Chương 120
Tư Không Tiếu
27/09/2022
Dịch Thanh rút thanh trường kiếm thứ hai ra. Trường kiếm màu đỏ lửa, mang theo huyết quang lưu động.
Dịch Thanh hai tay cầm kiến, tạo ra một tư thế kỳ lạ.
“Lưu Tinh Thuấn Ngục Trảm!”
Khí công tăng vọt, trong phút chốc Dịch Thanh hợp nhất thần kiếm rồi xông về phía Cửu Thiên.
Hai thanh trường kiếm nhưng hai đạo quang, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt hắn.
Cửu Thiên hơi nheo mắt, sau đó hắn bình tĩnh vung trọng kiếm lên.
Quét ngang, chém xéo, hồi thân trảm.
Kiến dọc, bay lên, trọng kiếm xoay.
Động tác của Cửu Thiên không nhanh, so với hai đạo lưu quang của Dịch Thanh thì có thể nói động tác của hắn chậm chết đi được. như thể ngay sau đó, hắn sẽ bị lưu quang chém nát vậy.
Nhưng kỳ lạ là, tiếng đao kiếm chạm nhau lại vang lên.
Cửu Thiên không hề hấn gì.
Một vài đệ tử nhanh mắt nhìn ra. Mỗi động tác của Cửu Thiên đều chặn đứng công kích của Dịch Thanh. Thậm chí tạo ra phản kích đáng sợ, ép cho Dịch Thanh phải biến chiêu.
Sở Chính, Sở Trực và Hàn Liên đều ngây người.
Bọn họ có thể nhìn ra, chẳng phải đây chính là động tác ôm sách luyện kiếm mà Cửu Thiên tập mỗi sáng sao?
Bộ kiếm pháp này còn có thể dùng như vậy á, không thể tin nổi.
Hàn Liên bỗng nói: “Đệ nhớ là, sau bộ động tác này của Cửu Thiên sư đệ chính là….”
Sở Chính, Sở Trực cũng là người có trí nhớ tốt, hai người đồng thời lên tiếng: “Chẳng lẽ là, sát chiêu.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt rất kinh hoàng.
Sau một chuỗi âm thanh, Cửu Thiên vẫn không hề hấn gì, ngược lại, Dịch Thanh dần dần lộ ra chân thân. Đây chính là dấu hiệu của việc canh kình không để giữ nổi nữa.
Động tác tác của Cửu Thiên không nhanh, canh khí càng tiêu hao ít tới đáng thương.
Sức mạnh của trời đất xung quanh vẫn không ngừng bổ sung cho hắn. Năng lực thấp thụ nguyên khí cộng với sự trợ giúp của nhẫn thiên thạch, tốc độ hồi phục công khí của hắn còn hơn cả võ giả Ngoại Canh. Hắn càng hi vọng đối phương sẽ đấu độ tiêu hao với mình.
Nhưng xem ra Dịch Thanh không chống chọi được nữa, đột nhiên, hai đạo kiếm quang dừng lại. Dịch Thanh lại rút một thanh trường kiếm ra rồi vứt về phía Cửu Thiên.
Kiếm quang bắn tới, Cửu Thiên vẫn bình tình chặn kiếm.
Bây giờ, càng lúc hắn càng thích dùng thanh trọng kiếm Vô Phong này. Thân kiếm khổng lồ như một tấm khiến, kết hợp giữa tấn công và phòng thủ, khiến hắn không chút sợ hãi trước một đòn công kích như vậy.
Thanh trường kiếm mà Dịch Thanh ném ra va chạm với Vô Phong, một đốm lửa loé lên, sau đó rơi xuống đất.
Nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên bỗng cảm thấy không ổn, hắn hơi cau mày.
Khi thanh kiếm kia vừa rơi xuống đất, canh kình trên thân kiếm bỗng biến mất trong lòng đất.
Bùm bùm bùm, ba tiếng nổ vang lên, suýt chút nữa đã xuyên qua lòng bàn chân Cửu Thiên.
Cửu Thiên dùng kiếm đập vỡ những chiếc gai nhọn đang lao ra khỏi mặt đất, lúc nầy, Dịch Thanh bỗng xuất hiện trên đầu hắn.
Thanh trường kiếm cuối cùng rút ra rồi dùng miệng cắn chặt.
“Tuyệt sát trận pháp!”
Một thanh trường kiếm đồng thời loé lên, Cửu Thiên có thể cảm nhận được sức mạnh thiên địa lập tức biến chuyển.
Tình huống này rất giống với sức mạnh kết tinh của trời đất.
Không ngờ bốn thanh trường kiếm của Dịch Thanh lại là tuyệt kỹ của luyện khí sĩ. Tứ kiếm hợp thể, huy động thiên địa sát chiêu.
Ba tia sáng bán nguyệt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, uy áp thiên địa giam cầm toàn thân, thật sự là sát chiêu.
Nhưng Cửu Thiên lại cười.
Chỉ với chút thiên địa chi lực này mà muốn giết hắn, đúng là nực cười.
Trọng kiếm của Cửu Thiên lại vung lên không trung.
Hàn Liên cười lớn: “Haha, quả nhiên là chiêu này.”
Sở Chính, Sở Trực cũng bật cười theo.
Công khí từ kiếm của Cửu Thiên truyền ra bắn thẳng vào trung tâm của ba đạo bán nguyện, cũng chính là trung điểm của ba thanh điếm.
Điểm này là điểm công kích mạnh nhất, nhưng trong mắt Cửu Thiên, nó chỉ là điểm huỷ diệt.
Công khí như rồng cuộn, trọng kiếm xoay tít như cơn lốc.
Với chiêu này, Cửu Thiên đã sử dụng xoắn kiếm chi phả, cũng là kỹ thuật công kích mạnh nhất mà sau này hắn mới phát hiện ra.
Ầm!
Canh kình mang theo uy lực dữ dội toả ra tứ phía, từ nơi hai người giao đấu, uy lực lan ra, tất cả cây cối xung quanh đều bị đổ rạp.
Một vài đệ tử có thực lực kém bị thổi cho nghiêng ngả, mắt mở không lên.
Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường.
Trong làn khói, hai bóng người đang đứng đối diện nhau.
Gió thổi khiến bụi bay mù mịt.
Cửu Thiên bình tĩnh thu trọng kiếm. Dịch Thanh ở phía đối diện đang sững sờ, mí mắt hắn ta giật giật, Dịch Thanh nhìn Cửu Thiên: “Chiêu này gọi là gì?”
Cửu Thiên nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Trọng Kiếm Quyết, Huyền Long Kiếm.”
Dịch Thanh lẩm bẩm: “Huyền Long Kiếm, tên hay, tên hay, ta nhớ rồi.”
Nói xong, máu tươi búng ra từ ngực Dịch Thanh, cả người hắn ta ngã nhào về phía trước.
Tất cả đệ tử của Thiên Nhận Viện đều im lặng ngây người.
Cửu Thiên chuẩn bị quay đầu thì công khí toàn thân bỗng loé lên vài cái.
Đây là điềm báo của sự đột phá công khí.
Cửu Thiên vội vàng ngồi xuống bắt đầu điên cuồng hấp thụ thiên địa chi lực.
Dịch Thanh hai tay cầm kiến, tạo ra một tư thế kỳ lạ.
“Lưu Tinh Thuấn Ngục Trảm!”
Khí công tăng vọt, trong phút chốc Dịch Thanh hợp nhất thần kiếm rồi xông về phía Cửu Thiên.
Hai thanh trường kiếm nhưng hai đạo quang, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt hắn.
Cửu Thiên hơi nheo mắt, sau đó hắn bình tĩnh vung trọng kiếm lên.
Quét ngang, chém xéo, hồi thân trảm.
Kiến dọc, bay lên, trọng kiếm xoay.
Động tác của Cửu Thiên không nhanh, so với hai đạo lưu quang của Dịch Thanh thì có thể nói động tác của hắn chậm chết đi được. như thể ngay sau đó, hắn sẽ bị lưu quang chém nát vậy.
Nhưng kỳ lạ là, tiếng đao kiếm chạm nhau lại vang lên.
Cửu Thiên không hề hấn gì.
Một vài đệ tử nhanh mắt nhìn ra. Mỗi động tác của Cửu Thiên đều chặn đứng công kích của Dịch Thanh. Thậm chí tạo ra phản kích đáng sợ, ép cho Dịch Thanh phải biến chiêu.
Sở Chính, Sở Trực và Hàn Liên đều ngây người.
Bọn họ có thể nhìn ra, chẳng phải đây chính là động tác ôm sách luyện kiếm mà Cửu Thiên tập mỗi sáng sao?
Bộ kiếm pháp này còn có thể dùng như vậy á, không thể tin nổi.
Hàn Liên bỗng nói: “Đệ nhớ là, sau bộ động tác này của Cửu Thiên sư đệ chính là….”
Sở Chính, Sở Trực cũng là người có trí nhớ tốt, hai người đồng thời lên tiếng: “Chẳng lẽ là, sát chiêu.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt rất kinh hoàng.
Sau một chuỗi âm thanh, Cửu Thiên vẫn không hề hấn gì, ngược lại, Dịch Thanh dần dần lộ ra chân thân. Đây chính là dấu hiệu của việc canh kình không để giữ nổi nữa.
Động tác tác của Cửu Thiên không nhanh, canh khí càng tiêu hao ít tới đáng thương.
Sức mạnh của trời đất xung quanh vẫn không ngừng bổ sung cho hắn. Năng lực thấp thụ nguyên khí cộng với sự trợ giúp của nhẫn thiên thạch, tốc độ hồi phục công khí của hắn còn hơn cả võ giả Ngoại Canh. Hắn càng hi vọng đối phương sẽ đấu độ tiêu hao với mình.
Nhưng xem ra Dịch Thanh không chống chọi được nữa, đột nhiên, hai đạo kiếm quang dừng lại. Dịch Thanh lại rút một thanh trường kiếm ra rồi vứt về phía Cửu Thiên.
Kiếm quang bắn tới, Cửu Thiên vẫn bình tình chặn kiếm.
Bây giờ, càng lúc hắn càng thích dùng thanh trọng kiếm Vô Phong này. Thân kiếm khổng lồ như một tấm khiến, kết hợp giữa tấn công và phòng thủ, khiến hắn không chút sợ hãi trước một đòn công kích như vậy.
Thanh trường kiếm mà Dịch Thanh ném ra va chạm với Vô Phong, một đốm lửa loé lên, sau đó rơi xuống đất.
Nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên bỗng cảm thấy không ổn, hắn hơi cau mày.
Khi thanh kiếm kia vừa rơi xuống đất, canh kình trên thân kiếm bỗng biến mất trong lòng đất.
Bùm bùm bùm, ba tiếng nổ vang lên, suýt chút nữa đã xuyên qua lòng bàn chân Cửu Thiên.
Cửu Thiên dùng kiếm đập vỡ những chiếc gai nhọn đang lao ra khỏi mặt đất, lúc nầy, Dịch Thanh bỗng xuất hiện trên đầu hắn.
Thanh trường kiếm cuối cùng rút ra rồi dùng miệng cắn chặt.
“Tuyệt sát trận pháp!”
Một thanh trường kiếm đồng thời loé lên, Cửu Thiên có thể cảm nhận được sức mạnh thiên địa lập tức biến chuyển.
Tình huống này rất giống với sức mạnh kết tinh của trời đất.
Không ngờ bốn thanh trường kiếm của Dịch Thanh lại là tuyệt kỹ của luyện khí sĩ. Tứ kiếm hợp thể, huy động thiên địa sát chiêu.
Ba tia sáng bán nguyệt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, uy áp thiên địa giam cầm toàn thân, thật sự là sát chiêu.
Nhưng Cửu Thiên lại cười.
Chỉ với chút thiên địa chi lực này mà muốn giết hắn, đúng là nực cười.
Trọng kiếm của Cửu Thiên lại vung lên không trung.
Hàn Liên cười lớn: “Haha, quả nhiên là chiêu này.”
Sở Chính, Sở Trực cũng bật cười theo.
Công khí từ kiếm của Cửu Thiên truyền ra bắn thẳng vào trung tâm của ba đạo bán nguyện, cũng chính là trung điểm của ba thanh điếm.
Điểm này là điểm công kích mạnh nhất, nhưng trong mắt Cửu Thiên, nó chỉ là điểm huỷ diệt.
Công khí như rồng cuộn, trọng kiếm xoay tít như cơn lốc.
Với chiêu này, Cửu Thiên đã sử dụng xoắn kiếm chi phả, cũng là kỹ thuật công kích mạnh nhất mà sau này hắn mới phát hiện ra.
Ầm!
Canh kình mang theo uy lực dữ dội toả ra tứ phía, từ nơi hai người giao đấu, uy lực lan ra, tất cả cây cối xung quanh đều bị đổ rạp.
Một vài đệ tử có thực lực kém bị thổi cho nghiêng ngả, mắt mở không lên.
Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường.
Trong làn khói, hai bóng người đang đứng đối diện nhau.
Gió thổi khiến bụi bay mù mịt.
Cửu Thiên bình tĩnh thu trọng kiếm. Dịch Thanh ở phía đối diện đang sững sờ, mí mắt hắn ta giật giật, Dịch Thanh nhìn Cửu Thiên: “Chiêu này gọi là gì?”
Cửu Thiên nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Trọng Kiếm Quyết, Huyền Long Kiếm.”
Dịch Thanh lẩm bẩm: “Huyền Long Kiếm, tên hay, tên hay, ta nhớ rồi.”
Nói xong, máu tươi búng ra từ ngực Dịch Thanh, cả người hắn ta ngã nhào về phía trước.
Tất cả đệ tử của Thiên Nhận Viện đều im lặng ngây người.
Cửu Thiên chuẩn bị quay đầu thì công khí toàn thân bỗng loé lên vài cái.
Đây là điềm báo của sự đột phá công khí.
Cửu Thiên vội vàng ngồi xuống bắt đầu điên cuồng hấp thụ thiên địa chi lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.