Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 179: Cô gái này, cô gái này cô ta vậy mà....

Tư Không Tiếu

11/12/2023

Lãnh Tử Thâm nằm trên đất, mặt đất đều là lỗ thủng và đá vụn, và Huyễn Tầm ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Vũ Kiếm nuốt nước bọt, nhìn Cửu Thiên từng bước lại gần.

“Đứng lại!”

Vũ Kiếm trầm giọng quát khẽ, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm trực tiếp bị hắn ra ném ra, bụp một tiếng, cắm ở trước mặt Cửu Thiên, khiến Cửu Thiên dừng bước chân.

Cửu Thiên nhìn Bích Thủy Trường Thiên Kiếm trước mắt, khẽ mỉm cười. Vũ Kiếm này, rén rồi.

Cửu Thiên quay đầu nhìn Linh Bối nói: “Linh Bối, cô không sao chứ”

Linh Bối gật đầu, buông Yên Hoài ra, rảo bước đi tới, đứng ở bên cạnh Cửu Thiên.

Vũ Kiếm xoay người nhìn Yên Hoài mặt mày trắng bệch, nghiến răng nói: “Chuyện gì? Cô ta tại sao có thể cử động?”

Yên Hoài nghiến răng nói: “Rất rõ ràng. Chúng ta đã đánh giá thấp bọn họ."

Vũ Kiếm siết chặt nắm đấm, ánh mắt lướt qua Cửu Thiên đang cười vui vẻ ở bên cạnh.

Ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên, nói: “Chuyện ngày hôm nay, kết thúc tại đây. Tên ngu Lãnh Tử Thâm này đã đắc tội với cậu, cậu ta cũng nhận được bài học rồi.”

Cửu Thiên rút bb bra, chỉ vào Hàn Liên ở đằng sau nói: “Vậy chuyện sư huynh của tôi bị đánh, giải quyết như nào?”

Lời của Cửu Thiên chưa dứt thì Hàn Liên trực tiếp nhảy lên, hét lên đầy nội lực: “Kết thúc tại đây cái con khỉ. Cửu Thiên sư đệ, chính là tên này đã đánh sư huynh. Đoạt kiểm của sư huynh, còn muốn dừng tại đây ư, Cửu Thiên sư đệ, đệ đưa kiểm cho huynh. Để huynh đi chém chết tên này

Vừa rồi dáng vẻ còn trọng thương, bây giờ Hàn Liên vậy mà nhìn trông khỏi hẳn rồi.

Vũ Kiếm lạnh lùng nói: “Vậy các người muốn như nào.



Cửu Thiên nói: “Không muốn thế nào cả, ăn miếng trả miếng mà thôi.”

Vũ Kiếm lập tức giải phóng canh kình của mình, canh kình mạnh mẽ hình thành một bộ đồ võ giả cổ xưa, ở tim có một chữ võ, khí thế rất lớn.

Trừng mắt, Vũ Kiếm nói: “Oắt con, đừng tưởng cậu đánh thắng Lãnh Tử Thâm thì có thể ngông cuồng. Ở trước mặt tôi, cậu vẫn không thể đủ nhìn.

Lời còn chưa dứt, một con dao màu đỏ đã dí vào người của Vũ Kiếm.

Lặng lẽ không tiếng động, con dao trực tiếp đâm vào vai của Vũ Kiếm. Canh kình toàn thân của hắn ta căn bản không thể có bất cứ tác dụng phòng hộ nào.

Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Huyễn Tầm mặt mày tươi cười, khẽ cười nói: “Phí lời thêm câu nữa cho tôi xem thử.

Vũ Kiếm bàng hoàng, quay đầu nhìn con dao màu đỏ trên vai.

Con dao này nhìn trông khác lạ hơn con dao bình thường, vậy mà là binh khí do canh kình ngưng hóa thành.

Thực lực như này, tuyệt đối hơn hắn ta rất nhiều. Hơn nữa đối phương không nói lý như vậy, khiến con mắt của Vũ Kiếm đỏ ngầu.

Hàn Liên há to miệng, hít sâu một hơi, sau đó thấp giọng nói ở bên tai Cửu Thiên: “Cô gái đó thật xinh đẹp, sư huynh cảm nhận được một mũi tên đâm trúng tim của huynh rồi. Mũi tên này tên là tình yêu. Cửu Thiên sư đệ, đây là bạn của đệ à?”

Cửu Thiên gật đầu coi như trả lời. Lúc này, trong tay Huyễn Tầm xuất hiện hai con dao màu đỏ, nói: “Nói tiếp. Anh không phải rất trâu bò sao? Nói thật, Âm Dương viện tôi ở đó lâu như vậy, từng gặp không ít người. Bọn họ đều không dám ngang ngược ở trước mặt tôi như vậy, anh rất có gan đấy, Vũ Kiếm trong top 20 của võ bảng.

Huyễn Tầm nhấn mạnh mấy chữ xếp hạng võ bảng, mỉa mai một cách trần trụi khiến tim phổ của Vũ Kiếm sắp nổ tung.

Nhưng hắn ta không dám động, thật sự không dám động, bởi vì hắn ta nhìn thấy khi Huyễn Tầm biến hóa ra con dao, thấp thoáng lập lòe ánh sáng trắng đen.

Người khác không biết, Vũ Kiếm là học viên cũ của Âm Dương viện thì rất rõ.

Đó là võ kỹ trấn viện của Âm Dương viện, Âm Dương Thái Cực Quyết.

Vũ Kiếm cảm thấy tim của mình cũng đang run rẩy, người có thể luyện thành Âm Dương Thái Cực Quyết, cả Âm Dương viện, trừ Tinh Uyên sư tôn thì chỉ có đại sư huynh luôn đang bế quan.



Cô gái này, cô gái này cô ta vậy mà....

Huyễn Tầm bước lên, nói: “Dựa theo quy tắc của Âm Dương viện, người thất bại, để lại đồ của anh, sau đó thì cút đi.

Vũ Kiếm gần như muốn nghiến gãy răng, tức nổ phổi.

Huyễn Tầm thấy Vũ Kiếm vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, bước to lên trước, ngẩng tay là một dao.

Vũ Kiếm ngưng tụ canh kình toàn thân, công kích một quyền về phía Huyễn Tầm. Nhưng canh kinh của hắn ta còn chưa dừng trên người Huyễn Tầm thì biến mất một cách quỷ dị.

Cửu Thiên nhìn thấy một màn này, thần sắc hơi động.

Con dao của Cửu Thiên đâm chuẩn xác vào cánh tay của Vũ Kiếm, con dao màu đỏ trực tiếp đâm xuyên cánh tay của Vũ Kiếm.

Đồng thời, Huyễn Tầm một cước đạp trúng hạ thể của Vũ Kiếm.

Chỉ cần là nam nhân, vị trí này chính là điểm yếu. Ngay lập tức, hai chân của Vũ Kiếm kẹp chặt lại, canh kình tan rã, ngã ra đất.

Cửu Thiên và Hàn Liên nhìn mà cảm thấy phía dưới lạnh toát.

Lúc này, Hàn Liên cũng không dám nói lời tình tứ, tình yêu gì đó với Huyễn Tầm nữa. Ngậm chặt miệng, Hàn Liên cũng sắp muốn trốn ở đằng sau Cửu Thiên.

Linh Bối cũng quay đầu lại, không nhẫn tâm nhìn nữa.

Huyễn Tầm hất cái bím tóc đuôi ngựa, nói: “Có phục không?"

Nói xong, Huyễn Tầm lại một chân giẫm ở cổ của Vũ Kiếm.

Vũ Kiểm đáng thương là một võ giả Ngoại Canh Cảnh mạnh mẽ. Bình thường cho dù ở trong Âm Dương viện cũng có thể đ ingang. Hôm nay coi như là xui tận mạng, chịu thiệt lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Tôn Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook