Chương 85: Cường thế
Khô Lâu Tinh Linh
29/03/2013
Tiếng hò hét …
Tất cả mọi người chứng kiến trận giao đấu đều hoan hô, đó mới là trận chiến thực sự. Đây mới là điều mà người chơi IPA chờ mong! Chiến thắng hay thất bại? Điều đó không phải quá quan trọng, cái chính là họ chỉ muốn được tôn trọng, nhưng chỉ một chút tôn trọng mà cũng khó khăn…
Nhưng!.. vào thời điểm này, họ đã đạt được rồi!
Đánh bại một người..., quá dễ, nhưng để chinh phục được một người, đó mới là việc khó!
Nhưng chính Võ Thần Tự Nhận đã làm được!
Cameron ngơ ngác nhìn bảng thông báo, các nhân viên cũng đều sửng sốt, tất cả mọi người thì đều nhìn Cameron, để trông chờ những chỉ dẫn tiếp theo.
Cameron rút ra một điếu thuốc, tay hắn run rẩy, không biết có phải do kích động hay là quá hưng phấn…Hắn đã thấy được! Hắn đã chứng kiến được kỳ tích đó! Hắn hiểu rõ nó có ý nghĩa như thế nào!
Khói thuốc lá, bình thường không hút khi làm việc, nhưng hôm nay thì hắn phải hút để giải tỏa tâm trạng, nếu không khó mà tỉnh táo suy nghĩ được.
Võ Thận Tự Nhận … Hắn là một truyền thuyết sao?
Cameron không biết, cũng như bất kỳ ai đều không biết, truyền thuyết sở dĩ là truyền thuyết chính là bởi vì nó là duy nhất!. Cameron thấy được vầng hào quang ở trên người Võ Thần Tự Nhận, vì con đường sáng sủa mà ánh hào quang đó có thể mang lại, hắn tình nguyện thử sức một phen!
Một điếu thuốc, gần như rất nhanh chóng biến mất! Không ai bảo ai, họ đều biết rằng Cameron đang suy nghĩ, và thực tế trong lòng mỗi người đều đang có một cỗ lực lượng.
Chiến thắng này không nghi ngờ gì nữa…là nằm ngoài ý muốn. Nhưng không hiểu vì sao, trong trận đấu này lại có một cỗ lực lượng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được, chỉ cần nhìn là không thể không bị cuốn hút!.
Cameron cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nói “Lập tức liên hệ với Võ Thận Tự Nhận, nói rằng chúng ta sẵn sàng chuẩn bị võ đài đặc biệt nhất giành riêng cho hắn!”
“ … Sếp, chúng tôi đã liên lạc rồi, những chưa thấy có hồi âm.” Một nhân viên nói.
Cameron nhìn người kia, không nói lời nào.
Người kia hơi sửng sốt, “Tôi đã hiểu! Nhất định tôi sẽ liên lạc được với hắn.”
“Rất tốt, tình hình hiện tại bây giờ mọi người cũng biết rõ rồi đó, thành tích của chúng ta đạt được không được tốt lắm. TPA đã để một gánh nặng quá lớn cho công ty, mà lợi nhuận của IPA thì lại cũng không khả quan. Nếu không có kế hoạch hiệu quả, chúng ta sẽ bị đuổi việc đó! Thời gian cũng không còn nhiều cho mọi người nữa đâu, hiện giờ cơ hội đang ở trước mắt, chắc không cần tôi phải nói mọi người cũng đều biết nên làm gì rồi phải không!”
“Rõ! thưa sếp!”
Cameron cũng đi chuẩn bị, đây là một cơ hội để chinh phục ban giám đốc, hắn không thể bỏ qua. Chiến thắng của Võ Thần Tự Nhận không phải là nguyên nhân chính khiến hắn mạo hiểm. Bởi vì cho dù trận đấu này có chiến thắng, thì cũng không nói trước được các trận tiếp theo sẽ thế nào. Hắn ta có được thực lực, nhưng không nhất thiết phải là vô địch! Nhưng …từ trận đầu này Cameron nhìn ra được lực ‘chinh phục’ trong đó.
Từ khi ‘người kia’ biến mất, nhân loại đã khôi phục lại bình thường, không còn thần thoại xuất hiện nữa, vì sao?
Cường giả?
Có!
Nhưng mạnh mẽ, chiến thắng cũng không có nghĩa là có khả năng chinh phục!
Hắn từ trên người Võ Thần Tự Nhận thấy được loại sức hút đó. Khoảnh khắc đó, Cameron cảm giác thấy linh hồn mình như bị hút đi vậy.
Làm một người quản lý chuyên nghiệp, một người quyết đoán, hắn có sự nhanh nhạy riêng, hắn cảm giác được đây chính là cơ hội của mình!
Có lẽ vậy, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ cảm thấy tự hào vì được sinh ra ở thời đại này!
Nhưng hiện tại thì mới chỉ là khởi đầu!
Các diễn đàn lớn về IPA đều ‘bùng nổ’. Trận đấu mà đúng ra bọn họ thua giờ lại được nghị luận rất cuồng nhiệt.
Võ Thận Tự Nhận bất ngờ lại giành chiến thắng!
Hơn nữa lại còn thắng để cho đối thủ tâm phục khẩu phục, hắn thắng không phải chỉ trong trận đấu, mà là đã công kích trực tiếp vào khát vọng của đối thủ.
Hắn đã cho Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết một trận đấu chân chính! Đây rất có thể là lần chiến đấu duy nhất trong cả đời này của đối phương.
Những người chơi IPA như ‘điên cuồng’ bởi vì người này có thể hiểu được bọn họ.
Võ Thần Tự Nhận, cái tên này đã thực sự đi vào lòng người!
Trang web chính thức của công ty lần đầu tiên đưa lên trang đầu những đoạn phim về trận đánh, sau đó là chờ đợi cho việc phân tích các trận đánh này.
Đã rất lâu không ai có được sự ưu tiên như vậy!
Người chơi IPA đang vô cùng cuồng nhiệt, còn các chiến sỹ TPA thì lại hưng phấn một cách điềm đạm hơn, bởi vì trong một cục diện hoàn toàn bất lợi như vậy mà vẫn có thể bất ngờ giành chiến thắng!
Điều này gần như là không có khả năng!
Người chơi TPA xem trận đấy không biết vì sao hắn có thể chiến thắng? Làm thể nào để né tránh vô vàn mũi tên hạch lực như vậy? Loại áp giáp võ trang mạnh như vậy rất khó để công kích, nhất là khi đối phương đã luyện được Hồ Điệp Bộ của người Inventer, phối hợp với công kích ở khoảng cách xa lại càng khó giải quyết! Vậy mà Võ Thần Tự Nhận lại làm được, và thậm chí hắn còn không sử dụng cả áo giáp.
Đây là loại sức mạnh gì, và ở cảnh giời nào?
Võ Thần Tự Nhận … Có phải là một sự châm biếm không? Hay là quá tự tin?
Nhà Cao Tầng xem xong, bàn tay tự nắm chặt…
Mâu Tu đã trở lại, cậu ta vừa đi ra ngoài một vòng. Khi thấy thái độ Emma hết sức chăm chú thì Mâu Tu cảm giác thấy mình hình như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Đến lúc thấy được trận đấu kia, cậu ta bỗng có cảm giác muốn nhẩy lầu tự sát!
Chỉ vừa mới đi một tí mà đã bỏ lỡ…Mẹ, đang đùa với mình sao!
“Mâu Tu, đừng lộn xộn nữa!” Emma đang phân tích trận đấu. Cậu không thích nhìn vào những phân tích của phía công ty, cậu ta tự tin trình độ phân tích của mình không hề thua kém.
Mâu Tu rất bực bội, tên này thế mà giờ không coi mình ra gì! Chẳng qua lúc Emma làm việc thì không hề…dễ tính như bình thường. Một khi mà mắt của cậu ta đã sáng lên, tập trung cao độ vào việc gì đó, thì tuyệt đối không quan tâm đến gì hết, thậm chí kể cả Mâu Tu lúc này cũng không dại trêu chọc.
Từ băng ghi hình thì khó mà thấy rõ được. Thật đáng tiếc! Trận đấu như vậy mà mình bỏ lỡ không xem tận mắt. Nếu xem trực tiếp cậu ta nhất định có thể thấy rõ động tác này!
Hồ Điệp Bộ quả thực lợi hai! Cậu ta chưa từng luyện qua Hồ Điệp Bộ này bởi vì loại bước di chuyển này không phù hợp với tính khí của cậu ta. Nhưng cậu ta đã từng chứng kiến, thậm chí từng phá giải nó. Chỉ là…nếu đối thủ là Võ Thần Tự Nhận thì sao?
Mâu Tu không biết được!
Trang viên trên không trung…Tiểu Như đang ở trong một gian phòng sang trọng đầy đủ tiện nghi, cô và Samantha đều đang mặc đồ ngủ. Tiểu Như thì mặc một bộ màu trắng tinh khiết, còn Samantha thì là bộ đồ màu tím quý phái và khá khiêu gợi, cao ngạo giống như nữ chủ nhân vậy.
“Tiểu Như này, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của em đánh giá thì vị Võ Thần Tự Nhận này là chiến sỹ cấp mấy?” Samantha rất tỉnh táo, nhưng đây mới chính là biểu hiện của cô lúc hưng phấn.
Mã Tiểu Như lắc đầu, “Không thể biết được chị ơi! Trận đấu này hoàn toàn đánh giá trên năng lực, kinh nghiệm và kỹ thuật của cậu ta thật đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi cậu ta mới chỉ 16 tuổi!”
“Nếu đổi lại là em giao đấu, thì em có thể nắm được nhiêu phần thắng?”
Mã Tiểu Như suy nghĩ “Không biết được chị ạ, em thực sự không biết, em còn không thể hình dung được là cậu ta sử dụng loại công pháp nào! Trong số các công pháp của loài người, người Inventer, Hỏa Tinh, người Katy… thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay... Lại còn có thể đạt được hiệu quả đáng sợ như xem trên trận đấu vừa rồi thì sợ là cũng chỉ có Thiên Vương Quyết của gia tộc chị thôi.”
“… Như em nói thì kể cả Phong Thần Quyết và Ma Nữ Quyết cũng không thể làm được sao?” Samantha giật mình nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.