Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Chương 466
Kiều
26/01/2022
Đột nhiên Tô Mục Tuyết hỏi một câu: “Triệu Nam Thiên, thật ra bản
lĩnh của anh không tồi, cách nhìn tình huống cũng rất tốt, hay là… anh
tới công ty chúng tôi đi?”
Triệu Nam Thiên cũng có chút bất ngờ, tuy rằng trước kia Tô Mục Tuyết cũng từng nói những lời thế này nhưng lúc đó anh có thể nghe ra chỉ là lời nói khách khí mà thôi.
Có điều lần này không giống như vậy, anh thấy giọng điệu của Tô Mục Tuyết không giống như nói giỡn.
Nhưng rốt cuộc cô có ý gì, chẳng lẽ đã chấp nhận quan hệ giữa hai người? Hơn nữa còn không để ý đến việc bị người khác biết?
“Tới công ty của cô, làm gì?”
“Làm gì mà chả được? Làm bán hàng, đi thực địa, dựa vào bản lĩnh của anh, hơn nữa còn do tôi đề cử, làm một quản lý là không có vấn đề gì.”
Triệu Nam Thiên thử hỏi: “Cô không lo lắng đồng nghiệp trong công ty biết được quan hệ giữa hai chúng ta sao?”
Tô Mục Tuyết như thể đã suy nghĩ kỹ càng: “Anh không nói thì ai biết được?”
Triệu Nam Thiên thất vọng, hiểu lầm rồi, cô vẫn không muốn thừa nhận sự tồn tại của anh.
Anh thậm chí còn suy nghĩ, nếu như mình có thân phận cao như Từ Hoa Dương, liệu có chuyện như vậy nữa không?
Triệu Nam Thiên không có hứng thú lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi.”
Lần này, Tô Mục Tuyết nóng nảy nói: “Triệu Nam Thiên, anh đừng có sĩ diện như vậy có được không? Tôi có thừa nhận quan hệ với anh hay không thì có liên quan gì tới chuyện anh tới công ty tôi? Tôi cũng chỉ vì đang suy nghĩ cho tương lai của anh!”
Triệu Nam Thiên hỏi cô: “Không liên quan sao? Nếu như không liên quan, tôi ở lại Giang Uyển làm, hay là làm ở công ty cô thì có gì khác nhau?”
“Anh đừng tưởng lần trước anh giúp Tứ thiếu là có thể hô mưa gọi gió được, nói thật cho anh biết, nói không chừng Tứ thiếu đã quên anh từ lâu rồi! Nếu không thì sao anh không được lên làm đội trưởng đội bảo vệ mà vẫn giữ chức phó như vậy, còn gặp nhiều khó khăn như vậy nữa?”
Triệu Nam Thiên thừa nhận, tmn nói có lý nhưng nghe giọng điệu của cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
“Anh tới tập đoàn Tô Phong làm, không nói tới những điều khác, ít nhất tôi có thể âm thầm giúp đỡ anh một chút, chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn bây giờ!”
“Tôi chắc chắn sẽ không tới tập đoàn Tô Phong làm việc đâu, cô đừng nói nữa.”
Tô Mục Tuyết không hiểu nói: “Vì sao chứ?”
Triệu Nam Thiên lại hỏi lại: “Hiện giờ tôi vẫn có thể tay làm hàm nhai mà dì Đào còn không coi tôi ra gì, nếu như tôi thật sự tới công ty các người, đến lúc đó làm gì cũng phải nhìn sắc mặt dì Đào, chẳng phải tôi thật sự sẽ biến thành kẻ ăn bám sao?”
Tô Mục Tuyết có chút bất ngờ, đúng là cô không nghĩ tới những điều này, nghĩ một lúc rồi lại nói: “Vậy thì thế này đi, tôi giới thiệu anh cho một công ty khác, tôi có quen vài người bạn ở Đông Châu.”
Triệu Nam Thiên thẳng thừng từ chối: “Cảm ơn, tạm thời không cần đâu.”
Tô Mục Tuyết thấy anh hiểu lầm, vội giải thích nói: “Triệu Nam Thiên, tôi muốn giới thiệu công việc cho anh, không phải vì tôi cho rằng công việc hiện giờ của anh mất mặt, nhưng nếu như anh muốn quan hệ của chúng ta có tiến triển, thì anh phải mau chóng trưởng thành chứ, anh có hiểu nỗi khổ tâm của tôi không?”
Triệu Nam Thiên thấy cô còn lừa mình dối người như vậy, nhịn không được hỏi: “Vậy sao? Vậy cô nói cho tôi biết, cô cảm thấy công việc gì, hoặc là nói tôi phải trèo lên vị trí nào thì mới xứng đáng với tổng giám đốc như cô?”
Tô Mục Tuyết vừa mới bình tĩnh lại thì lại một lần nữa bùng lên lửa giận: “Triệu Nam Thiên, anh nói như vậy có ý gì? Rõ ràng anh biết là tôi không có ý như vậy! Giống như bây giờ, chúng ta cả ngày không gặp nhau được vài lần, ngồi cùng nhau cũng chẳng có chủ đề chung gì để nói, anh cho rằng tôi có thể hoàn toàn chấp nhận anh được sao?”
Triệu Nam Thiên cũng có chút bất ngờ, tuy rằng trước kia Tô Mục Tuyết cũng từng nói những lời thế này nhưng lúc đó anh có thể nghe ra chỉ là lời nói khách khí mà thôi.
Có điều lần này không giống như vậy, anh thấy giọng điệu của Tô Mục Tuyết không giống như nói giỡn.
Nhưng rốt cuộc cô có ý gì, chẳng lẽ đã chấp nhận quan hệ giữa hai người? Hơn nữa còn không để ý đến việc bị người khác biết?
“Tới công ty của cô, làm gì?”
“Làm gì mà chả được? Làm bán hàng, đi thực địa, dựa vào bản lĩnh của anh, hơn nữa còn do tôi đề cử, làm một quản lý là không có vấn đề gì.”
Triệu Nam Thiên thử hỏi: “Cô không lo lắng đồng nghiệp trong công ty biết được quan hệ giữa hai chúng ta sao?”
Tô Mục Tuyết như thể đã suy nghĩ kỹ càng: “Anh không nói thì ai biết được?”
Triệu Nam Thiên thất vọng, hiểu lầm rồi, cô vẫn không muốn thừa nhận sự tồn tại của anh.
Anh thậm chí còn suy nghĩ, nếu như mình có thân phận cao như Từ Hoa Dương, liệu có chuyện như vậy nữa không?
Triệu Nam Thiên không có hứng thú lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi.”
Lần này, Tô Mục Tuyết nóng nảy nói: “Triệu Nam Thiên, anh đừng có sĩ diện như vậy có được không? Tôi có thừa nhận quan hệ với anh hay không thì có liên quan gì tới chuyện anh tới công ty tôi? Tôi cũng chỉ vì đang suy nghĩ cho tương lai của anh!”
Triệu Nam Thiên hỏi cô: “Không liên quan sao? Nếu như không liên quan, tôi ở lại Giang Uyển làm, hay là làm ở công ty cô thì có gì khác nhau?”
“Anh đừng tưởng lần trước anh giúp Tứ thiếu là có thể hô mưa gọi gió được, nói thật cho anh biết, nói không chừng Tứ thiếu đã quên anh từ lâu rồi! Nếu không thì sao anh không được lên làm đội trưởng đội bảo vệ mà vẫn giữ chức phó như vậy, còn gặp nhiều khó khăn như vậy nữa?”
Triệu Nam Thiên thừa nhận, tmn nói có lý nhưng nghe giọng điệu của cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
“Anh tới tập đoàn Tô Phong làm, không nói tới những điều khác, ít nhất tôi có thể âm thầm giúp đỡ anh một chút, chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn bây giờ!”
“Tôi chắc chắn sẽ không tới tập đoàn Tô Phong làm việc đâu, cô đừng nói nữa.”
Tô Mục Tuyết không hiểu nói: “Vì sao chứ?”
Triệu Nam Thiên lại hỏi lại: “Hiện giờ tôi vẫn có thể tay làm hàm nhai mà dì Đào còn không coi tôi ra gì, nếu như tôi thật sự tới công ty các người, đến lúc đó làm gì cũng phải nhìn sắc mặt dì Đào, chẳng phải tôi thật sự sẽ biến thành kẻ ăn bám sao?”
Tô Mục Tuyết có chút bất ngờ, đúng là cô không nghĩ tới những điều này, nghĩ một lúc rồi lại nói: “Vậy thì thế này đi, tôi giới thiệu anh cho một công ty khác, tôi có quen vài người bạn ở Đông Châu.”
Triệu Nam Thiên thẳng thừng từ chối: “Cảm ơn, tạm thời không cần đâu.”
Tô Mục Tuyết thấy anh hiểu lầm, vội giải thích nói: “Triệu Nam Thiên, tôi muốn giới thiệu công việc cho anh, không phải vì tôi cho rằng công việc hiện giờ của anh mất mặt, nhưng nếu như anh muốn quan hệ của chúng ta có tiến triển, thì anh phải mau chóng trưởng thành chứ, anh có hiểu nỗi khổ tâm của tôi không?”
Triệu Nam Thiên thấy cô còn lừa mình dối người như vậy, nhịn không được hỏi: “Vậy sao? Vậy cô nói cho tôi biết, cô cảm thấy công việc gì, hoặc là nói tôi phải trèo lên vị trí nào thì mới xứng đáng với tổng giám đốc như cô?”
Tô Mục Tuyết vừa mới bình tĩnh lại thì lại một lần nữa bùng lên lửa giận: “Triệu Nam Thiên, anh nói như vậy có ý gì? Rõ ràng anh biết là tôi không có ý như vậy! Giống như bây giờ, chúng ta cả ngày không gặp nhau được vài lần, ngồi cùng nhau cũng chẳng có chủ đề chung gì để nói, anh cho rằng tôi có thể hoàn toàn chấp nhận anh được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.