Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 211: Sống thì sao, chết thế nào, đất trời lại ra sao.

Tư Không Tiếu

15/03/2024

Nương theo tiếng gào giận dữ của Diêm Từ Vũ, một con hắc long dài khoảng mười trượng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, sau đó chuyển hóa thành hai luồng khí đen trắng, bắn ra bốn phía.

Vô số quả cầu ánh sáng va chạm với Thiên Địa Chi Lực đang nổ tung. Nhìn qua thì có vẻ chỉ thấy Thiên Địa Chi Lực dày đặc, nhưng thật ra Thiên Địa Chi Lực lại tựa như băng tuyết, một khi va phải ngọn lửa hừng hực sẽ chẳng mấy chốc mà tan đi.

Chỉ mới chớp mắt vài cái, Thiên Địa Chi Lực bốn phía đang phát nổ đã bị một chiêu này của Diêm Từ Vũ dẹp yên.

Cửu Thiên nhìn đến ngơ ngẩn, trái tim như thắt lại.

Đến mức này rồi mà vẫn không thể làm gì được Diêm Từ Vũ.

Khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ thật sự vẫn còn quá lớn.

Diêm Từ Vũ thở hổn hển, trán hắn ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn ta trở tay, giận dữ bóp cổ Cửu Thiên, tàn nhẫn quẳng cả người Cửu Thiên ra xa.

Vài tiếng nổ liên tiếp vang lên, Cửu Thiên bị Diêm Từ Vũ quăng đi, đập người xuống mực thạch dưới đất, tạo nên vài cái hố sâu, trong đại điện cũng xuất hiện một khe nứt sâu hoắm.

Cửu Thiên rơi xuống trước mặt bộ xương cốt màu vàng.

Cách đó không xa, Trúc lão quỷ vốn đang quỳ trước mặt bộ xương cốt màu vàng cũng đã hoàn toàn tắt thở.



Toàn bộ máu tươi trên người ông ta đều bị thiêu đốt sạch, chút cơ hội sống sót cũng tan biến chẳng còn lại chút gì.

Bộ xương cốt màu vàng hơi quay đầu lại, liếc nhìn Cửu Thiên. Một ánh mắt đầy sương mù xám xịt, không thể nhìn ra chút tình cảm nào từ ánh mắt đó cả, cứ như thể bên trong ánh mắt kia là một thế giới nào đó vô cùng khác lạ.

Cửu Thiên cảm nhận được kinh mạch toàn thân mình đều đã đứt hết.

Như chiếc đèn cạn dầu, Cửu Thiên phải dựa vào năng lực hồi phục ngang tàng mạnh mẽ của cơ thể này mới có thể chống đỡ không ngất đi.

“Thật sự phải chết thật rồi sao? Nếu đã phải chết, vậy thì cũng phải đứng mà chết!”

Cửu Thiên điều hòa nhịp thở, dùng một hơi cuối cùng, gắng gượng đứng lên từng chút từng chút một.

Mỗi một động tác nhỏ đều có thể khiến hắn cảm nhận được cơn đau nhức day dứt như kim đâm. Lần giáp trên người hắn cũng đã thu lại, để lộ ra một cơ thể đầm đìa máu tươi.

Ngũ Hành trận ở đan điền như lung lay sắp đổ.

Âm Dương trận trong đầu thì bắt đầu đổ từng khúc từng khúc một.

Nhìn Cửu Thiên đến lúc này vẫn gắng gượng đứng lên, Diêm Từ Vũ gào lên mắng.

“Thằng oắt chết tiệt, mày còn dám đứng lên? Trên người thẳng ranh tạp chủng nhà mày còn có cả pháp khí trận pháp của luyện khí sĩ! Hôm nay tao mà không chém mày thành trăm mảnh thì khó mà nén được cơn tức điên trong lòng tao.

Dễ dàng nhận ra Diêm Từ Vũ vô cùng hận Cửu Thiên, lần này hắn ta thật sự quá bẽ mặt. Ban nãy hắn ta đã dùng hết ít nhất sáu phần mười năng lực Âm Dương Bản Nguyên rồi. Hắn ta khổ cực tu luyện Âm Dương Thái Cực suốt ba năm, quyết tâm tích từng chút từng chút mới được bấy nhiêu đó, tổn thất lần này vượt xa giá trị của một viên linh đan kia. Mà Diêm Từ Vũ cho rằng tất cả những chuyện này đều do pháp khí trận pháp mà Cửu Thiên mang theo trên người, đây là vật phẩm dùng một lần mà chỉ có các luyện khí sĩ mạnh nhất mới có thể chế luyện ra, giá trị không nhỏ, uy lực cũng không tầm thường. Theo lẽ thường thì phán đoán này của Diêm Từ Vũ hoàn toàn không sai, nhưng Diêm Từ Vũ hẳn sẽ không tài nào ngờ được thật ra Cửu Thiên chỉ dựa vào năng lực của chính bản thân mình để tạo ra Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Trận.



Diêm Từ Vũ giơ tay lên, một thanh trường kiếm đen tuyền khổng lồ ngưng tụ trong tay hắn ta.

Chuôi kiếm như đầu rồng, thân kiếm khắc long văn.

Thanh kiếm khủng dài đến hai mươi trượng, rộng khoảng ba trượng bỗng xuất hiện.

Khí tức mạnh mẽ như cuồng phong quét tới, thổi bay vạt áo Cửu Thiên.

Y phục nhuốm máu bay phần phật, Cửu Thiên đang hộc máu cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy thanh trường kiếm đen tuyền khổng lồ trong tay Diêm Từ Vũ, Cửu Thiên cảm giác đầu óc mình đã hoàn toàn trống rỗng.

Sống thì sao, chết thế nào, đất trời lại ra sao.

Sắc mặt Diêm Từ Vũ dữ tợn, tàn bạo chém một nhát.

Khoảnh khắc này đáng lẽ thanh kiếm khủng kia phải vọt tới như chớp giật mới phải, nhưng trong mắt Cửu Thiên lại chậm đến mức hắn có thể nhìn thấy rõ từng đường vân trên thân kiếm đang chầm chậm chuyển động, có thể thấy rõ quỹ tích rơi xuống của mũi kiếm.

“Đáng tiếc quá, mình còn biết bao chuyện chưa làm được vậy mà.

Cửu Thiên thầm oán than một tiếng, ánh sáng trong mắt chợt bén nhọn lóe lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Tôn Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook