Chương 117
Tư Không Tiếu
26/09/2022
Cuối cùng Cửu Thiên cũng hiểu tại sao Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư
huynh lại không dám nói thẳng với Nhất Thanh sư tôn lúc đi mượn rìu rồi.
Vì cái cây là bọn họ muốn chặt lại là cây báu vật của viện người ta.
Hàn Liên sư huynh chống nạnh cãi nhau mới mấy chục đệ tử của Thiên Nhận Viện, thế mà không hề thua kém chút nào.
Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên thấy một người có thể cãi nhau mượt tới vậy, miệng không ngừng mắng, mắng liên tục nửa canh giờ, không trùng lấy một câu.
Ngược lại, tiếng mắng chửi của đệ tử Thiên Nhận Viện lại nhỏ dần. Vài người tức tới mức muốn lao lên đánh Hàn Liên.
Kết quả, kiếm của Hàn Liên còn chưa xuất vỏ, mà bọn họ đã ăn hai chưởng rồi ngã lăn ra đất.
“Phi, một đám phế vật các ngươi mà cũng dám đánh nhau với ông, về nhà bú sữa mẹ rồi quay lại đi.”
Hàn Liên đánh xong rồi mắng, càng khiến mắt của các đệ tử Thiên Nhận Viện long sòng sọc.
Dần dần, đệ tử Thiên Nhận Viện càng lúc càng nhiều, bây giờ đã hơn hai trăm người.
Mí mắt Cửu Thiên giật giật, anh nhỏ giọng nói: “Nhị sư huynh, tam sư huynh, đủ rồi. Chúng ta mau về thôi.”
Sở Trực sư huynh nói: “Đệ vội cái gì, Hàn Liên sắp xử lý xong rồi đấy.”
“Xử lý, xử lý cái gì?”
Cửu Thiên kinh ngạc hỏi. Lúc này, Hàn Liên đã rút kiếm ra rồi tiến lên phía trước: “Nếu các ngươi không phục, chi bằng chọn ra một chủ sự rồi đánh với ta một trận. Nếu ta thắng thì mấy người mau cút về tu luyện đi. Ông đây ôm cây về nhà. Còn nếu ta thua thì cây vạn tuế thuộc về mấy người. Ông đây sẽ xin lỗi, thế nào? Chẳng lẽ Thiên Nhận Viện không có nổi một chủ sự sao?”
“Ai bảo không có, thằng khốn Nhất Nguyên Viện, ta tới dạy ngươi một bài học.”
“Ta cũng lên.”
……
Một đoàn người xắn tay xắn áo, rút kiếm chuẩn bị xông lên.
Nhưng lúc này, một tiếng rống truyền đến.
“Các người có thể chủ sự sao? Đều tránh hết cho ta!”
Giọng nói mạnh mẽ và uy lực, đám đông tách ra, một người đàn ông cao lớn cầm trảm mã đao bước tới.
“Hình Thiên sư huynh!”
Đám đệ tử Thiên Nhận Viện mừng rỡ.
“Hình Thiên sư huynh, đánh chết lũ khốn Nhất Nguyên Viện, giành cây vạn tuế về đi.”
“Hình Thiên sư huynh chính là chủ sự của chúng ta, huynh ấy sẽ thay chúng ta tiếp chiến. Thằng khốn Nhất Nguyên Viện kia, ngươi chết chắc rồi.”
Đám đệ tử Thiên Nhận Viện hét lớn. Hàn Liên chỉ cười khinh: “Hình Thiên, chưa nghe bao giờ. Cơ bắp được đó, dám tiếp chiến sao?”
Hình Thiên vung trảm mã đao về phía Hàn Liên: “Có gì mà không dám, tới đi, để ta xem lũ đệ tử của cái chốn Nhất Nguyên Viện lót đáy có bản lĩnh gì.”
Hàn Liên bật cười, Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm vung ngang tới trước ngực.
Sở Trực, Sở Chính đứng sau cũng bật cười. Sở Chính hạ giọng nói: “Haha, xem ra chỉ cần Hàn Liên đồng ý với thằng cơ bắp này thì chúng ta có thể cầm cây vạn tuế về nhà rồi. Cửu Thiên sư đệ, phòng đệ sắp có cây vạn tuế rồi đó.”
Cửu Thiên cười khổ: “Thì ra đây là kế hoạch của Hàn Liên sư huynh, trước tiên là chọc giận đối phương, sau đó lập tức đánh cược, dù thắng hay thua thì nhiều nhất cũng chỉ cần xin lỗi, sau đó an toàn rời đi.”
Sở Trực cũng cười: “Rất có tác dụng phải không? Dù sao chỉ cần mấy thằng nhãi Thiên Nhận Viện đó không lên, chắc chắn Hàn Liên sẽ thắng.”
Cửu Thiên gật đầu. Chuyện này cũng chẳng cần nghi ngờ, thực lực của Hàn Liên sư huynh khoảng Nội Canh cấp sáu. Võ giả bình thường không phải là đối thủ của huynh ấy. Cộng thêm kỹ thuật kiếm pháp mạnh mãnh, dù võ giả ngoại công có tới cũng không cần sợ hãi.
Hình Thiên của tnc lập tức vận canh kình, canh kình khá rắn, có vẻ là Nội Canh cấp năm, cấp sáu.
Từ canh kình mà nói thì trình độ hai người cũng ngang nhau.
Hừ!
Hình Thiên hét lớn một tiếng, hai tay nâng chiến mã đao lên khỏi đỉnh đầu, hắn quay như bay, cũng như một cơn lốc.
Ngay sau đó, một đao quét về phía Hàn Liên.
Đao khí lấp tức cắt ra một khe bán nguyệt trên mặt đất.
Hàn Liên đưa Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm lên chặn chiến mã đao.
Các bắp thịt trên cánh tay của Hình Thiên như thắt lại rồi nổi gân xanh, càng làm tăng thêm sức mạnh cho hắn.
Hàn Liên vẫn bất động như núi, một tay cầm kiến, dù Hình Thiên có dồn lực thế nào, anh ta vẫn đứng yên sừng sững.
Đệ tử Thiên Nhận Viện đứng xung quanh đều sửng sờ không thôi. Họ không ngờ Nhất Nguyên Viện lót đáy lại có cao thủ thế này.
Hàn Liên lật cổ tay rồi vẽ ra một đường kiếm, sau đó hất bay chiến mã đao.
Kiếm quang liên tục loé lên, trong phút chốc, Hình Thiên đã trúng liên tục 3 kiếm.
Nhưng lúc này, chiến mã đao của Hình Thiên lại rợi xuống.
Mặt đất nứt toạc.
Một kiếm chém xuống, Hàn Liên lập tức lùi lại.
Nhưng dưới chân anh, một vết nứt nhanh chóng lan rộng, sau đó đoàng một tiếng, mặt đất nứt thành vô số đống đổ nát. Lòng bàn chân Hàn Liên đặt lên đống đất sụp đổ.
Khí công mạnh mẽ bao trùm lấy Hàn Liên, dù động tác của Hàn Liên rất nhanh nhưng vẫn không tránh được hoàn toàn.
Vào thời khắc mấu chốt, thanh Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm trong tay Hàn Liên đột nhiên loé lên một vầng sáng màu xanh lam.
Hàn Liên cắm kiếm xuống đất, quầng sáng xanh lập tức nổ tung.
Vì cái cây là bọn họ muốn chặt lại là cây báu vật của viện người ta.
Hàn Liên sư huynh chống nạnh cãi nhau mới mấy chục đệ tử của Thiên Nhận Viện, thế mà không hề thua kém chút nào.
Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên thấy một người có thể cãi nhau mượt tới vậy, miệng không ngừng mắng, mắng liên tục nửa canh giờ, không trùng lấy một câu.
Ngược lại, tiếng mắng chửi của đệ tử Thiên Nhận Viện lại nhỏ dần. Vài người tức tới mức muốn lao lên đánh Hàn Liên.
Kết quả, kiếm của Hàn Liên còn chưa xuất vỏ, mà bọn họ đã ăn hai chưởng rồi ngã lăn ra đất.
“Phi, một đám phế vật các ngươi mà cũng dám đánh nhau với ông, về nhà bú sữa mẹ rồi quay lại đi.”
Hàn Liên đánh xong rồi mắng, càng khiến mắt của các đệ tử Thiên Nhận Viện long sòng sọc.
Dần dần, đệ tử Thiên Nhận Viện càng lúc càng nhiều, bây giờ đã hơn hai trăm người.
Mí mắt Cửu Thiên giật giật, anh nhỏ giọng nói: “Nhị sư huynh, tam sư huynh, đủ rồi. Chúng ta mau về thôi.”
Sở Trực sư huynh nói: “Đệ vội cái gì, Hàn Liên sắp xử lý xong rồi đấy.”
“Xử lý, xử lý cái gì?”
Cửu Thiên kinh ngạc hỏi. Lúc này, Hàn Liên đã rút kiếm ra rồi tiến lên phía trước: “Nếu các ngươi không phục, chi bằng chọn ra một chủ sự rồi đánh với ta một trận. Nếu ta thắng thì mấy người mau cút về tu luyện đi. Ông đây ôm cây về nhà. Còn nếu ta thua thì cây vạn tuế thuộc về mấy người. Ông đây sẽ xin lỗi, thế nào? Chẳng lẽ Thiên Nhận Viện không có nổi một chủ sự sao?”
“Ai bảo không có, thằng khốn Nhất Nguyên Viện, ta tới dạy ngươi một bài học.”
“Ta cũng lên.”
……
Một đoàn người xắn tay xắn áo, rút kiếm chuẩn bị xông lên.
Nhưng lúc này, một tiếng rống truyền đến.
“Các người có thể chủ sự sao? Đều tránh hết cho ta!”
Giọng nói mạnh mẽ và uy lực, đám đông tách ra, một người đàn ông cao lớn cầm trảm mã đao bước tới.
“Hình Thiên sư huynh!”
Đám đệ tử Thiên Nhận Viện mừng rỡ.
“Hình Thiên sư huynh, đánh chết lũ khốn Nhất Nguyên Viện, giành cây vạn tuế về đi.”
“Hình Thiên sư huynh chính là chủ sự của chúng ta, huynh ấy sẽ thay chúng ta tiếp chiến. Thằng khốn Nhất Nguyên Viện kia, ngươi chết chắc rồi.”
Đám đệ tử Thiên Nhận Viện hét lớn. Hàn Liên chỉ cười khinh: “Hình Thiên, chưa nghe bao giờ. Cơ bắp được đó, dám tiếp chiến sao?”
Hình Thiên vung trảm mã đao về phía Hàn Liên: “Có gì mà không dám, tới đi, để ta xem lũ đệ tử của cái chốn Nhất Nguyên Viện lót đáy có bản lĩnh gì.”
Hàn Liên bật cười, Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm vung ngang tới trước ngực.
Sở Trực, Sở Chính đứng sau cũng bật cười. Sở Chính hạ giọng nói: “Haha, xem ra chỉ cần Hàn Liên đồng ý với thằng cơ bắp này thì chúng ta có thể cầm cây vạn tuế về nhà rồi. Cửu Thiên sư đệ, phòng đệ sắp có cây vạn tuế rồi đó.”
Cửu Thiên cười khổ: “Thì ra đây là kế hoạch của Hàn Liên sư huynh, trước tiên là chọc giận đối phương, sau đó lập tức đánh cược, dù thắng hay thua thì nhiều nhất cũng chỉ cần xin lỗi, sau đó an toàn rời đi.”
Sở Trực cũng cười: “Rất có tác dụng phải không? Dù sao chỉ cần mấy thằng nhãi Thiên Nhận Viện đó không lên, chắc chắn Hàn Liên sẽ thắng.”
Cửu Thiên gật đầu. Chuyện này cũng chẳng cần nghi ngờ, thực lực của Hàn Liên sư huynh khoảng Nội Canh cấp sáu. Võ giả bình thường không phải là đối thủ của huynh ấy. Cộng thêm kỹ thuật kiếm pháp mạnh mãnh, dù võ giả ngoại công có tới cũng không cần sợ hãi.
Hình Thiên của tnc lập tức vận canh kình, canh kình khá rắn, có vẻ là Nội Canh cấp năm, cấp sáu.
Từ canh kình mà nói thì trình độ hai người cũng ngang nhau.
Hừ!
Hình Thiên hét lớn một tiếng, hai tay nâng chiến mã đao lên khỏi đỉnh đầu, hắn quay như bay, cũng như một cơn lốc.
Ngay sau đó, một đao quét về phía Hàn Liên.
Đao khí lấp tức cắt ra một khe bán nguyệt trên mặt đất.
Hàn Liên đưa Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm lên chặn chiến mã đao.
Các bắp thịt trên cánh tay của Hình Thiên như thắt lại rồi nổi gân xanh, càng làm tăng thêm sức mạnh cho hắn.
Hàn Liên vẫn bất động như núi, một tay cầm kiến, dù Hình Thiên có dồn lực thế nào, anh ta vẫn đứng yên sừng sững.
Đệ tử Thiên Nhận Viện đứng xung quanh đều sửng sờ không thôi. Họ không ngờ Nhất Nguyên Viện lót đáy lại có cao thủ thế này.
Hàn Liên lật cổ tay rồi vẽ ra một đường kiếm, sau đó hất bay chiến mã đao.
Kiếm quang liên tục loé lên, trong phút chốc, Hình Thiên đã trúng liên tục 3 kiếm.
Nhưng lúc này, chiến mã đao của Hình Thiên lại rợi xuống.
Mặt đất nứt toạc.
Một kiếm chém xuống, Hàn Liên lập tức lùi lại.
Nhưng dưới chân anh, một vết nứt nhanh chóng lan rộng, sau đó đoàng một tiếng, mặt đất nứt thành vô số đống đổ nát. Lòng bàn chân Hàn Liên đặt lên đống đất sụp đổ.
Khí công mạnh mẽ bao trùm lấy Hàn Liên, dù động tác của Hàn Liên rất nhanh nhưng vẫn không tránh được hoàn toàn.
Vào thời khắc mấu chốt, thanh Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm trong tay Hàn Liên đột nhiên loé lên một vầng sáng màu xanh lam.
Hàn Liên cắm kiếm xuống đất, quầng sáng xanh lập tức nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.