Chương 22
Đông Mộc Hòa
25/06/2020
Editor Bồ Đào
Hai người mua phiếu giường nằm, sau khi dàn xếp ổn thỏa, Tơ Liễu liền nằm xuống, mang bịt mắt, hơi hơi gập người, cùng thế giới xung quanh tách biệt, Liễu Đỗ Tiêu ngồi ở đối diện, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài chạy như bay.
Đây là lần đầu tiên cô xa nhà, tâm tình rất là phức tạp, cuộc so tài nấu nướng, cuộc sống đại học, còn có…… Không biết thân thế cùng bí mật của mẹ, đều muốn ở Đế Đô từ từ tìm hiểu, thời gian quá khứ đơn giản một đi không trở lại.
……
Hơn ba mươi tiếng đồng hồ sau, xe lửa tới Đế Đô, lúc này là hơn ba giờ sáng, trời vẫn còn tối, trong xe phần lớn mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, ngáp mấy ngày liền, lại cũng có loại rốt cuộc đạt tới mục đích trút được gánh nặng.
Liễu Đỗ Tiêu đỡ tay mẹ đi cuối cùng, xuống xe, mọi người trên sân ga đều hướng về lối ra, bước đi vội vàng, giống như phía trước có người chờ đợi, lại giống như vội vàng trở về nghỉ ngơi.
Hai người không chút hoang mang, cùng dòng người kéo ra một khoảng cách.
Ra trạm, đứng ở bậc thang cao, xa xa đèn đuốc sáng trưng, so với Tử Thành an nhàn yên lặng, nơi này ầm ĩ phồn hoa, người đến người đi, nhất thời thế nhưng phân không rõ là đêm tối hay là ban ngày.
Tơ Liễu thần sắc ngơ ngẩn, nhìn bốn phía đều là xa lạ, hoàn toàn không có bô dáng nửa phần giống trong trí nhớ, ánh mắt không khỏi trở nên trống rỗng, thậm chí bắt đầu hoài nghi, ác mộng đeo bám bà hơn hai mươi năm qua có phải hay không chỉ là một giấc mộng?
Nước mắt , hãy để nó rơi xuống, chữa lành đi vết thương kia, đừng tưởng rằng mất đi quý giá nhất, mới khiến cho hôm nay lãng phí … …
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Liễu Đỗ Tiêu lấy điện thoại ra nghe, “Ông ngoại? Vâng, cháu và mẹ đã đến nơi rồi, ông tại sao lại không nghỉ ngơi cho tốt mà còn gọi điện thoại cho cháu? Tối hôm qua không phải ông đã gửi địa chỉ cho cháu sao, cháu với mẹ sẽ trực tiếp bắt xe đến, người không cần lo lắng, chợp mắt ngủ một lát đi ạ.”
Sau khi cúp máy, Liễu Đỗ Tiêu nhìn Tơ Liễu đã hoàn hồn, cười nhạt nói, “Mẹ, ông ngoại ở nhà chờ chúng ta, đi thôi.”
Giọng Tơ liễu hơi the thé, chỉ nói một chữ, “Được!”
……
Ngồi trên xe taxi, Liễu Đỗ Tiêu đối tài xế nói, “ làm ơn đi đến Hồ Uyển ạ.”
“Được rồi!” Tài xế là người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, giọng điệu chính là người Đế Đô, nhiệt tình sang sảng, vừa lái xe vừa nói, “hHi người không phải là người Đế Đô nhỉ?”
Tơ Liễu nhắm mắt dưỡng thần.
Liễu Đỗ Tiêu nhàn nhạt hỏi lại, “Tại sao bác lại đoán như vậy?”
Tài xế kia kinh ngạc, “Chẳng lẽ các vị là? Nghe giọng nói không giống a, nhìn dáng vẻ cũng không giống, tôi làm công việc này hơn hai mươi năm, người ta không cần nói tôi liếc mắt liền nhìn thấu, nhưng cũng tám chín phần mười……”
Liễu Đỗ Tiêu cười cười, không đáp lại.
Tài xế kia cũng bất giác xấu hổ, lại nhiệt tình cùng cô nói về nơi sống, nhờ có vị tài xế, Liễu Đỗ Tiêu đối với Hồ Uyển đại khái hiểu chút ít, ngôi nhà mới này cách đại học Đế Đô không xa, xem như người cùng khu phố vô cùng tình cảm, giá nhà tự nhiên xa xỉ, cô ngay từ đầu cho rằng, đây là ông ngoại vì chiếu cố mình đi học, mới thuê nhà gần đây, nhưng tới cửa tiểu khu, nhìn đến những ngôi nhà cao lớn kia, cô bỗng nhiên không hiểu nổi.
Nhà cho thuê có cần phải khoa trương như thế này không?
“Làm sao vậy?” Sau khi xuống xe, thấy cô không đi, Tơ Liễu hỏi một tiếng.
Liễu Đỗ Tiêu trong lòng có quá nhiều nghi hoặc, lại không biết phải nói từ đâu.
Tơ Liễu kéo tay cô, đi vào bên trong tùy ý giải thích, “Ông ngoại con hơn hai mươi năm trước liền tới Đế Đô lang bạt, dựa vào một phen hảo thủ nghệ, được Yến gia lựa chọn, Yến gia khi đó chính là gia tộc giàu nhất Đế Đô, đối với người phía dưới đương nhiên cũng được đãi ngộ hậu hĩnh, ông ngoại con tích góp chút tiền, nghĩ tương lai sẽ ở lại Đế Đô, liền đem tiền mua hai căn hộ, lúc ấy nhà còn rẻ, nhưng cho tới hiện tại, có khi còn hơn mấy chục lần……”
Liễu Đỗ Tiêu bừng tỉnh vài phần.
Tơ Liễu tiếp tục nói, “Hai căn hộ kia mặc dù hiện tại có hơi chút cũ kĩ, nhưng đều là khu phòng học, cho nên giá cả tuy không hợp lí, ông ngoại con nhờ người bán, kiếm tiền mua bên này, còn có một ít thừa ra, tính toán dùng để mở cửa hàng, nói cho con những lời này, là để con không phải áp lực quá lớn, nhà ta tuy không phú quý, nhưng ăn mặc bình thường vẫn đủ lo, đừng nghĩ nếu không có……”
Liễu Đỗ Tiêu gợi lên khóe môi, ngữ khí nhẹ nhàng vui đùa nói, “Con hiểu rồi, mẹ, con không nghĩ sẽ vừa đi học vừa đi làm thêm, hơn nữa nhà ta liền có cửa hàng, nếu thật muốn làm công, cũng đến nước phù sa không chảy ruộng ngoài a.”
Tơ Liễu giận cô liếc mắt một cái, theo lời bà nói, “Hiểu liền tốt, làm mẹ biết con lấy tay bắt cá, cho dù có ông ngoại con che chở, mẹ cũng không tha cho con.”
Liễu Đỗ Tiêu cười tủm tỉm trả lời “vâng”.
……
Ngôi nhà mới của họ nằm ở tầng 9 giữa tòa nhà vẫn là một căn song lập ở tầng trên cùng, có hai thang máy, lối đi nhỏ an tĩnh lại rộng mở, cư nhiên còn chừa mấy mét vuông làm hoa viên nhỏ, từ thang máy đi ra, trước mặt chính là, một vài bồn hoa được gieo trồng, xanh biếc dạt dào, tuy không bằng vườn nhỏ ở tử thành, nhưng ở tấc đất tấc vàng như đế đô, này đã xem như vô cùng xa xỉ.
Liễu Đỗ Tiêu nhớ kĩ ông ngoại nói cho mình mật mã cửa, sau khi đẩy cửa tiến vào, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Tơ Liễu cũng có vài phần hoảng hốt.
Hai người mua phiếu giường nằm, sau khi dàn xếp ổn thỏa, Tơ Liễu liền nằm xuống, mang bịt mắt, hơi hơi gập người, cùng thế giới xung quanh tách biệt, Liễu Đỗ Tiêu ngồi ở đối diện, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài chạy như bay.
Đây là lần đầu tiên cô xa nhà, tâm tình rất là phức tạp, cuộc so tài nấu nướng, cuộc sống đại học, còn có…… Không biết thân thế cùng bí mật của mẹ, đều muốn ở Đế Đô từ từ tìm hiểu, thời gian quá khứ đơn giản một đi không trở lại.
……
Hơn ba mươi tiếng đồng hồ sau, xe lửa tới Đế Đô, lúc này là hơn ba giờ sáng, trời vẫn còn tối, trong xe phần lớn mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, ngáp mấy ngày liền, lại cũng có loại rốt cuộc đạt tới mục đích trút được gánh nặng.
Liễu Đỗ Tiêu đỡ tay mẹ đi cuối cùng, xuống xe, mọi người trên sân ga đều hướng về lối ra, bước đi vội vàng, giống như phía trước có người chờ đợi, lại giống như vội vàng trở về nghỉ ngơi.
Hai người không chút hoang mang, cùng dòng người kéo ra một khoảng cách.
Ra trạm, đứng ở bậc thang cao, xa xa đèn đuốc sáng trưng, so với Tử Thành an nhàn yên lặng, nơi này ầm ĩ phồn hoa, người đến người đi, nhất thời thế nhưng phân không rõ là đêm tối hay là ban ngày.
Tơ Liễu thần sắc ngơ ngẩn, nhìn bốn phía đều là xa lạ, hoàn toàn không có bô dáng nửa phần giống trong trí nhớ, ánh mắt không khỏi trở nên trống rỗng, thậm chí bắt đầu hoài nghi, ác mộng đeo bám bà hơn hai mươi năm qua có phải hay không chỉ là một giấc mộng?
Nước mắt , hãy để nó rơi xuống, chữa lành đi vết thương kia, đừng tưởng rằng mất đi quý giá nhất, mới khiến cho hôm nay lãng phí … …
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Liễu Đỗ Tiêu lấy điện thoại ra nghe, “Ông ngoại? Vâng, cháu và mẹ đã đến nơi rồi, ông tại sao lại không nghỉ ngơi cho tốt mà còn gọi điện thoại cho cháu? Tối hôm qua không phải ông đã gửi địa chỉ cho cháu sao, cháu với mẹ sẽ trực tiếp bắt xe đến, người không cần lo lắng, chợp mắt ngủ một lát đi ạ.”
Sau khi cúp máy, Liễu Đỗ Tiêu nhìn Tơ Liễu đã hoàn hồn, cười nhạt nói, “Mẹ, ông ngoại ở nhà chờ chúng ta, đi thôi.”
Giọng Tơ liễu hơi the thé, chỉ nói một chữ, “Được!”
……
Ngồi trên xe taxi, Liễu Đỗ Tiêu đối tài xế nói, “ làm ơn đi đến Hồ Uyển ạ.”
“Được rồi!” Tài xế là người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, giọng điệu chính là người Đế Đô, nhiệt tình sang sảng, vừa lái xe vừa nói, “hHi người không phải là người Đế Đô nhỉ?”
Tơ Liễu nhắm mắt dưỡng thần.
Liễu Đỗ Tiêu nhàn nhạt hỏi lại, “Tại sao bác lại đoán như vậy?”
Tài xế kia kinh ngạc, “Chẳng lẽ các vị là? Nghe giọng nói không giống a, nhìn dáng vẻ cũng không giống, tôi làm công việc này hơn hai mươi năm, người ta không cần nói tôi liếc mắt liền nhìn thấu, nhưng cũng tám chín phần mười……”
Liễu Đỗ Tiêu cười cười, không đáp lại.
Tài xế kia cũng bất giác xấu hổ, lại nhiệt tình cùng cô nói về nơi sống, nhờ có vị tài xế, Liễu Đỗ Tiêu đối với Hồ Uyển đại khái hiểu chút ít, ngôi nhà mới này cách đại học Đế Đô không xa, xem như người cùng khu phố vô cùng tình cảm, giá nhà tự nhiên xa xỉ, cô ngay từ đầu cho rằng, đây là ông ngoại vì chiếu cố mình đi học, mới thuê nhà gần đây, nhưng tới cửa tiểu khu, nhìn đến những ngôi nhà cao lớn kia, cô bỗng nhiên không hiểu nổi.
Nhà cho thuê có cần phải khoa trương như thế này không?
“Làm sao vậy?” Sau khi xuống xe, thấy cô không đi, Tơ Liễu hỏi một tiếng.
Liễu Đỗ Tiêu trong lòng có quá nhiều nghi hoặc, lại không biết phải nói từ đâu.
Tơ Liễu kéo tay cô, đi vào bên trong tùy ý giải thích, “Ông ngoại con hơn hai mươi năm trước liền tới Đế Đô lang bạt, dựa vào một phen hảo thủ nghệ, được Yến gia lựa chọn, Yến gia khi đó chính là gia tộc giàu nhất Đế Đô, đối với người phía dưới đương nhiên cũng được đãi ngộ hậu hĩnh, ông ngoại con tích góp chút tiền, nghĩ tương lai sẽ ở lại Đế Đô, liền đem tiền mua hai căn hộ, lúc ấy nhà còn rẻ, nhưng cho tới hiện tại, có khi còn hơn mấy chục lần……”
Liễu Đỗ Tiêu bừng tỉnh vài phần.
Tơ Liễu tiếp tục nói, “Hai căn hộ kia mặc dù hiện tại có hơi chút cũ kĩ, nhưng đều là khu phòng học, cho nên giá cả tuy không hợp lí, ông ngoại con nhờ người bán, kiếm tiền mua bên này, còn có một ít thừa ra, tính toán dùng để mở cửa hàng, nói cho con những lời này, là để con không phải áp lực quá lớn, nhà ta tuy không phú quý, nhưng ăn mặc bình thường vẫn đủ lo, đừng nghĩ nếu không có……”
Liễu Đỗ Tiêu gợi lên khóe môi, ngữ khí nhẹ nhàng vui đùa nói, “Con hiểu rồi, mẹ, con không nghĩ sẽ vừa đi học vừa đi làm thêm, hơn nữa nhà ta liền có cửa hàng, nếu thật muốn làm công, cũng đến nước phù sa không chảy ruộng ngoài a.”
Tơ Liễu giận cô liếc mắt một cái, theo lời bà nói, “Hiểu liền tốt, làm mẹ biết con lấy tay bắt cá, cho dù có ông ngoại con che chở, mẹ cũng không tha cho con.”
Liễu Đỗ Tiêu cười tủm tỉm trả lời “vâng”.
……
Ngôi nhà mới của họ nằm ở tầng 9 giữa tòa nhà vẫn là một căn song lập ở tầng trên cùng, có hai thang máy, lối đi nhỏ an tĩnh lại rộng mở, cư nhiên còn chừa mấy mét vuông làm hoa viên nhỏ, từ thang máy đi ra, trước mặt chính là, một vài bồn hoa được gieo trồng, xanh biếc dạt dào, tuy không bằng vườn nhỏ ở tử thành, nhưng ở tấc đất tấc vàng như đế đô, này đã xem như vô cùng xa xỉ.
Liễu Đỗ Tiêu nhớ kĩ ông ngoại nói cho mình mật mã cửa, sau khi đẩy cửa tiến vào, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Tơ Liễu cũng có vài phần hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.