Chương 194: “Chết tiệt, cuối cùng cũng xong rồi.”
Tư Không Tiếu
22/12/2023
Giờ khắc này, trong đầu Cửu Thiên hiện lên phương pháp sử dụng Vô Tướng Quyền.
Đối mặt với con cự long sở hữu hình thể to hơn mình rất nhiều lần, không bàn cái gì nữa, Vô Tướng Quyền có năng lực quyền chắn thiên địa chính là lựa chọn tốt nhất.
Canh khí hóa canh kình, nháy mắt bùng nổ.
Sức mạnh gấp hai mươi lần tựa như nước lũ tràn đê, ào ạt phóng tới.
“Vô Tướng Quyền!”
Cửu Thiên vừa tung ra một quyền, ngay cả không khí trước mặt hắn cũng xuất hiện vết lõm quái dị.
Vô Tướng Quyền là một võ kỹ cấp Địa mạnh mẽ, chỗ đáng sợ của nó là ở công kích mang tính bao trùm.
Quyền pháp của nó là tiến hành áp súc canh kình, lấy khí thế bốn lạng bạt ngàn cân, mượn chấn động đặc thù để làm nổ tung Thiên Địa Chi Lực xung quanh.
Vừa xuất quyền ra, mọi vật thể sống trong phạm vi mười trượng đều bị gánh chịu công kích. Nếu Cửu Thiên có thể luyện quyền pháp này đến cấp bậc khá hơn chút thì bất kể nơi nào canh kình chạm tới đều thuộc phạm vi công kích. Là thuộc loại công kích bao trùm không cách nào tránh né.
Kim cự long như thể chỉ trong nháy mắt đã bị đánh thẳng mấy trăm quyền, chỉ có thể liên tục lùi lại.
Miệng rồng vừa mới mở ra đã bị Cửu Thiên đánh cho khép lại.
Cửu Thiên trút xuống canh kình mạnh mẽ đến nhường ấy, vậy mà con cự long lại không thể hấp thu bất cứ canh kình nào.
Ngũ Hành trận trong đan điền bắt đầu khởi động tia sáng, canh khí trong cơ thể đều vận chuyển theo Vô Cực Luyện Thần Quyết. Dù canh kình chuyển hóa ra ngoài cũng sẽ không cho phép trận pháp hấp thu, mà ngay sau đó đã bị Ngũ Hành trận và Âm Dương trận trong đầu túm ngược lại.
Cửu Thiên vừa đi về phía trước vừa tiếp tục ra quyền.
Trọng kiếm trên tay phải còn không quên liên tiếp chém lên người con kim cự long.
Mà ở một bên khác, đám người Hàn Liên và bạch hổ cũng đánh đến nỗi quên hết mọi chuyện. Bạch hổ đáng thương, vốn dĩ nó tồn tại chỉ để đối phó với luyện khí sĩ thôi, vừa đụng phải võ giả là sức mạnh đã suy giảm đi nhiều. Có điều, canh kình mà đám người Hàn Liên phóng ra vẫn bị bạch hổ hấp thu, sau đó rơi vào cổng trấn giữ, cuối cùng chuyển hóa thành sức mạnh rót vào cơ thể kim cự long.
Mà cũng vì thế nên con kim cự long này mới có thể chật vật chống đỡ từng quyền chà đạp của Cửu Thiên.
Cửu Thiên đánh kim cự long thẳng về phía cổng trấn giữ, thu trọng kiếm lại, hai tay nắm lấy đuôi rồng, gào ầm một tiếng, sau đó nện thẳng con kim cự long trở lại cổng trấn giữ.
Cổng trấn giữ vốn dĩ đang hé một tia hở lập tức đóng lại hoàn toàn.
Gần như ngay lúc đó, Sở Chính gầm lên.
“Tả Thiên Đạo!”
Thoáng cái, trường đao trên tay trái Sở Chính hóa thành ánh đạo dài trăm trượng, bổ một đao xuống.
Sở Chính không thể sử dụng chiêu này với đệ tử của học viện Vỏ Đạo, nhưng với bạch hổ thì không có vấn đề gì.
Một đao hạ xuống, bạch hổ rên lên, cuối cùng hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất không còn tăm hơi.
“Chết tiệt, cuối cùng cũng xong rồi.”
Sở Trực xoa mồ hôi sau gáy, nhìn cổng trấn giữ rồi nói: Nhưng cổng trấn giữ cũng khép lại mất rồi.
Hàn Liên thu kiếm về, đi lên trước đẩy cánh cổng trấn giữ khổng lồ kia.
Dùng hết cả sức bú sữa mẹ rồi mà cổng trấn giữ không buồn nhúc nhích chút nào.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Võ giả các cậu không có tư cách vào phủ đệ của ta, rời đi đi.”
Âm thanh như nước lũ, mang theo tiếng vọng, chấn động lan tỏa, dần dần đi xa.
Cửu Thiên lại như phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Thập Phương đỉnh ở dưới đất.
Cửu Thiên chậm rãi bước tới trước, cầm Thập Phương đỉnh lên. Hàn Liên chỉ thẳng vào cổng kêu la: “Thế ông chỉ đường ra ngoài cho tôi xem nào. Ông tưởng chúng tôi muốn đứng đây chắc. Luyện khí sĩ ngu đần này nữa! Ông có năng lực giấu đồ thì có giỏi mở cửa ra đi!”
Hàn Liên mắng chửi một hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, giờ phải làm sao đây? Ấy, cái đỉnh này trông cũng khá đấy, cầm về cũng coi như có thu hoạch.”
Cửu Thiên tỉ mỉ vuốt ve Thập Phương đỉnh, nụ cười trên mặt ngày càng sâu.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Thường lại lảo đảo đứng lên nói: “Buông đỉnh xuống, thứ này không thuộc về các người.”
Đối mặt với con cự long sở hữu hình thể to hơn mình rất nhiều lần, không bàn cái gì nữa, Vô Tướng Quyền có năng lực quyền chắn thiên địa chính là lựa chọn tốt nhất.
Canh khí hóa canh kình, nháy mắt bùng nổ.
Sức mạnh gấp hai mươi lần tựa như nước lũ tràn đê, ào ạt phóng tới.
“Vô Tướng Quyền!”
Cửu Thiên vừa tung ra một quyền, ngay cả không khí trước mặt hắn cũng xuất hiện vết lõm quái dị.
Vô Tướng Quyền là một võ kỹ cấp Địa mạnh mẽ, chỗ đáng sợ của nó là ở công kích mang tính bao trùm.
Quyền pháp của nó là tiến hành áp súc canh kình, lấy khí thế bốn lạng bạt ngàn cân, mượn chấn động đặc thù để làm nổ tung Thiên Địa Chi Lực xung quanh.
Vừa xuất quyền ra, mọi vật thể sống trong phạm vi mười trượng đều bị gánh chịu công kích. Nếu Cửu Thiên có thể luyện quyền pháp này đến cấp bậc khá hơn chút thì bất kể nơi nào canh kình chạm tới đều thuộc phạm vi công kích. Là thuộc loại công kích bao trùm không cách nào tránh né.
Kim cự long như thể chỉ trong nháy mắt đã bị đánh thẳng mấy trăm quyền, chỉ có thể liên tục lùi lại.
Miệng rồng vừa mới mở ra đã bị Cửu Thiên đánh cho khép lại.
Cửu Thiên trút xuống canh kình mạnh mẽ đến nhường ấy, vậy mà con cự long lại không thể hấp thu bất cứ canh kình nào.
Ngũ Hành trận trong đan điền bắt đầu khởi động tia sáng, canh khí trong cơ thể đều vận chuyển theo Vô Cực Luyện Thần Quyết. Dù canh kình chuyển hóa ra ngoài cũng sẽ không cho phép trận pháp hấp thu, mà ngay sau đó đã bị Ngũ Hành trận và Âm Dương trận trong đầu túm ngược lại.
Cửu Thiên vừa đi về phía trước vừa tiếp tục ra quyền.
Trọng kiếm trên tay phải còn không quên liên tiếp chém lên người con kim cự long.
Mà ở một bên khác, đám người Hàn Liên và bạch hổ cũng đánh đến nỗi quên hết mọi chuyện. Bạch hổ đáng thương, vốn dĩ nó tồn tại chỉ để đối phó với luyện khí sĩ thôi, vừa đụng phải võ giả là sức mạnh đã suy giảm đi nhiều. Có điều, canh kình mà đám người Hàn Liên phóng ra vẫn bị bạch hổ hấp thu, sau đó rơi vào cổng trấn giữ, cuối cùng chuyển hóa thành sức mạnh rót vào cơ thể kim cự long.
Mà cũng vì thế nên con kim cự long này mới có thể chật vật chống đỡ từng quyền chà đạp của Cửu Thiên.
Cửu Thiên đánh kim cự long thẳng về phía cổng trấn giữ, thu trọng kiếm lại, hai tay nắm lấy đuôi rồng, gào ầm một tiếng, sau đó nện thẳng con kim cự long trở lại cổng trấn giữ.
Cổng trấn giữ vốn dĩ đang hé một tia hở lập tức đóng lại hoàn toàn.
Gần như ngay lúc đó, Sở Chính gầm lên.
“Tả Thiên Đạo!”
Thoáng cái, trường đao trên tay trái Sở Chính hóa thành ánh đạo dài trăm trượng, bổ một đao xuống.
Sở Chính không thể sử dụng chiêu này với đệ tử của học viện Vỏ Đạo, nhưng với bạch hổ thì không có vấn đề gì.
Một đao hạ xuống, bạch hổ rên lên, cuối cùng hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất không còn tăm hơi.
“Chết tiệt, cuối cùng cũng xong rồi.”
Sở Trực xoa mồ hôi sau gáy, nhìn cổng trấn giữ rồi nói: Nhưng cổng trấn giữ cũng khép lại mất rồi.
Hàn Liên thu kiếm về, đi lên trước đẩy cánh cổng trấn giữ khổng lồ kia.
Dùng hết cả sức bú sữa mẹ rồi mà cổng trấn giữ không buồn nhúc nhích chút nào.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Võ giả các cậu không có tư cách vào phủ đệ của ta, rời đi đi.”
Âm thanh như nước lũ, mang theo tiếng vọng, chấn động lan tỏa, dần dần đi xa.
Cửu Thiên lại như phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Thập Phương đỉnh ở dưới đất.
Cửu Thiên chậm rãi bước tới trước, cầm Thập Phương đỉnh lên. Hàn Liên chỉ thẳng vào cổng kêu la: “Thế ông chỉ đường ra ngoài cho tôi xem nào. Ông tưởng chúng tôi muốn đứng đây chắc. Luyện khí sĩ ngu đần này nữa! Ông có năng lực giấu đồ thì có giỏi mở cửa ra đi!”
Hàn Liên mắng chửi một hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, giờ phải làm sao đây? Ấy, cái đỉnh này trông cũng khá đấy, cầm về cũng coi như có thu hoạch.”
Cửu Thiên tỉ mỉ vuốt ve Thập Phương đỉnh, nụ cười trên mặt ngày càng sâu.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Thường lại lảo đảo đứng lên nói: “Buông đỉnh xuống, thứ này không thuộc về các người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.