Chương 218: Ông đã bước vào Càn Khôn cảnh!”
Tư Không Tiếu
15/03/2024
Diêm Từ Vũ đi ra cửa sân, ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn ta vừa nhìn vừa vuốt ve hoa văn của thanh trọng kiếm trong tay.
Trên bầu trời, Nhất Thanh và Tinh Uyên đã lao vào đánh nhau, tốc độ nhanh đến mức không thể bắt giữ bằng mắt thường, chỉ nhìn thấy hai luồng ánh sáng giao thoa trên trời, không ngừng tạo ra những làn sóng sức mạnh đáng sợ.
Ngày hôm nay đã định sẵn cả Âm Dương viện sẽ bị tàn phá.
Lúc này Tinh Uyên sư tôn đã bị Nhất Thanh sư tôn áp đảo, không còn tâm tư đâu để tập trung khuếch tán làn sóng sức mạnh nữa.
Còn Nhất Thanh sư tôn... Đây đâu phải Nhất Nguyên viện, đánh sập thì cứ đánh sập thôi, tốt nhất là huỷ hoại sạch banh!
Suy nghĩ vậy xong, Nhất Thanh sự tôn ra tay càng lúc càng tàn nhẫn.
Thiên Địa Chi Lực xung quanh liên tục bị tàn phá, cả vùng trời tràn ngập sức mạnh đáng sợ.
“Nhất Thanh, đỡ một chiêu của tôi đi, Mệnh Chuyển!”
Song luân xuất hiện khoá cứng hai tay Nhất Thanh sư tôn. Tinh Uyên nhấn bàn tay xuống, hai luồng khói đen trắng đáng sợ tạo thành thế xoắn, mấy chục con rồng trắng và rồng đen lao tới từ bốn phương tám hướng.
“Vạn Long Bào Hao!”
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Bốn tiếng nổ liên tiếp vang lên, cả vùng trời hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Ánh nắng bị che khuất, chỉ còn có thể nhìn thấy một tia nắng chiếu xa xa ở cuối tầm mắt.
Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Tinh Uyên sư tôn, ông ta nhếch môi cười.
“Trúng chiêu này của tôi, lần này ông nhất định sẽ bị trọng thương tại chỗ!”
Ông ta còn chưa dứt lời, một thanh trường kiếm dao động ánh sáng, bóng dáng Nhất Thanh sư tôn lại bước ra.
Trận pháp Âm Dương xuất hiện dưới chân, quanh người Nhất Thanh sự tôn khoác một bộ áo giáp hai màu trắng đen. Đây mới thực sự là giáp võ chân chính, áo giáp mà võ giả sau Địa Canh mới có thể ngưng tụ.
Tinh Uyên khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn Nhất Thanh.
Giáp võ của võ giả Địa Canh đạt tới Thiên Canh cảnh sẽ không có tác dụng lớn, bởi vì võ giả Thiên Canh có canh thân võ đạo mạnh hơn nó. Cơ thể họ đã là một chiếc áo giáp rồi, thậm chí còn mạnh hơn gấp mười, trăm lần so với áo giáp.
Nhất Thanh vung kiếm chém một nhát, không có canh kình, không có tia sáng, một nhát kiếm đơn giản nhưng lại làm cho Tinh Uyên phải lùi lại vài bước trên không trung.
Tinh Uyên khiếp sợ nhìn Nhất Thanh, kinh ngạc thốt lên: “Đây là...
Nhất Thanh cao giọng: “Nhìn ra rồi à? Vốn dĩ tôi không định để lộ, nhưng ông không nên chọc giận tôi, càng không nên dung túng cho đồ đệ ông giết đệ tử của tôi.”
Bộ áo giáp trên người ông ta toả ra vô số tia sáng huyền ảo, ngay sau đó, áo giáp biến mất, Nhất Thanh như thiên thần giáng thế, toàn thân có một cảm giác thần bí khó mà giải thích nổi.
Rõ ràng đang ở rất gần, nhưng Tinh Uyên lại cảm thấy Nhất Thanh như cách xa mình vạn trượng. Rõ ràng không phóng thích canh kình, nhưng Nhất Thanh mang lại cho ông ta cảm giác như thiên địa, bất khả chiến bại.
“Lĩnh vực võ đạo! Ông đã bước vào Càn Khôn cảnh!”
Tinh Uyên cắn răng nói.
Nhất Thanh tiếp lời: “Tôi mới bước vào một chân thôi, nhưng chỉ dựa vào một chân này cũng đủ để đối phó với ông!”
Ông ta chậm rãi giơ kiếm lên, chỉ thẳng mũi kiếm vào mặt Tinh Uyên.
Lúc này Tinh Uyên cũng không biết vì sao lại nhớ lại những lời chế giễu mà ông ta đã nói với Nhất Thanh suốt mấy năm qua.
Bây giờ nghĩ lại, chợt thấy ấu trĩ và buồn cười biết bao.
Tinh Uyên tức đến mức toàn thân run rẩy, đột nhiên giáng một chưởng vào ngực mình, há miệng hộc máu nhuộm đỏ vạt áo, mệnh luận trong tay cũng bị dính màu đỏ.
Nhất Thanh nghiêm mặt, không ngờ Tinh Uyên lại kích thích máu tươi, muốn liều mạng với ông ta.
Ông ta khịt mũi, nếu nói liều mạng, người của Nhất Nguyên viện chưa bao giờ sợ ai!
Ở phía dưới, Diêm Từ Vũ đã không thể tiếp tục nhìn thẳng lên bầu trời được nữa.
Trận chiến phía trên không phải thứ mà võ giả cấp bậc như hắn ta có thể theo dõi, nếu nhìn lâu thì sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng sẽ khiến hắn ta cảm thấy muốn hộc máu.
Hắn ta vừa nhìn vừa vuốt ve hoa văn của thanh trọng kiếm trong tay.
Trên bầu trời, Nhất Thanh và Tinh Uyên đã lao vào đánh nhau, tốc độ nhanh đến mức không thể bắt giữ bằng mắt thường, chỉ nhìn thấy hai luồng ánh sáng giao thoa trên trời, không ngừng tạo ra những làn sóng sức mạnh đáng sợ.
Ngày hôm nay đã định sẵn cả Âm Dương viện sẽ bị tàn phá.
Lúc này Tinh Uyên sư tôn đã bị Nhất Thanh sư tôn áp đảo, không còn tâm tư đâu để tập trung khuếch tán làn sóng sức mạnh nữa.
Còn Nhất Thanh sư tôn... Đây đâu phải Nhất Nguyên viện, đánh sập thì cứ đánh sập thôi, tốt nhất là huỷ hoại sạch banh!
Suy nghĩ vậy xong, Nhất Thanh sự tôn ra tay càng lúc càng tàn nhẫn.
Thiên Địa Chi Lực xung quanh liên tục bị tàn phá, cả vùng trời tràn ngập sức mạnh đáng sợ.
“Nhất Thanh, đỡ một chiêu của tôi đi, Mệnh Chuyển!”
Song luân xuất hiện khoá cứng hai tay Nhất Thanh sư tôn. Tinh Uyên nhấn bàn tay xuống, hai luồng khói đen trắng đáng sợ tạo thành thế xoắn, mấy chục con rồng trắng và rồng đen lao tới từ bốn phương tám hướng.
“Vạn Long Bào Hao!”
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Bốn tiếng nổ liên tiếp vang lên, cả vùng trời hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Ánh nắng bị che khuất, chỉ còn có thể nhìn thấy một tia nắng chiếu xa xa ở cuối tầm mắt.
Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Tinh Uyên sư tôn, ông ta nhếch môi cười.
“Trúng chiêu này của tôi, lần này ông nhất định sẽ bị trọng thương tại chỗ!”
Ông ta còn chưa dứt lời, một thanh trường kiếm dao động ánh sáng, bóng dáng Nhất Thanh sư tôn lại bước ra.
Trận pháp Âm Dương xuất hiện dưới chân, quanh người Nhất Thanh sự tôn khoác một bộ áo giáp hai màu trắng đen. Đây mới thực sự là giáp võ chân chính, áo giáp mà võ giả sau Địa Canh mới có thể ngưng tụ.
Tinh Uyên khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn Nhất Thanh.
Giáp võ của võ giả Địa Canh đạt tới Thiên Canh cảnh sẽ không có tác dụng lớn, bởi vì võ giả Thiên Canh có canh thân võ đạo mạnh hơn nó. Cơ thể họ đã là một chiếc áo giáp rồi, thậm chí còn mạnh hơn gấp mười, trăm lần so với áo giáp.
Nhất Thanh vung kiếm chém một nhát, không có canh kình, không có tia sáng, một nhát kiếm đơn giản nhưng lại làm cho Tinh Uyên phải lùi lại vài bước trên không trung.
Tinh Uyên khiếp sợ nhìn Nhất Thanh, kinh ngạc thốt lên: “Đây là...
Nhất Thanh cao giọng: “Nhìn ra rồi à? Vốn dĩ tôi không định để lộ, nhưng ông không nên chọc giận tôi, càng không nên dung túng cho đồ đệ ông giết đệ tử của tôi.”
Bộ áo giáp trên người ông ta toả ra vô số tia sáng huyền ảo, ngay sau đó, áo giáp biến mất, Nhất Thanh như thiên thần giáng thế, toàn thân có một cảm giác thần bí khó mà giải thích nổi.
Rõ ràng đang ở rất gần, nhưng Tinh Uyên lại cảm thấy Nhất Thanh như cách xa mình vạn trượng. Rõ ràng không phóng thích canh kình, nhưng Nhất Thanh mang lại cho ông ta cảm giác như thiên địa, bất khả chiến bại.
“Lĩnh vực võ đạo! Ông đã bước vào Càn Khôn cảnh!”
Tinh Uyên cắn răng nói.
Nhất Thanh tiếp lời: “Tôi mới bước vào một chân thôi, nhưng chỉ dựa vào một chân này cũng đủ để đối phó với ông!”
Ông ta chậm rãi giơ kiếm lên, chỉ thẳng mũi kiếm vào mặt Tinh Uyên.
Lúc này Tinh Uyên cũng không biết vì sao lại nhớ lại những lời chế giễu mà ông ta đã nói với Nhất Thanh suốt mấy năm qua.
Bây giờ nghĩ lại, chợt thấy ấu trĩ và buồn cười biết bao.
Tinh Uyên tức đến mức toàn thân run rẩy, đột nhiên giáng một chưởng vào ngực mình, há miệng hộc máu nhuộm đỏ vạt áo, mệnh luận trong tay cũng bị dính màu đỏ.
Nhất Thanh nghiêm mặt, không ngờ Tinh Uyên lại kích thích máu tươi, muốn liều mạng với ông ta.
Ông ta khịt mũi, nếu nói liều mạng, người của Nhất Nguyên viện chưa bao giờ sợ ai!
Ở phía dưới, Diêm Từ Vũ đã không thể tiếp tục nhìn thẳng lên bầu trời được nữa.
Trận chiến phía trên không phải thứ mà võ giả cấp bậc như hắn ta có thể theo dõi, nếu nhìn lâu thì sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng sẽ khiến hắn ta cảm thấy muốn hộc máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.