Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Chương 43
Kiều
24/12/2021
Sau một lát, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một nữ nhân.
Tô Mục Tuyết cất giọng bất thiện chất vấn, “Có phải là mẹ giở trò không?”
Người phụ nữ phảng phất như đã sớm ngờ tới, bình tĩnh hỏi ngược, “Mẹ không hiểu con đang nói cái gì.”
“Vì sao toàn bộ thẻ ngân hàng của con lại bị đóng băng hết?”
“Hiện tại nhà họ Tô đang lâm vào tình cảnh gian nan, tất cả tiền đều phải dùng để vượt qua khó khăn, ngoại trừ tiền lương, trong nhà không có tiền dư cho con.”
Tô Mục Tuyết nhất thời á khẩu không trả lời được, “Mẹ…”
Người phụ nữ lạnh băng trả lời, “Đây không phải kết quả con muốn sao? Đây không phải tự do con muốn sao? Nếu con đã không muốn thừa nhận áp lực gia tộc mang tới, vậy đây là chuyện con nhất định phải đối mặt!”
Tô Mục Tuyết nhìn thấu ý đồ của đối phương, hừ lạnh nói: “Mẹ đừng tưởng mẹ làm vậy thì có thể buộc con đi vào khuôn khổ!”
Người phụ nữ sâu kín nói, “Mẹ không nghĩ muốn buộc con, nhưng tình huống trong nhà là thế nào con càng rõ ràng hơn mẹ.”
Suy nghĩ một chút, bà ta lại bổ sung, “Đúng rồi, nếu tình cảnh trở nên ác liệt, có lẽ trong nhà còn lấy lại cả biệt thự và ô tô con dùng trước đó.”
Tô Mục Tuyết chán nản, “Ngô Đào, bà chớ quá mức! Nhà là quà sinh nhật cha tôi tặng cho tôi, bà có quyền gì lấy đi?”
Trong điện thoại cũng đối chọi gay gắt, “Chỉ bằng mẹ là mẹ kế của con, cha con còn đang hôn mê, chuyện trong nhà do mẹ quyết định!”
Tô Mục Tuyết châm chọc, “Như vậy bà có thể quang minh chánh đại tu hú chiếm tổ chim khách?”
Người phụ nữ kia cũng không cãi nhau với cô, giọng điệu hòa hoãn hơn một chút, “Mẹ biết còn và tên bảo vệ kia chỉ là gặp dịp thì chơi, chỉ cần con nguyện ý quay đầu, mẹ tin tưởng chúng ta có thể dắt tay nhau vượt qua cửa ải khó khăn!”
Tô Mục Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Nam Thiên, không phục nói: “Chúng tôi đang sống rất hạnh phúc, không cần bà phải quan tâm!”
Người phụ nữ trực tiếp vạch trần, “Phải không? Bối cảnh của tên Triệu Nam Thiên mẹ đã từng nghe tới, quân nhân giải ngũ, trong nhà còn có một người mẹ bị bệnh tật, tất cả phía sắp xếp công việc sau khi giải ngũ cũng dùng để đóng tiền viện phí.”
“Hơn một tỷ rưỡi tiền giải phẫu, cho dù con có đưa ra thay anh ta, nhưng chi phí khôi phục sau giải phẫu vẫn là cái động không đáy!”
Nói xong, giọng nói của bà ta gần như biến thành trào phúng, “Chỉ bằng mỗi tháng mười lăm triệu sáu trăm ngàn tiền lương sao có thể đủ? Anh ta biết lấy cái gì nuôi con?”
Tô Mục Tuyết vô lực phản bác, dứt khoát giễu cợt nói: “Nếu tôi chết đói không phải vừa lúc hợp với tâm ý của bà sao?”
Giọng của người phụ nữ to hơn nhiều, “Con không thích Ngụy Bắc Minh, mẹ có thể giới thiệu người khác cho con! Lẽ nào vì đối nghịch với mẹ mà con muốn mất đi hạnh phúc của mình sao?”
Tô Mục Tuyết cứng rắn cắn chặt khóe môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, “Cảm ơn ý tốt của bà, tôi nhận!”
Người phụ nữ thở dài, “Không nhịn được thì về đi. Chỉ cần có mẹ ở đây, trong nhà không ai dám chê cười con! Nếu như con giả thành thật với tên bảo vệ kia, con sẽ hối hận cả đời!”
Bà ta hiểu tính tình của Tô Mục Tuyết, mềm không được cứng không xong, nếu chiêu này không có hiệu quả bà ta còn có biện pháp khác.
Nói chung là tuyệt đối không thể khiến tên bảo vệ bừa bãi vô danh kia đường hoàng tiến dần từng bước!
Triệu Nam Thiên còn chưa biết mình đã bị người phán tử hình. Hai tay anh cầm theo túi mua sắm. Cứ việc anh không nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, chẳng qua từ vẻ mặt của Tô Mục Tuyết anh đã mơ hồ đoán được mấy phần.
Vốn còn định đi lên an ủi, nhưng anh lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhất là viền mắt đỏ bừng và tính bướng bỉnh không chịu cúi đầu của Tô Mục Tuyết khiến anh đau lòng.
Tô Mục Tuyết mở miệng trước, “Lời anh đã nói trước đó có thể tính không?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, “Nói cái gì?”
“Sau này anh nuôi tôi!”
Tô Mục Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Nam Thiên. Lúc đó anh đã dùng một câu nói như vậy để cướp mình đi từ lễ đính hôn với nhà họ Ngụy, bá đạo lại không nói lý.
Triệu Nam Thiên nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên có thể!”
Tô Mục Tuyết cười lạnh nói, “Chỉ vậy anh đã hài lòng? Vui vẻ? Đắc ý? Nói cho anh biết, hiện tại tôi đã nghèo rớt mồng tơi, sau này còn có thể lâm vào cảnh không nhà để về. Đến lúc đó anh đừng hối hận!”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Triệu Nam Thiên cảm thấy không hiểu, cô nổi nóng với mình như vậy làm gì?
Tô Mục Tuyết cất giọng bất thiện chất vấn, “Có phải là mẹ giở trò không?”
Người phụ nữ phảng phất như đã sớm ngờ tới, bình tĩnh hỏi ngược, “Mẹ không hiểu con đang nói cái gì.”
“Vì sao toàn bộ thẻ ngân hàng của con lại bị đóng băng hết?”
“Hiện tại nhà họ Tô đang lâm vào tình cảnh gian nan, tất cả tiền đều phải dùng để vượt qua khó khăn, ngoại trừ tiền lương, trong nhà không có tiền dư cho con.”
Tô Mục Tuyết nhất thời á khẩu không trả lời được, “Mẹ…”
Người phụ nữ lạnh băng trả lời, “Đây không phải kết quả con muốn sao? Đây không phải tự do con muốn sao? Nếu con đã không muốn thừa nhận áp lực gia tộc mang tới, vậy đây là chuyện con nhất định phải đối mặt!”
Tô Mục Tuyết nhìn thấu ý đồ của đối phương, hừ lạnh nói: “Mẹ đừng tưởng mẹ làm vậy thì có thể buộc con đi vào khuôn khổ!”
Người phụ nữ sâu kín nói, “Mẹ không nghĩ muốn buộc con, nhưng tình huống trong nhà là thế nào con càng rõ ràng hơn mẹ.”
Suy nghĩ một chút, bà ta lại bổ sung, “Đúng rồi, nếu tình cảnh trở nên ác liệt, có lẽ trong nhà còn lấy lại cả biệt thự và ô tô con dùng trước đó.”
Tô Mục Tuyết chán nản, “Ngô Đào, bà chớ quá mức! Nhà là quà sinh nhật cha tôi tặng cho tôi, bà có quyền gì lấy đi?”
Trong điện thoại cũng đối chọi gay gắt, “Chỉ bằng mẹ là mẹ kế của con, cha con còn đang hôn mê, chuyện trong nhà do mẹ quyết định!”
Tô Mục Tuyết châm chọc, “Như vậy bà có thể quang minh chánh đại tu hú chiếm tổ chim khách?”
Người phụ nữ kia cũng không cãi nhau với cô, giọng điệu hòa hoãn hơn một chút, “Mẹ biết còn và tên bảo vệ kia chỉ là gặp dịp thì chơi, chỉ cần con nguyện ý quay đầu, mẹ tin tưởng chúng ta có thể dắt tay nhau vượt qua cửa ải khó khăn!”
Tô Mục Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Nam Thiên, không phục nói: “Chúng tôi đang sống rất hạnh phúc, không cần bà phải quan tâm!”
Người phụ nữ trực tiếp vạch trần, “Phải không? Bối cảnh của tên Triệu Nam Thiên mẹ đã từng nghe tới, quân nhân giải ngũ, trong nhà còn có một người mẹ bị bệnh tật, tất cả phía sắp xếp công việc sau khi giải ngũ cũng dùng để đóng tiền viện phí.”
“Hơn một tỷ rưỡi tiền giải phẫu, cho dù con có đưa ra thay anh ta, nhưng chi phí khôi phục sau giải phẫu vẫn là cái động không đáy!”
Nói xong, giọng nói của bà ta gần như biến thành trào phúng, “Chỉ bằng mỗi tháng mười lăm triệu sáu trăm ngàn tiền lương sao có thể đủ? Anh ta biết lấy cái gì nuôi con?”
Tô Mục Tuyết vô lực phản bác, dứt khoát giễu cợt nói: “Nếu tôi chết đói không phải vừa lúc hợp với tâm ý của bà sao?”
Giọng của người phụ nữ to hơn nhiều, “Con không thích Ngụy Bắc Minh, mẹ có thể giới thiệu người khác cho con! Lẽ nào vì đối nghịch với mẹ mà con muốn mất đi hạnh phúc của mình sao?”
Tô Mục Tuyết cứng rắn cắn chặt khóe môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, “Cảm ơn ý tốt của bà, tôi nhận!”
Người phụ nữ thở dài, “Không nhịn được thì về đi. Chỉ cần có mẹ ở đây, trong nhà không ai dám chê cười con! Nếu như con giả thành thật với tên bảo vệ kia, con sẽ hối hận cả đời!”
Bà ta hiểu tính tình của Tô Mục Tuyết, mềm không được cứng không xong, nếu chiêu này không có hiệu quả bà ta còn có biện pháp khác.
Nói chung là tuyệt đối không thể khiến tên bảo vệ bừa bãi vô danh kia đường hoàng tiến dần từng bước!
Triệu Nam Thiên còn chưa biết mình đã bị người phán tử hình. Hai tay anh cầm theo túi mua sắm. Cứ việc anh không nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, chẳng qua từ vẻ mặt của Tô Mục Tuyết anh đã mơ hồ đoán được mấy phần.
Vốn còn định đi lên an ủi, nhưng anh lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhất là viền mắt đỏ bừng và tính bướng bỉnh không chịu cúi đầu của Tô Mục Tuyết khiến anh đau lòng.
Tô Mục Tuyết mở miệng trước, “Lời anh đã nói trước đó có thể tính không?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, “Nói cái gì?”
“Sau này anh nuôi tôi!”
Tô Mục Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Nam Thiên. Lúc đó anh đã dùng một câu nói như vậy để cướp mình đi từ lễ đính hôn với nhà họ Ngụy, bá đạo lại không nói lý.
Triệu Nam Thiên nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên có thể!”
Tô Mục Tuyết cười lạnh nói, “Chỉ vậy anh đã hài lòng? Vui vẻ? Đắc ý? Nói cho anh biết, hiện tại tôi đã nghèo rớt mồng tơi, sau này còn có thể lâm vào cảnh không nhà để về. Đến lúc đó anh đừng hối hận!”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Triệu Nam Thiên cảm thấy không hiểu, cô nổi nóng với mình như vậy làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.