Chương 146
Tư Không Tiếu
09/10/2022
Tiểu Hắc còn bò đến cửa ra vào ngủ, có thể là động tĩnh trong sân quá ồn rồi. Tiểu Hắc tỉnh lại khinh bỉ liếc nhìn đám Hàn Liên, xoay người đi vào phòng ngủ tiếp.
Thật lâu sau, đám người Đại Sư Huynh cuối cùng cũng dừng lại.
Vừa vỗ vỗ tay, Đại Sư Huynh vừa nói: "Đã sớm biết là ngươi làm rồi, chẳng muốn nói mà thôi. Hôm nay thật sự là sảng khoái, ra cả người mồ hôi."
Đại Sư Huynh lấy tay lau lau lên bụng lóe sáng, cười ha ha bỏ đi.
Sở Chính, Sở Trực cũng đánh mệt, nhìn Hàn Liên nói: "Sư đệ Hàn Liên, sau này nếu đệ còn có yêu cầu thế này, cứ việc tìm chúng ta. Cảm giác có thể tùy tiện đánh người thật tốt, ha ha."
Hai ngươi Sở Chính, Sở Trực xoay người về phòng.
Hàn Liên bò trên đất, đã là dáng vẻ sống dở chết dở.
"Chính là cảm giác này, chính là cảm giác này."
Hàn Liên cố gắng lấy Nhất Nguyên Đạo Quyết ra, đây là tối hôm qua hắn ta cứng mềm rề rà ở chỗ Đạo Quang sư tôn lấy được. Bây giờ phải xem phương pháp sư đệ Cửu Thiên nói cho hắn ta có dùng được hay không rồi.
Hàn Liên ngay cả mí mắt cũng sắp không mở nổi dùng ngón tay căng mí mắt ra, nhìn chằm chằm vào trang giấy Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Một chốc sau, sư huynh Hàn Liên rú thảm một tiếng, trực tiếp nằm ra đấy, cả người chấn động, tờ giấy bay xuống đất.
Nhất Thanh sư tôn quay đầu nhìn Hàn Liên một cái nói: "Thật là ngu ngốc mà, nếu như phương pháp này có thể tu thành Nhất Nguyên Đạo Quyết, vậy thì Nhất Nguyên Nhất Mạch đã là trò cười trong thiên hạ rồi."
Hàn Liên ngẩng đầu, đứt quãng nói: "Nhất Thanh sư tôn, người biết không được?"
Nhất Thanh sư tôn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nói: "Ta đương nhiên biết không được. Cửu Thiên có thể luyện thành đó là cơ duyên, số mệnh thêm ngộ tính. Ngươi gì cũng không có, sao luyện thành được. Không nói cho ngươi, chỉ là muốn nhìn ngươi bị đánh một trận mà thôi."
Đạo Quang sư tôn tiếp lời: "Đúng vậy. Một buổi sáng tinh mơ có thể nhìn thấy có người bị đánh, cảm giác thật tốt mà. Giống như là trở về những tháng ngày tu hành lúc trước của chúng ta."
Sư huynh Hàn Liên nghe vậy lại phun ra một ngụm máu tươi, lần này là hoàn toàn ngất đi.
Nhất Thanh sư tôn cười ha hả, lúc sau mới đứng lên, truyền cho Hàn Liên một luồng canh kình.
Dù sao đám Đại Sư Huynh cũng sẽ không thật sự ra tử chiêu, sư huynh Hàn Liên nhìn có vẻ bị thương nặng, kỳ thật căn bản không thương gân động cốt.
Cửu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người về phòng.
...
Nửa ngày sau, bốn người Sở Chính, Sở Trực, Hàn Liên, Cửu Thiên ra khỏi Nhất Nguyên Viện, bốn người bọn họ muốn đến Giám Bảo Sơn của Học Viện Võ Đạo mua một ít binh khí tốt. Cửu Thiên cũng mới biết, Học Viện Võ Đạo không chỉ có chín phân viện lớn, còn có một số nơi cho học viên trao đổi, mua sắm, thậm chí là nhận nhiệm vụ.
Hàn Liên buổi sáng còn bị đánh đến hôn mê, lúc này đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi. Mặc dù trên mặt còn có chút tím xanh, nhìn có chút thê thảm, nhưng mà hắn ta vẫn không có việc gì.
"Sư đệ Cửu Thiên, lần này đệ gài bẫy huynh. Sao đệ không nói là phương pháp này không có tác dụng mấy chứ."
Hàn Liên lảm nhảm nói, hắn ta còn đang vì mình bị đánh không mà cánh cánh trong lòng.
Nhưng sư huynh Sở Chính, Sở Trực lại cười vui vẻ.
Cửu Thiên bất đắc dĩ nói: "Đệ cũng không biết."
Sư huynh Hàn Liên thở dài một tiếng nói: "Xem ra huynh hoàn toàn vô duyên với Nhất Nguyên Đạo Quyết. Công pháp mạnh mẽ như vậy, vì sao huynh lại không học được. Đúng rồi, sư đệ Cửu Thiên, sư tôn có nói cấm chế khi sử dụng Nhất Nguyên Đạo Quyết cho đệ không?"
Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không có. Dường như Nhất Nguyên Đạo Quyết không cấm chế gì. Dù sao cũng không phải là võ kỹ công kích chính thống gì."
Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực đều trừng to mắt nói: "Này còn không tính là võ kỹ công kích? Ngay cả Lâm Phong cũng bị đệ xoẹt xoẹt mấy kiếm là xong. Đệ còn muốn thế nào nữa."
Cửu Thiên nói: "Nhất Nguyên Đạo Quyết ngưng tụ ra Thần Hồn Chi Lực, chẳng qua cũng chỉ là một loại sức mạnh có phương pháp sử dụng đặc thù. Uy lực dù mạnh, nhưng tiêu hao canh kình cũng không ít về phần võ kỹ thần hồn chi lực cụ thể, đệ còn chưa học được."
Hàn Liên bừng tỉnh ra gật đầu nói: "Thì ra là thế, vậy mới đúng chứ. Sức mạnh đáng sợ như thế, cần phải tiêu hao cực nhiều. Vậy xem ra, sau này sư đệ Cửu Thiên ra tay thì phải giải quyết đối thủ nhanh một chút. Đánh lâu dài Nhất Nguyên Đạo Quyết này sợ là không ổn."
Cửu Thiên mỉm cười, hắn còn chưa nói với sư huynh Hàn Liên kỳ thật năng lực khôi phục của hắn đã hoàn toàn đủ để loại bỏ tiêu hao của Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Kỳ thật bản thân Nhất Nguyên Đọa Quyết cũng có một bộ pháp môn vận chuyển canh kình, chỉ là pháp môm này so với trận Âm Dương và trận Ngũ Hành trong cơ thể Cửu Thiên thật sự kém quá nhiều, cho nên Cửu Thiên cũng không dùng.
Bốn người cười cười nói nói, một đường đi vào sâu trong dãy núi Kình Thiên.
Sau khi đi một ngày một đêm, xa xa một ngọn núi khác đập vào mắt.
Hàn Liên chỉ vào ngọn núi kia nói: "Sư đệ Cửu Thiên, đến Giám Bảo Sơn rồi."
Thật lâu sau, đám người Đại Sư Huynh cuối cùng cũng dừng lại.
Vừa vỗ vỗ tay, Đại Sư Huynh vừa nói: "Đã sớm biết là ngươi làm rồi, chẳng muốn nói mà thôi. Hôm nay thật sự là sảng khoái, ra cả người mồ hôi."
Đại Sư Huynh lấy tay lau lau lên bụng lóe sáng, cười ha ha bỏ đi.
Sở Chính, Sở Trực cũng đánh mệt, nhìn Hàn Liên nói: "Sư đệ Hàn Liên, sau này nếu đệ còn có yêu cầu thế này, cứ việc tìm chúng ta. Cảm giác có thể tùy tiện đánh người thật tốt, ha ha."
Hai ngươi Sở Chính, Sở Trực xoay người về phòng.
Hàn Liên bò trên đất, đã là dáng vẻ sống dở chết dở.
"Chính là cảm giác này, chính là cảm giác này."
Hàn Liên cố gắng lấy Nhất Nguyên Đạo Quyết ra, đây là tối hôm qua hắn ta cứng mềm rề rà ở chỗ Đạo Quang sư tôn lấy được. Bây giờ phải xem phương pháp sư đệ Cửu Thiên nói cho hắn ta có dùng được hay không rồi.
Hàn Liên ngay cả mí mắt cũng sắp không mở nổi dùng ngón tay căng mí mắt ra, nhìn chằm chằm vào trang giấy Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Một chốc sau, sư huynh Hàn Liên rú thảm một tiếng, trực tiếp nằm ra đấy, cả người chấn động, tờ giấy bay xuống đất.
Nhất Thanh sư tôn quay đầu nhìn Hàn Liên một cái nói: "Thật là ngu ngốc mà, nếu như phương pháp này có thể tu thành Nhất Nguyên Đạo Quyết, vậy thì Nhất Nguyên Nhất Mạch đã là trò cười trong thiên hạ rồi."
Hàn Liên ngẩng đầu, đứt quãng nói: "Nhất Thanh sư tôn, người biết không được?"
Nhất Thanh sư tôn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nói: "Ta đương nhiên biết không được. Cửu Thiên có thể luyện thành đó là cơ duyên, số mệnh thêm ngộ tính. Ngươi gì cũng không có, sao luyện thành được. Không nói cho ngươi, chỉ là muốn nhìn ngươi bị đánh một trận mà thôi."
Đạo Quang sư tôn tiếp lời: "Đúng vậy. Một buổi sáng tinh mơ có thể nhìn thấy có người bị đánh, cảm giác thật tốt mà. Giống như là trở về những tháng ngày tu hành lúc trước của chúng ta."
Sư huynh Hàn Liên nghe vậy lại phun ra một ngụm máu tươi, lần này là hoàn toàn ngất đi.
Nhất Thanh sư tôn cười ha hả, lúc sau mới đứng lên, truyền cho Hàn Liên một luồng canh kình.
Dù sao đám Đại Sư Huynh cũng sẽ không thật sự ra tử chiêu, sư huynh Hàn Liên nhìn có vẻ bị thương nặng, kỳ thật căn bản không thương gân động cốt.
Cửu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người về phòng.
...
Nửa ngày sau, bốn người Sở Chính, Sở Trực, Hàn Liên, Cửu Thiên ra khỏi Nhất Nguyên Viện, bốn người bọn họ muốn đến Giám Bảo Sơn của Học Viện Võ Đạo mua một ít binh khí tốt. Cửu Thiên cũng mới biết, Học Viện Võ Đạo không chỉ có chín phân viện lớn, còn có một số nơi cho học viên trao đổi, mua sắm, thậm chí là nhận nhiệm vụ.
Hàn Liên buổi sáng còn bị đánh đến hôn mê, lúc này đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi. Mặc dù trên mặt còn có chút tím xanh, nhìn có chút thê thảm, nhưng mà hắn ta vẫn không có việc gì.
"Sư đệ Cửu Thiên, lần này đệ gài bẫy huynh. Sao đệ không nói là phương pháp này không có tác dụng mấy chứ."
Hàn Liên lảm nhảm nói, hắn ta còn đang vì mình bị đánh không mà cánh cánh trong lòng.
Nhưng sư huynh Sở Chính, Sở Trực lại cười vui vẻ.
Cửu Thiên bất đắc dĩ nói: "Đệ cũng không biết."
Sư huynh Hàn Liên thở dài một tiếng nói: "Xem ra huynh hoàn toàn vô duyên với Nhất Nguyên Đạo Quyết. Công pháp mạnh mẽ như vậy, vì sao huynh lại không học được. Đúng rồi, sư đệ Cửu Thiên, sư tôn có nói cấm chế khi sử dụng Nhất Nguyên Đạo Quyết cho đệ không?"
Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không có. Dường như Nhất Nguyên Đạo Quyết không cấm chế gì. Dù sao cũng không phải là võ kỹ công kích chính thống gì."
Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực đều trừng to mắt nói: "Này còn không tính là võ kỹ công kích? Ngay cả Lâm Phong cũng bị đệ xoẹt xoẹt mấy kiếm là xong. Đệ còn muốn thế nào nữa."
Cửu Thiên nói: "Nhất Nguyên Đạo Quyết ngưng tụ ra Thần Hồn Chi Lực, chẳng qua cũng chỉ là một loại sức mạnh có phương pháp sử dụng đặc thù. Uy lực dù mạnh, nhưng tiêu hao canh kình cũng không ít về phần võ kỹ thần hồn chi lực cụ thể, đệ còn chưa học được."
Hàn Liên bừng tỉnh ra gật đầu nói: "Thì ra là thế, vậy mới đúng chứ. Sức mạnh đáng sợ như thế, cần phải tiêu hao cực nhiều. Vậy xem ra, sau này sư đệ Cửu Thiên ra tay thì phải giải quyết đối thủ nhanh một chút. Đánh lâu dài Nhất Nguyên Đạo Quyết này sợ là không ổn."
Cửu Thiên mỉm cười, hắn còn chưa nói với sư huynh Hàn Liên kỳ thật năng lực khôi phục của hắn đã hoàn toàn đủ để loại bỏ tiêu hao của Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Kỳ thật bản thân Nhất Nguyên Đọa Quyết cũng có một bộ pháp môn vận chuyển canh kình, chỉ là pháp môm này so với trận Âm Dương và trận Ngũ Hành trong cơ thể Cửu Thiên thật sự kém quá nhiều, cho nên Cửu Thiên cũng không dùng.
Bốn người cười cười nói nói, một đường đi vào sâu trong dãy núi Kình Thiên.
Sau khi đi một ngày một đêm, xa xa một ngọn núi khác đập vào mắt.
Hàn Liên chỉ vào ngọn núi kia nói: "Sư đệ Cửu Thiên, đến Giám Bảo Sơn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.