Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Chương 138
Kiều
26/12/2021
Tô Mục Tuyết chĩa mũi kiếm vào ngực Triệu Nam Thiên, nghiêm túc hỏi: “Nói, sao anh lại ở trong nhà của tôi?”
Triệu Nam Thiên giơ hai tay lên đầu hàng, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Bà cô ơi, hôm qua cô bảo tôi ở lại mà, cô quên rồi đấy à?”
“Tôi nói?” Tô Mục Tuyết ngây người.
Sau đó cô suy nghĩ một chút, hình như có chuyện như thế.
Triệu Nam Thiên phối hợp gật đầu: “Thật, chính xác 100%!”
“Vậy vừa nãy anh…”
Không đợi Tô Mục Tuyết hỏi xong, Triệu Nam Thiên vội vàng trả lời: “Không nhìn thấy, không nhìn thấy thứ gì cả, thật đó!”
“Ai hỏi anh cái này?” Tô Mục Tuyết xấu hổ trừng mắt nhìn anh, thanh kiếm trong tay cũng cất đi.
Triệu Nam Thiên còn chưa kịp thở một hơi, đã cảm thấy ngực mình bị mũi kiếm chặn lại: “Vừa nãy anh gọi tôi là cái gì?”
Anh nhớ lại một lát, sau đó thử dò hỏi: “Bà cô?”
“Cách gọi này không tồi, sau này anh cứ gọi tôi như vây đi.” Tô Mục Tuyết hài lòng gật đầu, cất kiếm rồi chạy đi rửa mặt.
Một lát sau, Tô Mục Tuyết đã rửa mặt xong rồi ngồi trước bàn ăn.
Nhìn bữa sáng cũng hơi phong phú trước mắt, tâm trạng của cô có chút dao động, mùi vị không tồi, ít nhất là tốt hơn yến mạch nhiều, chủ yếu là khiến cô cảm thấy ấm áp.
Ăn sáng xong, Tô Mục Tuyết nghiêm túc nói: “Anh đến đây!”
Triệu Nam Thiên đã sớm đoán được, anh đi đến trước mặt cô hỏi: “Nói đi, cô định đặt quy định như thế nào?”
Tô Mục Tuyết ôm hai vai, suy nghĩ kỹ một lúc.
“Thứ nhất, anh chỉ có thể ở đi lại dưới tầng một, không có lệnh của tôi, không được lên tầng!”
“Thứ hai, lúc ở nhà không được mặc quần áo hở hang!”
“Thứ ba, không được ra vào từ cửa chính, cũng không thể để cho bất kỳ ai biết anh ở đây.”
“Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, không được đưa người ngoài vào nhà!”
Nói nhiều điều như vậy trong một hơi, Tô Mục Tuyết vẫn cảm thấy chưa nói đã, nhưng tạm thời cô không nhớ điều gì khác, nên thẳng thắn nói tiếp: “Tạm thời chỉ có những thứ này thôi, cái khác thì chờ tôi nghĩ xong rồi nói sau.”
Mẹ nó, còn có cái khác?
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ cười khổ, nhưng lại không có cách nào khác.
Chắc cái giá của việc trêu chọc nữ thần, chính là ôm phiền phức vào người?
Sau nửa giờ, Tô Mục Tuyết thay quần áo xong rồi đi xuống cầu thang một lần nữa, lại khôi phục bộ dáng tổng giám đốc bá đạo, trước khi đi, còn để lại cho anh một cái chìa khóa dự phòng.
Khi lên xe, cô nhíu mày nhắc nhở một câu: “Sau này chú ý một chút, người đã lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau suốt ngày?”
Triệu Nam Thiên nhìn chiếc Audi đi xa, lẩm bẩm hỏi: “Đây có được coi là quan tâm sao?”
…
Trở về phòng bảo vệ, Từ Minh nhiều chuyện lại gần hỏi: “Anh Thiên, tối qua anh đi đâu chơi thế?”
Triệu Nam Thiên đẩy cậu ta ra: “Chắc sau này tôi sẽ không ở ký túc xá nữa, cậu có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Suýt chút nữa thì cằm Từ Minh đã rơi xuống đất: “Không phải chứ, anh Thiên, anh chuyển đến tòa nhà số 9 rồi à?”
Triệu Nam Thiên giơ hai tay lên đầu hàng, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Bà cô ơi, hôm qua cô bảo tôi ở lại mà, cô quên rồi đấy à?”
“Tôi nói?” Tô Mục Tuyết ngây người.
Sau đó cô suy nghĩ một chút, hình như có chuyện như thế.
Triệu Nam Thiên phối hợp gật đầu: “Thật, chính xác 100%!”
“Vậy vừa nãy anh…”
Không đợi Tô Mục Tuyết hỏi xong, Triệu Nam Thiên vội vàng trả lời: “Không nhìn thấy, không nhìn thấy thứ gì cả, thật đó!”
“Ai hỏi anh cái này?” Tô Mục Tuyết xấu hổ trừng mắt nhìn anh, thanh kiếm trong tay cũng cất đi.
Triệu Nam Thiên còn chưa kịp thở một hơi, đã cảm thấy ngực mình bị mũi kiếm chặn lại: “Vừa nãy anh gọi tôi là cái gì?”
Anh nhớ lại một lát, sau đó thử dò hỏi: “Bà cô?”
“Cách gọi này không tồi, sau này anh cứ gọi tôi như vây đi.” Tô Mục Tuyết hài lòng gật đầu, cất kiếm rồi chạy đi rửa mặt.
Một lát sau, Tô Mục Tuyết đã rửa mặt xong rồi ngồi trước bàn ăn.
Nhìn bữa sáng cũng hơi phong phú trước mắt, tâm trạng của cô có chút dao động, mùi vị không tồi, ít nhất là tốt hơn yến mạch nhiều, chủ yếu là khiến cô cảm thấy ấm áp.
Ăn sáng xong, Tô Mục Tuyết nghiêm túc nói: “Anh đến đây!”
Triệu Nam Thiên đã sớm đoán được, anh đi đến trước mặt cô hỏi: “Nói đi, cô định đặt quy định như thế nào?”
Tô Mục Tuyết ôm hai vai, suy nghĩ kỹ một lúc.
“Thứ nhất, anh chỉ có thể ở đi lại dưới tầng một, không có lệnh của tôi, không được lên tầng!”
“Thứ hai, lúc ở nhà không được mặc quần áo hở hang!”
“Thứ ba, không được ra vào từ cửa chính, cũng không thể để cho bất kỳ ai biết anh ở đây.”
“Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, không được đưa người ngoài vào nhà!”
Nói nhiều điều như vậy trong một hơi, Tô Mục Tuyết vẫn cảm thấy chưa nói đã, nhưng tạm thời cô không nhớ điều gì khác, nên thẳng thắn nói tiếp: “Tạm thời chỉ có những thứ này thôi, cái khác thì chờ tôi nghĩ xong rồi nói sau.”
Mẹ nó, còn có cái khác?
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ cười khổ, nhưng lại không có cách nào khác.
Chắc cái giá của việc trêu chọc nữ thần, chính là ôm phiền phức vào người?
Sau nửa giờ, Tô Mục Tuyết thay quần áo xong rồi đi xuống cầu thang một lần nữa, lại khôi phục bộ dáng tổng giám đốc bá đạo, trước khi đi, còn để lại cho anh một cái chìa khóa dự phòng.
Khi lên xe, cô nhíu mày nhắc nhở một câu: “Sau này chú ý một chút, người đã lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau suốt ngày?”
Triệu Nam Thiên nhìn chiếc Audi đi xa, lẩm bẩm hỏi: “Đây có được coi là quan tâm sao?”
…
Trở về phòng bảo vệ, Từ Minh nhiều chuyện lại gần hỏi: “Anh Thiên, tối qua anh đi đâu chơi thế?”
Triệu Nam Thiên đẩy cậu ta ra: “Chắc sau này tôi sẽ không ở ký túc xá nữa, cậu có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Suýt chút nữa thì cằm Từ Minh đã rơi xuống đất: “Không phải chứ, anh Thiên, anh chuyển đến tòa nhà số 9 rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.