Chương 209: Vô Tướng Phá Sơn Quyền!
Tư Không Tiếu
15/03/2024
Chẳng mấy chốc nét mặt Diêm Từ Vũ đã từ kinh ngạc chuyển sang tàn nhẫn hung ác.
Gương mặt hắn ta trắng bệch, nét nào nét nấy đều toát ra vẻ điên tiết. Hàng mày kiếm dựng thẳng lên, hắn ta hơi híp mắt lại, trong con người lóe lên chút sát khí.
“Thì ra mày mới là cường giả của Nhất Nguyên viện. Nhưng tiếc quá, trước mặt tao thì mày vẫn yếu đuối đáng thương như thường thôi. Quỳ xuống cho tao!”
Diêm Từ Vũ bỗng phóng thích canh kình toàn thân, canh kình đáng sợ ngưng tụ thành trận pháp Canh Võ lóe lên sau lưng hắn ta.
Tứ tượng thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ hội tụ, canh kình đen kịt tuôn trào như sóng biển. Diêm Từ Vũ giơ tay lên, tàn bạo giáng chưởng về phía Cửu Thiên.
“Tứ Tượng Chi Lực!”
Giây phút đó Cửu Thiên cảm nhận được một sức mạnh như trời sập nện xuống người mình, sức mạnh vô cùng kinh khủng đó khiến hai chân hắn như ghìm vào đất đá. Vô số những rãnh nứt lan dọc đi. Thiên Địa Chi Lực bốn phía nặng như sắt đá.
Bắp thị cả người Cửu Thiên như bị chèn ép, canh khí mà hắn phóng thích cũng bị đè lại, dán chặt vào da thịt hắn.
Khớp xương hai chân phải chịu một sức nặng khổng lồ, âm thanh xương cốt hắn như tiếng đậu nổ răng rắc vang lên.
Nhưng Cửu Thiên vẫn cứ đứng thẳng tắp ở đó.
“Anh chưa đủ tư cách bắt tôi phải quỳ đâu!”
Cửu Thiên cầm kiếm trong tay, chém một nhát về phía Diêm Từ Vũ.
“Thần Hồn Chi Lực!”
Trọng kiếm chém vào hư không khiến cơ thể Diêm Từ Vũ hơi chao đảo.
Thần Hồn Chi Lực đáng sợ khiến não Diêm Từ Vũ rúng động.
Nhưng ngay lúc đó, cổ Diêm Từ Vũ phát ra một luồng ánh sáng xanh, che đầu hắn ta lại, ngăn cản toàn bộ Thần Hồn Chi Lực.
Hắn ta khịt mũi một tiếng, bóng dáng tựa ảo ảnh, thoáng chốc đã đứng trước mặt Cửu Thiên.
Diêm Từ Vũ nện một đấm vào giữa ngực Cửu Thiên.
Quyền kình kinh khủng của hắn như một con quái vật nuốt chửng ánh sáng, trong chớp mắt đã phá vỡ canh khí của Cửu Thiên.
“Quyền Chấn Thiên Hạ!”
Ngực Cửu Thiên lõm xuống một hõm vô cùng kì dị, lục phủ ngũ tạng sôi trào, cơn đau đớn lập tức lan tràn khắp cơ thể.
Cửu Thiên nghiến răng ken két, tay vung kiếm lên.
Trọng kiếm chém lên người Diêm Từ Vũ chỉ xẹt qua một tia lửa nhỏ.
Hai người thuộc hai tu vi cảnh giới khác nhau một trời một vực, những đòn tấn công bén nhọn của Cửu Thiên hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào.
Diêm Từ Vũ trở tay, chân đá ngang đạp vào eo Cửu Thiên.
Sức lực kinh hồn khiến Cửu Thiên bay xa hơn mười trượng, người đập thẳng vào cột đá vang ầm một tiếng.
Diêm Từ Vũ nhìn chỗ mà mình đánh trúng, hắn phủi nhẹ bụi bám trên y phục, hờ hững nói: “Yếu ớt”
Khắp người Cửu Thiên không có chỗ nào là không đau đớn, cổ họng hắn hơi ngọt ngọt, cảm giác máu tươi đang học lên.
Hắn phun ra một ngụm máu, chỉ e là hắn không thể nào dẫn khí ra mạnh mẽ tấn công nữa rồi.
Hai mắt Cửu Thiên như ở máu, hắn nuốt ngược máu tươi trở vào, tiếp tục vận canh khí thêm lần nữa.
Giây phút đó, Thiên Địa Chi Lực bốn phía bắt đầu ngưng tụ lại.
Diêm Từ Vũ nhìn Cửu Thiên rồi từng bước từng bước đi đến gần, bước chân hắn rõ ràng đến quái dị, tựa như đang đạp lên hai tai Cửu Thiên mà đi.
“Đã phục chưa? Phục rồi thì quỳ xuống xin lỗi tao ngay!”
Diêm Từ Vũ bình tĩnh nói.
Cửu Thiên chống trọng kiếm thẳng xuống đất, gắng gượng đứng lên: "Có giỏi thì đánh chết tôi đi. Thằng ranh con như anh, muốn tôi phục thì cứ đợi đến kiếp sau đi.”
Cửu Thiên nhếch miệng cười cười, một giọt máu tươi chảy xuống theo khóe miệng.
Có lẽ vì ở cùng với Hàn Liên sư huynh kia quá lâu nên hiện tại Cửu Thiên đã học được cách dùng lời lẽ cợt nhả chọc đối thủ tức điên lên rồi.
Đây cũng là một loại thủ đoạn, một loại sách lược khi chiến đấu. Đối mặt với một người mạnh hơn mình rất nhiều, chỉ có thể chờ tới khi đối phương bị lửa giận đốt cháy đầu óc thì mới có khả năng giành thắng lợi.
Quả nhiên Diêm Từ Vũ đã bị chọc giận, bước chân hắn cũng dồn dập hơn, canh kình khắp người càng lúc càng sôi sục.
“Thằng oắt con, mày không nên chọc điên tao vậy đâu. Họa từ miệng mà ra, chết người thật đấy!”
Diêm Từ Vũ đi đến trước mặt Cửu Thiên, Cửu Thiên cũng thầm đếm khoảng cách giữa hai người. Hai mươi bước, mười bước, năm bước.
Diêm Từ Vũ lại tung ra một quyền trong không trung, cùng lúc đó Cửu Thiên cũng ra chiêu.
Trọng kiếm chắn ngang, nắm đấm của Diêm Từ Vũ cũng đập thẳng vào trọng kiếm Vô Phong, vang lên một tiếng keng bén nhọn.
Trọng kiếm Vô Phong trong tay Cửu Thiên bay thẳng ra ngoài, Diêm Từ Vũ thoáng sững người. Lúc này Cửu Thiên trốn sau trọng kiếm lập tức ra tay.
Vô Tướng Phá Sơn Quyền!
Vô Tướng Quyền, Phá Diệt Quyền, Băng Sơn Quyền, ba quyền kình hợp thành một thể, cả người Cửu Thiên đỏ lừ, quyền thế như sắc đỏ.
Quyền kình kinh khủng đánh thẳng vào đầu Diêm Từ Vũ, ngay lúc Diêm Từ Vũ vẫn còn đang há hốc ngẩn ra, Cửu Thiên lại đấm thẳng vào mặt Diêm Từ Vũ, một loạt ánh sáng bắn tung tóe.
Canh y trên người Diêm Từ Vũ bị đảm chỗ lồi chỗ lõm, gương mặt cũng bị đánh đến méo xệch.
Sát khí dâng tràn trong mắt hắn ta. Hắn ta hoàn toàn không hề ngờ được Cửu Thiên bị vậy rồi mà vẫn có thể tấn công mạnh mẽ đến như thế. Nếu tu vi của Cửu Thiên mạnh hơn chút nữa, chẳng phải quyền đó sẽ khiến hắn trọng thương ư?
Diêm Từ Vũ cảm nhận được canh y của mình suýt nữa đã không thể bảo vệ được hắn ta, sức lực trong một đấm đó của Cửu Thiên hoàn toàn vượt xa hai ba võ giả Ngoại Canh cảnh.
Diêm Từ Vũ thẹn quá hóa giận, nếu như bị một thằng oắt tu vi Nội Canh cảnh đánh trọng thương, chuyện này truyền ra đi thì hắn còn mặt mũi gì mà sống nữa cơ chứ!
Diêm Từ Vũ nhấc chân đạp thẳng một cước vào ngực Cửu Thiên.
Vừa mới tung cước, cả đại diện đều có thể nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên. Cơ thể Cửu Thiên lập tức xuất hiện các lớp vảy làm thành áo giáp, bao lấy cả người hắn.
Diêm Từ Vũ lại đá một cước nữa, Cửu Thiên ngã vào cột đá, cả người như ghim vào cột đá kia.
Gương mặt hắn ta trắng bệch, nét nào nét nấy đều toát ra vẻ điên tiết. Hàng mày kiếm dựng thẳng lên, hắn ta hơi híp mắt lại, trong con người lóe lên chút sát khí.
“Thì ra mày mới là cường giả của Nhất Nguyên viện. Nhưng tiếc quá, trước mặt tao thì mày vẫn yếu đuối đáng thương như thường thôi. Quỳ xuống cho tao!”
Diêm Từ Vũ bỗng phóng thích canh kình toàn thân, canh kình đáng sợ ngưng tụ thành trận pháp Canh Võ lóe lên sau lưng hắn ta.
Tứ tượng thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ hội tụ, canh kình đen kịt tuôn trào như sóng biển. Diêm Từ Vũ giơ tay lên, tàn bạo giáng chưởng về phía Cửu Thiên.
“Tứ Tượng Chi Lực!”
Giây phút đó Cửu Thiên cảm nhận được một sức mạnh như trời sập nện xuống người mình, sức mạnh vô cùng kinh khủng đó khiến hai chân hắn như ghìm vào đất đá. Vô số những rãnh nứt lan dọc đi. Thiên Địa Chi Lực bốn phía nặng như sắt đá.
Bắp thị cả người Cửu Thiên như bị chèn ép, canh khí mà hắn phóng thích cũng bị đè lại, dán chặt vào da thịt hắn.
Khớp xương hai chân phải chịu một sức nặng khổng lồ, âm thanh xương cốt hắn như tiếng đậu nổ răng rắc vang lên.
Nhưng Cửu Thiên vẫn cứ đứng thẳng tắp ở đó.
“Anh chưa đủ tư cách bắt tôi phải quỳ đâu!”
Cửu Thiên cầm kiếm trong tay, chém một nhát về phía Diêm Từ Vũ.
“Thần Hồn Chi Lực!”
Trọng kiếm chém vào hư không khiến cơ thể Diêm Từ Vũ hơi chao đảo.
Thần Hồn Chi Lực đáng sợ khiến não Diêm Từ Vũ rúng động.
Nhưng ngay lúc đó, cổ Diêm Từ Vũ phát ra một luồng ánh sáng xanh, che đầu hắn ta lại, ngăn cản toàn bộ Thần Hồn Chi Lực.
Hắn ta khịt mũi một tiếng, bóng dáng tựa ảo ảnh, thoáng chốc đã đứng trước mặt Cửu Thiên.
Diêm Từ Vũ nện một đấm vào giữa ngực Cửu Thiên.
Quyền kình kinh khủng của hắn như một con quái vật nuốt chửng ánh sáng, trong chớp mắt đã phá vỡ canh khí của Cửu Thiên.
“Quyền Chấn Thiên Hạ!”
Ngực Cửu Thiên lõm xuống một hõm vô cùng kì dị, lục phủ ngũ tạng sôi trào, cơn đau đớn lập tức lan tràn khắp cơ thể.
Cửu Thiên nghiến răng ken két, tay vung kiếm lên.
Trọng kiếm chém lên người Diêm Từ Vũ chỉ xẹt qua một tia lửa nhỏ.
Hai người thuộc hai tu vi cảnh giới khác nhau một trời một vực, những đòn tấn công bén nhọn của Cửu Thiên hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào.
Diêm Từ Vũ trở tay, chân đá ngang đạp vào eo Cửu Thiên.
Sức lực kinh hồn khiến Cửu Thiên bay xa hơn mười trượng, người đập thẳng vào cột đá vang ầm một tiếng.
Diêm Từ Vũ nhìn chỗ mà mình đánh trúng, hắn phủi nhẹ bụi bám trên y phục, hờ hững nói: “Yếu ớt”
Khắp người Cửu Thiên không có chỗ nào là không đau đớn, cổ họng hắn hơi ngọt ngọt, cảm giác máu tươi đang học lên.
Hắn phun ra một ngụm máu, chỉ e là hắn không thể nào dẫn khí ra mạnh mẽ tấn công nữa rồi.
Hai mắt Cửu Thiên như ở máu, hắn nuốt ngược máu tươi trở vào, tiếp tục vận canh khí thêm lần nữa.
Giây phút đó, Thiên Địa Chi Lực bốn phía bắt đầu ngưng tụ lại.
Diêm Từ Vũ nhìn Cửu Thiên rồi từng bước từng bước đi đến gần, bước chân hắn rõ ràng đến quái dị, tựa như đang đạp lên hai tai Cửu Thiên mà đi.
“Đã phục chưa? Phục rồi thì quỳ xuống xin lỗi tao ngay!”
Diêm Từ Vũ bình tĩnh nói.
Cửu Thiên chống trọng kiếm thẳng xuống đất, gắng gượng đứng lên: "Có giỏi thì đánh chết tôi đi. Thằng ranh con như anh, muốn tôi phục thì cứ đợi đến kiếp sau đi.”
Cửu Thiên nhếch miệng cười cười, một giọt máu tươi chảy xuống theo khóe miệng.
Có lẽ vì ở cùng với Hàn Liên sư huynh kia quá lâu nên hiện tại Cửu Thiên đã học được cách dùng lời lẽ cợt nhả chọc đối thủ tức điên lên rồi.
Đây cũng là một loại thủ đoạn, một loại sách lược khi chiến đấu. Đối mặt với một người mạnh hơn mình rất nhiều, chỉ có thể chờ tới khi đối phương bị lửa giận đốt cháy đầu óc thì mới có khả năng giành thắng lợi.
Quả nhiên Diêm Từ Vũ đã bị chọc giận, bước chân hắn cũng dồn dập hơn, canh kình khắp người càng lúc càng sôi sục.
“Thằng oắt con, mày không nên chọc điên tao vậy đâu. Họa từ miệng mà ra, chết người thật đấy!”
Diêm Từ Vũ đi đến trước mặt Cửu Thiên, Cửu Thiên cũng thầm đếm khoảng cách giữa hai người. Hai mươi bước, mười bước, năm bước.
Diêm Từ Vũ lại tung ra một quyền trong không trung, cùng lúc đó Cửu Thiên cũng ra chiêu.
Trọng kiếm chắn ngang, nắm đấm của Diêm Từ Vũ cũng đập thẳng vào trọng kiếm Vô Phong, vang lên một tiếng keng bén nhọn.
Trọng kiếm Vô Phong trong tay Cửu Thiên bay thẳng ra ngoài, Diêm Từ Vũ thoáng sững người. Lúc này Cửu Thiên trốn sau trọng kiếm lập tức ra tay.
Vô Tướng Phá Sơn Quyền!
Vô Tướng Quyền, Phá Diệt Quyền, Băng Sơn Quyền, ba quyền kình hợp thành một thể, cả người Cửu Thiên đỏ lừ, quyền thế như sắc đỏ.
Quyền kình kinh khủng đánh thẳng vào đầu Diêm Từ Vũ, ngay lúc Diêm Từ Vũ vẫn còn đang há hốc ngẩn ra, Cửu Thiên lại đấm thẳng vào mặt Diêm Từ Vũ, một loạt ánh sáng bắn tung tóe.
Canh y trên người Diêm Từ Vũ bị đảm chỗ lồi chỗ lõm, gương mặt cũng bị đánh đến méo xệch.
Sát khí dâng tràn trong mắt hắn ta. Hắn ta hoàn toàn không hề ngờ được Cửu Thiên bị vậy rồi mà vẫn có thể tấn công mạnh mẽ đến như thế. Nếu tu vi của Cửu Thiên mạnh hơn chút nữa, chẳng phải quyền đó sẽ khiến hắn trọng thương ư?
Diêm Từ Vũ cảm nhận được canh y của mình suýt nữa đã không thể bảo vệ được hắn ta, sức lực trong một đấm đó của Cửu Thiên hoàn toàn vượt xa hai ba võ giả Ngoại Canh cảnh.
Diêm Từ Vũ thẹn quá hóa giận, nếu như bị một thằng oắt tu vi Nội Canh cảnh đánh trọng thương, chuyện này truyền ra đi thì hắn còn mặt mũi gì mà sống nữa cơ chứ!
Diêm Từ Vũ nhấc chân đạp thẳng một cước vào ngực Cửu Thiên.
Vừa mới tung cước, cả đại diện đều có thể nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên. Cơ thể Cửu Thiên lập tức xuất hiện các lớp vảy làm thành áo giáp, bao lấy cả người hắn.
Diêm Từ Vũ lại đá một cước nữa, Cửu Thiên ngã vào cột đá, cả người như ghim vào cột đá kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.