Chương 6
Đông Mộc Hòa
25/06/2020
Lúc Đỗ Tiêu đi ra khỏi phòng bếp, Tô Nguyên đã rời đi, cô liền đi theo Kiều Đức Trí lên phòng sách, phòng sách đối với cô cũng không có xa lạ, những cuốn sách ở đây rất quý giá, người bình thường không thể bước vào, nhưng duy chỉ có đối với cô Kiều Đức Trí mới cho phép mở ra.
Căn phòng được bố trí rất đơn giản. Ngoại trừ những dãy giá sách,bàn ghế bằng gỗ, thì chỉ có một vài chậu lan được đặt trên thành cửa sổ, khiến căn phòng tưởng như ngột ngạt lại vô cùng trang nhã và mát mẻ.
Kiều Đức Trí mở ngăn kéo của bàn làm việc, lấy ra một cuốn sách và đưa nó cho Đỗ Tiêu, cất giọng nhỏ nhẹ, Đây là một món quà sinh nhật bác tặng cho cháu, đối với cháu nếu có tác dụng thì tốt còn nếu không thì coi như thưởng thức thư pháp vậy .Nói tới chỗ này , Kiều Đức Trí trêu chọc cười lên Lúc trước ta dùng bút lông cho nên bây giờ vẫn còn nét chữ, không quá xấu mắt đâu.
Đầu tiên, Đỗ Tiêu mỉm cười và cảm ơn Kiều gia gia trước khi cầm nó. Nói đúng ra, đây không phải là một cuốn sách. Bởi vì nó không có bìa sách tinh xảo.Bên ngoài chỉ dùng da trâu bọc lấy, lại dùng chỉ gai xâu vào.
Song khi cô lật ra sau, mặt mày không khỏi co rụt lại, càng lật tiếp, thần sắc càng dao động, giấy trắng mực đen, còn thoang thoảng mùi mực, từng tờ một ghi lại rõ ràng tường tận, đây quả thật là không phải sách, mà là cả trái tim của Kiều Đức Trí.
Đỗ Tiêu gấp lại, ngước mắt lên nhìn Kiều gia gia, món quà này quá trân quý, cháu… …
Kiều Đức Trí từ ái cười ngắt lời Đừng nói cháu không chịu nổi, sách này chính là ta vì cháu mà viết, gia gia không muốn dành tặng nó cho ai cả, thằng nhóc kia, nó cũng không dùng được, còn cháu thì khác?
Đỗ Tiêu hít sâu một hơi, Phi thường hữu dụng , có quyển sách này, gia gia về sau nghiên cứu dược thiện có thể nói như hổ thêm cánh,nguồn gốc của thuốc cùng thức ăn là gần như giống nhau,Kiều gia gia, người giúp cháu chuyện lớn như vậy, cháu không biết làm sao để cảm ơn người mới tốt … …
Kiều Đức Trí khoát khoát tay, cảm khái nói, Cháu không chê chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với ta, có thể giúp đỡ cháu, vậy những ngày cố gắng của ta cũng coi như là không phí công, Đỗ Tiêu này, cháu đừng giữ trong lòng bất kì áp lực gì, ta dù không phải ông nội cháu, nhưng là nhìn cháu lớn lên, lòng người đều là ẩn số, gia gia hi vọng cháu sau này có tương lai … …Mắt ông nheo lại trong bầu không khí vô cùng tình cảm. Ông quay lại và nói đùa, Lại nói , gia gia còn ăn không của cháu mười mấy năm điểm tâm, nhưng cho tới bây giờ không có lần nào trả tiền, kết quả là cầm một cuốn sách cũ nát để trả tiền cơm, thật đáng xấu hổ, ha ha ha … …
Đỗ Tiêu vẫn cúi đầu kính cẩn với kiều đức trí, Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, nếu có một ngày, Kiều gia gia có chuyện gì cần đến cháu, cháu nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Kiều Đức Trí đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của cô, nói đùa, Nếu cháu đã nói vậy, thì ta thực sự có một điều quan trọng muốn hỏi, Đỗ Tiêu này, gia gia có thể thẳng thắn hỏi không?
Đỗ Tiêu kỳ thật đã đoán ra, nhẹ gật đầu, Gia gia nói đi ạ.
Kiều Đức Trí hạ giọng, Đến lúc cháu đến Đế Đô, có thể giúp ta chiếu cố một chút Thiên Ban không? Thiên phú của thằng bé rất tốt, nhưng lại quá ngay thẳng, làm việc cũng dở, mà theo đuổi người ta cũng dở, cái này tính tình coi như hiếm thấy, cháu thông minh như vậy, nếu như có cháu bên cạnh hướng dẫn, ta liền có thể yên tâm, Đỗ Tiêu, cháu có nguyện ý không? Yêu cầu này của gia gia không làm khó cháu chứ?
Đỗ Tiêu mỉm cười nhẹ, Kiều gia gia, ngay cả nếu như người không nói đến chuyện này, trong lòng cháu cũng đã biết, cần gì người phải nói? Cháu cùng Thiên Ban từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nói là anh em cũng không đủ, cháu đi đế đô, tất nhiên là muốn giúp đỡ rồi, gia gia cứ yên tâm đi.
Được rồi, được rồi ... Kiều Đức Trí thoải mái gật đầu, ngồi xuống ghế và chỉ vào chiếc ghế đối diện, Đỗ Tiêu, cháu cũng ngồi đi, hai chúng ta tâm sự một chút.
Đỗ Tiêu nhẹ nhàng “Vâng”, nhưng không ngồi ngay lập tức, mà trước tiên pha một tách trà cho Kiều Đức Trí, sau đó mới di chuyển ghế sang một bên và ngồi xuống. Theo cách này, hai chiếc ghế Vị trí không chỉ gần gũi, mà còn dành sự tôn trọng cho người lớn tuổi.
Kiều Đức Trí nhìn vào mắt cô, trong lòng nhịn không được thương xót cho đứa bé hiếu thảo hiểu chuyện này, ông trời tại sao có thể nhẫn tâm để con bé không được lớn lên cùng cha mẹ ruột chứ? Tiếc nuối thương tiếc bất quá một cái chớp mắt, ngược lại liền tiêu tan, đều nói có được tất có mất, có sai lầm đi cũng sẽ tại một chỗ khác được bồi thường, nếu thân phận của con bé thực sự có nguy hiểm, vậy thì lớn lên ở tử thành vô ưu vô lo này cũng hạnh phúc không phải sao?
Nói cho cùng , cố nhiên có Cánh Tay Vận Mệnh ở sau lưng đưa đẩy trợ giúp, nhưng cũng là cô cùng hết thảy Tử Thành này có duyên phận, gặp gỡ cha con Tô Nguyên cũng tốt, gặp gỡ mình cùng Thiên Ban cũng tốt, đều là duyên phận, từ Liễu gia nơi đó kế thừa trù nghệ, từ ông kế thừa y thuật, hai thứ này nếu nói không khiêm tốn , thì đều là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, có thể có đươc chắc chắn không tầm thường, hơn nữa cô lại được ông cùng Tô Nguyên dạy dỗ, hai người bọn họ càng là cam tâm tình nguyện dạy cho cô, thậm chí không tiếc phá vỡ quy củ gia tộc, đây vốn chính là phúc phận.
Đỗ Tiêu này, năm nay cháu đến đại học Đế Đô thông báo đi?
Vâng , nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra, đầu tháng chín cháu sẽ đi.
Kiều Đức Trí nghe trong thanh âm của cô không có nửa điểm ủy khuất, nhịn không được nói, Đỗ Tiêu, bản chất của con người vốn có hơi ích kỉ, có đôi khi nghĩ nhiều cho bản thân mình cũng không hề sai, cho nên cuộc sống của cháu vốn do chính cháu quyết định.
Nghe vậy , Đỗ Tiêu câu lên khóe môi, đôi con ngươi trong suốt phủ lên làn nước mỏng, thiếu sự trầm tĩnh của thường ngày, nhưng lại nhiều hơn chút sinh động, Kiều gia gia, cháu đều hiểu, mẹ cháu lo lắng đến cố chấp, ông ngoại cũng bối rối, bọn họ dù không nói, nhưng cháu đều rõ ràng, về phần năm đó … … đến cùng chuyện gì xảy ra, để mẹ cùng ông ngoại đều giữ kín như bưng, nhưng cháu tin tưởng, bọn họ sẽ trở về đối mặt với nó.
Kiều Đức Trí nhất thời không biết nói cái gì cho phải, trầm mặc trong chốc lát, mới phức tạp lên tiếng, Cháu nói không sai, bọn họ sẽ không trốn tránh cả một đời, họ sẽ trở về, nhưng Đỗ Tiêu này, cháu có bao giờ nghĩ đến thân phận của mình chưa?
Lời này hỏi ra, bầu không khí liền có chút ngưng trọng.
Trước đây , tất cả mọi người đều cố ý trốn tránh vấn đề này, chỉ là hiện tại, Kiều Đức Trí lại nghĩ nói ra ở đây, bởi vì ông thực sự quý đứa nhỏ này, lúc trước còn nghĩ sẽ ghép đôi cho cô cùng Thiên Ban, sau đó lại thấy hai người chỉ muốn làm anh em, cho nên sau này trực tiếp coi như cháu ruột trong lòng, ông chẳng biết tại sao, luôn có loại bất an, liền muốn nhắc nhở một hai câu.
Đỗ Tiêu suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói, Cháu cũng không để tâm, nếu tránh không khỏi, cháu cũng sẽ đón nhận, không có oán, tương lai cũng sẽ không có tổn thương, hết thảy đều là cách giải quyết tốt nhất.
Căn phòng được bố trí rất đơn giản. Ngoại trừ những dãy giá sách,bàn ghế bằng gỗ, thì chỉ có một vài chậu lan được đặt trên thành cửa sổ, khiến căn phòng tưởng như ngột ngạt lại vô cùng trang nhã và mát mẻ.
Kiều Đức Trí mở ngăn kéo của bàn làm việc, lấy ra một cuốn sách và đưa nó cho Đỗ Tiêu, cất giọng nhỏ nhẹ, Đây là một món quà sinh nhật bác tặng cho cháu, đối với cháu nếu có tác dụng thì tốt còn nếu không thì coi như thưởng thức thư pháp vậy .Nói tới chỗ này , Kiều Đức Trí trêu chọc cười lên Lúc trước ta dùng bút lông cho nên bây giờ vẫn còn nét chữ, không quá xấu mắt đâu.
Đầu tiên, Đỗ Tiêu mỉm cười và cảm ơn Kiều gia gia trước khi cầm nó. Nói đúng ra, đây không phải là một cuốn sách. Bởi vì nó không có bìa sách tinh xảo.Bên ngoài chỉ dùng da trâu bọc lấy, lại dùng chỉ gai xâu vào.
Song khi cô lật ra sau, mặt mày không khỏi co rụt lại, càng lật tiếp, thần sắc càng dao động, giấy trắng mực đen, còn thoang thoảng mùi mực, từng tờ một ghi lại rõ ràng tường tận, đây quả thật là không phải sách, mà là cả trái tim của Kiều Đức Trí.
Đỗ Tiêu gấp lại, ngước mắt lên nhìn Kiều gia gia, món quà này quá trân quý, cháu… …
Kiều Đức Trí từ ái cười ngắt lời Đừng nói cháu không chịu nổi, sách này chính là ta vì cháu mà viết, gia gia không muốn dành tặng nó cho ai cả, thằng nhóc kia, nó cũng không dùng được, còn cháu thì khác?
Đỗ Tiêu hít sâu một hơi, Phi thường hữu dụng , có quyển sách này, gia gia về sau nghiên cứu dược thiện có thể nói như hổ thêm cánh,nguồn gốc của thuốc cùng thức ăn là gần như giống nhau,Kiều gia gia, người giúp cháu chuyện lớn như vậy, cháu không biết làm sao để cảm ơn người mới tốt … …
Kiều Đức Trí khoát khoát tay, cảm khái nói, Cháu không chê chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với ta, có thể giúp đỡ cháu, vậy những ngày cố gắng của ta cũng coi như là không phí công, Đỗ Tiêu này, cháu đừng giữ trong lòng bất kì áp lực gì, ta dù không phải ông nội cháu, nhưng là nhìn cháu lớn lên, lòng người đều là ẩn số, gia gia hi vọng cháu sau này có tương lai … …Mắt ông nheo lại trong bầu không khí vô cùng tình cảm. Ông quay lại và nói đùa, Lại nói , gia gia còn ăn không của cháu mười mấy năm điểm tâm, nhưng cho tới bây giờ không có lần nào trả tiền, kết quả là cầm một cuốn sách cũ nát để trả tiền cơm, thật đáng xấu hổ, ha ha ha … …
Đỗ Tiêu vẫn cúi đầu kính cẩn với kiều đức trí, Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, nếu có một ngày, Kiều gia gia có chuyện gì cần đến cháu, cháu nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Kiều Đức Trí đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của cô, nói đùa, Nếu cháu đã nói vậy, thì ta thực sự có một điều quan trọng muốn hỏi, Đỗ Tiêu này, gia gia có thể thẳng thắn hỏi không?
Đỗ Tiêu kỳ thật đã đoán ra, nhẹ gật đầu, Gia gia nói đi ạ.
Kiều Đức Trí hạ giọng, Đến lúc cháu đến Đế Đô, có thể giúp ta chiếu cố một chút Thiên Ban không? Thiên phú của thằng bé rất tốt, nhưng lại quá ngay thẳng, làm việc cũng dở, mà theo đuổi người ta cũng dở, cái này tính tình coi như hiếm thấy, cháu thông minh như vậy, nếu như có cháu bên cạnh hướng dẫn, ta liền có thể yên tâm, Đỗ Tiêu, cháu có nguyện ý không? Yêu cầu này của gia gia không làm khó cháu chứ?
Đỗ Tiêu mỉm cười nhẹ, Kiều gia gia, ngay cả nếu như người không nói đến chuyện này, trong lòng cháu cũng đã biết, cần gì người phải nói? Cháu cùng Thiên Ban từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nói là anh em cũng không đủ, cháu đi đế đô, tất nhiên là muốn giúp đỡ rồi, gia gia cứ yên tâm đi.
Được rồi, được rồi ... Kiều Đức Trí thoải mái gật đầu, ngồi xuống ghế và chỉ vào chiếc ghế đối diện, Đỗ Tiêu, cháu cũng ngồi đi, hai chúng ta tâm sự một chút.
Đỗ Tiêu nhẹ nhàng “Vâng”, nhưng không ngồi ngay lập tức, mà trước tiên pha một tách trà cho Kiều Đức Trí, sau đó mới di chuyển ghế sang một bên và ngồi xuống. Theo cách này, hai chiếc ghế Vị trí không chỉ gần gũi, mà còn dành sự tôn trọng cho người lớn tuổi.
Kiều Đức Trí nhìn vào mắt cô, trong lòng nhịn không được thương xót cho đứa bé hiếu thảo hiểu chuyện này, ông trời tại sao có thể nhẫn tâm để con bé không được lớn lên cùng cha mẹ ruột chứ? Tiếc nuối thương tiếc bất quá một cái chớp mắt, ngược lại liền tiêu tan, đều nói có được tất có mất, có sai lầm đi cũng sẽ tại một chỗ khác được bồi thường, nếu thân phận của con bé thực sự có nguy hiểm, vậy thì lớn lên ở tử thành vô ưu vô lo này cũng hạnh phúc không phải sao?
Nói cho cùng , cố nhiên có Cánh Tay Vận Mệnh ở sau lưng đưa đẩy trợ giúp, nhưng cũng là cô cùng hết thảy Tử Thành này có duyên phận, gặp gỡ cha con Tô Nguyên cũng tốt, gặp gỡ mình cùng Thiên Ban cũng tốt, đều là duyên phận, từ Liễu gia nơi đó kế thừa trù nghệ, từ ông kế thừa y thuật, hai thứ này nếu nói không khiêm tốn , thì đều là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, có thể có đươc chắc chắn không tầm thường, hơn nữa cô lại được ông cùng Tô Nguyên dạy dỗ, hai người bọn họ càng là cam tâm tình nguyện dạy cho cô, thậm chí không tiếc phá vỡ quy củ gia tộc, đây vốn chính là phúc phận.
Đỗ Tiêu này, năm nay cháu đến đại học Đế Đô thông báo đi?
Vâng , nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra, đầu tháng chín cháu sẽ đi.
Kiều Đức Trí nghe trong thanh âm của cô không có nửa điểm ủy khuất, nhịn không được nói, Đỗ Tiêu, bản chất của con người vốn có hơi ích kỉ, có đôi khi nghĩ nhiều cho bản thân mình cũng không hề sai, cho nên cuộc sống của cháu vốn do chính cháu quyết định.
Nghe vậy , Đỗ Tiêu câu lên khóe môi, đôi con ngươi trong suốt phủ lên làn nước mỏng, thiếu sự trầm tĩnh của thường ngày, nhưng lại nhiều hơn chút sinh động, Kiều gia gia, cháu đều hiểu, mẹ cháu lo lắng đến cố chấp, ông ngoại cũng bối rối, bọn họ dù không nói, nhưng cháu đều rõ ràng, về phần năm đó … … đến cùng chuyện gì xảy ra, để mẹ cùng ông ngoại đều giữ kín như bưng, nhưng cháu tin tưởng, bọn họ sẽ trở về đối mặt với nó.
Kiều Đức Trí nhất thời không biết nói cái gì cho phải, trầm mặc trong chốc lát, mới phức tạp lên tiếng, Cháu nói không sai, bọn họ sẽ không trốn tránh cả một đời, họ sẽ trở về, nhưng Đỗ Tiêu này, cháu có bao giờ nghĩ đến thân phận của mình chưa?
Lời này hỏi ra, bầu không khí liền có chút ngưng trọng.
Trước đây , tất cả mọi người đều cố ý trốn tránh vấn đề này, chỉ là hiện tại, Kiều Đức Trí lại nghĩ nói ra ở đây, bởi vì ông thực sự quý đứa nhỏ này, lúc trước còn nghĩ sẽ ghép đôi cho cô cùng Thiên Ban, sau đó lại thấy hai người chỉ muốn làm anh em, cho nên sau này trực tiếp coi như cháu ruột trong lòng, ông chẳng biết tại sao, luôn có loại bất an, liền muốn nhắc nhở một hai câu.
Đỗ Tiêu suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói, Cháu cũng không để tâm, nếu tránh không khỏi, cháu cũng sẽ đón nhận, không có oán, tương lai cũng sẽ không có tổn thương, hết thảy đều là cách giải quyết tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.