ý lực tay và phương hướng thì sẽ thành công thôi."
Vừa dứt lời, quả bóng vừa rồi đã bay vào rổ.
Vu Tư Linh xem đỏ mắt, cắn răng nói: "Cái này một chút cũng không hề dễ dàng tẹo nào, hừ!"
Vu Tư Linh tiếp tục điên cuồng bất chấp ném ném ném, có lẽ là ông trời mở mắt rồi nàng ném vào được 1 quả.
"A!!!" Vu Tư Linh khó có thể tin mà chỉ vào quả bóng rổ, lắp bắp hỏi, "Chị nhìn thấy không, nhìn thấy không? Vào rổ rồi kìa a a a a!"
"Thấy, Linh Linh giỏi quá." Lê Nguyệt Uẩn vỗ tay.
"A, tiềm lực của em muốn bạo phát, đàn em Diêu Minh chính là em đây!" Vu Tư Linh múa may đôi tay, "Thế nào muốn so tài với em không hả?"
"So cái gì?"
"Người thua đáp ứng một yêu cầu của người thắng nhé?"
"Được rồi." Lê Nguyệt Uẩn để rổ xu xuống, vén tay áo bắt đầu nghiêm túc, "Đến đi, bạn nhỏ."
Ngay từ đầu, Lê Nguyệt Uẩn đã lấy ưu thế tính toán áp đảo đối phương.
Vu Tư Linh tinh thần vừa nâng cao một phát bị đánh sập, tâm trí bị tàn phá, giây tiếp theo liền khóc lên: "Hu hu chị hung dữ!"
Lê Nguyệt Uẩn dư quang nhìn nàng muốn khóc lớn mà cố gắn kềm chế nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được cong cong khóe miệng, sau đó mấy trái sau ném không chuẩn xác.
Cơ hội tốt đây rồi! Vu Tư Linh bắt lấy thời cơ thừa thắng xông lên, nhanh chóng bắt được quả nào liền lập tức ném về cái rổ, có mấy quả hên xui có thể lọt rổ.
Cuối cùng thắng Lê Nguyệt Uẩn với điểm số suýt soát một quả bóng.
"Em chiến thắng!!!" Vu Tư Linh kích động ôm chặt đối thủ của mình, nhảy loạn tại chỗ "Trời ạ, em đúng là quá đỉnh luôn á."
"Đúng vậy đúng vậy." Lê Nguyệt Uẩn cười vỗ vỗ đầu nàng, dùng ánh mắt bức lui mấy người lạ mặt muốn lại xem trò vui "Em lợi hại thật, nói đi muốn tôi đáp ứng yêu cầu gì?"
Vu Tư Linh lập tức nhớ tới tiền đặt cược, nàng buông tay, sờ sờ cằm, tầm mắt đánh giá trên dưới Lê Nguyệt Uẩn lộ ra một tia không có ý tốt: "Để em nghĩ xem nào, nên yêu cầu cái gì nha ~~~"
Lê Nguyệt Uẩn bị nàng nhìn nhìn đến trái tim dừng lại: "Em muốn cái gì...... Đều được hết."
"Em nghĩ ra rồi." Vu Tư Linh nhìn nhìn bốn phía, đi đến trước mặt nàng nhẹ nhàng lướt đến lỗ tai nàng.
Lê Nguyệt Uẩn: Trái tim trong lòng ngực bắt đầu đập loạn xạ.
Lê Nguyệt Uẩn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cái cổ trắng nõn non mịn cùng lỗ tai mềm mại phiếm hồng kia theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: "Em muốn cái gì?"
Vu Tư Linh ghé mắt, ánh mắt nai con sâu tựa mặt biển.
Nàng khóe mắt cong cong: "Em muốn trả lại tiền cho chị, chị không thể từ chối hai cây kem vừa rồi nhất định phải là em mời chị!!!"
Lê Nguyệt Uẩn: "?"
Làm sao thế này???
Bên cạnh là mấy bạn nhỏ ríu rít không ngừng tranh luận vì sao hai chị gái này vừa nãy tranh giành nhau mà bây giờ lại ngồi cùng ăn kem.
"Thế giới người lớn thật là phức tạp."
"Nhưng mà nếu như tớ với tiểu Minh có cãi nhau nhất định phải ba ngày không để ý tới cậu ấy!"
"Đúng đúng, còn cho cậu ấy một trận nữa cơ!"
"Vậy mà hai chị gái kia giận đối phương như chúng ta sao chuyện gì cũng không xảy ra?"
"Xùy."
"Các cậu không hiểu đâu, ba mẹ tớ thường xuyên như vậy gây lộn xong qua hôm sau lại thân thiết như cũ."
"Đúng đúng ba mẹ tớ cũng thế á, bọn họ nói cái này gọi là ——"
"Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!"
"Phốc ——" Vu Tư Linh thiếu chút nữa phun kem ốc quế ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn đám củ cải nhỏ kia: "Này này chị nghe thấy đấy có được không? Tụi chị mới không phải đầu giường đánh nhau cuối giường hòa."
"Vậy hai chị là cái gì?" Một đứa nhóc hỏi.
"Tụi chị là......" Vu Tư Linh nhất thời không biết nói gì, Lê Nguyệt Uẩn từ phía sau nàng ngước mặt ra, bổ sung nói: "Cuối giường đánh nhau đầu giường hòa."
"A nè." Vu Tư Linh quay đầu lại trừng mắt nàng, "Tụi chị chỉ là muốn tranh nhau trả phần tiền còn lại của kem ốc quế thôi."
Lê Nguyệt Uẩn cười lên tiếng, ngồi trở lại tiếp tục ăn kem, tâm tình vui vẻ mỹ mãn.
Vu Tư Linh thật không nghĩ tới mình vậy mà còn vì chuyện tiền nong mà nháo nhào lên nơi công cộng. Thật là nếu người ta phát hiện mình là người Vu gia vậy mặt mũi mình không biết trốn vào đâu luôn quá!
Nàng thân là tiểu phú bà không cần mặt mũi sao?!
"Chị có muốn uống trà sữa không?" Vu Tư Linh nhìn thấy mấy bạn trẻ trong tay ai cũng có một cốc trà sữa "Em đi mua cho chị nha?"
"Không cần." Lê Nguyệt Uẩn nói, "Sẽ béo."
Vu Tư Linh: "Bộ dáng ăn kem ốc quế này của chị chắc cũng không để ý đến chuyện cân nặng mà."
Lê Nguyệt Uẩn: "Ừm, tiếp tục ăn sẽ béo lên."
"Phải không?" Vu Tư Linh lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra "Chị muốn ăn không? Cái kẹo này người ta cho lúc tiếp thị xe í." ( Đoạn này dịch lụi)
Lê Nguyệt Uẩn nhìn thoáng qua, lập tức đưa tay qua.
Vu Tư Linh nặng nề mà ném kẹo vào tay nàng: "Không phải sợ béo sao!"
"Mấy viên kẹo thì không có gì."
"Phải không vậy?" Vu Tư Linh lại lấy ra mấy viên chocolate, "Chị có muốn ăn không? Vẫn là hàng tặng ở buổi triễn lãm xe."
Lê Nguyệt Uẩn phi thường tự giác lấy chocolate về.
Vu Tư Linh khiếp sợ: "Chị không sợ béo à?!"
Lê Nguyệt Uẩn nói: "Chỉ mấy viên chocolate thôi, không có gì."
Vu Tư Linh nhìn chằm chằm sườn mặt nàng một hồi, sau đó lôi ra một cây kẹo que: "Ha lần này chị có muốn ăn không? Kẹo này là em mua á."
Lê Nguyệt Uẩn ghét bỏ mà nhìn kẹo que: "Không cần, sẽ béo."
Vu Tư Linh chớp chớp mắt, đột nhiên cười một chút dang đôi tay ôm chặt nàng: "Ui chao, A Lê thật là tốt bụng."
"Ừ ừ." Lê Nguyệt Uẩn cả người bị ôm vào trong ngực, đối với ánh mắt đánh giá của người khác cũng bỏ qua bình tĩnh nói, "Tôi cảm nhận được tình yêu của em rồi, trước tiên buông tôi ra đã."
Vu Tư Linh ngẩng đầu vừa thấy, mới phát hiện vừa rồi nàng dùng sức quá nhiều không cẩn thận để kem ốc quế nàng dính lên mặt Lê Nguyệt Uẩn.
"...... A em xin lỗi!" Vu Tư Linh chạy nhanh chóng lấy khăn giấy, cho nàng lau mặt.
Bạn nhỏ ngồi bên cạnh cười không ngừng, có thậm chí khoa trương đến mất cười lăn lộn dưới đất. Lê Nguyệt Uẩn dùng dư quang nhìn thoáng qua tụi nhóc, bất đắc dĩ cười cười rồi lại nhìn về phía Vu Tư Linh.
Đối phương biểu tình nghiêm túc, ngũ quan được phóng đại trước mắt. Làn da tinh tế nhìn không một chút tỳ vết, trên người mang theo cổ hương vị nhàn nhạt giống như là mùi nước hoa, như là vị ngọt ngào kem ốc quế, khiến người khác tò mò mơ màng.
Vu Tư Linh hơi tiến lại gần một chút, tay đột nhiên bị đối phương bắt lấy nàng sửng sốt một chút: "Chị làm sao vậy?"
"Được rồi, để tôi tự làm." Lê Nguyệt Uẩn nhận lấy khăn giấy.
"Vâng, chị đừng giận em là được."
"Sao mà giận được chứ."
Hai người lại ngồi một hồi, mấy đứa nhỏ bên cạnh lại đột nhiên nói muốn đi đến khu trò chơi điện tử chơi, thúc giục cha mẹ lên lầu.
Đoàn người vô cùng náo nhiệt mà rời đi, Lê Nguyệt Uẩn phát hiện ánh mắt Vu Tư Linh vẫn luôn nhìn theo hướng bọn họ rời đi, ngạc nhiên nói: "Em cũng muốn đi khu trò chơi điện tử?"
Vu Tư Linh ngẩn ra, thầm nghĩ biểu hiện mình rõ ràng thế hả?
Khi còn nhỏ, bạn học thường xuyên được đi khu trò chơi điện tử, nàng cũng muốn đến đó nên đã nói với ba Vu. Vu Thiên Túng lúc ấy sự nghiệp đang ở giai đoạn phát triển không bao giờ có dư thời gian dẫn nàng đi, lại lo lắng vấn đề an toàn của nàng chỉ đơn giản mua một đống máy chơi game đặt ở trong nhà để nàng muốn chơi gì thì chơi.
Nhưng một người chơi hoài cũng sinh ra nhàm chán, không đến mấy ngày mấy đồ vật kia cũng không còn gì mới mẻ.
Ngay lúc đang nhớ về chuyện cũ, bỗng nhiên có người giữ chặt cổ tay nàng, xúc cảm ấm áp chạm lên da thịt khiến nàng có chút không nói nên lời.
Đi theo Lê Nguyệt Uẩn được vài bước, mới bừng tỉnh hỏi: "Chị muốn đi đâu vậy ạ?"
Lê Nguyệt Uẩn hướng cằm chỉ về phía trước đó là hướng các bạn nhỏ khác đang tụ tập: "Bạn nhỏ khác có thể đi chơi, Linh Linh cũng có thể."
Vu Tư Linh muốn cười: "Em là người trưởng thành rồi."
"Vậy bé người trưởng thành này, còn muốn đến chơi không nhỉ?" Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại hỏi.
"Xông lên!!!"
Vu Tư Linh hưng phấn mà đi đến lầu 3, đứng trước cửa khu trò chơi điện tử nhìn cảnh tượng bên trong nào là đèn ngũ sắc nào là âm thanh ồn ào náo nhiệt, ánh mắt lại càng hưng phấn nhưng không nên bắt đầu từ đâu.
Lê Nguyệt Uẩn bưng một rổ xu trò chơi đi đến: "Em muốn chơi cái gì?"
Vu Tư Linh cả kinh: "Nhiều vậy hả chị? Có đắt lắm không ạ?"
"Không đắt đâu, xu trò chơi mà thôi." Lê Nguyệt Uẩn lôi kéo nàng đi đến chỗ trò chơi ném bóng vào rổ gần nhất, bỏ hai xu vào máy "Bắt đầu đi."
"A? Nhanh vậy sao? Không để em làm nóng người à?" Vu Tư Linh vừa dứt lời, liền thấy mấy trái bóng rổ lăn ra ngoài theo bản năng nhặt lên, luống cuống tay chân nhắm vào rổ mà ném.
QAQ
Lê Nguyệt Uẩn ở một bên nhìn nàng chơi, ý cười nhẹ nhàng.
Một ván trôi qua, Vu Tư Linh mặt xám mày tro một lúc rồi lại ý chí chiến đấu sục sôi: "Ok tới luôn! Hình như em tìm được bí quyết rồi!"
Bí quyết chính là càng thua càng phải ném bóng nhiều vào, liên tiếp mấy lần sau nàng đều áp dụng cách này.
Lúc này, Lê Nguyệt Uẩn đi tới tùy tay cầm lấy một quả bóng rổ ném đi, quay đầu nhìn nàng: "Cái này rất đơn giản, chú ý lực tay và phương hướng thì sẽ thành công thôi."
Vừa dứt lời, quả bóng vừa rồi đã bay vào rổ.
Vu Tư Linh xem đỏ mắt, cắn răng nói: "Cái này một chút cũng không hề dễ dàng tẹo nào, hừ!"
Vu Tư Linh tiếp tục điên cuồng bất chấp ném ném ném, có lẽ là ông trời mở mắt rồi nàng ném vào được 1 quả.
"A!!!" Vu Tư Linh khó có thể tin mà chỉ vào quả bóng rổ, lắp bắp hỏi, "Chị nhìn thấy không, nhìn thấy không? Vào rổ rồi kìa a a a a!"
"Thấy, Linh Linh giỏi quá." Lê Nguyệt Uẩn vỗ tay.
"A, tiềm lực của em muốn bạo phát, đàn em Diêu Minh chính là em đây!" Vu Tư Linh múa may đôi tay, "Thế nào muốn so tài với em không hả?"
"So cái gì?"
"Người thua đáp ứng một yêu cầu của người thắng nhé?"
"Được rồi." Lê Nguyệt Uẩn để rổ xu xuống, vén tay áo bắt đầu nghiêm túc, "Đến đi, bạn nhỏ."
Ngay từ đầu, Lê Nguyệt Uẩn đã lấy ưu thế tính toán áp đảo đối phương.
Vu Tư Linh tinh thần vừa nâng cao một phát bị đánh sập, tâm trí bị tàn phá, giây tiếp theo liền khóc lên: "Hu hu chị hung dữ!"
Lê Nguyệt Uẩn dư quang nhìn nàng muốn khóc lớn mà cố gắn kềm chế nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được cong cong khóe miệng, sau đó mấy trái sau ném không chuẩn xác.
Cơ hội tốt đây rồi! Vu Tư Linh bắt lấy thời cơ thừa thắng xông lên, nhanh chóng bắt được quả nào liền lập tức ném về cái rổ, có mấy quả hên xui có thể lọt rổ.
Cuối cùng thắng Lê Nguyệt Uẩn với điểm số suýt soát một quả bóng.
"Em chiến thắng!!!" Vu Tư Linh kích động ôm chặt đối thủ của mình, nhảy loạn tại chỗ "Trời ạ, em đúng là quá đỉnh luôn á."
"Đúng vậy đúng vậy." Lê Nguyệt Uẩn cười vỗ vỗ đầu nàng, dùng ánh mắt bức lui mấy người lạ mặt muốn lại xem trò vui "Em lợi hại thật, nói đi muốn tôi đáp ứng yêu cầu gì?"
Vu Tư Linh lập tức nhớ tới tiền đặt cược, nàng buông tay, sờ sờ cằm, tầm mắt đánh giá trên dưới Lê Nguyệt Uẩn lộ ra một tia không có ý tốt: "Để em nghĩ xem nào, nên yêu cầu cái gì nha ~~~"
Lê Nguyệt Uẩn bị nàng nhìn nhìn đến trái tim dừng lại: "Em muốn cái gì...... Đều được hết."
"Em nghĩ ra rồi." Vu Tư Linh nhìn nhìn bốn phía, đi đến trước mặt nàng nhẹ nhàng lướt đến lỗ tai nàng.
Lê Nguyệt Uẩn: Trái tim trong lòng ngực bắt đầu đập loạn xạ.
Lê Nguyệt Uẩn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cái cổ trắng nõn non mịn cùng lỗ tai mềm mại phiếm hồng kia theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: "Em muốn cái gì?"
Vu Tư Linh ghé mắt, ánh mắt nai con sâu tựa mặt biển.
Nàng khóe mắt cong cong: "Em muốn trả lại tiền cho chị, chị không thể từ chối hai cây kem vừa rồi nhất định phải là em mời chị!!!"
Lê Nguyệt Uẩn: "?"
Làm sao thế này???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.