Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Chương 239
Kiều
26/12/2021
Người đàn ông hỏi lại “Cậu là ai?”
Triệu Nam Thiên quát hỏi, “Các người bắt nạt em gái tôi, còn muốn hỏi tôi là ai sao?”
Người phụ nữ lúc đầu không kịp phản ứng, “Em gái cậu thì làm sao? Hôm nay việc này nhất định phải nói rõ một lời!”
Triệu Nam Thiên quay đầu, “Tiểu nguyệt, đưa hợp đồng thuê phòng cho anh!”
Khổng Như Nguyệt có chút ngỡ ngàng, người trước mắt này tự xưng là anh trai của cô, còn có thể gọi đúng tên cô, việc này rốt cuộc là sao?
Bất quá theo bản năng, cô cảm thấy Triệu Nam Thiên hẳn là đến giúp mình.
Khổng Như Nguyệt vội vàng chạy vào trong, chỉ chốc lát liền lấy ra một văn kiện túi trong suốt.
Thời điểm đưa túi văn kiện, cô vụng trộm nhìn Triệu Nam Thiên một chút, sau đó lại trong nháy mắt cúi đầu, mặt đỏ tim run.
Bỗng nhiên, cô giống như nhớ ra cái gì đó, nhưng này lại tâm phiền ý loạn, làm sao cũng không nhớ lại được.
Triệu Nam Thiên nhìn tư liệu một chút, sau đó hỏi: “Nơi này là phòng cho thuê theo hợp đồng, còn có giấy tờ sao chép của bất động sản, các ngườii muốn tiền thuê nhà? Có thể, lấy chứng cứ đây, chứng minh căn phòng này là của các ngươi!”
Người đàn ông cũng lấy ra giấy tờ sao chép, “Chứng cứ đương nhiên là có, đây là di chúc của mẹ ta!”
Triệu Nam Thiên nhìn một chút, sau đó khinh thường cười một tiếng, “Mấy dòng chữ qua loa, đến chữ ký cũng không có, vậy mà cũng là di chúc? Thế sao ông không nói luôn là, hay cả tòa nhà này đều là nhà ngươi?”
Một câu nói kia đem hàng xóm xem náo nhiệt xung quanh cảm thấy tức cười.
Vương lão nhị quanh co nói không ra lời.
Người phụ nữa thì mồm mép cũng không tệ, “Đây là chữ mẹ chồng ta đích thân viết, tuy nhiên không có ký tên, nhưng có người làm chứng!”
Triệu Nam Thiên giật mình, “Hóa ra là như vậy, vậy nói như thế, hai người đúng là có tư cách thu tiền nhà!”
Mọi người trong hiện trường đêu ngay cả người, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cậu ta không phải anh trai của cô bé kia sao, rốt cuộc là đến giúp ai nói chuyện vậy?
Khổng Như Nguyệt cũng căng thẳng trong lòng, nhưng mà nhờ sự tin tưởng kỳ diệu nào đó, cô đã nuốt lại lời muốn nói vào bụng.
Người phụ nữ kia ngẩn người, “Vậy là cậu đáp ứng đưa tiền rồi? Vậy người kia… Như Nguyệt, lời anh cô nói chúng tôi đều đã nghe thấy rồi, đừng có hòng khất đó!”
Triệu Nam Thiên ra hiệu, “Yên tâm, sẽ không quỵt nợ!”
Từ Minh cũng có chút ngây người, chẳng lẽ Anh Nam Thiên muốn tự móc tiền túi giúp Khổng Như Nguyệt giải quyết phiền phức? Mặc dù cũng là một biện pháp giải quyết, nhưng làm thế như thế nào cũng cảm thấy uất ức a!
Ngay lúc cậu đang nghi hoặc, Triệu Nam Thiên đã lấy ra hợp đồng thuê, đồng thời ném qua một cây bút, “Ký tên trên hợp đồng cho thuê đi, ký rồi sẽ có thể lấy tiền!”
Người đàn ông cùng vợ mình liếc nhìn nhua, mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng lại không nói rõ được nguyên nhân, việc này có đơn giản như vậy?
Hành lang lặng ngắt như tờ, đến liền Khổng Như Nguyệt đều không nói lời nào, nháy một đôi mắt đẹp to tròn, không nháy một cái nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, tựa như trên mặt của anh mọc ra một đóa hoa!
Triệu Nam Thiên quát hỏi, “Các người bắt nạt em gái tôi, còn muốn hỏi tôi là ai sao?”
Người phụ nữ lúc đầu không kịp phản ứng, “Em gái cậu thì làm sao? Hôm nay việc này nhất định phải nói rõ một lời!”
Triệu Nam Thiên quay đầu, “Tiểu nguyệt, đưa hợp đồng thuê phòng cho anh!”
Khổng Như Nguyệt có chút ngỡ ngàng, người trước mắt này tự xưng là anh trai của cô, còn có thể gọi đúng tên cô, việc này rốt cuộc là sao?
Bất quá theo bản năng, cô cảm thấy Triệu Nam Thiên hẳn là đến giúp mình.
Khổng Như Nguyệt vội vàng chạy vào trong, chỉ chốc lát liền lấy ra một văn kiện túi trong suốt.
Thời điểm đưa túi văn kiện, cô vụng trộm nhìn Triệu Nam Thiên một chút, sau đó lại trong nháy mắt cúi đầu, mặt đỏ tim run.
Bỗng nhiên, cô giống như nhớ ra cái gì đó, nhưng này lại tâm phiền ý loạn, làm sao cũng không nhớ lại được.
Triệu Nam Thiên nhìn tư liệu một chút, sau đó hỏi: “Nơi này là phòng cho thuê theo hợp đồng, còn có giấy tờ sao chép của bất động sản, các ngườii muốn tiền thuê nhà? Có thể, lấy chứng cứ đây, chứng minh căn phòng này là của các ngươi!”
Người đàn ông cũng lấy ra giấy tờ sao chép, “Chứng cứ đương nhiên là có, đây là di chúc của mẹ ta!”
Triệu Nam Thiên nhìn một chút, sau đó khinh thường cười một tiếng, “Mấy dòng chữ qua loa, đến chữ ký cũng không có, vậy mà cũng là di chúc? Thế sao ông không nói luôn là, hay cả tòa nhà này đều là nhà ngươi?”
Một câu nói kia đem hàng xóm xem náo nhiệt xung quanh cảm thấy tức cười.
Vương lão nhị quanh co nói không ra lời.
Người phụ nữa thì mồm mép cũng không tệ, “Đây là chữ mẹ chồng ta đích thân viết, tuy nhiên không có ký tên, nhưng có người làm chứng!”
Triệu Nam Thiên giật mình, “Hóa ra là như vậy, vậy nói như thế, hai người đúng là có tư cách thu tiền nhà!”
Mọi người trong hiện trường đêu ngay cả người, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cậu ta không phải anh trai của cô bé kia sao, rốt cuộc là đến giúp ai nói chuyện vậy?
Khổng Như Nguyệt cũng căng thẳng trong lòng, nhưng mà nhờ sự tin tưởng kỳ diệu nào đó, cô đã nuốt lại lời muốn nói vào bụng.
Người phụ nữ kia ngẩn người, “Vậy là cậu đáp ứng đưa tiền rồi? Vậy người kia… Như Nguyệt, lời anh cô nói chúng tôi đều đã nghe thấy rồi, đừng có hòng khất đó!”
Triệu Nam Thiên ra hiệu, “Yên tâm, sẽ không quỵt nợ!”
Từ Minh cũng có chút ngây người, chẳng lẽ Anh Nam Thiên muốn tự móc tiền túi giúp Khổng Như Nguyệt giải quyết phiền phức? Mặc dù cũng là một biện pháp giải quyết, nhưng làm thế như thế nào cũng cảm thấy uất ức a!
Ngay lúc cậu đang nghi hoặc, Triệu Nam Thiên đã lấy ra hợp đồng thuê, đồng thời ném qua một cây bút, “Ký tên trên hợp đồng cho thuê đi, ký rồi sẽ có thể lấy tiền!”
Người đàn ông cùng vợ mình liếc nhìn nhua, mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng lại không nói rõ được nguyên nhân, việc này có đơn giản như vậy?
Hành lang lặng ngắt như tờ, đến liền Khổng Như Nguyệt đều không nói lời nào, nháy một đôi mắt đẹp to tròn, không nháy một cái nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, tựa như trên mặt của anh mọc ra một đóa hoa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.