Chương 108
Tư Không Tiếu
24/09/2022
Một trận âm thanh gà bay chó chạy, sau đó Tiểu Hắc cắn một miếng thịt nướng lao ra trước.
Theo sát là ba bóng người lao ra, tay của ai cũng cầm đũa, không mặc áo, mặc quần trễ cạp, đang trong trạng thái tà ác.
Đặc biệt là một thanh niên lao ra trước tiên, trong miệng còn nhai một miếng thịt lớn, tay trái cầm một thanh trường kiếm ngọc bích, bên trên tràn ngập ánh dầu.
“Chó con, ta xem ngươi chạy đi đâu...”
Đột nhiên, người thanh niên dừng lại. Ngẩng đầu nhìn Nhất Thanh sư tôn, há miệng ra, ngại ngừng nói: “Sư... sư tôn!”
Sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn xanh lè, nhìn ba người, lại nhìn trường kiếm ngọc bích trong tay người thanh niên.
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng quát: “Hàn Liên, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm mà ta cho ngươi, là để ngươi dùng để cắt thịt sao?”
Hàn Liên trực tiếp bị phun nước bọt đầy mặt, Cửu Thiên ở một bên cũng xui xẻo theo.
Giỏi lắm nhóc, khi Nhất Thanh sư tôn nổi giận, âm thanh này, nước bọt này, thật sự không dám tin.
Cửu Thiên không nhịn được mà lùi lại hai bước.
Hàn Liên nhắm mắt dùng tay lau thanh kiếm, Nhất Thanh sư tôn lại gầm lên: “Ngươi lau cái gì mà lau.”
Mắt của Hàn Liên cũng không mở, nhếch nhác nói: “Không lau gì cả, bôi trơn, bôi trơn mà thôi.”
Hai người còn lại cúi đầu cố nhịn cười, Nhất Thanh sư tôn chỉ vào hai người nói: “Sở Chính, Sở Trực, hai ngươi cũng đừng cười, về phòng mặc quần áo tử tế cho ta, ngay – lập – tức!”
Hai người nhỏ giọng đáp lại, vội vàng chạy đi.
Nhân cơ hội này, Hàn Liên vội vàng lau nước bọt trên mặt đi, nói: “Sư tôn, vậy ta cũng trở về mặc quần áo.”
Nhất Thanh sư tôn trừng mắt, nói: “Nói rõ sự việc cho ta trước.”
Hàn Liên nhắm mắt lại, được rồi, vừa rồi lại lau uổng rồi.
Sau đó, Hàn Liên nói: “Sư tôn, chuyện này không phải là binh khí của nhị sư huynh, tam sư huynh đều hỏng rồi sao, nhất thời không tìm được cái gì thuận tay. Nên chỉ có thể dùng Bích Thủy Trường Thiên Kiếm để cắt thịt.”
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng nói: “Hỏng như nào, các ngươi lại trêu chọc ai rồi?”
Hàn Liên nói: “Chỉ lên núi đi săn thôi. Đụng phải một con chim lửa tím, thật sự lợi hại, đốt cháy binh khí của hai vị sư huynh. Nếu không phải ta có Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, thật sự không xử được con chim lửa tím này.”
“Chim lửa tím sao?” Nhất Thanh sư tôn hơi nhíu mày, sao hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Đột nhiên, Nhất Thanh sư tôn đã nhớ ra rồi.
“Các ngươi chắc không phải là đánh Tử Viêm Phần Thiên Tước của Mộng Vân sư tôn của Phiêu Miểu viện đấy chứ?”
Nhất Thanh sư tôn trợn to mắt.
Hàn Liên cũng lập tức sửng sốt, miễn cưỡng mở một mắt ra: “Sư tôn, con mà người nói là con trên cánh có hoa văn tử kim hỏa diệm sao?”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu nói: “Là nó không sai. Các ngươi làm gì nó rồi?”
Hàn Liên nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Thật sự là sủng vật của Mộng Vân sư tôn à! Sư tôn người sẽ không nhầm lẫn chứ.”
Nhất Thanh sư tôn gầm lên: “Mau nói các ngươi đã làm gì nó rồi?”
Hàn Liên quay đầu lại, nhìn sang Tiểu Hắc ở bên cạnh Cửu Thiên.
Tiểu Hắc lúc này đang vui vẻ ăn thịt.
Ba người đều nhìn sang Tiểu Hắc, trong ngực Nhất Thanh sư tôn có một chút dự cảm chẳng lành.
Hàn Liên chỉ vào thịt trong miệng Tiểu Hắc rồi nói: “Sư tôn, đây chính là con Tử Viêm Phần Thiên Tước đó.”
Nhất Thanh sư tôn hóa đá tại chỗ, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Mí mắt của Cửu Thiên giật giật, chuyện này sẽ không dẫn tới chiến đấu của hai đại sư tôn chứ.
Tiểu Hắc không biết bọn họ đang nói cái gì, ngửa cổ lên một hơi nuốt hết số thịt còn lại vào bụng. Trên đất chỉ còn lại một đống xương.
Gió mát thổi qua, sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn từ đỏ chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen.
Sau đó rú lên một tiếng, giống như sấm sét.
“Sở Chính, Sở Trực, hai người ra đây cho ta.”
Ngay sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy hai người Sở Chính Sở Trực quần cũng chưa mặc xong mà lao ra, có điều hai người bọn họ không phải lao về phía Nhất Thanh, mà bay nhanh chạy trốn.
“Sư tôn nổi giận rồi, chạy mau!”
Sở Chính lớn tiếng hét lên, hai người chia ra chạy, thân pháp như gió.
Hàn Liên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng muốn chạy.
Nhất Thanh sư tôn túm lấy Hàn Liên đang muốn chạy trốn, sau đó bóng người lập tức biến mất khi xuất hiện lần nữa thì cùng lúc túm lấy hai người Sở Chính, Sở Trực.
“Ba người các ngươi, thật sự làm ta tức chết.”
Nhất Thanh sư tôn cuộn tay áo không nói hai lời, trực tiếp đánh. Sở Chính, Sở Trực, Hàn Liên cũng không nhàn rỗi, cũng thi triển canh kình của mình, Hàn Liên hét to một tiếng: “Hai vị sư huynh, sư tôn tới thật rồi, chúng ta cũng liều thôi.”
Nói xong, ba người vậy mà hình thành trận pháp bắt đầu tiến hành công kích Nhất Thanh sư tôn.
Nhất thời canh kính bắn ra tứ phía, vá vụn bay loạn. Căn nhà gỗ cách khá gần cũng không thoát một kiếp, trực tiếp bị cường kình tỏa ra từ chiến đấu làm sập.
Cửu Thiên đứng tại chỗ, há to miệng nhìn một màn này
Được rồi, đây chính là Nhất Nguyên Viện trong truyền thuyết.
Tại sao hắn cảm thấy mình giống như đi sai chỗ vậy?
Tiểu Hắc thoải mái ợ một cái, thứ nhất là có đồ ăn ngon, nó ngược lại cảm thấy mình tới đúng chỗ rồi!\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006
Theo sát là ba bóng người lao ra, tay của ai cũng cầm đũa, không mặc áo, mặc quần trễ cạp, đang trong trạng thái tà ác.
Đặc biệt là một thanh niên lao ra trước tiên, trong miệng còn nhai một miếng thịt lớn, tay trái cầm một thanh trường kiếm ngọc bích, bên trên tràn ngập ánh dầu.
“Chó con, ta xem ngươi chạy đi đâu...”
Đột nhiên, người thanh niên dừng lại. Ngẩng đầu nhìn Nhất Thanh sư tôn, há miệng ra, ngại ngừng nói: “Sư... sư tôn!”
Sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn xanh lè, nhìn ba người, lại nhìn trường kiếm ngọc bích trong tay người thanh niên.
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng quát: “Hàn Liên, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm mà ta cho ngươi, là để ngươi dùng để cắt thịt sao?”
Hàn Liên trực tiếp bị phun nước bọt đầy mặt, Cửu Thiên ở một bên cũng xui xẻo theo.
Giỏi lắm nhóc, khi Nhất Thanh sư tôn nổi giận, âm thanh này, nước bọt này, thật sự không dám tin.
Cửu Thiên không nhịn được mà lùi lại hai bước.
Hàn Liên nhắm mắt dùng tay lau thanh kiếm, Nhất Thanh sư tôn lại gầm lên: “Ngươi lau cái gì mà lau.”
Mắt của Hàn Liên cũng không mở, nhếch nhác nói: “Không lau gì cả, bôi trơn, bôi trơn mà thôi.”
Hai người còn lại cúi đầu cố nhịn cười, Nhất Thanh sư tôn chỉ vào hai người nói: “Sở Chính, Sở Trực, hai ngươi cũng đừng cười, về phòng mặc quần áo tử tế cho ta, ngay – lập – tức!”
Hai người nhỏ giọng đáp lại, vội vàng chạy đi.
Nhân cơ hội này, Hàn Liên vội vàng lau nước bọt trên mặt đi, nói: “Sư tôn, vậy ta cũng trở về mặc quần áo.”
Nhất Thanh sư tôn trừng mắt, nói: “Nói rõ sự việc cho ta trước.”
Hàn Liên nhắm mắt lại, được rồi, vừa rồi lại lau uổng rồi.
Sau đó, Hàn Liên nói: “Sư tôn, chuyện này không phải là binh khí của nhị sư huynh, tam sư huynh đều hỏng rồi sao, nhất thời không tìm được cái gì thuận tay. Nên chỉ có thể dùng Bích Thủy Trường Thiên Kiếm để cắt thịt.”
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng nói: “Hỏng như nào, các ngươi lại trêu chọc ai rồi?”
Hàn Liên nói: “Chỉ lên núi đi săn thôi. Đụng phải một con chim lửa tím, thật sự lợi hại, đốt cháy binh khí của hai vị sư huynh. Nếu không phải ta có Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, thật sự không xử được con chim lửa tím này.”
“Chim lửa tím sao?” Nhất Thanh sư tôn hơi nhíu mày, sao hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Đột nhiên, Nhất Thanh sư tôn đã nhớ ra rồi.
“Các ngươi chắc không phải là đánh Tử Viêm Phần Thiên Tước của Mộng Vân sư tôn của Phiêu Miểu viện đấy chứ?”
Nhất Thanh sư tôn trợn to mắt.
Hàn Liên cũng lập tức sửng sốt, miễn cưỡng mở một mắt ra: “Sư tôn, con mà người nói là con trên cánh có hoa văn tử kim hỏa diệm sao?”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu nói: “Là nó không sai. Các ngươi làm gì nó rồi?”
Hàn Liên nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Thật sự là sủng vật của Mộng Vân sư tôn à! Sư tôn người sẽ không nhầm lẫn chứ.”
Nhất Thanh sư tôn gầm lên: “Mau nói các ngươi đã làm gì nó rồi?”
Hàn Liên quay đầu lại, nhìn sang Tiểu Hắc ở bên cạnh Cửu Thiên.
Tiểu Hắc lúc này đang vui vẻ ăn thịt.
Ba người đều nhìn sang Tiểu Hắc, trong ngực Nhất Thanh sư tôn có một chút dự cảm chẳng lành.
Hàn Liên chỉ vào thịt trong miệng Tiểu Hắc rồi nói: “Sư tôn, đây chính là con Tử Viêm Phần Thiên Tước đó.”
Nhất Thanh sư tôn hóa đá tại chỗ, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Mí mắt của Cửu Thiên giật giật, chuyện này sẽ không dẫn tới chiến đấu của hai đại sư tôn chứ.
Tiểu Hắc không biết bọn họ đang nói cái gì, ngửa cổ lên một hơi nuốt hết số thịt còn lại vào bụng. Trên đất chỉ còn lại một đống xương.
Gió mát thổi qua, sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn từ đỏ chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen.
Sau đó rú lên một tiếng, giống như sấm sét.
“Sở Chính, Sở Trực, hai người ra đây cho ta.”
Ngay sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy hai người Sở Chính Sở Trực quần cũng chưa mặc xong mà lao ra, có điều hai người bọn họ không phải lao về phía Nhất Thanh, mà bay nhanh chạy trốn.
“Sư tôn nổi giận rồi, chạy mau!”
Sở Chính lớn tiếng hét lên, hai người chia ra chạy, thân pháp như gió.
Hàn Liên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng muốn chạy.
Nhất Thanh sư tôn túm lấy Hàn Liên đang muốn chạy trốn, sau đó bóng người lập tức biến mất khi xuất hiện lần nữa thì cùng lúc túm lấy hai người Sở Chính, Sở Trực.
“Ba người các ngươi, thật sự làm ta tức chết.”
Nhất Thanh sư tôn cuộn tay áo không nói hai lời, trực tiếp đánh. Sở Chính, Sở Trực, Hàn Liên cũng không nhàn rỗi, cũng thi triển canh kình của mình, Hàn Liên hét to một tiếng: “Hai vị sư huynh, sư tôn tới thật rồi, chúng ta cũng liều thôi.”
Nói xong, ba người vậy mà hình thành trận pháp bắt đầu tiến hành công kích Nhất Thanh sư tôn.
Nhất thời canh kính bắn ra tứ phía, vá vụn bay loạn. Căn nhà gỗ cách khá gần cũng không thoát một kiếp, trực tiếp bị cường kình tỏa ra từ chiến đấu làm sập.
Cửu Thiên đứng tại chỗ, há to miệng nhìn một màn này
Được rồi, đây chính là Nhất Nguyên Viện trong truyền thuyết.
Tại sao hắn cảm thấy mình giống như đi sai chỗ vậy?
Tiểu Hắc thoải mái ợ một cái, thứ nhất là có đồ ăn ngon, nó ngược lại cảm thấy mình tới đúng chỗ rồi!\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.