Chương 56
Tư Không Tiếu
15/09/2022
Cửu Thiên nhìn thấy cô gái đã ngã xuống đất, đương nhiên là cầm lòng không được.
Cửu Thiên nghiến răng, chết tiệt, hắn không thể thấy một cô gái chết ngay trước mặt được, vậy nên Cửu Thiên bước vài bước đi tới, ôm cô gái vào trong lòng.
Canh khí của anh không thể phóng thích ra xa giống như võ giả Ngoại Cương Cảnh, phạm vi có thể bao phủ rất gần. Cho nên, Cửu Thiên ôm lấy cô gái vô cùng chặt, trong lúc nhất thời Cửu Thiên không chú ý thấy bàn tay mình đang đặt tên mông đối phương, còn bóp rất chặt.
Một lúc sau, ngọn lửa đen dừng lại, Cửu Thiên cảm thấy mình có lẽ đã được nấu chín, bởi vì hắn nghe thấy mùi thịt nướng.
Con chó nhỏ đang bay giữa không trung rơi xuống đất, đôi cánh lửa đen sau lưng đã biến mất.
Con chó nhỏ phun ra hai vòng khói màu đen, nằm bất động trên mặt đất giống như đã chết.
Toàn bộ bảo vật trong huyệt động bị tan chảy hơn phân nửa, Cửu Thiên cảm giác mình có chút không động đậy được, vừa cử động, cơ thể liền vô cùng đau đớn.
Cô gái trừng mắt nhìn Cửu Thiên, nhưng cô ta cũng không nhúc nhích được, bởi vì đã hao tổn hết canh khí, lúc này vẫn đang trong trạng thái kiệt sức.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gió, một bóng người tiến vào như gió.
Chính là sư phụ của Cửu Thiên, Ngô Tân!
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Cửu Thiên. Ngô Tân chấn động, vội vàng tiến lên, nói: “Cửu Thiên, con sao vậy.”
Cơ thể Cửu Thiên không động đậy được nhưng vẫn có thể nói chuyện, chậm rãi nói: “Sư phụ, con không sao, chỉ bị cháy mà thôi. Người mau mau lấy đồ vật đi.”
Ngô Tân nghe vậy lập tức gỡ nhẫn trên tay Cửu Thiên xuống, vơ vét mọi bảo vật còn dư lại.
Có thể nhìn thấy Ngô Tân là một tay già đời trong việc vơ vét, động tác nhanh chóng thuần thục, phất tay một cái, từng mảng đồ vật đều mạnh mẽ đi vào trong nhẫn.
Sau khi vơ vét mọi thứ, Ngô Tân giơ tay xuất vào trong cơ thể Cửu Thiên một luồng canh khí.
Vốn dĩ cơ thể Cửu Thiên đang trong trạng thái khô kiệt, nhưng có canh khí chống đỡ, Cửu Thiên lập tức cảm giác đã có thể cử động lại.
Cơ thể phát ra tiếng vang giống như tách đậu, Cửu Thiên buông cô gái ra trước.
Nhìn cô gái hư kiệt sức, Cửu Thiên nhẹ giọng nói: “Xin lỗi. Đồ vật ở nơi này, ta cũng rất cần.”
Ngô Tân nói: “Cửu Thiên, đi thôi. Ta chỉ có thể dẫn dắt lão già Âm Dương Cảnh kia rời đi một lúc mà thôi. Ông ta sẽ trở về ngay đấy.”
Cửu Thiên ừ một tiếng, vội vàng đi ra ngoài. Khi đi ngang qua con chó nhỏ, Cửu Thiên do dự một chút. Sau đó bế con chó nhỏ lên.
“Đi thôi.”
Cửu Thiên lên tiếng nói.
Ngô Tân nắm lấy bả vai Cửu Thiên, sử dụng công pháp Thân ảnh hóa phong nhanh chóng rời đi.
Hai người vội vàng ra khỏi huyệt động, vọt vào trong núi rừng. Vừa tiếp đất, bọn họ liền thấy luồng sáng đen trắng vọt trở về, đi thẳng vào trong huyệt động.
Hai người lập tức tăng tốc rời đi.
Trong huyệt động, lão giả lo lắng kêu to: “Huyễn Tầm, Huyễn Tầm.”
Đột nhiên, lão giả nhìn thấy bóng hình của Huyễn Tầm đang nằm trên mặt đất, vội vàng bước đến, một tay đặt lên trán Huyễn Tầm.
“May quá, may quá, chỉ bị mất sức mà thôi.”
Lão giả hiện ra vẻ mặt mừng rỡ, xuất vào một luồng canh kình trắng đen, Huyễn Tầm lập tức thở nhẹ ra: “Sư phụ ngốc, sao bây giờ người mới đến.”
Vẻ mặt lão giả đầy lúng túng nói: “Ta cũng không ngờ đối phương lại bày ra trò tạo thanh thế như vậy nhưng chỉ là làm ra vẻ mà thôi.”
Huyễn Tầm chậm rãi ngồi dậy: “Điệu hổ ly sơn đơn giản như vậy người cũng không hiểu mà vẫn là cường giả Âm Dương Cảnh, thật khiến ta thấy mất mặt giùm người.”
Lão giả bị nói vậy, mặt đỏ bừng, Huyễn Tầm chỉ vào trong huyệt động rồi nói: “Bây giờ thì hay rồi, bảo vật đều bị người ta lấy đi. Chúng ta cái gì cũng không lấy được.”
Lão giả quay đầu nhìn tổ rồng trống rỗng, thở dài một tiếng rồi nói: “Không lấy được thì không lấy được. Huống hồ bảo vật chúng ta muốn cũng chưa chắc có ở nơi này. Vừa rồi con có thấy nơi này có vũ khí gì không?”
Huyễn Tầm suy nghĩ một chút rồi nói: “Không biết. Sư phụ, vũ khí của con rốt cuộc là cái gì vậy. Hỏi suốt đường đi người cũng không chịu nói.”
Lão giả bất lực đành nói: “Ta cũng không biết nữa, ta chỉ biết nơi này có thần binh cường giả Đỉnh phong hiện thế. Cụ thế là vị cường giả Đỉnh phong nào thì không ai biết.”
Huyễn Tầm nói: “Vậy tin tức đó từ đâu ra?”
Lão giả từ tốn nói: “Là Chú Long của con nói cho ta nghe.”
Huyễn Tầm lập tức kinh ngạc nói: “Không phải là Chú Long nhìn vì sao ra đó chứ.”
Lão giả gật đầu nói: “Có lẽ tám phần đúng.”
Cả người Huyễn Tầm đều cảm gíac không tốt, la to: “Sư phụ ngốc, Chú Long nhìn vì sao nói với người mà người cũng tin sao. Người đúng là sư phụ ngốc mà.”
Lão giả sờ mũi, nói: “Có đôi khi Chú Long của con cũng đoán chuẩn.”
Huyễn Tầm bĩu môi tức giận đi ra ngoài.
Lão giả khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Không đúng, sao hôm nay Huyễn Tầm lại tức giận như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
...
Chạy khoảng chừng mấy chục kilomet, Cửu Thiên khẽ thở hắt ra, ném con chó nhỏ đã hôn mê trước đó qua một bên, sau đó đặt mông ngồi xuống đất.
Ngô Tân đứng bên cạnh, đưa nhẫn cho Cửu Thiên rồi nói: “Nhìn thử thu hoạch lần này đi.”
Cửu Thiên cầm lấy nhẫn bắt đầu lấy đồ vật ra, trước tiên lấy ra Băng Tâm Vẫn Thạch, hai người nhìn cục đá màu xanh băng, vẻ mặt tươi cười.
Đột nhiên Cửu Thiên nhìn thấy một thứ.
“Ơ, sao nơi này lại có một thanh kiếm!”
Cửu Thiên chậm rãi lấy ra một thanh kiếm đen nhánh vô cùng nặng từ trong nhẫn ra, vừa cầm trên tay, Cửu Thiên liền cảm giác canh khí toàn thân mình đều bị chặn lại.
Đây là...\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f
Cửu Thiên nghiến răng, chết tiệt, hắn không thể thấy một cô gái chết ngay trước mặt được, vậy nên Cửu Thiên bước vài bước đi tới, ôm cô gái vào trong lòng.
Canh khí của anh không thể phóng thích ra xa giống như võ giả Ngoại Cương Cảnh, phạm vi có thể bao phủ rất gần. Cho nên, Cửu Thiên ôm lấy cô gái vô cùng chặt, trong lúc nhất thời Cửu Thiên không chú ý thấy bàn tay mình đang đặt tên mông đối phương, còn bóp rất chặt.
Một lúc sau, ngọn lửa đen dừng lại, Cửu Thiên cảm thấy mình có lẽ đã được nấu chín, bởi vì hắn nghe thấy mùi thịt nướng.
Con chó nhỏ đang bay giữa không trung rơi xuống đất, đôi cánh lửa đen sau lưng đã biến mất.
Con chó nhỏ phun ra hai vòng khói màu đen, nằm bất động trên mặt đất giống như đã chết.
Toàn bộ bảo vật trong huyệt động bị tan chảy hơn phân nửa, Cửu Thiên cảm giác mình có chút không động đậy được, vừa cử động, cơ thể liền vô cùng đau đớn.
Cô gái trừng mắt nhìn Cửu Thiên, nhưng cô ta cũng không nhúc nhích được, bởi vì đã hao tổn hết canh khí, lúc này vẫn đang trong trạng thái kiệt sức.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gió, một bóng người tiến vào như gió.
Chính là sư phụ của Cửu Thiên, Ngô Tân!
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Cửu Thiên. Ngô Tân chấn động, vội vàng tiến lên, nói: “Cửu Thiên, con sao vậy.”
Cơ thể Cửu Thiên không động đậy được nhưng vẫn có thể nói chuyện, chậm rãi nói: “Sư phụ, con không sao, chỉ bị cháy mà thôi. Người mau mau lấy đồ vật đi.”
Ngô Tân nghe vậy lập tức gỡ nhẫn trên tay Cửu Thiên xuống, vơ vét mọi bảo vật còn dư lại.
Có thể nhìn thấy Ngô Tân là một tay già đời trong việc vơ vét, động tác nhanh chóng thuần thục, phất tay một cái, từng mảng đồ vật đều mạnh mẽ đi vào trong nhẫn.
Sau khi vơ vét mọi thứ, Ngô Tân giơ tay xuất vào trong cơ thể Cửu Thiên một luồng canh khí.
Vốn dĩ cơ thể Cửu Thiên đang trong trạng thái khô kiệt, nhưng có canh khí chống đỡ, Cửu Thiên lập tức cảm giác đã có thể cử động lại.
Cơ thể phát ra tiếng vang giống như tách đậu, Cửu Thiên buông cô gái ra trước.
Nhìn cô gái hư kiệt sức, Cửu Thiên nhẹ giọng nói: “Xin lỗi. Đồ vật ở nơi này, ta cũng rất cần.”
Ngô Tân nói: “Cửu Thiên, đi thôi. Ta chỉ có thể dẫn dắt lão già Âm Dương Cảnh kia rời đi một lúc mà thôi. Ông ta sẽ trở về ngay đấy.”
Cửu Thiên ừ một tiếng, vội vàng đi ra ngoài. Khi đi ngang qua con chó nhỏ, Cửu Thiên do dự một chút. Sau đó bế con chó nhỏ lên.
“Đi thôi.”
Cửu Thiên lên tiếng nói.
Ngô Tân nắm lấy bả vai Cửu Thiên, sử dụng công pháp Thân ảnh hóa phong nhanh chóng rời đi.
Hai người vội vàng ra khỏi huyệt động, vọt vào trong núi rừng. Vừa tiếp đất, bọn họ liền thấy luồng sáng đen trắng vọt trở về, đi thẳng vào trong huyệt động.
Hai người lập tức tăng tốc rời đi.
Trong huyệt động, lão giả lo lắng kêu to: “Huyễn Tầm, Huyễn Tầm.”
Đột nhiên, lão giả nhìn thấy bóng hình của Huyễn Tầm đang nằm trên mặt đất, vội vàng bước đến, một tay đặt lên trán Huyễn Tầm.
“May quá, may quá, chỉ bị mất sức mà thôi.”
Lão giả hiện ra vẻ mặt mừng rỡ, xuất vào một luồng canh kình trắng đen, Huyễn Tầm lập tức thở nhẹ ra: “Sư phụ ngốc, sao bây giờ người mới đến.”
Vẻ mặt lão giả đầy lúng túng nói: “Ta cũng không ngờ đối phương lại bày ra trò tạo thanh thế như vậy nhưng chỉ là làm ra vẻ mà thôi.”
Huyễn Tầm chậm rãi ngồi dậy: “Điệu hổ ly sơn đơn giản như vậy người cũng không hiểu mà vẫn là cường giả Âm Dương Cảnh, thật khiến ta thấy mất mặt giùm người.”
Lão giả bị nói vậy, mặt đỏ bừng, Huyễn Tầm chỉ vào trong huyệt động rồi nói: “Bây giờ thì hay rồi, bảo vật đều bị người ta lấy đi. Chúng ta cái gì cũng không lấy được.”
Lão giả quay đầu nhìn tổ rồng trống rỗng, thở dài một tiếng rồi nói: “Không lấy được thì không lấy được. Huống hồ bảo vật chúng ta muốn cũng chưa chắc có ở nơi này. Vừa rồi con có thấy nơi này có vũ khí gì không?”
Huyễn Tầm suy nghĩ một chút rồi nói: “Không biết. Sư phụ, vũ khí của con rốt cuộc là cái gì vậy. Hỏi suốt đường đi người cũng không chịu nói.”
Lão giả bất lực đành nói: “Ta cũng không biết nữa, ta chỉ biết nơi này có thần binh cường giả Đỉnh phong hiện thế. Cụ thế là vị cường giả Đỉnh phong nào thì không ai biết.”
Huyễn Tầm nói: “Vậy tin tức đó từ đâu ra?”
Lão giả từ tốn nói: “Là Chú Long của con nói cho ta nghe.”
Huyễn Tầm lập tức kinh ngạc nói: “Không phải là Chú Long nhìn vì sao ra đó chứ.”
Lão giả gật đầu nói: “Có lẽ tám phần đúng.”
Cả người Huyễn Tầm đều cảm gíac không tốt, la to: “Sư phụ ngốc, Chú Long nhìn vì sao nói với người mà người cũng tin sao. Người đúng là sư phụ ngốc mà.”
Lão giả sờ mũi, nói: “Có đôi khi Chú Long của con cũng đoán chuẩn.”
Huyễn Tầm bĩu môi tức giận đi ra ngoài.
Lão giả khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Không đúng, sao hôm nay Huyễn Tầm lại tức giận như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
...
Chạy khoảng chừng mấy chục kilomet, Cửu Thiên khẽ thở hắt ra, ném con chó nhỏ đã hôn mê trước đó qua một bên, sau đó đặt mông ngồi xuống đất.
Ngô Tân đứng bên cạnh, đưa nhẫn cho Cửu Thiên rồi nói: “Nhìn thử thu hoạch lần này đi.”
Cửu Thiên cầm lấy nhẫn bắt đầu lấy đồ vật ra, trước tiên lấy ra Băng Tâm Vẫn Thạch, hai người nhìn cục đá màu xanh băng, vẻ mặt tươi cười.
Đột nhiên Cửu Thiên nhìn thấy một thứ.
“Ơ, sao nơi này lại có một thanh kiếm!”
Cửu Thiên chậm rãi lấy ra một thanh kiếm đen nhánh vô cùng nặng từ trong nhẫn ra, vừa cầm trên tay, Cửu Thiên liền cảm giác canh khí toàn thân mình đều bị chặn lại.
Đây là...\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.