Chương 42: Lời tuyên chiến của tiểu Hổ
Khô Lâu Tinh Linh
29/03/2013
“Anh chàng này giống như đã bị bỏ đói cả ba ngày vậy.”
“Đúng vậy, a…, hình như là học sinh trường em.” Một nữ sinh nói.
“Xem ra trường em ngày càng xa sút. Em yêu, chuyện về sau cần gì lo nghĩ, vui vẻ là chính.” Anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh lên tiếng. Nhìn cách ăn mặc thì đúng là rất giàu có.
“Người ta sắp tốt nghiệp rồi, anh không được bỏ mặc người ta đâu đấy.”
Bạn học Vương Động của chúng ta muốn nhịn lắm, nhưng nghe hai người thủ thỉ như vậy thì cơm trong miệng phun ra bằng hết. Lúc này hắn càng đồng tình với ý kiến của hiệu trưởng Samantha, học viện quân sự Alan ngày càng sa đọa, nếu là trước kia thì mỗi một người từ đây tốt nghiệp đều có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu!
Muốn tiếp tục ăn cơm thì nhất định phải khóa mồm bọn chúng vào.
Chỉ là Vương Động vừa đứng dậy thì có người còn nhanh hơn hắn – “Xin chào, ở đây là nơi dùng cơm chứ không phải chỗ miệt thị người khác. Anh có quen tôi sao?”
“Cậu là Hồ Dương Hiên!” – Nữ sinh bên cạnh lên tiếng, vẻ mặt đầy hâm mộ. Anh chàng bên cạnh thấy vật bắt đầu ghen – “Em yêu, gã này là ai.”
“Học tỷ, đường đường là một học sinh của Alan, ở cùng một tên nhà giàu mới nổi này thật sự là tự hạ thấp thân phận. Hơn nữa theo cách anh ta nói chuyện thì chắc chắn là đang lừa gạt. Học tỷ cứ đá hắn sang một bên, công việc hãy để tôi sắp xếp.”
Hồ Dương Hiên cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Oài, thằng nhóc kém hiểu biết, chú mày có biết anh là ai không, cả một tập đoàn lớn đều là sản nghiệp của anh mày đấy!’
“Ghê gớm thật đấy, quả là rất ghê gớm,… tôi lại không biết mới chết chứ.” Nói xong liền quẳng tấm danh thiếp xuống mặt bàn - “Cho ông anh mượn cái này.”
“Cái quái gì thế!”
Anh chàng đẹp trai chỉ liếc qua, còn nữ sinh ngồi cạnh nhanh tay cầm lấy, bởi vì cô biết rất rõ, một tập đoàn ‘to to’ kia sao có thể so với một cái móng tay của gia tộc Hồ Dương Hiên. Phải biết rằng ngay quần áo trên người cậu ta cũng đã hơn một vạn đồng.
Hiển nhiên, anh chàng kia cũng không phải là không biết chữ, nên khi liếc qua mấy chữ ‘tập đoàn KC’ thì bỗng nín bặt.
“Ông anh muốn đi luôn bây giờ hay chờ đến ngày mai biết tin phá sản rồi đi?” Hồ Dương Hiên vẫn cười rất tươi, nhưng vẻ mặt đã đanh lại.
Anh chàng kia tin tưởng đối phương tuyệt đối có khả năng này.
“Con nhóc này ta đã chơi chán, nếu chú em thích thì ta sẽ nhường lại.” Vừa lúc nãy còn vô cùng kiêu ngạo nhưng hiện tại đã ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này.
Hiển nhiên nữ sinh bên cạnh cũng không nghĩ tới hắn ta lại tuyệt tình như vậy, nên tay lại càng nắm chặt tấm danh thiếp hơn.
“Học tỷ, nếu về sau có chuyện gì cũng đừng lên bàn đến trường học của chúng ta. Nó là học viện quân sự chứ không phải kỹ viện.”
Hồ Dương Hiên coi như là phúc hậu, ít nhất cũng đáp ứng chuyện sắp xếp công việc cho cô ta, chỉ là nữ sinh kia cũng xấu hổ cầm danh thiếp lủi thủi rời đi. Coi như đây là một bài học cho cô ta, còn về sau làm việc gì thì có trời mới biết.
Chẳng qua Vương Động cũng rất vui vẻ, hắn rốt cục có thể yên ổn mà ăn cơm.
“Bạn học Vương Động, tôi có thể ngồi cùng không, lúc nãy tôi nói nhiều quá nên cảm thấy hơi đói.”
“Hà hà, ngồi đi, hôm nay tôi sẽ mời. Cậu là người đầu tiên mà tôi mời ăn cơm đấy.” Vương Động cười nói, việc vừa rồi khiến Vương Động rất có hảo cảm với Hồ Dương Hiên.
Muốn oai phong cũng cần phải có điểm tựa.
“Thật vinh dự, nếu vậy tôi sẽ không khách khí!”
Hồ Dương Hiên bảo ăn là ăn, hơn nữa ăn cũng rất khỏe, rất nhanh, nhưng so với kiểu ăn cơm của Vương Động thì vẫn đẹp hơn nhiều. Dù sao người ta vẫn là lớn lên trong một gia đình lớn, lễ tiết đã được học qua.
Mười phút, tất cả đã được giải quyết sạch sẽ, bạn học Vương Động cũng đã no nê, bèn lau miệng. – “Bạn Hồ hôm nay quả thực khiến tôi phải nhìn với ánh mắt khác, ăn cũng no rồi, mà trò vui cũng đã xem đủ.”
“Tôi diễn trò vui như vậy thì bạn Vương có lẽ cũng nên trả một ít tiền diễn xuất chứ nhỉ?” Hồ Dương Hiên mỉm cười.
Ăn no uống đủ, Hồ Dương Hiên cũng bắt đầu lau miệng, tủm tỉm cười nhìn Vương Động. Theo như ẩn ý trong lời nói thì cũng không phải Hồ Dương Hiên ngẫu nhiên mà xuất hiện tại đây.
“Tôi nghèo mạt rệp, đâu thể so với đại gia như bạn Hồ được” Vương Động cười cười đáp lại.
“Đùa vui thế thôi, lần này tới đây là để chính thức tuyên chiến với bạn học Vương Động.” Hồ Dương Hiên nghiêm túc nói.
“Ồ, tôi đang nghe đây.”
“Mọi người đều biết tôi theo đuổi Mã Tiểu Như, tôi theo đuổi cô ấy không phải vì cô ấy là người thừa kế của FFc, mà đó là một cô gái tốt, mà đã là một cô gái tốt thì tất nhiên không thể bỏ qua. Mình cũng không nhàn rỗi nên sẽ không lãng phí thời gian, nhưng lần này là đáng giá. Nếu như ở Cappas hay Da Thuẫn thì đối thủ cạnh tranh sẽ rất nhiều, còn ở Alan chỉ có một mình cậu!”
“Bạn Hồ đánh giá tôi cao quá, nhưng cậu nói thẳng ra vậy cũng khiến tôi cảm thấy bất ngờ. Không biết chừng nếu cậu không tuyên chiến với tôi thì tôi sẽ tự mình rút lui.” Vương Động cười nói.
“Ha ha, bạn học Vương Động vẫn còn xem thường nhãn lực của tôi rồi.”
“Cậu xem đi, tôi đâu có giống một đối thủ cạnh tranh?”
“Ha ha, đó là bởi bạn Vương vẫn chưa hiểu rõ tính cách của tôi. Bản thân tôi luôn thích làm việc quang minh chính đại. Nhưng ít đối thủ cạnh tranh vẫn hơn là có nhiều đối thủ cạnh tranh, phần thắng cũng lớn hơn.” Hồ Dương Hiên nói.
Thật thật giả giả, Vương Động cảm thấy lời này có tám phần thật hai phần giả, nhưng cũng chỉ có cách nói này mới có thể khiến người khác tin tưởng.
Hồ Dương Hiên tuy theo đuổi rất đau khổ, ngay cả cơ hội cùng uống nước cũng không có. Nhưng nếu có thể tìm được một người mà Mã Tiểu Như cảm thấy có hứng thú để cạnh tranh thì cơ hội sẽ nhiều hơn nữa, trong việc này, Hồ Dương Hiên rất tin tưởng vào bản thân. Ở trường hợp này không thể lấy tiền ra làm chỗ dựa, bời vì điều đó với Mã Tiểu Như là vô nghĩa, tất cả đều dựa vào thực lực của bản thân, tính cách…, đương nhiên còn diện mạo, khí chất, vân vân…
Ưu thế của Vương Động là do hắn rất thần bí, nhưng sau khi sự thần bí này bị tìm hiểu rõ ràng thì sẽ mất đi mị lực, Hồ Dương Hiên cảm thấy mình sẽ chiến thắng.
“Tôi cùng cậu khác nhau đấy, bề ngoài thì là để tự nhiên, nhưng kỳ thật nếu bắt đầu thì tôi sẽ không buông bỏ đâu.” Ánh mắt Vương Động tỏa sáng nhìn Hồ Dương Hiên. Nói thật, Mã Tiểu Như cũng khiến hắn cảm thấy động tâm, nhưng không phải vì gia thế mà vì bản tính của cô nàng, ôn nhu thiện lương, cũng bởi vì tu luyện Ma Nữ Quyết nên tỏa ra sức mê hoặc rất lớn, còn dung mạo thì càng không cần bàn đến. Nếu nói không thích thì chắc chắn là nói dối.
Đối mặt với cô gái như thế, đàn ông chỉ xuất hiện hai loại phản ứng, thích nhưng tự ti nên không dám nói ra, hoặc tự tin chủ động theo đuổi.
Đại đa số sẽ nằm trong khả năng đầu tiên, chỉ là các huynh đệ tại lớp F đều tôn Mã Tiểu Như lên làm thần nữ của mình, mà Hồ Dương Hiên thì lại thuộc nhóm người sau, hắn tự tin, không sợ thất bại.
Vương Động hơi có chút mâu thuẫn, không thể phủ nhận hắn cảm thấy có rất nhiều chênh lệch. Nhưng mấu chốt là Mã Tiểu Như có thật sự tốt như vậy không, chỉ cần cô nàng thật sự ôn nhu hiền dịu như vậy thì chắc chắn hắn sẽ theo đuổi. Vương Động là người không sợ trời không sợ đất, đã có thể sống sót trở về từ hành tinh Norton, thì tất cả mọi rào cản hắn đều không để trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.