Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Chương 430
Kiều
20/01/2022
Chẳng trách anh ta cầu xin cô ấy cũng không bằng lòng tái hợp, thì ra đã có dự bị một tên từ trước rồi!
Bác bảo vệ vẫn còn tự biên tự diễn: “Đúng vậy, một tên nhóc cũng cao không kém gì cậu.”
Nểu tình thuốc hút không tệ, ông ta còn chủ động mô tả dáng vẻ của đối phương.
“Đúng rồi, cậu ta hình như tên…”
Bác bảo vệ không chờ anh ta nói xong thì lúc này mới phát hiện người đã đi rồi.
Triệu Nam Thiên đưa Liễu Nhiên tới dưới lầu: “Được rồi, mau chóng lên nhà đi. Hôm nay thật là ngại quá, gây thêm phiền phức cho cô rồi.”
Liễu Nhiên chớp đôi mắt to và hỏi: “Anh Thiên, anh còn gì phải khách sáo với tôi như vậy? Nếu anh thật lòng muốn cảm ơn, hôm khác mời tôi ăn cơm là được.”
“Được, vậy anh muốn ăn gì?”
Sợ Liễu Nhiên hiểu lầm, anh vội nói thêm một câu: “Tới lúc đó tôi sẽ gọi Khổng Như Nguyệt đi cùng!”
Liễu Nhiên hơi thở dài, cô ấy bình tĩnh nói: “Đi ăn ngoài thì thôi đi, hôm khác tôi mua đồ, mời anh Thiên tới để thử tài nghệ nấu nướng của tôi, anh thấy sao?”
Triệu Nam Thiên ngượng ngùng: “Thật ra tôi nấu cũng khó ăn lắm.”
Liễu Nhiên vặn eo hỏi: “Anh đang nghi ngờ khiếu thẩm mỹ của tôi sao?”
“Được thôi, chỉ cần cô không chê là được.”
“Không chê.”
“Vậy tôi đi đây. Đúng rồi. Trương Vũ nếu dám tới quấy rầy cô nữa, cô gọi cho tôi, tôi tới dạy dỗ anh ta một trận.”
Liễu Nhiên đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Triệu Nam Thiên đi xa dần, trong lòng trào dâng bao cảm xúc phức tạp.
Lúc Triệu Nam Thiên vội tới Huy Hoàng đã là mười giờ tối, chỗ này kinh doanh không tệ.
Sau khi xuống xe, anh ta lấy điện thoại ra xem, nửa tiếng trước đã nhắn tin cho Tô Mục Tuyết, mãi tới bây giờ vẫn chưa thấy trả lời lại.
Chắc là đang bận xã giao nên không rảnh xem điện thoại.
Lúc anh do dự, anh vẫn gọi điện, sau khi đổ chuông năm sáu lần thì mới kết nối.
“Vẫn còn ở tiệc xã giao hả?”
Trong điện thoại có giọng một người đàn ông tỏ ra đắc ý: “Anh Triệu phải không?”
Đầu của Triệu Nam Thiên “ong” một tiếng, sau khi nghe ra giọng của Từ Hoa Dương, tay cầm điện thoại bỗng dưng siết chặt.
Điện thoại của Tô Mục Tuyết, tại sao lại ở chỗ của anh ta?
Trong phút chốc, Triệu Nam Thiên nghĩ ra vô số khả năng, càng nghĩ thì trong lòng càng chùn xuống, bực bội trong lòng khó mà kiềm nén được.
May thay, một giây sau có người nghe: “Là tôi, anh chờ tôi một chút nha.”
Ở đầu dây bên kia điện thoại rất phức tạp, nghe giống như đang ở quán Karaoke, nam nữ có đủ.
Một lúc sau, cuối cùng trong điện thoại cũng yên tĩnh bớt: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Triệu Nam Thiên nhất thời ngớ ra, anh thật sự không có chuyện gì, cho nên gọi điện tới, chỉ muốn xác định lúc nào thì Tô Mục Tuyết về nhà.
Nhưng sự chen ngang xảy ra lúc nãy khiến anh nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Bác bảo vệ vẫn còn tự biên tự diễn: “Đúng vậy, một tên nhóc cũng cao không kém gì cậu.”
Nểu tình thuốc hút không tệ, ông ta còn chủ động mô tả dáng vẻ của đối phương.
“Đúng rồi, cậu ta hình như tên…”
Bác bảo vệ không chờ anh ta nói xong thì lúc này mới phát hiện người đã đi rồi.
Triệu Nam Thiên đưa Liễu Nhiên tới dưới lầu: “Được rồi, mau chóng lên nhà đi. Hôm nay thật là ngại quá, gây thêm phiền phức cho cô rồi.”
Liễu Nhiên chớp đôi mắt to và hỏi: “Anh Thiên, anh còn gì phải khách sáo với tôi như vậy? Nếu anh thật lòng muốn cảm ơn, hôm khác mời tôi ăn cơm là được.”
“Được, vậy anh muốn ăn gì?”
Sợ Liễu Nhiên hiểu lầm, anh vội nói thêm một câu: “Tới lúc đó tôi sẽ gọi Khổng Như Nguyệt đi cùng!”
Liễu Nhiên hơi thở dài, cô ấy bình tĩnh nói: “Đi ăn ngoài thì thôi đi, hôm khác tôi mua đồ, mời anh Thiên tới để thử tài nghệ nấu nướng của tôi, anh thấy sao?”
Triệu Nam Thiên ngượng ngùng: “Thật ra tôi nấu cũng khó ăn lắm.”
Liễu Nhiên vặn eo hỏi: “Anh đang nghi ngờ khiếu thẩm mỹ của tôi sao?”
“Được thôi, chỉ cần cô không chê là được.”
“Không chê.”
“Vậy tôi đi đây. Đúng rồi. Trương Vũ nếu dám tới quấy rầy cô nữa, cô gọi cho tôi, tôi tới dạy dỗ anh ta một trận.”
Liễu Nhiên đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Triệu Nam Thiên đi xa dần, trong lòng trào dâng bao cảm xúc phức tạp.
Lúc Triệu Nam Thiên vội tới Huy Hoàng đã là mười giờ tối, chỗ này kinh doanh không tệ.
Sau khi xuống xe, anh ta lấy điện thoại ra xem, nửa tiếng trước đã nhắn tin cho Tô Mục Tuyết, mãi tới bây giờ vẫn chưa thấy trả lời lại.
Chắc là đang bận xã giao nên không rảnh xem điện thoại.
Lúc anh do dự, anh vẫn gọi điện, sau khi đổ chuông năm sáu lần thì mới kết nối.
“Vẫn còn ở tiệc xã giao hả?”
Trong điện thoại có giọng một người đàn ông tỏ ra đắc ý: “Anh Triệu phải không?”
Đầu của Triệu Nam Thiên “ong” một tiếng, sau khi nghe ra giọng của Từ Hoa Dương, tay cầm điện thoại bỗng dưng siết chặt.
Điện thoại của Tô Mục Tuyết, tại sao lại ở chỗ của anh ta?
Trong phút chốc, Triệu Nam Thiên nghĩ ra vô số khả năng, càng nghĩ thì trong lòng càng chùn xuống, bực bội trong lòng khó mà kiềm nén được.
May thay, một giây sau có người nghe: “Là tôi, anh chờ tôi một chút nha.”
Ở đầu dây bên kia điện thoại rất phức tạp, nghe giống như đang ở quán Karaoke, nam nữ có đủ.
Một lúc sau, cuối cùng trong điện thoại cũng yên tĩnh bớt: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Triệu Nam Thiên nhất thời ngớ ra, anh thật sự không có chuyện gì, cho nên gọi điện tới, chỉ muốn xác định lúc nào thì Tô Mục Tuyết về nhà.
Nhưng sự chen ngang xảy ra lúc nãy khiến anh nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.