Chương 32
Đông Mộc Hòa
25/06/2020
Vợ tổng tài là đầu bếp
Editor bồ đào
Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông thiếu chút nữa quỳ xuống, đây là cái trí nhớ gì vậy ? Hương vị ăn từ hai mươi năm trước còn nhớ rõ ràng như vậy, khiến trong lòng ông tưởng có chút may mắn che giấu thay lão hữu đều tan biến, “Đúng vậy, thiếu gia trí nhớ thật tốt!”
Yến Mộ Tịch có chút suy nghĩ lại hỏi, “Năm đó ông ấy đột nhiên rời đi, nghe nói là bởi vì ở quê xảy ra chuyện, hiện tại mới trở về sao?”
Chiêm Quốc Thông gật đầu, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, lão hữu muốn giấu diếm chuyện nhà, nên ông cũng không muốn lộ ra quá nhiều, tuy rằng, kỳ thật ông cũng là cái biết cái không, tuy nhiên, đề tài này không thích hợp nói tiếp.
May mà, Yến Mộ Tịch cũng không phải người nhiều chuyện, thấy bộ dáng ông không muốn nói nhiều, tự nhiên kiêu ngạo sẽ không tò mò quá mức, cúi đầu, chuyên tâm nhấm nháp mấy đĩa ăn sáng, đậu phộng nhúng dấm chua ngọt ngon miệng, dưa chuột nhẹ nhàng khoan khoái, đồ chua vừa cay lại giòn, nhìn tầm thường giống như các món ăn khác, nhưng khi ăn vào trong miệng, hương vị lại phong phú động lòng người, muốn ngừng mà không được, chiếc đũa trong tay anh không thể bỏ xuống.
Thấy thế, Chiêm Vân Hi kinh hãi mở to mắt, này, như vậy liền thu phục rồi? Đậu phộng, dưa chuột, đồ chua? Đơn giản làm hắn hoài nghi chính mình hoa mắt, có phải thiếu gia quá dễ hầu hạ hay không ?
Sở Trường Ca cũng bị kinh hãi, thấy bộ dáng yến mộ tịch ăn ngon miệng, hắn véo đùi chính mình một cái, “ A ui……”, Đau đớn làm hắn nhanh chóng thanh tỉnh, không phải mơ đâu, đó chính là sự thật ?
Nhưng làm sao lại có thể như thế chứ?
Chỉ mấy đĩa ăn sáng như vậy, đổi thành là hắn, sẽ không có khát vọng muốn thèm ăn, món ăn bình thường như vậy, hoàn toàn không phù hợp với khí chất cùng thân phận của hắn, mà Mộ Tịch chính là ma vương giới tham ăn, sao có thể nháy mắt giơ cờ đầu hàng như vậy chứ?
Chẳng lẽ Mộ Tịch trong xương cốt thích chính là loại giản dị tự nhiên không màu mè này?
Lúc này, mì nước kho thịt rốt cuộc làm xong, Mạnh đầu bếp cẩn thận đem lẩu niêu bưng lại, thời khắc đặt xuống, có loại cảm giác như được đại xá, tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn tuy không dám nếm, nhưng nhìn thấy màu sắc, ngửi thấy hương vị này, là có thể kết luận, chén mì này ngon không gì sánh kịp, nghĩ đến, cũng nhất định có thể chinh phục dạ dày của Yến đại thiếu gia?
Đồng cảm còn có Chiêm Quốc Thông, ông đã bắt đầu hối hận, hối hận vì đáng ra không nên nghi ngờ tay nghề của người ta, nếu sớm tin tưởng một chút, thì khi ở Lung Hồ Uyển, ông có thể nếm rồi, chứ sẽ không giống hiện tại, chỉ có thể nuốt nước miếng.
Mà yến Mộ Tịch, đang nhìn nước sốt mì kho thịt trong lẩu niêu đến phát ngốc, đây đối với anh mà nói, là chuyện có một không hai, lẩu niêu màu trắng trơn nhẵn như gương, trên thân niêu là bức họa hoa lan do đại sư vẽ, mượt mà tuyệt đẹp, đơn độc phóng khoáng, là một tác phẩm nghệ thuật mà khiến người ta trầm trồ thưởng thức, nhưng tại thời điểm này, vì mì trong nồi, nó bỗng nhiên trở nên tươi đẹp sinh động, giống như linh hồn yên tĩnh được kích hoạt, nước súp thơm nồng vẫn còn đang sôi sùng sục, nấm hương, thịt đinh, tôm bóc vỏ, cải xanh, măng ti, cùng mì hòa quyện vào nhau, quả thực vừa mới lạ vừa đẹp mắt.
“Thiếu gia?” Thấy Yến Mộ Tịch chậm chạp bất động, Chiêm Quốc Thông cẩn thận nhắc nhở một tiếng, thiếu gia bị một chén mì nước kho thịt kinh diễm đến thất thần, ông nên đắc ý vui mừng, nhưng thất thần quá lâu, mỳ sẽ bị vỡ.
Yến Mộ Tịch chợt bừng tỉnh, hơi chật vật hoàn hồn, tuy nhiên, không rảnh để ý mình đang không vui, mà là gấp không chờ nổi hướng nồi mì nước kho thịt kia ‘ khởi xướng tiến công ’, mặc dù mùi thơm của mì đã lan tỏa trong bếp, nhưng khi khuấy lên nhẹ nhàng bằng đũa, một mùi thơm mãnh liệt phả vào mặt, vẫn khiến anh nhịn không được trái tim có chút run rẩy, miếng mì vào miệng, anh thong thả nhai, cư nhiên không muốn nuốt xuống.
Sợi mì hòa quyện với nước súp, trở nên nhẵn mịn, đẫy đà, mềm mại động lòng người, đã bao lâu rồi anh không được ăn một món ngon như vậy? Giống như trước nay chưa từng được thấy qua, trong nháy mắt, anh giống như được sống lại, khuôn mặt trước nay lạnh nhạt không có cảm xúc, giờ lại toát ra hào quang rực rỡ, cái gì gọi là xuân về hoa nở? Tại thời điểm này, những người xung quanh hoàn toàn cảm nhận và lắng nghe được.
Yến Mộ Tịch cũng không biết sắc mặt mình giờ phút này, đã khiến người bên cạnh chấn động, cầm lấy thìa, uống một ngụm súp, quả nhiên không phụ sự chờ mong của anh, tươi đẹp quả thực muốn đem cả đầu lưỡi nuốt vào.
Động tác ăn càng lúc càng nhanh, cũng may, người lớn lên đẹp, ăn vội vàng, cũng sẽ không có vẻ thô lỗ, càng đừng nói, thần sắc anh có thể nói là mặt mày hớn hở,hình ảnh kia càng là đẹp mắt.
Sở Trường Ca may mắn được xem một màn này, trong đầu hiện lên một câu nói, ăn đến bay lên, chắc là dùng để miêu tả hành động của Mộ Tịch nhỉ? Trong lẩu niêu kia rốt cuộc là có chứa tiên đan linh dược gì chứ?
Một nồi mì nước kho thịt ăn mau thấy đáy, Chiêm Quốc Thông hạ giọng, mở miệng hỏi, “Thiếu gia, ngài cảm thấy mì nước kho thịt này có ngon không?”
Thật ra, không cần ông hỏi, thì cũng thắng chắc rồi, rốt cuộc Sở Trường Ca lúc trước nói, chỉ cần Yến Mộ Tịch có thể nuốt trôi liền tính hắn thua, nhìn đến hiện tại, há chỉ là nuốt trôi, quả thực là dừng không được miệng ấy chứ?
Yến Mộ Tịch không rảnh nói chuyện, chỉ nhanh chóng gật đầu, đôi mắt bồ đào bây giờ giống như đôi mắt của đứa trẻ mới sinh, thuần túy trong veo, bên trong nhộn nhạo không chút nào che dấu sự thỏa mãn cùng vui mừng, ngoài ra còn có cảm giác hạnh phúc khiến người ta sợ hãi.
Chiêm Quốc Thông tê liệt một hồi, nhanh chóng bỏ qua mặt già, nhìn Sở Trường Ca, “Sở thiếu nghĩ sao?”
Sở Trường Ca còn có thể nói thế nào được nữa? Hắn đối với Yến Mộ Tịch nhiều năm hiểu biết chỉ trong giờ phút này bị lật đổ được chưa? Hắn hít sâu mấy cái, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, “Nói đi, muốn tôi đáp ứng ông cái gì?”
Chiêm Quốc Thông nghĩ nói, “Trước mắt chưa có chỗ nào phiền Sở thiếu giúp đỡ, có thể hay không tạm thời ghi nợ?”
Đôi mắt Sở Trường Ca lóe lên, bỗng nhiên thực dễ nói chuyện nói, “Có thể, nhưng mà, hahaha, ông thẳng thắn với tôi đi, đồ ăn sáng này là mua từ tiệm nhà nào? Hoặc là nhờ ai làm vậy.”
Chiêm Quốc Thông ngược lại cũng không vòng vo, rốt cuộc Yến Mộ Tịch đã nghĩ tới ông bạn già của mình, vì thế, ông thực dứt khoát thống khoái nói, “Là một đầu bếp đã từng làm việc ở Yến gia, tên là Tô Nguyên, tôi cùng ông ấy có chút giao tình, nên nhờ ông ấy giúp đỡ.”
“Ác……” Sở Trường Ca kéo dài thanh âm, cũng không biết là tin hay là không tin, lại hỏi, “Tô Nguyên? Tại sao tôi không có ấn tượng gì với người này? Ông ấy rời yến gia khi nào?”
“Hai mươi năm trước, quê ông ấy xảy ra chút chuyện.”
“Vậy bây giờ đã trở lại rồi?”
“Đúng vậy, mới vừa trở về Đế Đô, nếu bằng không, tôi cũng không có cách nào nhờ ông ấy giúp đỡ.” Này cũng giải thích, tại sao lúc trước Yến Mộ Tịch đem sau bếp lăn lộn đến người ngã ngựa đổ, nguyên nhân ông không ra tay, không phải là ông nhẫn tâm mặc kệ ngồi xem, mà là lão hữu xa cuối chân trời, ngoài tầm tay với của ông.
Sở Trường Ca còn muốn hỏi lại, đã bị giọng nói Yến Mộ Tịch cắt đứt, “Súp nước kho thịt này là do ai làm?”
Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông giật mình, tay nghề cháu gái lão hữu là do kế nghiệp từ ông, hương vị khẳng định không khác biệt nhiều, thiếu gia sao có thể nếm ra khác nhau chứ? Ông không khỏi có chút khó xử, không thể không nói được?
Yến Mộ Tịch lúc này tâm tình rất tốt, cho nên, thấy ông như thế, phá lệ không dỗi người, kiên nhẫn lại hỏi một lần nữa, “Rốt cuộc là ai làm? Tôi có thể khẳng định, mì nước kho thịt với đồ ăn sáng không phải cùng một người làm ra.”
Chiêm Quốc Thông thấy tránh không thoát, đành phải nói, “Thiếu gia quả có tầm nhìn rộng, xác thật không phải một người làm, mì nước kho thịt là tay nghề của cháu gái ngoại của Tô Nguyên.”
“Cháu gái ngoại?” Yến Mộ Tịch đã đem miếng mì cuối cùng vào trong miệng, trong nồi không có miếng súp nào dư thừa, anh nhấm nháp mỹ vĩ còn chưa tan hết ở đầu lưỡi, quỷ dị bát quái lên, “Cháu gái của ông ta bao nhiêu tuổi rồi? Tên gọi là gì? Chỉ số thông minh như thế nào? Còn có, lớn lên có xinh đẹp không?”
Cập nhật 10-5-2020.
Editor bồ đào
Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông thiếu chút nữa quỳ xuống, đây là cái trí nhớ gì vậy ? Hương vị ăn từ hai mươi năm trước còn nhớ rõ ràng như vậy, khiến trong lòng ông tưởng có chút may mắn che giấu thay lão hữu đều tan biến, “Đúng vậy, thiếu gia trí nhớ thật tốt!”
Yến Mộ Tịch có chút suy nghĩ lại hỏi, “Năm đó ông ấy đột nhiên rời đi, nghe nói là bởi vì ở quê xảy ra chuyện, hiện tại mới trở về sao?”
Chiêm Quốc Thông gật đầu, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, lão hữu muốn giấu diếm chuyện nhà, nên ông cũng không muốn lộ ra quá nhiều, tuy rằng, kỳ thật ông cũng là cái biết cái không, tuy nhiên, đề tài này không thích hợp nói tiếp.
May mà, Yến Mộ Tịch cũng không phải người nhiều chuyện, thấy bộ dáng ông không muốn nói nhiều, tự nhiên kiêu ngạo sẽ không tò mò quá mức, cúi đầu, chuyên tâm nhấm nháp mấy đĩa ăn sáng, đậu phộng nhúng dấm chua ngọt ngon miệng, dưa chuột nhẹ nhàng khoan khoái, đồ chua vừa cay lại giòn, nhìn tầm thường giống như các món ăn khác, nhưng khi ăn vào trong miệng, hương vị lại phong phú động lòng người, muốn ngừng mà không được, chiếc đũa trong tay anh không thể bỏ xuống.
Thấy thế, Chiêm Vân Hi kinh hãi mở to mắt, này, như vậy liền thu phục rồi? Đậu phộng, dưa chuột, đồ chua? Đơn giản làm hắn hoài nghi chính mình hoa mắt, có phải thiếu gia quá dễ hầu hạ hay không ?
Sở Trường Ca cũng bị kinh hãi, thấy bộ dáng yến mộ tịch ăn ngon miệng, hắn véo đùi chính mình một cái, “ A ui……”, Đau đớn làm hắn nhanh chóng thanh tỉnh, không phải mơ đâu, đó chính là sự thật ?
Nhưng làm sao lại có thể như thế chứ?
Chỉ mấy đĩa ăn sáng như vậy, đổi thành là hắn, sẽ không có khát vọng muốn thèm ăn, món ăn bình thường như vậy, hoàn toàn không phù hợp với khí chất cùng thân phận của hắn, mà Mộ Tịch chính là ma vương giới tham ăn, sao có thể nháy mắt giơ cờ đầu hàng như vậy chứ?
Chẳng lẽ Mộ Tịch trong xương cốt thích chính là loại giản dị tự nhiên không màu mè này?
Lúc này, mì nước kho thịt rốt cuộc làm xong, Mạnh đầu bếp cẩn thận đem lẩu niêu bưng lại, thời khắc đặt xuống, có loại cảm giác như được đại xá, tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn tuy không dám nếm, nhưng nhìn thấy màu sắc, ngửi thấy hương vị này, là có thể kết luận, chén mì này ngon không gì sánh kịp, nghĩ đến, cũng nhất định có thể chinh phục dạ dày của Yến đại thiếu gia?
Đồng cảm còn có Chiêm Quốc Thông, ông đã bắt đầu hối hận, hối hận vì đáng ra không nên nghi ngờ tay nghề của người ta, nếu sớm tin tưởng một chút, thì khi ở Lung Hồ Uyển, ông có thể nếm rồi, chứ sẽ không giống hiện tại, chỉ có thể nuốt nước miếng.
Mà yến Mộ Tịch, đang nhìn nước sốt mì kho thịt trong lẩu niêu đến phát ngốc, đây đối với anh mà nói, là chuyện có một không hai, lẩu niêu màu trắng trơn nhẵn như gương, trên thân niêu là bức họa hoa lan do đại sư vẽ, mượt mà tuyệt đẹp, đơn độc phóng khoáng, là một tác phẩm nghệ thuật mà khiến người ta trầm trồ thưởng thức, nhưng tại thời điểm này, vì mì trong nồi, nó bỗng nhiên trở nên tươi đẹp sinh động, giống như linh hồn yên tĩnh được kích hoạt, nước súp thơm nồng vẫn còn đang sôi sùng sục, nấm hương, thịt đinh, tôm bóc vỏ, cải xanh, măng ti, cùng mì hòa quyện vào nhau, quả thực vừa mới lạ vừa đẹp mắt.
“Thiếu gia?” Thấy Yến Mộ Tịch chậm chạp bất động, Chiêm Quốc Thông cẩn thận nhắc nhở một tiếng, thiếu gia bị một chén mì nước kho thịt kinh diễm đến thất thần, ông nên đắc ý vui mừng, nhưng thất thần quá lâu, mỳ sẽ bị vỡ.
Yến Mộ Tịch chợt bừng tỉnh, hơi chật vật hoàn hồn, tuy nhiên, không rảnh để ý mình đang không vui, mà là gấp không chờ nổi hướng nồi mì nước kho thịt kia ‘ khởi xướng tiến công ’, mặc dù mùi thơm của mì đã lan tỏa trong bếp, nhưng khi khuấy lên nhẹ nhàng bằng đũa, một mùi thơm mãnh liệt phả vào mặt, vẫn khiến anh nhịn không được trái tim có chút run rẩy, miếng mì vào miệng, anh thong thả nhai, cư nhiên không muốn nuốt xuống.
Sợi mì hòa quyện với nước súp, trở nên nhẵn mịn, đẫy đà, mềm mại động lòng người, đã bao lâu rồi anh không được ăn một món ngon như vậy? Giống như trước nay chưa từng được thấy qua, trong nháy mắt, anh giống như được sống lại, khuôn mặt trước nay lạnh nhạt không có cảm xúc, giờ lại toát ra hào quang rực rỡ, cái gì gọi là xuân về hoa nở? Tại thời điểm này, những người xung quanh hoàn toàn cảm nhận và lắng nghe được.
Yến Mộ Tịch cũng không biết sắc mặt mình giờ phút này, đã khiến người bên cạnh chấn động, cầm lấy thìa, uống một ngụm súp, quả nhiên không phụ sự chờ mong của anh, tươi đẹp quả thực muốn đem cả đầu lưỡi nuốt vào.
Động tác ăn càng lúc càng nhanh, cũng may, người lớn lên đẹp, ăn vội vàng, cũng sẽ không có vẻ thô lỗ, càng đừng nói, thần sắc anh có thể nói là mặt mày hớn hở,hình ảnh kia càng là đẹp mắt.
Sở Trường Ca may mắn được xem một màn này, trong đầu hiện lên một câu nói, ăn đến bay lên, chắc là dùng để miêu tả hành động của Mộ Tịch nhỉ? Trong lẩu niêu kia rốt cuộc là có chứa tiên đan linh dược gì chứ?
Một nồi mì nước kho thịt ăn mau thấy đáy, Chiêm Quốc Thông hạ giọng, mở miệng hỏi, “Thiếu gia, ngài cảm thấy mì nước kho thịt này có ngon không?”
Thật ra, không cần ông hỏi, thì cũng thắng chắc rồi, rốt cuộc Sở Trường Ca lúc trước nói, chỉ cần Yến Mộ Tịch có thể nuốt trôi liền tính hắn thua, nhìn đến hiện tại, há chỉ là nuốt trôi, quả thực là dừng không được miệng ấy chứ?
Yến Mộ Tịch không rảnh nói chuyện, chỉ nhanh chóng gật đầu, đôi mắt bồ đào bây giờ giống như đôi mắt của đứa trẻ mới sinh, thuần túy trong veo, bên trong nhộn nhạo không chút nào che dấu sự thỏa mãn cùng vui mừng, ngoài ra còn có cảm giác hạnh phúc khiến người ta sợ hãi.
Chiêm Quốc Thông tê liệt một hồi, nhanh chóng bỏ qua mặt già, nhìn Sở Trường Ca, “Sở thiếu nghĩ sao?”
Sở Trường Ca còn có thể nói thế nào được nữa? Hắn đối với Yến Mộ Tịch nhiều năm hiểu biết chỉ trong giờ phút này bị lật đổ được chưa? Hắn hít sâu mấy cái, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, “Nói đi, muốn tôi đáp ứng ông cái gì?”
Chiêm Quốc Thông nghĩ nói, “Trước mắt chưa có chỗ nào phiền Sở thiếu giúp đỡ, có thể hay không tạm thời ghi nợ?”
Đôi mắt Sở Trường Ca lóe lên, bỗng nhiên thực dễ nói chuyện nói, “Có thể, nhưng mà, hahaha, ông thẳng thắn với tôi đi, đồ ăn sáng này là mua từ tiệm nhà nào? Hoặc là nhờ ai làm vậy.”
Chiêm Quốc Thông ngược lại cũng không vòng vo, rốt cuộc Yến Mộ Tịch đã nghĩ tới ông bạn già của mình, vì thế, ông thực dứt khoát thống khoái nói, “Là một đầu bếp đã từng làm việc ở Yến gia, tên là Tô Nguyên, tôi cùng ông ấy có chút giao tình, nên nhờ ông ấy giúp đỡ.”
“Ác……” Sở Trường Ca kéo dài thanh âm, cũng không biết là tin hay là không tin, lại hỏi, “Tô Nguyên? Tại sao tôi không có ấn tượng gì với người này? Ông ấy rời yến gia khi nào?”
“Hai mươi năm trước, quê ông ấy xảy ra chút chuyện.”
“Vậy bây giờ đã trở lại rồi?”
“Đúng vậy, mới vừa trở về Đế Đô, nếu bằng không, tôi cũng không có cách nào nhờ ông ấy giúp đỡ.” Này cũng giải thích, tại sao lúc trước Yến Mộ Tịch đem sau bếp lăn lộn đến người ngã ngựa đổ, nguyên nhân ông không ra tay, không phải là ông nhẫn tâm mặc kệ ngồi xem, mà là lão hữu xa cuối chân trời, ngoài tầm tay với của ông.
Sở Trường Ca còn muốn hỏi lại, đã bị giọng nói Yến Mộ Tịch cắt đứt, “Súp nước kho thịt này là do ai làm?”
Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông giật mình, tay nghề cháu gái lão hữu là do kế nghiệp từ ông, hương vị khẳng định không khác biệt nhiều, thiếu gia sao có thể nếm ra khác nhau chứ? Ông không khỏi có chút khó xử, không thể không nói được?
Yến Mộ Tịch lúc này tâm tình rất tốt, cho nên, thấy ông như thế, phá lệ không dỗi người, kiên nhẫn lại hỏi một lần nữa, “Rốt cuộc là ai làm? Tôi có thể khẳng định, mì nước kho thịt với đồ ăn sáng không phải cùng một người làm ra.”
Chiêm Quốc Thông thấy tránh không thoát, đành phải nói, “Thiếu gia quả có tầm nhìn rộng, xác thật không phải một người làm, mì nước kho thịt là tay nghề của cháu gái ngoại của Tô Nguyên.”
“Cháu gái ngoại?” Yến Mộ Tịch đã đem miếng mì cuối cùng vào trong miệng, trong nồi không có miếng súp nào dư thừa, anh nhấm nháp mỹ vĩ còn chưa tan hết ở đầu lưỡi, quỷ dị bát quái lên, “Cháu gái của ông ta bao nhiêu tuổi rồi? Tên gọi là gì? Chỉ số thông minh như thế nào? Còn có, lớn lên có xinh đẹp không?”
Cập nhật 10-5-2020.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.