Chương 10: Không cần nhớ ta
Khô Lâu Tinh Linh
29/03/2013
Thời gian trôi qua rất nhanh. Ước chừng một năm trôi qua, làn da Vương Động đã biến thành màu ngăm đem, thân thể cũng trở nên cường tráng. Hắn cũng không còn cảm giác bỡ ngỡ trên hành tinh Norton này nữa. Xung quanh đây đều đã trở thành địa bàn của hắn. Một năm nay hắn cũng đã kết thành đại thù với tộc Zago. Những con Zago chết trên tay hắn cũng có đủ loại. Về cơ bản, Vương Động cũng không biết tên chúng là gì, hắn cũng chỉ có thể đặt cho chúng mấy cái tên như Sâu lớn, Sâu nhỏ, Sâu hoa, Sâu bay… để phân biệt. Dù sao cũng đều là chết cả. Hắn còn có một phát hiện thú vị khác là hóa ra những con Zago này có thể ăn được.
Nếu là một năm trước chắc là chỉ nghe thấy thôi thì hắn đã muốn nôn mửa rồi. Nhưng hoàn cảnh lại có thể cải tạo bất cứ kẻ nào. Một là chết đói, hai là phải ăn. Không có bất cứ sự lựa chọn nào khác. Tuy vỏ lũ sâu bọ này vô cùng cứng nhưng bên trong không ngờ lại có chất hữu cơ. Ăn sống rõ ràng là không được, nhưng đây không phải là dinh dưỡng sao, cộng thêm thực vật trên hành tinh coi như là vừa có thức ăn chay lại có thức ăn mặn. Còn thịt nó có độc hay không thì không biết, dù sao Vương Động vẫn sống khỏe.
Mấy ngày này Vương Động đã thu thập, gói gém hành lý lại. Cứ ngồi chờ chết như vậy thì không ổn. Hỏa lực trên không trung càng lúc càng ít, xem ra không phải loài người rút lui mà là tộc Zago đang bại trận. Mà gần đây quả thực cũng ít thấy bọn sâu bọ này. Có lẽ là nên mạo hiểm ra ngoài. Chứ ở lại nơi này, có trời mới biết khi nào viện quân mới tới.
Ngồi trên đống đổ nát, nhìn lên bâu trời, đám mây trên không trung biến thành một cái bánh Hamburger thật to. Mặc dù không đói nhưng nước miếng Vương Động vẫn chảy ròng ròng.
Vù...Vù vù....
Nghe nhầm à?
Vèo....
Một phi thuyền trinh sát loại nhỏ bay vụt qua. Lạy chúa tôi, đây không phải là ảo giác, là phi thuyền của loài người!
Vương Động nhanh như đạn bắn, vội vàng leo lên cột cờ mà hắn dựng từ trước. Trên lá cờ là hình vẽ đơn giản quốc kỳ mà hắn tự vẽ, hy vọng có người có thể phát hiện ra hắn.
Vương Động nhìn chằm chằm vào chiếc phi thuyền, ra sức vung cái áo rách nát của mình, yết hầu mở ra, dùng một loại thanh âm gần như phát rồ gào lên: "Cứu... Cứu..."
Nếu được hắn tuyệt không ngại ngần mà dùng nốt cái quần cộc của mình mà vung lên.
Phi thuyền bay qua.... Vương Động đau lòng đến suýt nữa ngã lăn ra. Nhưng rất nhanh sau đó phi thuyền liền lượn một vòng cung, bay ngược trở lại, dừng lại trên đỉnh đầu Vương Động một lúc rồi từ từ đáp xuống. Nhân sinh biến đổi khôn lường, thực kích thích biết bao.
Vương Động điên rồi, thực sự điên rồi. Suốt một năm qua, ngoại trừ sâu vẫn là sâu, hắn có cảm giác mình đang dần biến thành một con sâu bọ hình người.
Uỳnh....
Phi thuyền chậm rãi hạ xuống. Ình..., cánh cửa lên xuống mở ra. Vương Động gần như là nước mắt đầy mặt, lao vọt tới: " Cảm tạ thượng đế, tốt cuộc các người cũng tới rồi!"
Hai chiến sĩ cũng không lớn tuổi lắm. Nam ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, nữ thì có lẽ nhỏ hơn, chỉ là cô mặc bộ quân trang phẳng phiu nên rất khó phán đoán, vẻ mặt cũng toát lên vẻ kinh ngạc. Một mặt là Vương Động thực sự hơi trẻ, mà mặt khác cũng kinh ngạc vì không ngờ nơi này cũng còn có người sống sót.
"Chào cậu, tôi là Trung úy Marcelo Rios. Còn đây là Thiếu úy Trương Tĩnh, trực thuộc...."
Chẳng đợi Marcelo Rios nói xong Vương Động đã xông tới ôm chầm lấy anh ta: "Cám ơn, cám ơn các anh. Cảm tạ thượng đế. Tôi còn tưởng phải sống nốt quãng đời còn lại với bọn sâu bộ trên hành tinh này chứ."
Trương Tĩnh đứng bên cạnh mỉm cười: - "Chúng ta đại thắng, tộc Zago đang tháo chạy. Hiện tại chúng ta đang tiêu diệt tàn dư của bọn chúng, cứu viện người còn sống sót. Cậu là người duy nhất còn sống mà chúng tôi phát hiện trong hơn mười ngày qua. Chúc mừng cậu."
"Ha ha. Cảm ơn cảm ơn." Tuy anh bạn Vương Động của chúng ta hàng ngày cũng tự hỏi tự trả lời, nhưng cảm giác có người nói chuyện vẫn tốt hơn.
"Cậu làm sao có thể sống sót được? Đúng là kỳ tích." Marcelo Rios hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha, tôi trốn vào trong hầm. Cảnh cửa đó rất dày. Trong khoảng thời gian này, tôi đều dựa vào viên dinh dưỡng mà chống đỡ tới tận bây giờ. Nếu các anh không đến chắc đã phát điên rồi."
Hai người mỉm cười, dường như họ cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn này. "Chúng ta nhanh đi thôi. Sau khi đợt hành động giải cứu này chấm dứt, quân đội sẽ tiến hành càn quét."
Đám sâu bọ này có năng lực ẩn nấp rất giỏi, quân đội chắc chắn nhân dịp này mà tiến hành thanh tẩy quy mô lớn một phen. Từ nay về sau việc khai phá hành tinh Norton lại càng thêm khó khăn rồi, nhưng loài người đã sớm quen với việc này.
Phi thuyền từ từ bay lên. Nhìn đống hoang tàn phía dưới càng lúc càng nhỏ đi, Vương Động trong lòng cảm khái vạn phần. Rốt cuộc hắn cũng được về nhà.
Ngoài cửa sổ, vô số con Zago tràn đầy mặt đất, hướng về phía phi thuyền gào rú điên cuồng, rõ ràng là hận thấu xương với kẻ nào đó ở phía trên. Anh bạn Vương Động phất phất tay, thầm nói: "Bye bye đám sâu bọ, không cần nhớ ta đâu."
Người may mắn còn sống cũng không chỉ có một mình Vương Động nhưng tuyệt đại đa số mọi người đã chết trong đợt tập kích lần này của tộc Zago. Tổng cộng những người sống sót cũng không đủ trăm người. Đa số là có vũ khí trong tay, hoặc là bản thân là chiến sĩ võ trang lại có chuẩn bị từ trước nên mới có thể may mắn sống sót. Tính huống như Vương Động thực sự là hiếm thấy, chẳng qua cũng không ai hỏi đến hắn, hầu như đã ngầm thừa nhận Vương Động cũng là một chiến sĩ võ trang.
Những người sống sót được tắm rửa một chút, kiểm tra qua thân thể rồi được đưa trở về địa cầu. Vì phải bịt miệng những người này mà Liên Bang thỏa mãn hết tất cả những yêu cầu không quá đáng của họ. Dù sao điều này cũng liên quan đến mặt mũi và hình tượng của Liên Bang. Tuy tộc Zago tấn công mà không có một dấu hiệu nào, nhưng tạo thành thảm kịch như vậy thì rõ ràng không thể đổ hết lên đầu bọn sâu bọ. Liên Bang cũng có một phần trách nhiệm. Chỉ riêng tiền an ủi thân nhân người chết đã làm cho Liên Bang đau lòng không thôi rồi. May mắn mà cuộc chiến kết thúc với chiến thắng. Tuyệt đối không thể để những người sống sót trở về gây lộn xộn. Hiện nay giới truyền thông đều đang để ý đến thắng lợi của cuộc chiến. Hy sinh một chút nho nhỏ mà đổi được lợi ích chính trị thì tất nhiên là đám chính khách rất vui lòng.
Yêu cầu của Vương Động rất đơn giản. Hắn muốn đến trường, hơn nữa được miễn học phí. Nhân viên tiếp đãi hắn rất vui vẻ mà đáp ứng. Quả nhiên là người trẻ tuổi dễ đối phó. Người nhân viên đưa cho hắn một bức thư đề cử có đóng dấu của Liên Bang, hơn nữa còn nói rằng có vấn đề gì cũng có thể đến tòa thị chính ở thành phố xin giúp đỡ.
Tay nhân viên nở nụ cười sáng lạn, vỗ vỗ bả vai Vương Động rồi khen hắn là một công dân tốt.
Công dân tốt?
Có lẽ vậy, Vương Động thầm mong được trở về nhà thật nhanh.
Phi thuyền trở về không hề rách nát như lúc đến. Phi thuyền lần này rất ổn, rất hào hoa, có rạp chiếu phim, có quán cà phê, có một số phương tiện giải trí, bọn họ cũng không cần ngủ trong khoang thuyền nữa. Chuyến hành trình trở về là chuyến lữ hành hàng đầu, có một cô gái tiếp viên hàng không xinh đẹp phục vụ họ trên cả chuyến đi, hưởng thụ chuyến đi hạng nhất của kẻ có tiền.
Có thể còn sống trở về làm tất cả mọi người đều hứng khởi. Hơn nữa Liên Bang lại tạo cho điều kiện rất tốt. Có thể nói là đại nạn không chết thì cuộc sống hạnh phúc đã đến. Liên Bang tựa hộ cũng muốn dùng bọn họ để gây chú ý một chút, ý là bọn họ đã tận tâm cứu vớt mỗi một công dân thế nào. Nhưng những thứ này Vương Động chẳng hề có hứng thú.
Chẳng biết làm sao, sau khi rời khỏi hành tinh Norton, trong lòng lại có cảm giác thấy trống rỗng. Dù sao cuộc sống một năm ở đó cũng đã biến đổi cuộc đời hắn. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ quay lại.
"Cậu là Vương Động đúng không?" Một giọng nữ êm ái vang lên bên tai Vương Động. Kỳ thật bây giờ Vương Động chỉ cần nghe thấy thanh âm của người thôi cũng là êm ái hết. Cả ngày nghe cái giọng nam cao thô bỉ của tên Võ Thần Tự Nhận cũng sắp phát điên rồi.
"Cô là?" Vương Động nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mà cảm thấy hoa lên, hắn cũng tìm không ra từ nào để hình dung.
Cô gái khúc khích cười: "Tôi là Trương Tĩnh đây. Mới gặp không lâu, chẳng lẽ tôi lại dễ quên như vậy sao?"
Nói đùa... Lúc ấy Vương Động hưng phấn quá mức, chỉ biết là nhìn thấy loài người chứ làm gì có tâm trí để ý mấy thứ khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.