Chương 7: Chọn Đồ Cưới 1
Tôn Thiên Hạo
19/01/2017
Dọc đường đi mẹ anh cứ hỏi cô muốn đám cưới như thế nào, ra sao,...cô chỉ cười trừ rồi bảo tùy bà quyết định. Hềt nói chuyện về đám cưới rồi lại đến công việc của cô, cô chỉ trả lời qua loa cho có. Cô vừa là chủ tịch của một tập đoàn lớn vừa là bác sĩ của một bệnh viện, công việc lúc nào cũng ngập đầu nhưng đó là ước muốn của cô.
Còn anh, anh vẫn vậy từ lúc gặp nhau chỉ nói với nhau được hai câu: Một câu chào và một câu giới thiệu.
Còn lại thì im lặng như một bức tượng không có cảm xúc.
Chiếc xe Audi Q2 Edition 1 của anh tăng tốc chạy băng băng trên đường Trường An của thủ đô Bắc Kinh sau đó ghé vào một trung tâm áo cưới lớn. Cô và anh đứng trầm ngâm một lát thị bị mẹ anh nắm tay kéo vào.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy ba cười bước vào liền cúi chào. Sau đó người quản lý mới chạy ra cúi chào
"Tôn phu nhân người đến lựa đồ cưới sao ạ." Quản lý biết hai người vừa bước vào là người Tôn gia thân phận cao quý liền cung kính. Còn người con gái đi cùng thì nhìn bằng ánh mắt nghi ngoặc.
"Không. Ta chỉ đến xem con dân tương lai mặc áo cưới thôi." Mẹ anh bà đưa tay lên miệng cười cười nhìn người quản lý.
"Vậy mời ào lựa đồ ạ. Ở đây có rất nhiều kiểu. Điều là hàng tốt và được những nhà thiết kế nổi danh đích thân thiết kế." Người quản lý dẫn ba người đến bên những bộ đồ cưới được trưng bày giới thiệu.
Mẹ anh đi trước nhìn những chiếc áo cưới được trưng bày trong mà gật đầu khen ngợi. Cô thì đi sau cũng nhìn cho có chứ không hứng lắm, đối với cô những chiếc áo cưới này chỉ là phương tiện để thực hiện di nguyện của mẹ mình. Còn anh thì lạnh lùng đúc tay vào túi quần thái độ chả quan tâm. Nhìn cảnh tượng trước mặt ai cũng thập phần đoán được là bị ép cưới. Thái độ cô dâu chú rể tương lai thể hiện rõ ràng trên mặt thế kia mà.
Ba người đi một vòng trong phòng ao cưới cuối cùng cũng không chọn được cái nào vừa ý. Mẹ anh kéo cô lại ghế salon ngồi coi một số mẫu mới trong quyển album cuối cùng cũng chọn được khoảng mười mẫu áo trong đó.
"Những mẫu này có sẵn không?" Bà quay qua người quản lý đang đứng kế bên.
"Có. Đang ở trên tầng 2 ạ." Quản lý cung kính trả lời.
"Mang xuống hết đi."
Quản lý vội xoay người cùng với nhân viên lên tầng trên lấy áo cưới. Trong thời gian đó mẹ anh lại bận rộn chọn đồ chú rễ cho anh.
"A Hạo, con xem bộ comle này rất hợp với con." Bà đưa cuốn album trong đó là một bộ comle màu kem rất đẹp.
Anh liếc mắt sơ qua cuốn album sau đó cười nhạt "Sao cũng được ạ."
Sao đó mẹ anh quay sang cô hỏi:" Con chọn cho A Hạo một bộ đi." Mẹ anh nhìn cô cười cười và đứa cuốn album xuống trước mặt cô.
Cô bất ngờ nhìn mẹ anh, sau đó vội lấy lại tinh thần.
Cô lấy cuốn album lật vài trang xem xét sau đó lại nhìn anh đánh giá. Anh có nước da trắng như không phải kiểu công tử, tướng mạo đẹp mê người, body chuẩn, còn dung nhan thí tuấn mỹ khỏi phải bàn cãi.
Cô nhìn anh xong lại nhìn vào cuốn album lật qua lật lại để chọn. Dù sao cô cũng phải cùng anh khoác tay vào lễ đường mà, mặc dù là một nghi thức nhưng cô cũng phải làm không thể từ trói lời đề nghị của mẹ anh được.
Cô lại tiếp tục ngước lên nhìn anh. Anh cảm nhận được có người đang nhìn mình với ánh mắt soi mó kì cục liền ngước mắt lên và tình cờ bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt. Cô vội vàng quay đi, tiếp tục lựa chọn đồ chú rễ cho anh.
Cũng nhờ vậy anh mới kịp nhìn rõ cô. Lần đầu gặp chỉ là liếc sơ qua để chào hỏi, còn lần thứ hai là mới vừa nãy ở nhà anh, anh lại vội ra xe nên không nhìn cô lấy một cái. Anh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh nhằm đánh giá của một nhà kinh doanh.
Phải nói cô rất đẹp, nước da trắng như sữa, vì là con lai nên tóc hơi hơi vàng và dáng dóc tương đối cao hơn người Châu Á. Cô đang cúi đầu nên anh không thể nhìn thấy được ánh mắt của cô nhưng anh có thể cảm nhận được một sự kỳ lạ trên khuôn mặt ấy, dù cô có cười cũng không phải nụ cười chính đáng, một nụ cười ngượng ngạo.
"Theo con thì bộ com le này ạ." Cô cảm nhận được anh đang nhìn mình chằm chằm nên vội lấy một bức ảnh có một bộ comle trắng ra đưa cho mẹ anh nhằm phá tan ánh mắt đó.
"Đâu. Đưa ta xem." Mẹ anh cao hứng. Nãy giờ bà cũng đang quan sát hai người thấy anh đang nhìn cô nên bà cũng rất cao hứng.
Mẹ anh nhìn vào bức ảnh trong album tấm tắc khen ngợi.
"A Hạo! Con thấy sao?" Bà đưa bức ảnh trong album mà cô chọn được đưa cho anh.
"Sao cũng được." Anh lạnh lùng không thèm nhìn vào bức ảnh lấy một cái.
_______
Còn anh, anh vẫn vậy từ lúc gặp nhau chỉ nói với nhau được hai câu: Một câu chào và một câu giới thiệu.
Còn lại thì im lặng như một bức tượng không có cảm xúc.
Chiếc xe Audi Q2 Edition 1 của anh tăng tốc chạy băng băng trên đường Trường An của thủ đô Bắc Kinh sau đó ghé vào một trung tâm áo cưới lớn. Cô và anh đứng trầm ngâm một lát thị bị mẹ anh nắm tay kéo vào.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy ba cười bước vào liền cúi chào. Sau đó người quản lý mới chạy ra cúi chào
"Tôn phu nhân người đến lựa đồ cưới sao ạ." Quản lý biết hai người vừa bước vào là người Tôn gia thân phận cao quý liền cung kính. Còn người con gái đi cùng thì nhìn bằng ánh mắt nghi ngoặc.
"Không. Ta chỉ đến xem con dân tương lai mặc áo cưới thôi." Mẹ anh bà đưa tay lên miệng cười cười nhìn người quản lý.
"Vậy mời ào lựa đồ ạ. Ở đây có rất nhiều kiểu. Điều là hàng tốt và được những nhà thiết kế nổi danh đích thân thiết kế." Người quản lý dẫn ba người đến bên những bộ đồ cưới được trưng bày giới thiệu.
Mẹ anh đi trước nhìn những chiếc áo cưới được trưng bày trong mà gật đầu khen ngợi. Cô thì đi sau cũng nhìn cho có chứ không hứng lắm, đối với cô những chiếc áo cưới này chỉ là phương tiện để thực hiện di nguyện của mẹ mình. Còn anh thì lạnh lùng đúc tay vào túi quần thái độ chả quan tâm. Nhìn cảnh tượng trước mặt ai cũng thập phần đoán được là bị ép cưới. Thái độ cô dâu chú rể tương lai thể hiện rõ ràng trên mặt thế kia mà.
Ba người đi một vòng trong phòng ao cưới cuối cùng cũng không chọn được cái nào vừa ý. Mẹ anh kéo cô lại ghế salon ngồi coi một số mẫu mới trong quyển album cuối cùng cũng chọn được khoảng mười mẫu áo trong đó.
"Những mẫu này có sẵn không?" Bà quay qua người quản lý đang đứng kế bên.
"Có. Đang ở trên tầng 2 ạ." Quản lý cung kính trả lời.
"Mang xuống hết đi."
Quản lý vội xoay người cùng với nhân viên lên tầng trên lấy áo cưới. Trong thời gian đó mẹ anh lại bận rộn chọn đồ chú rễ cho anh.
"A Hạo, con xem bộ comle này rất hợp với con." Bà đưa cuốn album trong đó là một bộ comle màu kem rất đẹp.
Anh liếc mắt sơ qua cuốn album sau đó cười nhạt "Sao cũng được ạ."
Sao đó mẹ anh quay sang cô hỏi:" Con chọn cho A Hạo một bộ đi." Mẹ anh nhìn cô cười cười và đứa cuốn album xuống trước mặt cô.
Cô bất ngờ nhìn mẹ anh, sau đó vội lấy lại tinh thần.
Cô lấy cuốn album lật vài trang xem xét sau đó lại nhìn anh đánh giá. Anh có nước da trắng như không phải kiểu công tử, tướng mạo đẹp mê người, body chuẩn, còn dung nhan thí tuấn mỹ khỏi phải bàn cãi.
Cô nhìn anh xong lại nhìn vào cuốn album lật qua lật lại để chọn. Dù sao cô cũng phải cùng anh khoác tay vào lễ đường mà, mặc dù là một nghi thức nhưng cô cũng phải làm không thể từ trói lời đề nghị của mẹ anh được.
Cô lại tiếp tục ngước lên nhìn anh. Anh cảm nhận được có người đang nhìn mình với ánh mắt soi mó kì cục liền ngước mắt lên và tình cờ bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt. Cô vội vàng quay đi, tiếp tục lựa chọn đồ chú rễ cho anh.
Cũng nhờ vậy anh mới kịp nhìn rõ cô. Lần đầu gặp chỉ là liếc sơ qua để chào hỏi, còn lần thứ hai là mới vừa nãy ở nhà anh, anh lại vội ra xe nên không nhìn cô lấy một cái. Anh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh nhằm đánh giá của một nhà kinh doanh.
Phải nói cô rất đẹp, nước da trắng như sữa, vì là con lai nên tóc hơi hơi vàng và dáng dóc tương đối cao hơn người Châu Á. Cô đang cúi đầu nên anh không thể nhìn thấy được ánh mắt của cô nhưng anh có thể cảm nhận được một sự kỳ lạ trên khuôn mặt ấy, dù cô có cười cũng không phải nụ cười chính đáng, một nụ cười ngượng ngạo.
"Theo con thì bộ com le này ạ." Cô cảm nhận được anh đang nhìn mình chằm chằm nên vội lấy một bức ảnh có một bộ comle trắng ra đưa cho mẹ anh nhằm phá tan ánh mắt đó.
"Đâu. Đưa ta xem." Mẹ anh cao hứng. Nãy giờ bà cũng đang quan sát hai người thấy anh đang nhìn cô nên bà cũng rất cao hứng.
Mẹ anh nhìn vào bức ảnh trong album tấm tắc khen ngợi.
"A Hạo! Con thấy sao?" Bà đưa bức ảnh trong album mà cô chọn được đưa cho anh.
"Sao cũng được." Anh lạnh lùng không thèm nhìn vào bức ảnh lấy một cái.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.