Chương 114
Tư Không Tiếu
26/09/2022
Bất kể là loại nào thì Cửu Thiên cũng sẽ cố gắng hết sức để tìm ra.
Nhưng dù là Cửu Thiên, hay Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên, cũng không hề phát hiện ra Nhất Thanh sư tôn đã đứng sau cửa từ sớm. Thông qua khe cửa, mỗi động tác của bọn họ đều bị ông ta thu vào tầm mắt một cách rõ ràng.
“Đám nhóc này.”
Nhất Thanh sư tôn bật cười, ông ta nhớ lại những tháng ngày tu hành thuở đầu.
Thế nào gọi là tình sư môn, thế nào mới gọi là nhất mạch tương thừa.
Nhất Thanh sư tôn mở cửa ra rồi phất tay triệu một cái ghế lại. Sau đó, ông ta từ từ ngồi xuống và nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Nhất Thanh sư tôn xuất hiện, tiếng niệm công của Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên đột nhiên to hơn. Âm thanh men theo chiều gió rồi trôi về phương trời xa xăm.
……
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Cửu Thiên đều nghiên cứu quyển kiếm pháp cơ bản này một cách cẩn thận.
Từ sáng đến tối, từ lúc mặt trời lên cho đến khi mặt lặn, hắn đều chong đèn miệt mài nghiên cứu.
Khi vừa mới bắt đầu, Cửu Thiên thật sự không thể nhìn ra bất cứ môn đạo gì. Đây chỉ là một quyển kiếm pháp cơ bản bình thường thôi mà.
Nhưng sau khi đọc kĩ, Cửu Thiên đã phát hiện ra điểm khiến quyển kiếm pháp cơ bản này khác với những quyển kiếm pháp khác.
Đầu tiên, kiếm pháp được phân cực kỳ cụ thể, tổng cộng 18 thức: chẻ kiếm, đâm kiếm, vẩy kiếm, quét kiếm, chặn kiếm, treo kiếm, toác kiếm, chấm kiếm, quệt kiếm, nhấc kiếm, vân kiếm, chống kiếm, chèn kiếm, mang kiếm, xuyên kiếm, nhổ kiếm, gọt kiếm, ôm kiếm.
Trong đó, riêng mỗi chẻ kiếm đã phân thành bước giả chẻ bằng, đột kích chẻ bằng, quay người chẻ sau, bước chẻ,….Tổng cộng hơn 200 kiểu chẻ kiếm.
Phía sau mỗi loại chẻ kiếm đều có 3-4 kỹ năng phát huy và cách giải thích.
18 thức, tính ra là có ít nhất mấy vạn loại kỹ năng phát huy.
Chưa nói đâu xa, nhưng riêng con số này đã khiến Cửu Thiên sửng sốt không thôi. Lật ra phía sau, hắn mới phát hiện, thì ra không chỉ có thế này.
Sau khi giải thích xong mỗi thức, còn có cả giải thích chi tiết về cách sử dụng thức này kết hợp với các thức khác. Chiêu thức nhiều lên thì giải thích cũng nhiều lên. Không chỉ có cách xuất chiêu nghênh địch mà còn có cả những chiêu phản kích.
Càng lật về phía sau thì càng nhiều biến hoá, số lượng càng đáng sợ.
Cửu Thiên không thể tưởng tượng nổi ai lại có thể kiên trì biên soạn cuốn sách này. Đây chính là một bản phân tích kiếm đạo cực kỳ hoàn chỉnh.
Người đó đã dùng cách đơn giản nhất, ngôn ngữ ngắn gọn nhất, lời thẳng thắn nhất để nói cho bạn, kiếm pháp nên luyện như thế nào.
Đơn giản tới mức, nếu đối phương là người chia dọc thì bạn chính là kẻ chắn ngang.
Không cần có thiên phú quá cao để học thứ này, chỉ cần lòng kiên trì mạnh mẽ và khả năng ghi nhớ tốt, còn cần cả năng lực hoà nhập đáng sợ.
Cửu Thiên đã hoàn toàn chìm trong biển kiếm pháp mênh mông.
Lúc trước, Cửu Thiên luôn cho rằng, kiếm pháp là một thứ rất thâm hậu, rất huyền hoặc, cao cao tại thượng, đến cả thần cũng không thấy được điểm cuối.
Nhưng bây giờ, cuốn sách này đã nói với hắn rằng, kiếm đạo chỉ có thế mà thôi.
Nói trắng ra là chỉ cần luyện tập.
Mỗi ngày Cửu Thiên đều tu luyện, lúc nào cũng tu luyện. Hắn đã không thể rời khỏi quyển kiếm pháp này rồi.
Trước thái độ của Cửu Thiên, bọn Hàn Liên đều không thể hiểu nổi.
Không phải chỉ là một quyền võ kỹ của con người thôi sao. Chắc chắn sư tôn chỉ dùng nó để thử người thôi. Sao Cửu Thiên lại nghiêm túc như vậy, hơn nữa còn không hề giống như đang giả vờ.
Bạn đã gặp người nào giả vờ tới mức chút nữa cho thức ăn vào lỗ mũi chưa?
Bạn đã gặp người nào giả vờ tới mức, khi mọi người đi ngủ thì hắn luyện kiếm suốt đêm chưa?
Dần dần, đám Hàn Liên bắt đầu gọi Cửu Thiên là sư đệ nghiện võ.
Cửu Thiên không nói gì, hắn đã nghe những cách xưng hô còn khó nghe hơn suốt mấy chục năm rồi. Muốn gọi gì thì gọi đi.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, Cửu Thiên vẫn không chịu buông sách xuống.
Bọn Hàn Liên đã thử mấy lần hòng khiến Cửu Thiên phải dời tầm mắt.
Nhưng dù họ có làm gì đều không thể quấy rầy Cửu Thiên. Thậm chí họ muốn lén trộm sách vào ban đêm cũng không được.
Cửu Thiên đã sớm xem việc tu luyện của mình là giấc ngủ, hắn luôn ôm chặt quyển sách, sao để bọn họ trộm đi được.
Nhất Thanh sư tôn nhìn Cửu Thiên rồi cười: “Sau lần tu luyện này, e rằng Cửu Thiên sư đệ của các con sẽ đuổi kịp cảnh giới của các con đó.”
Hàn Liên la lên tại chỗ: “Sư tôn, người đang đùa gì vậy. Con đã phải tu luyện hơn một năm đó, Cửu Thiên sư đệ chỉ cần tu 2 tháng đã đuổi kịp con rồi? Người cho nó ăn tiên đan thì có.”
Nhất Thanh sư tôn cười cười: “Làm gì có tiên đơn. Nếu có thì ta đã tự ăn rồi. Còn về phải hay không phải, cứ đợi Cửu Thiên tu luyện xong thì chúng ta sẽ biết ngay thôi.
Bọn Hàn Liên nhìn Cửu Thiên, họ bắt đầu mong tới ngày đợt tu luyện kết thúc rồi.
Một quyển võ kỹ cấp thấp của loài người mà lợi hại thế sao?
Nhưng dù là Cửu Thiên, hay Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên, cũng không hề phát hiện ra Nhất Thanh sư tôn đã đứng sau cửa từ sớm. Thông qua khe cửa, mỗi động tác của bọn họ đều bị ông ta thu vào tầm mắt một cách rõ ràng.
“Đám nhóc này.”
Nhất Thanh sư tôn bật cười, ông ta nhớ lại những tháng ngày tu hành thuở đầu.
Thế nào gọi là tình sư môn, thế nào mới gọi là nhất mạch tương thừa.
Nhất Thanh sư tôn mở cửa ra rồi phất tay triệu một cái ghế lại. Sau đó, ông ta từ từ ngồi xuống và nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Nhất Thanh sư tôn xuất hiện, tiếng niệm công của Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên đột nhiên to hơn. Âm thanh men theo chiều gió rồi trôi về phương trời xa xăm.
……
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Cửu Thiên đều nghiên cứu quyển kiếm pháp cơ bản này một cách cẩn thận.
Từ sáng đến tối, từ lúc mặt trời lên cho đến khi mặt lặn, hắn đều chong đèn miệt mài nghiên cứu.
Khi vừa mới bắt đầu, Cửu Thiên thật sự không thể nhìn ra bất cứ môn đạo gì. Đây chỉ là một quyển kiếm pháp cơ bản bình thường thôi mà.
Nhưng sau khi đọc kĩ, Cửu Thiên đã phát hiện ra điểm khiến quyển kiếm pháp cơ bản này khác với những quyển kiếm pháp khác.
Đầu tiên, kiếm pháp được phân cực kỳ cụ thể, tổng cộng 18 thức: chẻ kiếm, đâm kiếm, vẩy kiếm, quét kiếm, chặn kiếm, treo kiếm, toác kiếm, chấm kiếm, quệt kiếm, nhấc kiếm, vân kiếm, chống kiếm, chèn kiếm, mang kiếm, xuyên kiếm, nhổ kiếm, gọt kiếm, ôm kiếm.
Trong đó, riêng mỗi chẻ kiếm đã phân thành bước giả chẻ bằng, đột kích chẻ bằng, quay người chẻ sau, bước chẻ,….Tổng cộng hơn 200 kiểu chẻ kiếm.
Phía sau mỗi loại chẻ kiếm đều có 3-4 kỹ năng phát huy và cách giải thích.
18 thức, tính ra là có ít nhất mấy vạn loại kỹ năng phát huy.
Chưa nói đâu xa, nhưng riêng con số này đã khiến Cửu Thiên sửng sốt không thôi. Lật ra phía sau, hắn mới phát hiện, thì ra không chỉ có thế này.
Sau khi giải thích xong mỗi thức, còn có cả giải thích chi tiết về cách sử dụng thức này kết hợp với các thức khác. Chiêu thức nhiều lên thì giải thích cũng nhiều lên. Không chỉ có cách xuất chiêu nghênh địch mà còn có cả những chiêu phản kích.
Càng lật về phía sau thì càng nhiều biến hoá, số lượng càng đáng sợ.
Cửu Thiên không thể tưởng tượng nổi ai lại có thể kiên trì biên soạn cuốn sách này. Đây chính là một bản phân tích kiếm đạo cực kỳ hoàn chỉnh.
Người đó đã dùng cách đơn giản nhất, ngôn ngữ ngắn gọn nhất, lời thẳng thắn nhất để nói cho bạn, kiếm pháp nên luyện như thế nào.
Đơn giản tới mức, nếu đối phương là người chia dọc thì bạn chính là kẻ chắn ngang.
Không cần có thiên phú quá cao để học thứ này, chỉ cần lòng kiên trì mạnh mẽ và khả năng ghi nhớ tốt, còn cần cả năng lực hoà nhập đáng sợ.
Cửu Thiên đã hoàn toàn chìm trong biển kiếm pháp mênh mông.
Lúc trước, Cửu Thiên luôn cho rằng, kiếm pháp là một thứ rất thâm hậu, rất huyền hoặc, cao cao tại thượng, đến cả thần cũng không thấy được điểm cuối.
Nhưng bây giờ, cuốn sách này đã nói với hắn rằng, kiếm đạo chỉ có thế mà thôi.
Nói trắng ra là chỉ cần luyện tập.
Mỗi ngày Cửu Thiên đều tu luyện, lúc nào cũng tu luyện. Hắn đã không thể rời khỏi quyển kiếm pháp này rồi.
Trước thái độ của Cửu Thiên, bọn Hàn Liên đều không thể hiểu nổi.
Không phải chỉ là một quyền võ kỹ của con người thôi sao. Chắc chắn sư tôn chỉ dùng nó để thử người thôi. Sao Cửu Thiên lại nghiêm túc như vậy, hơn nữa còn không hề giống như đang giả vờ.
Bạn đã gặp người nào giả vờ tới mức chút nữa cho thức ăn vào lỗ mũi chưa?
Bạn đã gặp người nào giả vờ tới mức, khi mọi người đi ngủ thì hắn luyện kiếm suốt đêm chưa?
Dần dần, đám Hàn Liên bắt đầu gọi Cửu Thiên là sư đệ nghiện võ.
Cửu Thiên không nói gì, hắn đã nghe những cách xưng hô còn khó nghe hơn suốt mấy chục năm rồi. Muốn gọi gì thì gọi đi.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, Cửu Thiên vẫn không chịu buông sách xuống.
Bọn Hàn Liên đã thử mấy lần hòng khiến Cửu Thiên phải dời tầm mắt.
Nhưng dù họ có làm gì đều không thể quấy rầy Cửu Thiên. Thậm chí họ muốn lén trộm sách vào ban đêm cũng không được.
Cửu Thiên đã sớm xem việc tu luyện của mình là giấc ngủ, hắn luôn ôm chặt quyển sách, sao để bọn họ trộm đi được.
Nhất Thanh sư tôn nhìn Cửu Thiên rồi cười: “Sau lần tu luyện này, e rằng Cửu Thiên sư đệ của các con sẽ đuổi kịp cảnh giới của các con đó.”
Hàn Liên la lên tại chỗ: “Sư tôn, người đang đùa gì vậy. Con đã phải tu luyện hơn một năm đó, Cửu Thiên sư đệ chỉ cần tu 2 tháng đã đuổi kịp con rồi? Người cho nó ăn tiên đan thì có.”
Nhất Thanh sư tôn cười cười: “Làm gì có tiên đơn. Nếu có thì ta đã tự ăn rồi. Còn về phải hay không phải, cứ đợi Cửu Thiên tu luyện xong thì chúng ta sẽ biết ngay thôi.
Bọn Hàn Liên nhìn Cửu Thiên, họ bắt đầu mong tới ngày đợt tu luyện kết thúc rồi.
Một quyển võ kỹ cấp thấp của loài người mà lợi hại thế sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.