Chương 133
Tư Không Tiếu
04/10/2022
Bóng người theo gió đáp xuống, ba thiếu nữ, ba nam tử, tổng cộng sáu người.
Một nam tử gương mặt thanh tú cầm đầu, trông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, ở eo dắt một thanh trường kiếm, tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc.
Nam nữ đi theo đằng sau nam tử, đều mặc quần áo đắt tiền, dung mạo đẹp. Cửu Thiên bỗng nhìn thấy trong đó có người quen, nữ tử đứng ở cuối cùng kia, không phải là Tĩnh Như rất lâu không gặp sao? Cửu Thiên hơi nhíu mày.
“Đây chính là Nhất Nguyên Viện à, nhìn trông thật không khác biệt với cái chuồng lợn.”
Nữ tử đứng ở bên cạnh Tĩnh Như nhíu mày lên tiếng. Che mũi, giống như hít thở một hơi không khí của Nhất Nguyên Viện thì đủ khiến cô ta ngất xỉu tại chỗ.
Lời của cô ta, lập tức khiến sắc mặt của đám người Hàn Liên đen xì. Nhất Nguyên Viện so với các viện khác quả thật nhỏ hơn một chút, nhưng chưa tới lượt đám người này sỉ nhục. Nhất thời, Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực đều mang ánh mắt lạnh lẽo.
Ngay cả đại sư huynh luôn cười ha ha, lúc này cũng thu liễm nụ cười.
Nam tử cầm đầu khoát tay kêu nữ tử đừng nói linh tinh, ngẩng đầu bèn ôm quyền nói với Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn: “Nhất Thanh, Đạo Quang, lâu rồi không gặp.”
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn dường như không có thiện cảm gì với nam tử này. Thấy hắn ta chào hỏi với bọn họ, hai người cũng không có đứng dậy.
Nhất Thanh sư tôn lạnh nhạt nói: “Lang Kiếm, đừng nói những lời khách sáo này. Đây là đệ tử của Phiêu Miểu Viện của các người à, nhìn trông ai cũng nhỏ nhắn, không ra làm sao.”
Lời của Nhất Thanh sư tôn lập tức khiến đám người Hàn Liên cười phá lên.
Đặc biệt là Hàn Liên cười rất khoa trương, khiến sắc mặt của những người mà Lang Kiếm dẫn tới đen đi.
Lang Kiếm cũng hơi nhíu mày, đám lão già của Nhất Nguyên Viện này thật không biết điều. Hắn ta khách sáo với bọn họ, bọn họ vậy mà còn dám ngang ngược như vậy. Thật sự nghĩ không thông tại sao viện trưởng lại để loại người này tiếp tục lập phân viện ở Học Viện Võ Đạo.
Đằng sau Lang Kiếm, một nam tử mắt xếch nói: “Sớm đã nghe nói người của Nhất Nguyên Viện thô bỉ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên lời này không sai.”
Tĩnh Như nghe vậy thì khẽ cười, nụ cười kinh động lòng người, khiến nam tử vừa lên tiếng cũng hơi liếc mắt, thầm nuốt nước bọt.
Không cần nói nhiều, đây là một người dưới váy của Tĩnh Như, khóe miệng của Cửu Thiên nở nụ cười, vẻ mặt rất khinh thường.
Hàn Liên mở miệng mắng to: “Ông đây là người thô kệch đó thì làm sao. Còn thô hơn cho ngươi xem nữa đấy.”
Nói xong, Hàn Liên trực tiếp ném một thứ đen xì qua.
Bụp một tiếng.
Một cục sắt hình tròn bỗng nứt ra, từ bên trong tỏa ra làn khói màu vàng cứt.
Mọi người còn chưa nhìn rõ là cái gì, sau đó một mùi hôi thối xộc vào mũi, Cửu Thiên lập tức nín thở.
Đám người Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực giống như sớm đã chuẩn bị, cầm một cây dược liệu để ở trước mũi, tất cả làn khói lập tức vòng ra.
Tĩnh Như và một nữ tử khác suýt nữa bị hun ngất. Vẫn là Lang Kiếm phản ứng nhanh, phấy tay áo liên tục làm tan làn khói.
“Đây là cái gì?”
Lang Kiếm gầm lên.
Hàn Liên cười rồi nói: “Cái này gọi là chào mừng quý khách, đồ tốt chúng ta đặc biệt chuẩn bị cho các người, mùi vị không tồi chứ. Chỗ tôi vẫn còn một ít, ngươi muốn thử nữa không.”
Nói xong, Hàn Liên lấy ra một đống quả cầu nhỏ màu đen.
Cửu Thiên nhìn thấy nhưng quả cầu này thì sững người. Những thứ này hắn từng nhìn thấy, Hàn Liên sư huynh thích nghiên cứu những đồ chơi này, gần như bày kín cả căn phòng của hắn ta. Lúc này Cửu Thiên còn tưởng đây là ám khí gì. Không ngờ vậy mà dùng như này.
Trên mặt Nhất Thanh sư tôn mang theo khí đen. Hàn Liên này, người ta nói ngươi thô bỉ, ngươi còn thật sự muốn phóng cứt. Mùi này, thật sự không khác gì cứt.
Một nam tử gương mặt thanh tú cầm đầu, trông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, ở eo dắt một thanh trường kiếm, tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc.
Nam nữ đi theo đằng sau nam tử, đều mặc quần áo đắt tiền, dung mạo đẹp. Cửu Thiên bỗng nhìn thấy trong đó có người quen, nữ tử đứng ở cuối cùng kia, không phải là Tĩnh Như rất lâu không gặp sao? Cửu Thiên hơi nhíu mày.
“Đây chính là Nhất Nguyên Viện à, nhìn trông thật không khác biệt với cái chuồng lợn.”
Nữ tử đứng ở bên cạnh Tĩnh Như nhíu mày lên tiếng. Che mũi, giống như hít thở một hơi không khí của Nhất Nguyên Viện thì đủ khiến cô ta ngất xỉu tại chỗ.
Lời của cô ta, lập tức khiến sắc mặt của đám người Hàn Liên đen xì. Nhất Nguyên Viện so với các viện khác quả thật nhỏ hơn một chút, nhưng chưa tới lượt đám người này sỉ nhục. Nhất thời, Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực đều mang ánh mắt lạnh lẽo.
Ngay cả đại sư huynh luôn cười ha ha, lúc này cũng thu liễm nụ cười.
Nam tử cầm đầu khoát tay kêu nữ tử đừng nói linh tinh, ngẩng đầu bèn ôm quyền nói với Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn: “Nhất Thanh, Đạo Quang, lâu rồi không gặp.”
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn dường như không có thiện cảm gì với nam tử này. Thấy hắn ta chào hỏi với bọn họ, hai người cũng không có đứng dậy.
Nhất Thanh sư tôn lạnh nhạt nói: “Lang Kiếm, đừng nói những lời khách sáo này. Đây là đệ tử của Phiêu Miểu Viện của các người à, nhìn trông ai cũng nhỏ nhắn, không ra làm sao.”
Lời của Nhất Thanh sư tôn lập tức khiến đám người Hàn Liên cười phá lên.
Đặc biệt là Hàn Liên cười rất khoa trương, khiến sắc mặt của những người mà Lang Kiếm dẫn tới đen đi.
Lang Kiếm cũng hơi nhíu mày, đám lão già của Nhất Nguyên Viện này thật không biết điều. Hắn ta khách sáo với bọn họ, bọn họ vậy mà còn dám ngang ngược như vậy. Thật sự nghĩ không thông tại sao viện trưởng lại để loại người này tiếp tục lập phân viện ở Học Viện Võ Đạo.
Đằng sau Lang Kiếm, một nam tử mắt xếch nói: “Sớm đã nghe nói người của Nhất Nguyên Viện thô bỉ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên lời này không sai.”
Tĩnh Như nghe vậy thì khẽ cười, nụ cười kinh động lòng người, khiến nam tử vừa lên tiếng cũng hơi liếc mắt, thầm nuốt nước bọt.
Không cần nói nhiều, đây là một người dưới váy của Tĩnh Như, khóe miệng của Cửu Thiên nở nụ cười, vẻ mặt rất khinh thường.
Hàn Liên mở miệng mắng to: “Ông đây là người thô kệch đó thì làm sao. Còn thô hơn cho ngươi xem nữa đấy.”
Nói xong, Hàn Liên trực tiếp ném một thứ đen xì qua.
Bụp một tiếng.
Một cục sắt hình tròn bỗng nứt ra, từ bên trong tỏa ra làn khói màu vàng cứt.
Mọi người còn chưa nhìn rõ là cái gì, sau đó một mùi hôi thối xộc vào mũi, Cửu Thiên lập tức nín thở.
Đám người Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực giống như sớm đã chuẩn bị, cầm một cây dược liệu để ở trước mũi, tất cả làn khói lập tức vòng ra.
Tĩnh Như và một nữ tử khác suýt nữa bị hun ngất. Vẫn là Lang Kiếm phản ứng nhanh, phấy tay áo liên tục làm tan làn khói.
“Đây là cái gì?”
Lang Kiếm gầm lên.
Hàn Liên cười rồi nói: “Cái này gọi là chào mừng quý khách, đồ tốt chúng ta đặc biệt chuẩn bị cho các người, mùi vị không tồi chứ. Chỗ tôi vẫn còn một ít, ngươi muốn thử nữa không.”
Nói xong, Hàn Liên lấy ra một đống quả cầu nhỏ màu đen.
Cửu Thiên nhìn thấy nhưng quả cầu này thì sững người. Những thứ này hắn từng nhìn thấy, Hàn Liên sư huynh thích nghiên cứu những đồ chơi này, gần như bày kín cả căn phòng của hắn ta. Lúc này Cửu Thiên còn tưởng đây là ám khí gì. Không ngờ vậy mà dùng như này.
Trên mặt Nhất Thanh sư tôn mang theo khí đen. Hàn Liên này, người ta nói ngươi thô bỉ, ngươi còn thật sự muốn phóng cứt. Mùi này, thật sự không khác gì cứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.