Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Chương 131
Kiều
26/12/2021
Triệu Nam Thiên vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô còn trách tôi à?”
Mạnh Nhã trợn trắng mắt: “Trách anh chứ ai. Ai bảo anh trêu chọc tôi? Xứng đáng!”
Thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên trắng bệch, cô ta lại ôm cánh tay kia vào ngực: “Còn đau phải không?”
Triệu Nam Thiên cười ngu ngơ: “Không đau, khá hơn lúc nãy nhiều.” Anh vừa nói vừa thuận thế nhìn gương mặt xinh đẹp của Mạnh Nhã. Khi thấy cặp môi đỏ của cô mím chặt, anh như nhớ tới cảnh tượng nào đó, trái tim lại đập loạn nhịp. Mạnh Nhã đã nhận ra sự khác thường của Triệu Nam Thiên, quay sang nhìn anh: “Bây giờ không được, chờ anh khỏe rồi tính tiếp.”
Kế tiếp hai người không nói chuyện, Triệu Nam Thiên lại cảm thấy có một bầu không khí khác thường quấn quanh hai người.
Xếp hàng, đăng ký, nộp tiền, một mình Mạnh Nhã bận trước bận sau, không cho Triệu Nam Thiên nhúng tay vào. Triệu Nam Thiên đứng từ xa nhìn, bỗng ngây người, nếu không có khởi đầu sai lầm với Tô Mục Tuyết thì tìm được một người vợ như Mạnh Nhã cũng coi như không uổng kiếp này đâu nhỉ? Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lướt qua, nhanh chóng bị anh đè dưới đáy lòng. Triệu Nam Thiên thậm chí khinh thường chính mình. Rõ ràng trước kia còn nói sẽ chịu trách nhiệm với Tô Mục Tuyết, kết quả là bây giờ lại ảo tưởng với một cô gái khác, vậy thì khác nào tên Sở Khanh? Nhưng trong lòng anh lại có một thanh âm khác, Tô Mục Tuyết không coi mình là chồng, trước kia trào phúng khinh thường đã đành, nếu hôm nay không phải mình bắt quả tang thì có phải cô ta sẽ dẫn người đàn ông kia về nhà không? Nếu cô ta đã không trân trọng duyên phận này thì mình làm vậy có đáng giá không?
Ngay khi Triệu Nam Thiên đang suy nghĩ miên man thì Mạnh Nhã đã làm thủ tục xong: “Đi thôi.”
Thấy trán cô ta đổ mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập, Triệu Nam Thiên lại cảm động, không nhịn được muốn lau cho cô ta, vừa lúc gương mặt của Tô Mục Tuyết xuất hiện trong đầu khiến anh khựng lại. Mạnh Nhã không nhận thấy sự khác thường này, cùng Triệu Nam Thiên vào phòng khám.
Bởi vì không tổn thương tới gân xương nên chỉ phẫu thuật rửa sạch vết thương đơn giản, khâu lại rồi băng bó, suốt cả quá trình chưa đầy 20 phút.
“Anh chờ ở đây một lát, tôi đi lấy thuốc cho anh.” Mạnh Nhã nhanh chân chạy về phía phòng thuốc. Triệu Nam Thiên đang định tìm một chỗ hút điếu thuốc, lúc xoay người lại thì sững sờ, đối diện vừa lúc có người quen đi tới, là Thư Trúc.
Thư Trúc cúi đầu, tâm trạng cũng không vui vẻ gì, không phát hiện ra Triệu Nam Thiên. Hôm nay vốn là cô ta trực ca đêm, buổi tối lại cãi nhau với Thôi Phong một trận, lý do rất kỳ lạ, là vì Triệu Nam Thiên. Thư Trúc biết tâm tư của Thôi Phong, cuối tháng là khảo sát đánh giá chức vị, anh ta muốn mình thông qua Triệu Nam Thiên để nhờ cậy viện trưởng Hoàng. Vì thế anh ta còn chuyên môn mua cho mình dòng iPhone mới nhất xem như quà tặng. Nhưng Thư Trúc không hiểu nổi, anh ta coi mình là thứ gì? Công cụ sao? Kêu mình đi xin xỏ Triệu Nam Thiên, anh ta có suy nghĩ cho cảm thụ của mình không? Nếu cô ta thật sự mở lời thì chẳng khác nào cúi đầu trước Tô Mục Tuyết! Đều là những người phụ nữ kiêu ngạo, cô ta không cho phép mình làm như vậy! Thậm chí Thư Trúc đều nghi ngờ lúc trước mình từ bỏ Triệu Nam Thiên có phải là một quyết định ngu xuẩn không?
Thư Trúc đang rối rắm, Triệu Nam Thiên cũng không biết nên đối mặt như thế nào. Thừa dịp đối phương không phát hiện, anh định tìm một chỗ né tránh. Kết quả là không ngờ một tiếng hét vang lên, hai cô gái đáng nhẽ sẽ không gặp nhau lại đụng vào nhau.
Hai cô gái, một người vội bước đi, một người cúi đầu nhìn sàn nhà, không thể tránh khỏi đụng vào nhau. Thư Trúc mang giày đế bằng nên ngã còn nhẹ, Mạnh Nhã hơi mảnh mai, lại thêm xách theo đồ nên lúc ngã bị trật chân. Cô nhíu mày nói: “Cô kia, sao cô lại cúi đầu đi đường vậy hả?”
Thư Trúc tự biết mình đuối lý, cũng không rảnh đứng dậy mà vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, đều tại tôi! Cô xem có bị thương chỗ nào không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi tổn thất!”
Thấy cô ta mặc áo blouse trắng, thái độ nhận lỗi cũng thành khẩn nên Mạnh Nhã không hùng hổ: “Thôi.”
Lúc này Thư Trúc mới thấy rõ gương mặt của Mạnh Nhã. Lông mày cau lại rất quyến rũ, khiến cô ta cũng là phụ nữ mà cũng thấy thương tiếc, thậm chí là hơi ghen tỵ. Trước khi gặp Tô Mục Tuyết, cô ta còn rất tự tin vào nhan sắc của mình, không ngờ hôm nay lại bị đả kích thêm lần nữa.
Mạnh Nhã trợn trắng mắt: “Trách anh chứ ai. Ai bảo anh trêu chọc tôi? Xứng đáng!”
Thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên trắng bệch, cô ta lại ôm cánh tay kia vào ngực: “Còn đau phải không?”
Triệu Nam Thiên cười ngu ngơ: “Không đau, khá hơn lúc nãy nhiều.” Anh vừa nói vừa thuận thế nhìn gương mặt xinh đẹp của Mạnh Nhã. Khi thấy cặp môi đỏ của cô mím chặt, anh như nhớ tới cảnh tượng nào đó, trái tim lại đập loạn nhịp. Mạnh Nhã đã nhận ra sự khác thường của Triệu Nam Thiên, quay sang nhìn anh: “Bây giờ không được, chờ anh khỏe rồi tính tiếp.”
Kế tiếp hai người không nói chuyện, Triệu Nam Thiên lại cảm thấy có một bầu không khí khác thường quấn quanh hai người.
Xếp hàng, đăng ký, nộp tiền, một mình Mạnh Nhã bận trước bận sau, không cho Triệu Nam Thiên nhúng tay vào. Triệu Nam Thiên đứng từ xa nhìn, bỗng ngây người, nếu không có khởi đầu sai lầm với Tô Mục Tuyết thì tìm được một người vợ như Mạnh Nhã cũng coi như không uổng kiếp này đâu nhỉ? Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lướt qua, nhanh chóng bị anh đè dưới đáy lòng. Triệu Nam Thiên thậm chí khinh thường chính mình. Rõ ràng trước kia còn nói sẽ chịu trách nhiệm với Tô Mục Tuyết, kết quả là bây giờ lại ảo tưởng với một cô gái khác, vậy thì khác nào tên Sở Khanh? Nhưng trong lòng anh lại có một thanh âm khác, Tô Mục Tuyết không coi mình là chồng, trước kia trào phúng khinh thường đã đành, nếu hôm nay không phải mình bắt quả tang thì có phải cô ta sẽ dẫn người đàn ông kia về nhà không? Nếu cô ta đã không trân trọng duyên phận này thì mình làm vậy có đáng giá không?
Ngay khi Triệu Nam Thiên đang suy nghĩ miên man thì Mạnh Nhã đã làm thủ tục xong: “Đi thôi.”
Thấy trán cô ta đổ mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập, Triệu Nam Thiên lại cảm động, không nhịn được muốn lau cho cô ta, vừa lúc gương mặt của Tô Mục Tuyết xuất hiện trong đầu khiến anh khựng lại. Mạnh Nhã không nhận thấy sự khác thường này, cùng Triệu Nam Thiên vào phòng khám.
Bởi vì không tổn thương tới gân xương nên chỉ phẫu thuật rửa sạch vết thương đơn giản, khâu lại rồi băng bó, suốt cả quá trình chưa đầy 20 phút.
“Anh chờ ở đây một lát, tôi đi lấy thuốc cho anh.” Mạnh Nhã nhanh chân chạy về phía phòng thuốc. Triệu Nam Thiên đang định tìm một chỗ hút điếu thuốc, lúc xoay người lại thì sững sờ, đối diện vừa lúc có người quen đi tới, là Thư Trúc.
Thư Trúc cúi đầu, tâm trạng cũng không vui vẻ gì, không phát hiện ra Triệu Nam Thiên. Hôm nay vốn là cô ta trực ca đêm, buổi tối lại cãi nhau với Thôi Phong một trận, lý do rất kỳ lạ, là vì Triệu Nam Thiên. Thư Trúc biết tâm tư của Thôi Phong, cuối tháng là khảo sát đánh giá chức vị, anh ta muốn mình thông qua Triệu Nam Thiên để nhờ cậy viện trưởng Hoàng. Vì thế anh ta còn chuyên môn mua cho mình dòng iPhone mới nhất xem như quà tặng. Nhưng Thư Trúc không hiểu nổi, anh ta coi mình là thứ gì? Công cụ sao? Kêu mình đi xin xỏ Triệu Nam Thiên, anh ta có suy nghĩ cho cảm thụ của mình không? Nếu cô ta thật sự mở lời thì chẳng khác nào cúi đầu trước Tô Mục Tuyết! Đều là những người phụ nữ kiêu ngạo, cô ta không cho phép mình làm như vậy! Thậm chí Thư Trúc đều nghi ngờ lúc trước mình từ bỏ Triệu Nam Thiên có phải là một quyết định ngu xuẩn không?
Thư Trúc đang rối rắm, Triệu Nam Thiên cũng không biết nên đối mặt như thế nào. Thừa dịp đối phương không phát hiện, anh định tìm một chỗ né tránh. Kết quả là không ngờ một tiếng hét vang lên, hai cô gái đáng nhẽ sẽ không gặp nhau lại đụng vào nhau.
Hai cô gái, một người vội bước đi, một người cúi đầu nhìn sàn nhà, không thể tránh khỏi đụng vào nhau. Thư Trúc mang giày đế bằng nên ngã còn nhẹ, Mạnh Nhã hơi mảnh mai, lại thêm xách theo đồ nên lúc ngã bị trật chân. Cô nhíu mày nói: “Cô kia, sao cô lại cúi đầu đi đường vậy hả?”
Thư Trúc tự biết mình đuối lý, cũng không rảnh đứng dậy mà vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, đều tại tôi! Cô xem có bị thương chỗ nào không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi tổn thất!”
Thấy cô ta mặc áo blouse trắng, thái độ nhận lỗi cũng thành khẩn nên Mạnh Nhã không hùng hổ: “Thôi.”
Lúc này Thư Trúc mới thấy rõ gương mặt của Mạnh Nhã. Lông mày cau lại rất quyến rũ, khiến cô ta cũng là phụ nữ mà cũng thấy thương tiếc, thậm chí là hơi ghen tỵ. Trước khi gặp Tô Mục Tuyết, cô ta còn rất tự tin vào nhan sắc của mình, không ngờ hôm nay lại bị đả kích thêm lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.