Chương 45: Đại chiến chị dâu - em vợ
Kiển Kinh Lạc
06/01/2022
Nghe
thấy giọng nói lạnh băng của Lê Nguyệt Uẩn, Lê Thâm Tinh theo bản năng
rút tay về, quay đầu nhìn lại phía cô, lắp bắp nói: "Chị, em cũng là vì
muốn tốt cho chị thôi."
"Hu hu hu hu." Nước mắt Vu Tư Linh rơi lã chã: "Lê Thâm Tinh, cậu thật tàn nhẫn."
Lê Nguyệt Uẩn thấy thế, đầu óc loạn thành một đống rối nùi, ánh mắt nhìn Lê Thâm Tinh thay đổi lại thay đổi, giống như "bà bà" (mẹ chồng) hào môm độc ác muốn chia rẽ đôi tình nhân yêu nhau thật lòng, lại giống như cho rằng cô cho người ta đội nón xanh lại còn muốn xóa sạch 'chứng cứ phạm tội' trong bụng.
Rất lâu sau, cô hít sâu một hơi, hỏi: "Hai người đang làm gì?"
Vu Tư Linh lập tức đứng dậy, chạy tới nắm lấy tay cô, giống như tiểu nhân đắc thế (chiếm được ưu thế) mà nhìn Lê Thâm Tinh: "Cậu hãy chết tâm đi, tôi sẽ không chia tay với A Lê."
"Cậu!" Lê Thâm Tinh tức giận đến hộc máu, "Tôi chưa bao giờ gặp người nào mặt dày vô liêm sỉ như cậu vậy! Cậu là cái thứ khốn nạn!"
Vu Tư Linh: "Phản dame!"
Lê Thâm Tinh: "Tôi cũng phản dame!"
Vu Tư Linh: "Phản dame không có hiệu quả!"
Lê Thâm Tinh tức chết.
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Sau một lúc lâu, Lê Thâm Tinh lại sống lại, chỉ vào nàng uy hiếp nói: "Đừng ép tôi dùng tiếng Anh mắng cậu!"
"A Lê, cậu ấy muốn dùng tiếng Anh mắng em kìa!" Vu Tư Linh nhanh miệngi cáo trạng, sau đó xoắn tay áo lên, tay chống nạnh, "Ái chà chà, nếu cậu vô tình, đừng trách tôi bất nghĩa. Tây Tàu mà thôi, tôi cũng chỉ là cô gái học qua bốn loại ngôn ngữ mà thôi, cậu là đồ baka!"
Lê Thâm Tinh trợn trừng mắt, lại bất chấp hình tượng, há mồm chính là phun ra một đống từ thô tục tiếng Anh từ bài này đến bài khác.
Vu Tư Linh cũng không cam lòng yếu thế, tốt xấu gì cũng là người nối nghiệp ưu tú của thế kỷ hai mươi mốt, không chút tài nghệ gì thật đúng là xấu hổ!
Nàng dùng một tay che miệng, khiêu khích mà nhìn Lê Thâm Tinh đang điên cuồng, mở miệng chính là một tràng beatbox.
Lê Thâm Tinh kinh hãi, không ngờ tới nàng còn có chiêu này, lâp tức cũng mở ra một đoạn Street Dance đầy kiêu ngạo!
Vu Tư Linh cười gian tà, nhanh chóng tìm ra nhước điểm trí mạng của cô, hét lớn một tiếng: "Cut!"
Lê Thâm Tinh: "?"
"Chắc là cậu không quên từ này chứ." Vu Tư Linh chống nạnh cười to.
"Chết tiệt! Trúng kế rồi!" Lê Thâm Tinh một chốc đã quên mất mình đã nói ở đâu rồi, muốn làm lại từ đầu một lần nữa, lại cảm thấy lao lực. Rất lâu sau, cô mới bi thương nói: "Cậu thắng rồi."
Vu Tư Linh ôm quyền: "Đa tạ."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Nguyệt Uẩn lui về phía sau một bước.
Mà một bước này, không chỉ rời khỏi chiến trường của người trẻ tuổi, còn rời khỏi ranh giới khoảng cách tuổi tác, lại chứng tỏ dũng khí rời khỏi cuộc chiến Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trời (*).
(*)夸父逐日 - Khoa Phụ trục Nhật: có nguồn gốc từ một điển cố với nhân vật tên là Khoa Phụ, vì thôn của ông chịu ánh nắng gay gắt từ Mặt Trời nên mặt đất khô hạn, vì thế ông muốn đuổi theo Mặt Trời với hy vọng Mặt Trời sẽ nghe lời của ông, mà hạn chế ánh nắng lại, nhưng càng tới gần Mặt Trời, Khoa Phụ càng hứng chịu sức nóng gay gắt từ Mặt Trời, và ông đã hy sinh vì đói khát với cái nóng gay gắt, khi ông mất, chỗ ông nằm đã mọc lên một rừng đào sầm uất, đến khi đào kết trái đã để lại cho người đi đường không bị đói khát. Ý nghĩ của câu chuyện ý chỉ tinh thần ngoan cường, bất khuất của con người, giống như Khoa Phụ vì thôn mình mà muốn chiến thắng nguyện vọng khô hạn của của người dân Trung Quốc cổ dại xưa.
Rất lâu sau, cô mới hỏi: "Tình huống của hai em rốt cuộc là gì thế này?"
Lê Thâm Tinh mệt mỏi mà nằm liệt trên sofa, chỉ vào Vu Tư Linh, thở hồng hộc mà nói: "Chị, chị không thể vì đứa con gái biết chơi beatbox này, mà vứt bỏ người vợ tào khang, bằng không em sẽ xem thường chị, truyền ra ngoài để cho người khác chê cười Lê gia của chúng ta."
Lê Nguyệt Uẩn tò mò mà nhìn về phía Vu Tư Linh: "Em không nói cho em ấy biết à?"
Vu Tư Linh le lưỡi: "Còn chưa kịp nói, hơn nữa giỡn với cậu ấy vui quá đi, ha ha ha ha."
"Cậu còn cười!" Lê Thâm Tinh hung tợn nói, "Lê gia của chúng ta thích giảng dạy nhất chính là mấy thứ lễ nghi đạo đức, nếu lão ba biết chuyện chị tôi có bạn gái, tôi xem cậu làm sao đây, chờ mà bị ngâm lồng heo đi!"
"Tôi sợ quá à." Vu Tư Linh nắm lấy tay Lê Nguyệt Uẩn, cố ý run run vai để cho Lê Thâm Tinh thấy, nũng nịu mà nói, "A Lê, chị mau nói với em ấy đi, người chị yêu nhất chỉ có người ta mà thôi."
Lê Thâm Tinh: "Ọe."
Lê Nguyệt Uẩn tiến lên, vừa muốn mở miệng, đã bị Lê Thâm Tinh giơ tay chặn lại: "Chị, lời em cũng đã nói hết rồi, nếu như chị thật sự không thể bỏ cậu ấy, đứa em như em cũng chỉ có thể đem chuyện này nói với ba, đợi đến lúc ba muốn xử lý chuyện của ba người như thế nào em cũng không quan tâm nữa. Dù sao Lê Thâm Tinh em đây, bất luận Vu Tư Linh là bạn học cũ của em, hay là đại tiểu thư Vu gia, em cũng sẽ không đồng ý!"
Lê Nguyệt Uẩn hỏi: "Chi dù em ấy chính là người vợ tào khang của chị cũng không được à?"
"Đúng! Cho dù cậu ấy là người vợ tào khang của chị cũng không...Hử?" Lê Thâm Tinh ngốc lăng một chốc, móc móc lỗ tai, "Chị vừa mới nói gì? Em không nghe rõ."
"Để giới thiệu lại lần nữa nhé." Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại nhìn về phía Vu Tư Linh một lát, "Vu Tư Linh, bạn học cũ của em, đối tượng xem mắt của chị, đồng thời cũng là người bạn gái trước nay vẫn luôn ở bên cạnh của chị."
"Chị đùa cái gì vậy chứ, ha ha...." Lê Thâm Tinh xua tay, nhìn thần sắc nghiêm túc không giống nói giỡn của Lê Nguyệt Uẩn, lại nhìn về phía Vu Tư Linh đang mang vẻ mặt bình tĩnh, trái tim không tránh khỏi đập nhanh hơn, "Ha ha ha ha không, không thể nào? Lời hay người nói là thật sao?"
"Ừ, là thật." Lê Nguyệt Uẩn nói: "Lúc trước chị vẫn không biết được tình hình của gia đình của em ấy."
"Há há ." Vu Tư Linh cười đắc ý, "Còn không mau kêu một tiếng chị dâu đi."
Lê Thâm Tinh kinh ngạc mà đứng dậy, kết quả chân đã có chút nhũn ra, thiếu chút nữa là hành đại lễ với các nàng, khó khăn mà cười: "Không thể nào, hai người không phải là hợp lại lừa tôi đấy chứ?"
Vu Tư Linh ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, mở album trong điện thoại ra: "Nè nhìn đi, đây là hình chụp lúc trước của chúng tôi."
Lê Thâm Tinh ngẩng đầu vừa thấy, giỏi lắm con nhỏ này, vừa cho xem hình thì cho ngay hình hôn nhau.
Vu Tư Linh, cậu thật tàn nhẫn!
"Ai yo, ngại quá đi, đưa sai rồi." Vu Tư Linh cười vài tiếng, click mở hình chụp phòng trọ của hai người đang ở ra, "Nhìn đi, đây là căn phòng tình yêu của chúng ta nè."
Lê Thâm Tinh phóng to ảnh chụp, kinh ngạc không ngừng: "Cậu, hai người yêu đương, tại sao lại muốn ở cái kiểu nhà này chứ?!"
*cmn* đây là kiểu tình yêu có hành vi gây lú lẫn gì thế này!
"Nói cho cậu hiểu thì thế này đi....nghệ thuật hành vi." Vu Tư Linh kiên nhẫn giải thích, "Tôi không phải đang học diễn xuất sao, cho nên sẽ có lúc phải trải nghiệm cuộc sống, tạo ra được linh cảm, không có cách nào khác nữa."
"Vậy chị tôi thì sao?" Lê Thâm Tinh khó có thể tin được mà nhìn thoáng qua Lê Nguyệt Uẩn, đây vẫn là Lê Nguyệt Uẩn yêu sạch sẽ yêu đến mức quá sạch sẽ luôn sao?
Không, cô đã không còn là Lê Nguyệt Uẩn sạch sẽ kia nữa rồi, sau khi dính phải mùi vị hôi thối tình yêu kia rồi, Lê Nguyệt Uẩn đã trở thành một sinh vật không rõ ràng nữa rồi, không phải là sinh vật mà Lê Thâm Tinh này có thể hiểu được nữa!
"Tình yêu của hai người, thật khó hiểu..." Lê Thâm Tinh hổ thẹn nói, "Tôi còn cho rằng chuyện của tôi và bạn trai cũng đủ ly kỳ rồi."
"Cậu cũng đang yêu sao?" Vu Tư Linh vui mừng mà nhìn cô.
Lê Thâm Tinh: "Cậu khôn biết?"
Vu Tư Linh nhíu mày: "Cậu nói với tôi rồi à?"
"Hình như không có, chẳng lẽ chị của tôi không nói với cậu sao?" Lê Thâm Tinh hỏi.
"Có đâu à, hôm qua chúng tôi mới biết được tình hình gia đình đối phương, làm sao có thời gian để nói bát quái chứ." Vu Tư Linh nhanh chân ngồi xuống bên cạnh cô, "Nào nào, mau kể cho tôi nghe một chút chuyện cậu với bạn trai cậu đi."
"Được a được a." Lê Thâm Tinh tức khắc trở nên hứng thú, "Cậu biết chúng tôi làm sao quen nhau không?"
Vu Tư Linh lắc đầu: "Ngài nói xem?"
"Đó là một đêm không trăng không sao." Lê Thâm Tinh nhớ lại nói, "Tôi đang trên đường trở về trường, cảm giác có người đi theo ở phía sau tôi, tôi nhặt lên một cục gạch, xoay người liền nện lên đầu của người phía sau."
Vu Tư Linh: "Oa."
"Kết quả đánh sai người." Lê Thâm Tinh buông tay.
"Tôi biết rồi, chắc là cậu bạn trai của cậu thấy cậu gặp nguy hiểm, đến trước một bước đuổi kẻ bám đuôi đi, sau đó đến gần cậu, chuẩn bị nói cho cậu biết là không sao rồi, kết quả cậu trở tay là một cục gạch, đưa cậu ta vào bệnh viện. Vì thế cậu không thể không ở lại chăm sóc cậu ta, chuyện tiếp theo đều thuận theo tự nhiên." Vu Tư Linh suy đoán nói.
Lê Thâm Tinh nhìn nàng một cái: "Không tệ nha, không hổ là diễn viên, mô típ phim thần tượng đều phô ra hết rồi."
Vu Tư Linh kiêu ngạo cười: "Còn sao nữa, tôi nói đúng rồi à?"
"Không đúng. " Lê Thâm Tinh nghiêm túc nói, "Lúc này còn chưa gặp được anh ấy đâu, khoảng cách anh ấy lên sân khấu còn sớm lắm."
Vu Tư Linh: "Vậy tại sao cậu lại muốn kể chuyện này!"
Lê Thâm Tinh: "Trước tiên phải kể ra tình cảnh gian khổ của tôi ở nước ngoài một chút chứ! Cậu rốt cuộc có muốn nghe hay không hả!"
Vu Tư Linh: "Nghe ! Tôi nghe! Cậu có thể nhanh chóng đi vào chủ đề được không!"
Lê Nguyệt Uẩn đứng ở một bên cô đơn một lúc lâu, lần đầu cảm thấy thê lương, kêu một tiếng Lê Thâm Tinh, Lê Thâm Tinh gấp gáp kể chuyện xưa, phất tay làm bộ như không nghe thấy.
Lại kêu Vu Tư Linh một tiếng, Vu Tư Linh trầm mê vào chuyện xưa, căn bản không nghe được.
Lê - kẻ cô đơn - Nguyệt Uẩn ủ rũ mà đi dọn dẹp phòng ngủ, sau đó thúc giục các cô đi ngủ, lần thứ hai lại bị làm ngơ.
Hai người nói chuyện càng ngày càng hưng phấn, từng người kể chuyện thú vị bát quái ở trong trường học ra, không để ý đến trời đã sắp sáng rồi.
----------------
Hôm sau, Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, duỗi tay ấn tắt, không cẩn thận lại đụng vào một người, đẩy đẩy người đó: "Linh Linh, dậy nào, nên rời giường thôi."
"Ây, chị, là em." Lê Thâm Tinh dụi mắt.
Lê Nguyệt Uẩn nháy mắt thanh tỉnh, mở mắt ra nhìn cô: "Sao lại là em? Linh Linh đâu?"
"Em ở đây này." Ở phía sau vang lên tiếng nhẹ như bông gòn của Vu Tư Linh.
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Thâm Tinh hiện tại không có việc gì để làm, ăn vạ ở trên giường không chịu dậy, Lê Nguyệt Uẩn đành phải thúc giục Vu Tư Linh rời giường đánh răng rửa mặt, chở nàng đến trường học.
Trên đường đi, Lê Nguyệt Uẩn thấy nàng cứ ngáp không ngừng, hỏi: "Tối qua hai người mấy giờ mới ngủ?"
"Không nhớ rõ nữa." Vu Tư Linh ngáp một cái, "Mệt quá đi, em cũng không biết chị ngủ ở phòng nào, cậu ấy dẫn em đi vào, sau đó em ngã xuống giường thì ngủ luôn."
Lê Nguyệt Uẩn thấy nàng ngáp, theo bản năng cũng ngáp một cái theo nàng: "Hay là hôm nay nghỉ một buổi đi."
Vu Tư Linh lại ngáp một cái: "Thôi đi chị, phải học thôi, hơn nữa lão sư hôm nay rất hung dữ."
"Được thôi." Lê Nguyệt Uẩn đưa nàng đến cổng trường, đột nhiên nói, "Công ty của chị cách chỗ này rất gần, nếu em không có việc gì làm, có thể đến tìm chị."
"Được a!" Vu Tư Linh buồn ngủ một chút liền tỉnh, trong lòng đầy mong đợi sẽ tan học sớm.
-------------------
Ba giờ chiều, nàng gọi taxi đến chỗ Lê Nguyệt Uẩn. Mới vừa đi đến cửa lớn công ty, đã bị khí chất trang hoàng vừa sang trọng vừa thanh lịch làm cho mù mắt, thầm nghĩ chỗ này là chỗ Lê Nguyệt Uẩn làm việc, liền lộ ra dáng vẻ 'ở nhà quê mới lên'.
Nhân viên đi ra đi vào đánh giá nàng vài lần, thấy nàng xác hai chiếc túi, ở đại sảnh mà đi khắp nơi, nhìn Đông nhìn Tây, đang chuẩn bị tiến lên hỏi một chút, thì thấy cửa ra vào có một cô gái trẻ tuổi, hưng phấn là tiến lên chào hỏi: "Lê tiểu thư, khi nào về nước vậy?"
"Sắp rồi." Lê Thâm Tinh cùng các cô chào hỏi qua loa xong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vu Tư Linh, đi đến bên cạnh nàng: "Đến đây khi nào vậy?"
"Mới đến." Vu Tư Linh lấy điện thoại ra, "Mau giúp tôi chụp cái hình đi."
Lê Thâm Tinh "tách tách' một tiếng thì chụp xong, ghét bỏ nói: "Chán cho cậu còn là diễn viên đấy, tư thế chụp hình lại xấu như vậy, còn V nữa chứ."
"Kệ tôi, tôi đây là đang biểu đạt tâm tình vui sướng thật sự, không phải chơi nổi." Vu Tư Linh nói, "Có bản lĩnh cậu đến chụp một bức đi."
"Đến thì đến." Lê Thâm Tinh một tay vuốt mô hình trang trí, một tay chống nạnh, chổng mông lên.
"Thô tục, xem tôi này!" Vu Tư Linh lại dựa vào mô hình mà tạo hình chữ S.
"Xấu quắc!"
Hơn mười phút sau, Vu Tư Linh đột nhiên xông vào văn phòng của Lê Nguyệt Uẩn, vội vàng nói: "Sư phụ! Không xong rồi, em gái của chị và bạn gái của chị đánh nhau rồi!"
Lê Nguyệt Uẩn cả kinh: "Cái gì?!"
Tư Vũ Đồng thở hổn hển nói: "Hai người bọn họ ở đại sảnh battle với nhau, em gái chị thì phun một tràng tiếng Anh, nhưng sắp bị sư nương chơi beat box đánh bại rồi!"
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
"Hu hu hu hu." Nước mắt Vu Tư Linh rơi lã chã: "Lê Thâm Tinh, cậu thật tàn nhẫn."
Lê Nguyệt Uẩn thấy thế, đầu óc loạn thành một đống rối nùi, ánh mắt nhìn Lê Thâm Tinh thay đổi lại thay đổi, giống như "bà bà" (mẹ chồng) hào môm độc ác muốn chia rẽ đôi tình nhân yêu nhau thật lòng, lại giống như cho rằng cô cho người ta đội nón xanh lại còn muốn xóa sạch 'chứng cứ phạm tội' trong bụng.
Rất lâu sau, cô hít sâu một hơi, hỏi: "Hai người đang làm gì?"
Vu Tư Linh lập tức đứng dậy, chạy tới nắm lấy tay cô, giống như tiểu nhân đắc thế (chiếm được ưu thế) mà nhìn Lê Thâm Tinh: "Cậu hãy chết tâm đi, tôi sẽ không chia tay với A Lê."
"Cậu!" Lê Thâm Tinh tức giận đến hộc máu, "Tôi chưa bao giờ gặp người nào mặt dày vô liêm sỉ như cậu vậy! Cậu là cái thứ khốn nạn!"
Vu Tư Linh: "Phản dame!"
Lê Thâm Tinh: "Tôi cũng phản dame!"
Vu Tư Linh: "Phản dame không có hiệu quả!"
Lê Thâm Tinh tức chết.
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Sau một lúc lâu, Lê Thâm Tinh lại sống lại, chỉ vào nàng uy hiếp nói: "Đừng ép tôi dùng tiếng Anh mắng cậu!"
"A Lê, cậu ấy muốn dùng tiếng Anh mắng em kìa!" Vu Tư Linh nhanh miệngi cáo trạng, sau đó xoắn tay áo lên, tay chống nạnh, "Ái chà chà, nếu cậu vô tình, đừng trách tôi bất nghĩa. Tây Tàu mà thôi, tôi cũng chỉ là cô gái học qua bốn loại ngôn ngữ mà thôi, cậu là đồ baka!"
Lê Thâm Tinh trợn trừng mắt, lại bất chấp hình tượng, há mồm chính là phun ra một đống từ thô tục tiếng Anh từ bài này đến bài khác.
Vu Tư Linh cũng không cam lòng yếu thế, tốt xấu gì cũng là người nối nghiệp ưu tú của thế kỷ hai mươi mốt, không chút tài nghệ gì thật đúng là xấu hổ!
Nàng dùng một tay che miệng, khiêu khích mà nhìn Lê Thâm Tinh đang điên cuồng, mở miệng chính là một tràng beatbox.
Lê Thâm Tinh kinh hãi, không ngờ tới nàng còn có chiêu này, lâp tức cũng mở ra một đoạn Street Dance đầy kiêu ngạo!
Vu Tư Linh cười gian tà, nhanh chóng tìm ra nhước điểm trí mạng của cô, hét lớn một tiếng: "Cut!"
Lê Thâm Tinh: "?"
"Chắc là cậu không quên từ này chứ." Vu Tư Linh chống nạnh cười to.
"Chết tiệt! Trúng kế rồi!" Lê Thâm Tinh một chốc đã quên mất mình đã nói ở đâu rồi, muốn làm lại từ đầu một lần nữa, lại cảm thấy lao lực. Rất lâu sau, cô mới bi thương nói: "Cậu thắng rồi."
Vu Tư Linh ôm quyền: "Đa tạ."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Nguyệt Uẩn lui về phía sau một bước.
Mà một bước này, không chỉ rời khỏi chiến trường của người trẻ tuổi, còn rời khỏi ranh giới khoảng cách tuổi tác, lại chứng tỏ dũng khí rời khỏi cuộc chiến Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trời (*).
(*)夸父逐日 - Khoa Phụ trục Nhật: có nguồn gốc từ một điển cố với nhân vật tên là Khoa Phụ, vì thôn của ông chịu ánh nắng gay gắt từ Mặt Trời nên mặt đất khô hạn, vì thế ông muốn đuổi theo Mặt Trời với hy vọng Mặt Trời sẽ nghe lời của ông, mà hạn chế ánh nắng lại, nhưng càng tới gần Mặt Trời, Khoa Phụ càng hứng chịu sức nóng gay gắt từ Mặt Trời, và ông đã hy sinh vì đói khát với cái nóng gay gắt, khi ông mất, chỗ ông nằm đã mọc lên một rừng đào sầm uất, đến khi đào kết trái đã để lại cho người đi đường không bị đói khát. Ý nghĩ của câu chuyện ý chỉ tinh thần ngoan cường, bất khuất của con người, giống như Khoa Phụ vì thôn mình mà muốn chiến thắng nguyện vọng khô hạn của của người dân Trung Quốc cổ dại xưa.
Rất lâu sau, cô mới hỏi: "Tình huống của hai em rốt cuộc là gì thế này?"
Lê Thâm Tinh mệt mỏi mà nằm liệt trên sofa, chỉ vào Vu Tư Linh, thở hồng hộc mà nói: "Chị, chị không thể vì đứa con gái biết chơi beatbox này, mà vứt bỏ người vợ tào khang, bằng không em sẽ xem thường chị, truyền ra ngoài để cho người khác chê cười Lê gia của chúng ta."
Lê Nguyệt Uẩn tò mò mà nhìn về phía Vu Tư Linh: "Em không nói cho em ấy biết à?"
Vu Tư Linh le lưỡi: "Còn chưa kịp nói, hơn nữa giỡn với cậu ấy vui quá đi, ha ha ha ha."
"Cậu còn cười!" Lê Thâm Tinh hung tợn nói, "Lê gia của chúng ta thích giảng dạy nhất chính là mấy thứ lễ nghi đạo đức, nếu lão ba biết chuyện chị tôi có bạn gái, tôi xem cậu làm sao đây, chờ mà bị ngâm lồng heo đi!"
"Tôi sợ quá à." Vu Tư Linh nắm lấy tay Lê Nguyệt Uẩn, cố ý run run vai để cho Lê Thâm Tinh thấy, nũng nịu mà nói, "A Lê, chị mau nói với em ấy đi, người chị yêu nhất chỉ có người ta mà thôi."
Lê Thâm Tinh: "Ọe."
Lê Nguyệt Uẩn tiến lên, vừa muốn mở miệng, đã bị Lê Thâm Tinh giơ tay chặn lại: "Chị, lời em cũng đã nói hết rồi, nếu như chị thật sự không thể bỏ cậu ấy, đứa em như em cũng chỉ có thể đem chuyện này nói với ba, đợi đến lúc ba muốn xử lý chuyện của ba người như thế nào em cũng không quan tâm nữa. Dù sao Lê Thâm Tinh em đây, bất luận Vu Tư Linh là bạn học cũ của em, hay là đại tiểu thư Vu gia, em cũng sẽ không đồng ý!"
Lê Nguyệt Uẩn hỏi: "Chi dù em ấy chính là người vợ tào khang của chị cũng không được à?"
"Đúng! Cho dù cậu ấy là người vợ tào khang của chị cũng không...Hử?" Lê Thâm Tinh ngốc lăng một chốc, móc móc lỗ tai, "Chị vừa mới nói gì? Em không nghe rõ."
"Để giới thiệu lại lần nữa nhé." Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại nhìn về phía Vu Tư Linh một lát, "Vu Tư Linh, bạn học cũ của em, đối tượng xem mắt của chị, đồng thời cũng là người bạn gái trước nay vẫn luôn ở bên cạnh của chị."
"Chị đùa cái gì vậy chứ, ha ha...." Lê Thâm Tinh xua tay, nhìn thần sắc nghiêm túc không giống nói giỡn của Lê Nguyệt Uẩn, lại nhìn về phía Vu Tư Linh đang mang vẻ mặt bình tĩnh, trái tim không tránh khỏi đập nhanh hơn, "Ha ha ha ha không, không thể nào? Lời hay người nói là thật sao?"
"Ừ, là thật." Lê Nguyệt Uẩn nói: "Lúc trước chị vẫn không biết được tình hình của gia đình của em ấy."
"Há há ." Vu Tư Linh cười đắc ý, "Còn không mau kêu một tiếng chị dâu đi."
Lê Thâm Tinh kinh ngạc mà đứng dậy, kết quả chân đã có chút nhũn ra, thiếu chút nữa là hành đại lễ với các nàng, khó khăn mà cười: "Không thể nào, hai người không phải là hợp lại lừa tôi đấy chứ?"
Vu Tư Linh ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, mở album trong điện thoại ra: "Nè nhìn đi, đây là hình chụp lúc trước của chúng tôi."
Lê Thâm Tinh ngẩng đầu vừa thấy, giỏi lắm con nhỏ này, vừa cho xem hình thì cho ngay hình hôn nhau.
Vu Tư Linh, cậu thật tàn nhẫn!
"Ai yo, ngại quá đi, đưa sai rồi." Vu Tư Linh cười vài tiếng, click mở hình chụp phòng trọ của hai người đang ở ra, "Nhìn đi, đây là căn phòng tình yêu của chúng ta nè."
Lê Thâm Tinh phóng to ảnh chụp, kinh ngạc không ngừng: "Cậu, hai người yêu đương, tại sao lại muốn ở cái kiểu nhà này chứ?!"
*cmn* đây là kiểu tình yêu có hành vi gây lú lẫn gì thế này!
"Nói cho cậu hiểu thì thế này đi....nghệ thuật hành vi." Vu Tư Linh kiên nhẫn giải thích, "Tôi không phải đang học diễn xuất sao, cho nên sẽ có lúc phải trải nghiệm cuộc sống, tạo ra được linh cảm, không có cách nào khác nữa."
"Vậy chị tôi thì sao?" Lê Thâm Tinh khó có thể tin được mà nhìn thoáng qua Lê Nguyệt Uẩn, đây vẫn là Lê Nguyệt Uẩn yêu sạch sẽ yêu đến mức quá sạch sẽ luôn sao?
Không, cô đã không còn là Lê Nguyệt Uẩn sạch sẽ kia nữa rồi, sau khi dính phải mùi vị hôi thối tình yêu kia rồi, Lê Nguyệt Uẩn đã trở thành một sinh vật không rõ ràng nữa rồi, không phải là sinh vật mà Lê Thâm Tinh này có thể hiểu được nữa!
"Tình yêu của hai người, thật khó hiểu..." Lê Thâm Tinh hổ thẹn nói, "Tôi còn cho rằng chuyện của tôi và bạn trai cũng đủ ly kỳ rồi."
"Cậu cũng đang yêu sao?" Vu Tư Linh vui mừng mà nhìn cô.
Lê Thâm Tinh: "Cậu khôn biết?"
Vu Tư Linh nhíu mày: "Cậu nói với tôi rồi à?"
"Hình như không có, chẳng lẽ chị của tôi không nói với cậu sao?" Lê Thâm Tinh hỏi.
"Có đâu à, hôm qua chúng tôi mới biết được tình hình gia đình đối phương, làm sao có thời gian để nói bát quái chứ." Vu Tư Linh nhanh chân ngồi xuống bên cạnh cô, "Nào nào, mau kể cho tôi nghe một chút chuyện cậu với bạn trai cậu đi."
"Được a được a." Lê Thâm Tinh tức khắc trở nên hứng thú, "Cậu biết chúng tôi làm sao quen nhau không?"
Vu Tư Linh lắc đầu: "Ngài nói xem?"
"Đó là một đêm không trăng không sao." Lê Thâm Tinh nhớ lại nói, "Tôi đang trên đường trở về trường, cảm giác có người đi theo ở phía sau tôi, tôi nhặt lên một cục gạch, xoay người liền nện lên đầu của người phía sau."
Vu Tư Linh: "Oa."
"Kết quả đánh sai người." Lê Thâm Tinh buông tay.
"Tôi biết rồi, chắc là cậu bạn trai của cậu thấy cậu gặp nguy hiểm, đến trước một bước đuổi kẻ bám đuôi đi, sau đó đến gần cậu, chuẩn bị nói cho cậu biết là không sao rồi, kết quả cậu trở tay là một cục gạch, đưa cậu ta vào bệnh viện. Vì thế cậu không thể không ở lại chăm sóc cậu ta, chuyện tiếp theo đều thuận theo tự nhiên." Vu Tư Linh suy đoán nói.
Lê Thâm Tinh nhìn nàng một cái: "Không tệ nha, không hổ là diễn viên, mô típ phim thần tượng đều phô ra hết rồi."
Vu Tư Linh kiêu ngạo cười: "Còn sao nữa, tôi nói đúng rồi à?"
"Không đúng. " Lê Thâm Tinh nghiêm túc nói, "Lúc này còn chưa gặp được anh ấy đâu, khoảng cách anh ấy lên sân khấu còn sớm lắm."
Vu Tư Linh: "Vậy tại sao cậu lại muốn kể chuyện này!"
Lê Thâm Tinh: "Trước tiên phải kể ra tình cảnh gian khổ của tôi ở nước ngoài một chút chứ! Cậu rốt cuộc có muốn nghe hay không hả!"
Vu Tư Linh: "Nghe ! Tôi nghe! Cậu có thể nhanh chóng đi vào chủ đề được không!"
Lê Nguyệt Uẩn đứng ở một bên cô đơn một lúc lâu, lần đầu cảm thấy thê lương, kêu một tiếng Lê Thâm Tinh, Lê Thâm Tinh gấp gáp kể chuyện xưa, phất tay làm bộ như không nghe thấy.
Lại kêu Vu Tư Linh một tiếng, Vu Tư Linh trầm mê vào chuyện xưa, căn bản không nghe được.
Lê - kẻ cô đơn - Nguyệt Uẩn ủ rũ mà đi dọn dẹp phòng ngủ, sau đó thúc giục các cô đi ngủ, lần thứ hai lại bị làm ngơ.
Hai người nói chuyện càng ngày càng hưng phấn, từng người kể chuyện thú vị bát quái ở trong trường học ra, không để ý đến trời đã sắp sáng rồi.
----------------
Hôm sau, Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, duỗi tay ấn tắt, không cẩn thận lại đụng vào một người, đẩy đẩy người đó: "Linh Linh, dậy nào, nên rời giường thôi."
"Ây, chị, là em." Lê Thâm Tinh dụi mắt.
Lê Nguyệt Uẩn nháy mắt thanh tỉnh, mở mắt ra nhìn cô: "Sao lại là em? Linh Linh đâu?"
"Em ở đây này." Ở phía sau vang lên tiếng nhẹ như bông gòn của Vu Tư Linh.
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Thâm Tinh hiện tại không có việc gì để làm, ăn vạ ở trên giường không chịu dậy, Lê Nguyệt Uẩn đành phải thúc giục Vu Tư Linh rời giường đánh răng rửa mặt, chở nàng đến trường học.
Trên đường đi, Lê Nguyệt Uẩn thấy nàng cứ ngáp không ngừng, hỏi: "Tối qua hai người mấy giờ mới ngủ?"
"Không nhớ rõ nữa." Vu Tư Linh ngáp một cái, "Mệt quá đi, em cũng không biết chị ngủ ở phòng nào, cậu ấy dẫn em đi vào, sau đó em ngã xuống giường thì ngủ luôn."
Lê Nguyệt Uẩn thấy nàng ngáp, theo bản năng cũng ngáp một cái theo nàng: "Hay là hôm nay nghỉ một buổi đi."
Vu Tư Linh lại ngáp một cái: "Thôi đi chị, phải học thôi, hơn nữa lão sư hôm nay rất hung dữ."
"Được thôi." Lê Nguyệt Uẩn đưa nàng đến cổng trường, đột nhiên nói, "Công ty của chị cách chỗ này rất gần, nếu em không có việc gì làm, có thể đến tìm chị."
"Được a!" Vu Tư Linh buồn ngủ một chút liền tỉnh, trong lòng đầy mong đợi sẽ tan học sớm.
-------------------
Ba giờ chiều, nàng gọi taxi đến chỗ Lê Nguyệt Uẩn. Mới vừa đi đến cửa lớn công ty, đã bị khí chất trang hoàng vừa sang trọng vừa thanh lịch làm cho mù mắt, thầm nghĩ chỗ này là chỗ Lê Nguyệt Uẩn làm việc, liền lộ ra dáng vẻ 'ở nhà quê mới lên'.
Nhân viên đi ra đi vào đánh giá nàng vài lần, thấy nàng xác hai chiếc túi, ở đại sảnh mà đi khắp nơi, nhìn Đông nhìn Tây, đang chuẩn bị tiến lên hỏi một chút, thì thấy cửa ra vào có một cô gái trẻ tuổi, hưng phấn là tiến lên chào hỏi: "Lê tiểu thư, khi nào về nước vậy?"
"Sắp rồi." Lê Thâm Tinh cùng các cô chào hỏi qua loa xong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vu Tư Linh, đi đến bên cạnh nàng: "Đến đây khi nào vậy?"
"Mới đến." Vu Tư Linh lấy điện thoại ra, "Mau giúp tôi chụp cái hình đi."
Lê Thâm Tinh "tách tách' một tiếng thì chụp xong, ghét bỏ nói: "Chán cho cậu còn là diễn viên đấy, tư thế chụp hình lại xấu như vậy, còn V nữa chứ."
"Kệ tôi, tôi đây là đang biểu đạt tâm tình vui sướng thật sự, không phải chơi nổi." Vu Tư Linh nói, "Có bản lĩnh cậu đến chụp một bức đi."
"Đến thì đến." Lê Thâm Tinh một tay vuốt mô hình trang trí, một tay chống nạnh, chổng mông lên.
"Thô tục, xem tôi này!" Vu Tư Linh lại dựa vào mô hình mà tạo hình chữ S.
"Xấu quắc!"
Hơn mười phút sau, Vu Tư Linh đột nhiên xông vào văn phòng của Lê Nguyệt Uẩn, vội vàng nói: "Sư phụ! Không xong rồi, em gái của chị và bạn gái của chị đánh nhau rồi!"
Lê Nguyệt Uẩn cả kinh: "Cái gì?!"
Tư Vũ Đồng thở hổn hển nói: "Hai người bọn họ ở đại sảnh battle với nhau, em gái chị thì phun một tràng tiếng Anh, nhưng sắp bị sư nương chơi beat box đánh bại rồi!"
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.