Chương 196: Thế nên cần dùng phương pháp ngu ngốc nhất.
Tư Không Tiếu
22/12/2023
Hàn Liên cứ thế nhét hơn một nửa đồ đạc vào lòng Cửu Thiên: “Thế đạo này không phải anh giết tôi thì chính là tôi giết anh. Dù ở trong học viện Võ Đạo chăng nữa, năm nào cũng có rất nhiều người không biết sao mà chết. Mà đồ đạc của bọn họ đều bị thu về, truyền cho các đệ tử khác. Chỉ có thể nói đáng đời mấy luyện khí sĩ này gặp phải một sư phụ tuyệt tình thôi.”
Sở Trực tiếp lời: “Cầm đi Cửu Thiên sư đệ. Ít nhiều còn có thể bán đi lấy chút tiền. Chúng ta không giết chết tên miệng thối này đã xem như nhân từ lắm rồi.
Cửu Thiên chậm rãi nhận lấy đồ bọn họ đưa, nhét vào ngực áo của mình.
Hắn đi về phía cổng, lại quay đầu nhìn đám người Hàn Liên dưới đất.
Sở Chính vỗ vai Cửu Thiên, cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, từ từ sẽ quen thôi. Dù ở thế giới của võ giả hay thế giới của luyện khí sĩ, chết người đều là chuyện quá đỗi bình thường. Huynh nhớ phụ thân từng nói với huynh thế này. Thế đạo như vậy, điều duy nhất chúng ta có thể là cố gắng sống sót. Cửu Thiên sư đệ, nếu đệ có thể nhận ra đây là trận pháp đáp trả sức mạnh, vậy đệ có thể mang chúng ta ra ngoài chứ?”
Cửu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, từ từ đi về phía cổng.
Đáy lòng cũng âm thầm ai thán, có lẽ các sư huynh nói đúng, thế đạo này chính là như vậy.
Đi đến trước cổng, Cửu Thiên vươn tay, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm các điểm then chốt trên cổng trấn giữ.
Dựa theo tri thức về trận pháp luyện khí sĩ mà Ngô Tân sư phụ dạy cho hắn, thậm chí Cửu Thiên có tới mười cách mở cổng trấn giữ này.
Nhưng nếu dùng những cách ấy thì phải để lộ sự thật hắn có nguyên khí.
Dù Cửu Thiên rất tin tưởng mấy sư huynh nhà mình, hắn cũng không định để lộ bí mật lớn nhất.
Thế nên cần dùng phương pháp ngu ngốc nhất.
Bình thường những cổng trấn giữ che giấu trận pháp thế này, người kiến tạo đều sẽ lưu lại vài điểm then chốt bí mật. Nếu không, mỗi lần chủ nhân đi vào đều cần đấu với trận pháp một phen thì chẳng phải rườm rà quá hay sao? Đặc biệt là kiểu trận pháp đáp trả sức mạnh thế này, công kích hoàn toàn không phân biệt.
Cái gọi là điểm then chốt chính là phương pháp đơn giản nhất, chính xác nhất để mở cổng. Có khi chỉ cần nhấn nhẹ một cái, hoặc là đưa khẩu lệnh vào, hoặc là phóng xuất luồng dao động nguyên khí đặc thù là có thể mở cổng được ngay.
Bố trí điểm then chốt này được đánh ký hiệu ở ngay trên cổng trấn giữ, cũng có thể trên hình nhân trấn giữ, hoặc trên văn lộ trận pháp.
Nếu sư phụ Ngô Tân của hắn có ở đây, với kinh nghiệm dày dặn của ông thì chỉ cần vài lần có thể tìm ra toàn bộ điểm then chốt.
Nhưng Cửu Thiên không đủ kinh nghiệm, phải bỏ thời gian sờ soạng tìm kiếm mới được.
Cũng may trận pháp đáp trả sức mạnh đã bị phá, Cửu Thiên cũng không sợ đứng đần ra trước cổng trấn giữ thế này sẽ gặp phải sự cố gì.
Cửu Thiên sờ đông ngó tây một hồi, cứ như một đốc công đang kiểm tra công trình vậy.
Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính nhìn mà không hiểu Cửu Thiên đang làm gì, mà bọn họ cũng chẳng có cách gì với cổng trấn giữ này cả, đành phải đi tới đi lui.
Hàn Liên thấp giọng nói: “Sư huynh, huynh đoán Cửu Thiên sư đệ rốt cuộc xuất thân từ gia tộc thế nào vậy. Chẳng những có thiên phủ võ giả ưu tú nhất lại còn hiểu mấy thứ linh tinh bát nháo của luyện khí sĩ. Sắp vượt qua người anh minh thần võ như đệ luôn rồi.
Sở Trực hoàn toàn ngó lơ câu cuối cùng của Hàn Liên: “Có thể là con cháu đại gia tộc chân chính đấy. Nhưng ta cũng chưa từng nghe Bản Châu quận có gia tộc lớn nào họ Cửu. Thôi, quản nhiều như vậy làm gì. Không bằng đợi tớ nghỉ lễ năm, đệ tới nhà Cửu Thiên sư đệ dạo một vòng là được.
Hàn Liên cười khì khì: “Thôi bỏ đi, ông cụ nhà đệ còn chờ đệ về nữa kìa.
Đang lúc bọn họ trò chuyện, Cửu Thiên chợt ấn vào một đám mây trên cổng trấn giữ.
Ngay sau đó, cổng trấn giữ ầm ầm mở ra.
Sở Trực tiếp lời: “Cầm đi Cửu Thiên sư đệ. Ít nhiều còn có thể bán đi lấy chút tiền. Chúng ta không giết chết tên miệng thối này đã xem như nhân từ lắm rồi.
Cửu Thiên chậm rãi nhận lấy đồ bọn họ đưa, nhét vào ngực áo của mình.
Hắn đi về phía cổng, lại quay đầu nhìn đám người Hàn Liên dưới đất.
Sở Chính vỗ vai Cửu Thiên, cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, từ từ sẽ quen thôi. Dù ở thế giới của võ giả hay thế giới của luyện khí sĩ, chết người đều là chuyện quá đỗi bình thường. Huynh nhớ phụ thân từng nói với huynh thế này. Thế đạo như vậy, điều duy nhất chúng ta có thể là cố gắng sống sót. Cửu Thiên sư đệ, nếu đệ có thể nhận ra đây là trận pháp đáp trả sức mạnh, vậy đệ có thể mang chúng ta ra ngoài chứ?”
Cửu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, từ từ đi về phía cổng.
Đáy lòng cũng âm thầm ai thán, có lẽ các sư huynh nói đúng, thế đạo này chính là như vậy.
Đi đến trước cổng, Cửu Thiên vươn tay, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm các điểm then chốt trên cổng trấn giữ.
Dựa theo tri thức về trận pháp luyện khí sĩ mà Ngô Tân sư phụ dạy cho hắn, thậm chí Cửu Thiên có tới mười cách mở cổng trấn giữ này.
Nhưng nếu dùng những cách ấy thì phải để lộ sự thật hắn có nguyên khí.
Dù Cửu Thiên rất tin tưởng mấy sư huynh nhà mình, hắn cũng không định để lộ bí mật lớn nhất.
Thế nên cần dùng phương pháp ngu ngốc nhất.
Bình thường những cổng trấn giữ che giấu trận pháp thế này, người kiến tạo đều sẽ lưu lại vài điểm then chốt bí mật. Nếu không, mỗi lần chủ nhân đi vào đều cần đấu với trận pháp một phen thì chẳng phải rườm rà quá hay sao? Đặc biệt là kiểu trận pháp đáp trả sức mạnh thế này, công kích hoàn toàn không phân biệt.
Cái gọi là điểm then chốt chính là phương pháp đơn giản nhất, chính xác nhất để mở cổng. Có khi chỉ cần nhấn nhẹ một cái, hoặc là đưa khẩu lệnh vào, hoặc là phóng xuất luồng dao động nguyên khí đặc thù là có thể mở cổng được ngay.
Bố trí điểm then chốt này được đánh ký hiệu ở ngay trên cổng trấn giữ, cũng có thể trên hình nhân trấn giữ, hoặc trên văn lộ trận pháp.
Nếu sư phụ Ngô Tân của hắn có ở đây, với kinh nghiệm dày dặn của ông thì chỉ cần vài lần có thể tìm ra toàn bộ điểm then chốt.
Nhưng Cửu Thiên không đủ kinh nghiệm, phải bỏ thời gian sờ soạng tìm kiếm mới được.
Cũng may trận pháp đáp trả sức mạnh đã bị phá, Cửu Thiên cũng không sợ đứng đần ra trước cổng trấn giữ thế này sẽ gặp phải sự cố gì.
Cửu Thiên sờ đông ngó tây một hồi, cứ như một đốc công đang kiểm tra công trình vậy.
Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính nhìn mà không hiểu Cửu Thiên đang làm gì, mà bọn họ cũng chẳng có cách gì với cổng trấn giữ này cả, đành phải đi tới đi lui.
Hàn Liên thấp giọng nói: “Sư huynh, huynh đoán Cửu Thiên sư đệ rốt cuộc xuất thân từ gia tộc thế nào vậy. Chẳng những có thiên phủ võ giả ưu tú nhất lại còn hiểu mấy thứ linh tinh bát nháo của luyện khí sĩ. Sắp vượt qua người anh minh thần võ như đệ luôn rồi.
Sở Trực hoàn toàn ngó lơ câu cuối cùng của Hàn Liên: “Có thể là con cháu đại gia tộc chân chính đấy. Nhưng ta cũng chưa từng nghe Bản Châu quận có gia tộc lớn nào họ Cửu. Thôi, quản nhiều như vậy làm gì. Không bằng đợi tớ nghỉ lễ năm, đệ tới nhà Cửu Thiên sư đệ dạo một vòng là được.
Hàn Liên cười khì khì: “Thôi bỏ đi, ông cụ nhà đệ còn chờ đệ về nữa kìa.
Đang lúc bọn họ trò chuyện, Cửu Thiên chợt ấn vào một đám mây trên cổng trấn giữ.
Ngay sau đó, cổng trấn giữ ầm ầm mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.