Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Chương 210
Kiều
26/12/2021
Triệu Nam Thiên vốn dĩ muốn chia sẻ niềm vui này với cô, nhưng tâm trạng tốt của cô gần như bị dội một gáo nước lạnh.
“Bảo vệ thì sao hả?”
Tô Mục Tuyết nhận ra giọng điệu của anh, và biết rằng mình đã lỡ lời. Nhưng cô cũng không có ý xin lỗi, chỉ bình tĩnh nói: “chỉ là cái nghề bảo vệ này. Cả kể khi anh là một Đội trưởng thì nghe nó cũng có vẻ không ổn lắm.”
Triệu Nam Thiên chế nhạo: “sao thế? Chê tôi làm mất mặt cô hả”
“Tuỳ việc mà xét thôi. Ví dụ như với công ty của tôi, có tổng cộng mười hai phòng ban. Ai sẽ cho Bộ trưởng Bộ An ninh làm lãnh đạo chứ? Nói trắng ra, thậm chí còn không có đủ tư cách để tham gia vào cuộc họp quyết định của công ty.”
Triệu Nam Thiên trong lòng tức giận. Nếu không có cái lương bảo vệ mọn một tháng 15 chục củ đó của tôi thì cô tổng giám đốc ngạo mạn đang ngồi đây chắc hít gió trời mà sống quá.
Nhưng lời nói chuẩn bị tuôn ra thì ngừng lại kịp Mà cả kể nói ra thì sao? Cuối cùng thì cũng sẽ lại cãi nhau rồi mất hứng. Nửa lời cũng không bằng lòng chính là đang nói hai người bọn họ.
Triệu Nam Thiên bế tắc. Vốn dĩ là thế giới riêng của hai người họ, ngay cả khi anh cứ nhường rồi lại nhường thì bọn họ cũng có đến được với nhau không?
Tô Mục Tuyết không để ý sự thay đổi tâm trạng Triệu Nam Thiên, nghiêm túc nói: “nếu anh nghe lời khuyên của tôi, chuyển sang phòng quản lý, lợi dụng Hoa Tứ Thiếu còn nợ ngươi ân tình, hắn nhất định sẽ giúp ngươi! Bằng không, nếu như đợi lâu, anh thật sự không nghĩ tới việc Hoa Tứ Thiếu liệu có còn nhớ tới có một tên bảo vệ là anh đây không?”
Triệu Nam Thiên trong lòng dâng lên một cảm giác không nói nên lời. nói là suy nghĩ cho anh nhưng trong lời nói vẫn là chê một tên bảo vệ như anh không có tiền đồ, làm mất mặt cô ấy?
Bảo vệ thì sao chứ? Bảo vệ thì không ngóc đầu lên được? Bảo vệ thì không xứng với vị tổng giám đốc cao ngạo này?
Triệu Nam Thiên không tin Tô Mục Tuyết nhìn ra, lải nhải cả ngày nhưng anh vẫn không để lời cô lọt vào tai.
Không chịu nổi xen chút thất vọng: “tất nhiên, anh nghe hay không là việc của anh. Dù sao tôi với anh cũng mỗi người một ngả, chỉ là có chút thiện ý nhắc nhở mà thôi.”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, cô nói câu này có ý gì? Thật sự mỗi người một ngả sao? Cô ấy đã thỏa hiệp với gia đình mình rồi?hay cô ấy đã chấp nhận những điều kiện mà dì Mai đưa ra?
Triệu Nam Thiên bĩu môi, một bên là con rể hiền được dì Mai lựa chọn cẩn thận, một bên lại là nhân viên bảo vệ tầm thường đến với nhau do nhầm lẫn,là một người bình thường cũng biết nên lựa chọn cái gì.
Mặc dù đã có kết quả trong đầu nhưng anh vẫn khó chấp nhận được.
Triệu Nam Thiên cầm chai bia lên uống ừng ực hết hơn nửa chai Tô Mục Tuyết phẫn nộ: “sao anh lại tự mình uống hết rồi vậy? Phải giúp tôi mở bình rượu vang. Chuyện vui phải cùng nhau uống chứ!”
Chuyện vui? Phải rồi, có thể bỏ được tên bảo vệ mọn như anh đối với nữ thần Tô đích thực là chuyện vui rồi!
Được thôi Chuyện gì tới thì cũng phải tới Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Triệu Nam Thiên lau miệng, mở nắp rượu rót cho cô đầy ly.
Tô Mục Tuýet nâng ly rượu: “hôm nay tôi đã kí được một bản hợp đồng 300 tỷ, ăn mừng chút.”
Triệu Nam Thiên cụng ly một cách cứng nhắc. Chiếc ly thuỷ tinh chạm vào môi anh lạnh ngắt, toàn thân anh trở nên cứng đờ.
“Đợi chút, cô nói gì cơ?”
Tô Mục Tuyết nhắc lại lần nữa Triệu Nam Thiên không chắc chắn hỏi lại: “vậy là hôm nay cô bảo tôi về là để nói chuyện này?”
“Bảo vệ thì sao hả?”
Tô Mục Tuyết nhận ra giọng điệu của anh, và biết rằng mình đã lỡ lời. Nhưng cô cũng không có ý xin lỗi, chỉ bình tĩnh nói: “chỉ là cái nghề bảo vệ này. Cả kể khi anh là một Đội trưởng thì nghe nó cũng có vẻ không ổn lắm.”
Triệu Nam Thiên chế nhạo: “sao thế? Chê tôi làm mất mặt cô hả”
“Tuỳ việc mà xét thôi. Ví dụ như với công ty của tôi, có tổng cộng mười hai phòng ban. Ai sẽ cho Bộ trưởng Bộ An ninh làm lãnh đạo chứ? Nói trắng ra, thậm chí còn không có đủ tư cách để tham gia vào cuộc họp quyết định của công ty.”
Triệu Nam Thiên trong lòng tức giận. Nếu không có cái lương bảo vệ mọn một tháng 15 chục củ đó của tôi thì cô tổng giám đốc ngạo mạn đang ngồi đây chắc hít gió trời mà sống quá.
Nhưng lời nói chuẩn bị tuôn ra thì ngừng lại kịp Mà cả kể nói ra thì sao? Cuối cùng thì cũng sẽ lại cãi nhau rồi mất hứng. Nửa lời cũng không bằng lòng chính là đang nói hai người bọn họ.
Triệu Nam Thiên bế tắc. Vốn dĩ là thế giới riêng của hai người họ, ngay cả khi anh cứ nhường rồi lại nhường thì bọn họ cũng có đến được với nhau không?
Tô Mục Tuyết không để ý sự thay đổi tâm trạng Triệu Nam Thiên, nghiêm túc nói: “nếu anh nghe lời khuyên của tôi, chuyển sang phòng quản lý, lợi dụng Hoa Tứ Thiếu còn nợ ngươi ân tình, hắn nhất định sẽ giúp ngươi! Bằng không, nếu như đợi lâu, anh thật sự không nghĩ tới việc Hoa Tứ Thiếu liệu có còn nhớ tới có một tên bảo vệ là anh đây không?”
Triệu Nam Thiên trong lòng dâng lên một cảm giác không nói nên lời. nói là suy nghĩ cho anh nhưng trong lời nói vẫn là chê một tên bảo vệ như anh không có tiền đồ, làm mất mặt cô ấy?
Bảo vệ thì sao chứ? Bảo vệ thì không ngóc đầu lên được? Bảo vệ thì không xứng với vị tổng giám đốc cao ngạo này?
Triệu Nam Thiên không tin Tô Mục Tuyết nhìn ra, lải nhải cả ngày nhưng anh vẫn không để lời cô lọt vào tai.
Không chịu nổi xen chút thất vọng: “tất nhiên, anh nghe hay không là việc của anh. Dù sao tôi với anh cũng mỗi người một ngả, chỉ là có chút thiện ý nhắc nhở mà thôi.”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, cô nói câu này có ý gì? Thật sự mỗi người một ngả sao? Cô ấy đã thỏa hiệp với gia đình mình rồi?hay cô ấy đã chấp nhận những điều kiện mà dì Mai đưa ra?
Triệu Nam Thiên bĩu môi, một bên là con rể hiền được dì Mai lựa chọn cẩn thận, một bên lại là nhân viên bảo vệ tầm thường đến với nhau do nhầm lẫn,là một người bình thường cũng biết nên lựa chọn cái gì.
Mặc dù đã có kết quả trong đầu nhưng anh vẫn khó chấp nhận được.
Triệu Nam Thiên cầm chai bia lên uống ừng ực hết hơn nửa chai Tô Mục Tuyết phẫn nộ: “sao anh lại tự mình uống hết rồi vậy? Phải giúp tôi mở bình rượu vang. Chuyện vui phải cùng nhau uống chứ!”
Chuyện vui? Phải rồi, có thể bỏ được tên bảo vệ mọn như anh đối với nữ thần Tô đích thực là chuyện vui rồi!
Được thôi Chuyện gì tới thì cũng phải tới Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Triệu Nam Thiên lau miệng, mở nắp rượu rót cho cô đầy ly.
Tô Mục Tuýet nâng ly rượu: “hôm nay tôi đã kí được một bản hợp đồng 300 tỷ, ăn mừng chút.”
Triệu Nam Thiên cụng ly một cách cứng nhắc. Chiếc ly thuỷ tinh chạm vào môi anh lạnh ngắt, toàn thân anh trở nên cứng đờ.
“Đợi chút, cô nói gì cơ?”
Tô Mục Tuyết nhắc lại lần nữa Triệu Nam Thiên không chắc chắn hỏi lại: “vậy là hôm nay cô bảo tôi về là để nói chuyện này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.