Chương 222: xếp hàng theo thứ tự.
Tư Không Tiếu
15/03/2024
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua.
Mây trắng lững lờ trôi, gió mát thổi hiu hiu, cây cối khẽ đung đưa thân mình, phát ra âm thanh xào xạc.
Sông núi đã mang theo ý thu nồng đậm, gió thu cuốn lá rơi tán loạn, theo gió mà bay đi xa.
Trong điện chính của học viện Võ Đạo, đá Võ Đạo to lớn vẫn đang bay giữa không trung, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Sân diễn võ, tiếng người ồn ào, trên cao đài, từng tiếng hò hét vang thấu trời cao.
Hôm nay là một ngày đặc biệt của học viện Võ Đạo, ngày mà cuộc chiến xếp hạng học viện bắt đầu, cũng chính là ngày mà chín đại phân viện cho ra những học viên của phân viện mình tham gia so tài trong cuộc chiến xếp hạng.
Các đạo sư của các học viện đã ngồi đầy trên cao đài đá xanh hùng vĩ, đạo sư của chín đại phân viện lần lượt mặc những bộ đồng phục học viện khác nhau, chia nhau ra ngồi xuống, xếp hàng theo thứ tự.
Bên dưới cao đài là những học viên tương ứng của chín đại học viện, cũng được phân thành chín luồng rõ ràng, vây quanh toàn bộ cao đài.
Mỗi học viện có chín vị đạo sư và một vi sư tôn, ngồi theo cửu cung trận.
Ghế được làm bằng gỗ xanh, chạm khắc hoa văn ngọn lửa. Ngụ ý, non xanh vô hạn, củi lửa truyền thừa.
Những sư tôn ngồi ở giữa phía trước trận, được ngồi trên những chiếc ghế làm bằng gỗ cây sưa, phía trên có biểu tượng học viện của từng người. Ví dụ Thái Cực Trận Đồ của Âm Dương viện, Vân Trung Phi Kiếm của Thanh Kiếm viện, Vạn Binh Trận của Thiên Nhân viện. . .
Chín đại sư tôn ăn mặc hoa phục, lần lượt ngồi xuống, chỉ duy nhất phía bên Nhất Nguyên viện có vẻ hơi yếu mỏng. Nhất Thanh sư tôn ngồi lẻ loi ở đó, thỉnh thoảng còn sờ vào mắt mình.
"Thiên lão quỷ đáng ghét, tĩnh tu thì tĩnh tu đi, đánh người làm gì. Cậy rằng nắm đấm của mình lớn thì có thể tùy tiện đánh người có phải không? Hừ, đợi ta đột phá xong, nhất định phải đánh ông rằng rơi đầy đất."
Nhất Thanh nói lẩm bẩm một mình, dùng canh kình kích thích vào vị trí hốc mắt mình để nhanh chóng giảm sưng. Những ngày này, ông ta bị viện trưởng Thiên Nhai Tử giày vò không ít. Vết thương trên hốc mắt đã là nhẹ rồi, trên người mới đủ các vết bầm tím. Thiên Nhai Tử dùng Âm Dương kình của cường giả Võ Đạo thực thụ đánh ông ta. Loại vết thương này rất khó lành, hồi phục là một chuyện phiền phức.
Nhất Thanh quay đầu liếc nhìn Tinh Uyên cách đó không xa, Tinh Uyên đang ngồi ngay ngắn, vẫn là cái vẻ mặt như thế giới nợ ông ta mấy trăm vạn tiền vàng vậy.
Nhất Thanh khẽ cười một tiếng, vết thương của Tinh Uyên thực sự còn nặng hơn ông ta, chỉ là vết thương nằm ở vùng ngực, y phục đã che mất nên người khác không nhìn thấy mà thôi. Có lẽ bây giờ Tinh Uyên cũng đang cắn răng chịu đau.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Nhất Thanh, Tinh Uyên quay đầu nhìn Nhất Thanh một cái.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, không khí xung quang dường như đều nóng lên.
Cùng đồng thời khẽ hừ một tiếng, hay người thu hồi ánh mắt.
Chính giữa cao đài, một chiếc ghế mây cực lớn, màu xanh ngọc bích lóng lánh, dường như có những hạt sương đang lưu động trong đó.
Nhìn kỹ mới phát hiện đó chính là Mộc Chi Lực màu xanh đang lưu động phía trong. Chiếc ghế có thể tự ngưng tụ Thiên Địa Chi Lực, cho dù lấy làm pháp khí cho luyện khí sĩ cũng không tồi.
Cây mây là cây mây xanh vạn năm, phía trên có khắc chữ, viết sáu chữ lớn Võ vô biên, đạo vô cương."
Ngay sau đó, một đường sáng từ trên trời rơi xuống. Trong đường sáng, viện trưởng Thiên Nhai Tử xuất hiện. Đứng trước chiếc ghế mây, Thiên Nhai Tử giơ tay chỉ về phía bầu trời.
Tất cả học viên bên dưới bỗng nhiên reo hò như thủy triều, đây là lễ hội thường niên của học viện Võ Đạo.
Từ trên cao nhìn xuống, học viên của chín đại phân viện như chín dòng sông, kéo dài ra ngoài. Trên nóc đại điện Võ Đạo, trên những cây cối xung quanh đều đã chật kín người.
Chỉ có Nhất Nguyên viện bên này trông bớt đáng thương hơn.
Đạo Quang sư tôn dẫn theo đám người Hàn Liên ngồi phía dưới cao đài.
Năm người bọn họ cộng với Tiểu Hắc chiếm một phần chín địa bàn của cả sân diễn võ.
Mây trắng lững lờ trôi, gió mát thổi hiu hiu, cây cối khẽ đung đưa thân mình, phát ra âm thanh xào xạc.
Sông núi đã mang theo ý thu nồng đậm, gió thu cuốn lá rơi tán loạn, theo gió mà bay đi xa.
Trong điện chính của học viện Võ Đạo, đá Võ Đạo to lớn vẫn đang bay giữa không trung, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Sân diễn võ, tiếng người ồn ào, trên cao đài, từng tiếng hò hét vang thấu trời cao.
Hôm nay là một ngày đặc biệt của học viện Võ Đạo, ngày mà cuộc chiến xếp hạng học viện bắt đầu, cũng chính là ngày mà chín đại phân viện cho ra những học viên của phân viện mình tham gia so tài trong cuộc chiến xếp hạng.
Các đạo sư của các học viện đã ngồi đầy trên cao đài đá xanh hùng vĩ, đạo sư của chín đại phân viện lần lượt mặc những bộ đồng phục học viện khác nhau, chia nhau ra ngồi xuống, xếp hàng theo thứ tự.
Bên dưới cao đài là những học viên tương ứng của chín đại học viện, cũng được phân thành chín luồng rõ ràng, vây quanh toàn bộ cao đài.
Mỗi học viện có chín vị đạo sư và một vi sư tôn, ngồi theo cửu cung trận.
Ghế được làm bằng gỗ xanh, chạm khắc hoa văn ngọn lửa. Ngụ ý, non xanh vô hạn, củi lửa truyền thừa.
Những sư tôn ngồi ở giữa phía trước trận, được ngồi trên những chiếc ghế làm bằng gỗ cây sưa, phía trên có biểu tượng học viện của từng người. Ví dụ Thái Cực Trận Đồ của Âm Dương viện, Vân Trung Phi Kiếm của Thanh Kiếm viện, Vạn Binh Trận của Thiên Nhân viện. . .
Chín đại sư tôn ăn mặc hoa phục, lần lượt ngồi xuống, chỉ duy nhất phía bên Nhất Nguyên viện có vẻ hơi yếu mỏng. Nhất Thanh sư tôn ngồi lẻ loi ở đó, thỉnh thoảng còn sờ vào mắt mình.
"Thiên lão quỷ đáng ghét, tĩnh tu thì tĩnh tu đi, đánh người làm gì. Cậy rằng nắm đấm của mình lớn thì có thể tùy tiện đánh người có phải không? Hừ, đợi ta đột phá xong, nhất định phải đánh ông rằng rơi đầy đất."
Nhất Thanh nói lẩm bẩm một mình, dùng canh kình kích thích vào vị trí hốc mắt mình để nhanh chóng giảm sưng. Những ngày này, ông ta bị viện trưởng Thiên Nhai Tử giày vò không ít. Vết thương trên hốc mắt đã là nhẹ rồi, trên người mới đủ các vết bầm tím. Thiên Nhai Tử dùng Âm Dương kình của cường giả Võ Đạo thực thụ đánh ông ta. Loại vết thương này rất khó lành, hồi phục là một chuyện phiền phức.
Nhất Thanh quay đầu liếc nhìn Tinh Uyên cách đó không xa, Tinh Uyên đang ngồi ngay ngắn, vẫn là cái vẻ mặt như thế giới nợ ông ta mấy trăm vạn tiền vàng vậy.
Nhất Thanh khẽ cười một tiếng, vết thương của Tinh Uyên thực sự còn nặng hơn ông ta, chỉ là vết thương nằm ở vùng ngực, y phục đã che mất nên người khác không nhìn thấy mà thôi. Có lẽ bây giờ Tinh Uyên cũng đang cắn răng chịu đau.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Nhất Thanh, Tinh Uyên quay đầu nhìn Nhất Thanh một cái.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, không khí xung quang dường như đều nóng lên.
Cùng đồng thời khẽ hừ một tiếng, hay người thu hồi ánh mắt.
Chính giữa cao đài, một chiếc ghế mây cực lớn, màu xanh ngọc bích lóng lánh, dường như có những hạt sương đang lưu động trong đó.
Nhìn kỹ mới phát hiện đó chính là Mộc Chi Lực màu xanh đang lưu động phía trong. Chiếc ghế có thể tự ngưng tụ Thiên Địa Chi Lực, cho dù lấy làm pháp khí cho luyện khí sĩ cũng không tồi.
Cây mây là cây mây xanh vạn năm, phía trên có khắc chữ, viết sáu chữ lớn Võ vô biên, đạo vô cương."
Ngay sau đó, một đường sáng từ trên trời rơi xuống. Trong đường sáng, viện trưởng Thiên Nhai Tử xuất hiện. Đứng trước chiếc ghế mây, Thiên Nhai Tử giơ tay chỉ về phía bầu trời.
Tất cả học viên bên dưới bỗng nhiên reo hò như thủy triều, đây là lễ hội thường niên của học viện Võ Đạo.
Từ trên cao nhìn xuống, học viên của chín đại phân viện như chín dòng sông, kéo dài ra ngoài. Trên nóc đại điện Võ Đạo, trên những cây cối xung quanh đều đã chật kín người.
Chỉ có Nhất Nguyên viện bên này trông bớt đáng thương hơn.
Đạo Quang sư tôn dẫn theo đám người Hàn Liên ngồi phía dưới cao đài.
Năm người bọn họ cộng với Tiểu Hắc chiếm một phần chín địa bàn của cả sân diễn võ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.