Võ Trang Gió Lốc

Chương 31: Người nghèo duy tu

Khô Lâu Tinh Linh

29/03/2013



"Hix, chị nỡ để em hi sinh nhan sắc sao?"

"Em gái, đừng giả đò. Rõ ràng bản thân cũng có hứng thú mà còn đưa đẩy. Nếu không phải chị quá nhiều việc thì cũng muốn thử hắn, coi như là chơi đùa cũng được. Đây chẳng phải là mục đích của em lúc tới đây sao. Ở nhà làm sao tự do thoải mái bằng ở đây. Có chuyện gì đã có chị gánh cho em... Được lắm, tiểu nha đầu, lại còn mớm lời cả chị!"

Mã Tiểu Như lè lưỡi, lúc này mới lộ ra bản chất ranh mãnh của ma nữ: "Vậy đa tạ chị yêu quý. Chỉ là làm sao mới làm hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đây?"

"Ghé tai vô đây chị cho em biết!" Không chuyện gì có thể làm khó Samantha, chỉ là một tên nhóc Vương Động cỏn con cũng muốn thoát khỏi lòng bàn tay của tiểu thư ta sao!

Kết thúc buổi học, Vương Động đi đến một cửa hàng bán robot dân dụng. Cô nhân viên coi quầy vừa thấy Vương Động liền tỏ ra niềm nở: " Chào quý khách, ngài cần mua thứ gì? Ở đây chúng tôi có đủ các loại người máy thông minh!"

"Ở đây các chị có thể sửa chữa robot không?"

"Sửa chữa, đương nhiên có thể. Không biết robot của ngài thuộc dòng nào?"

"Dòng C, hơi cổ một chút, hơn nữa bây giờ chỉ còn lại một cái hộp đen. Vậy có thể phục hồi lại như cũ không?" Vương Động lấy ‘trái tim robot’ của Cục Than từ trong không gian thủy tinh ra.

Vẻ mặt của cô nhân viên coi quầy liền trở nên khó xử : "Thật xin lỗi. Loại robot này hiện nay đã ngừng tiêu thụ. Nếu như chỉ là thay thế đơn giản thì tôi có thể giúp ngài. Nhưng nếu muốn một robot loại C đầy đủ thì chỉ sợ rất khó khăn, chi phí sẽ rất cao. Không bằng mua một con robot mới có tính năng tốt hơn"

"Ước chừng cần bao nhiêu tiền?" Với tình cảnh của Vương Động thì cần gì robot dân dụng.

"Ngài biết đấy, chuyện này khá phiền phức. Nhất là loại robot kiểu cũ này đã không còn được sản xuất bốn năm năm. Hơn nữa mức độ hư hỏng còn quá nhiêm trọng. Phí nhân công tính sơ sơ, ít nhất là hơn hơn hai mươi vạn rồi. Còn hơn cả một con robot loại mới."

Một loại kha khá, thông dụng đã đến mấy vạn đồng. Nếu như muốn càng nhiều chức năng thì giá cả sẽ càng cao. Nhưng bất luận là mấy vạn hay hai mươi vạn, đối với Vương Động đó đều là một con số trên trời.

Chẳng còn cách nào, chỉ có thể tạm thời buông bỏ. Đi ra khỏi cửa hàng bán robot, Vương Động cũng chỉ có thể cảm thán. Thì ra bất luận là người hay robot, muốn sống lại đều phải trả một cái giá đắt.

Xem ra chỉ có thể để Cục Than ủy khuất một thời gian. Vương Động cất hộp đen trở lại không gian thủy tinh. Ngẩng đầu nhìn những chiếc xe phi hành đang phóng vun vút đầy trời, hắn muốn lập một kế hoạch thật tốt cho cuộc sống tương lai. Ngoại trừ học tập còn phải tìm một nghề kiếm tiền. Nhưng tất cả đều phải chờ sau khi vượt qua kì kiểm tra tháng này.



Vương Động cũng không lập tức trở lại trường học mà đi dạo một vòng, nhìn xem gần trường học có thể tìm được một việc làm kiếm tiền hay không. Nơi thuê học sinh làm công thì vẫn có nhưng phải tránh được giờ học.

Khi hắn về tới trường học thì trời đã tối. Bỗng nhiên hắn phát hiện đèn trong phòng đang sáng... Trộm chăng?

Một kẻ nghèo mạt rệp như hắn thì có cái quái gì để trộm?

Khi thấy người trong phòng, Vương Động quả thật ngẩn ra một lúc. Không ngờ là Mã Tiểu Như, tại sao cô nàng lại ở chỗ này?

Thấy Vương Động đi vào, Mã Tiểu Như cũng đứng dậy: "Một giờ lẻ năm phút. Thì ra chờ đợi cũng là chuyện khó chịu như vậy.Thật ngại quá. Vì chờ bên ngoài không tiện lắm nên mình nhờ nhân viên quản lý mở cửa."

"Không sao. Ngồi đi. Mã tiểu thư đại giá quang lâm có chuyện gì sao?"

Vương Động hỏi.

"Gọi mình là Tiểu Như đi. Là hiệu trưởng bảo mình tới bổ túc thêm cho cậu. Nếu không nếu bị trượt, lại oán trách hiệu trưởng không công bằng." Mã Tiểu Như ranh mãnh nói.

"Còn bốn ngày nữa là tới cuộc thi...." Vương Động nghĩ thầm, cái này là để hắn vui vẻ mà rời đi sao?

"Bạn Vương hình như cũng không phải thuộc tuýp người dễ dàng buông xuôi." Mã Tiểu Như có vẻ rất chờ mong.

"Cái này không hay lắm đâu..." Vương Động hơi do dự.

"Có cái gì không được. Bạn học Vương sẽ không người sợ bóng sợ gió như vậy chứ, nếu còn vậy thì Tiểu Như sẽ khinh thường đó."

Vương Động nhún vai: "Mình thì không có vấn đề. Vậy làm phiền cậu rồi. Quả thật có không ít vấn đề khiến mình đau đầu."

"Giúp nhau học tập mà. Mình cũng có một số chỗ không hiểu, đang muốn nhờ cậu chỉ bảo."

Kỳ thật Vương Động cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng có gia sư đưa tới tận cửa như vậy thì tội gì không nhận.



Vương Động đem những vấn đề gặp phải ra hỏi, có bản lĩnh thì giải thích rõ cho hắn. Chỉ là hắn đã quá coi thường Mã Tiểu Như. Công chúa FFC có thầy giáo riêng, cho dù tập võ hay những phương diện khác đều không bỏ sót. Những vấn đề mà Vương Động coi là khó nhưng đối với cô nàng thì một chút khó khăn cũng không có. Thanh âm Mã Tiểu Như vẫn dễ nghe như vậy, từ từ giải đáp tất cả các vấn đề.

Từ khi não vực thứ tám mở ra, trí lực của Vương Động cũng được nâng cao lên trên diện rộng. Những vấn đề tưởng như khó khăn nhưng chỉ cần có người chỉ điểm là lập tức hiểu ra. Ít nhất cũng không lo lắng bản thân quá ù lì.

Nhưng vấn đề của Vương Động đúng là không chỉ có một hai chỗ. Vốn Vương Động cho rằng mình hỏi một chút là Mã Tiểu Như sẽ nổi tính đại tiểu thư, kiếm cớ rời đi. Ai ngờ Mã Tiểu Như lại rất kiên nhẫn, giải đáp hết cho Vương Động.

Cứ như vậy mà tất cả vấn đề của Vương Động đã được giải quyết. Hai giờ cũng trôi qua như vậy. Không thể không nói, thời gian ở cùng một chỗ với người đẹp trôi qua thật nhanh.

Mã Tiểu Như hít sâu một hơi, mỉm cười: "Còn gì nữa không? Không ngờ cậu cũng rất thông minh."

"Sao lại khen thế, bộ mình giống tên ngu ngốc lắm hả?"

"Không phải, đó là do cậu cố ý làm người ta đánh giá sai về mình."

Vương Động cũng chẳng nói năng gì cả. Đoạn rót cho Mã Tiểu Như một cốc nước, ngồi xuống phía đối diện: "Hỏi đi, cậu muốn biết cái gì?"

Mã Tiểu Như ngẩn ra: "Hỏi gì?"

"Ha ha, hiệu trưởng đại nhân tuyệt đối không làm việc vô ích. Cô ta để cậu tới đây, chắc chắn là có mục đích. Nếu cậu tay không trở về sẽ rất khó ăn nói đó."

Mã Tiểu Như cũng không vì bị vạch trần mà xấu hổ: "Hiệu trưởng đã thấy biểu hiện của cậu ở khóa giải phẫu nên rất muốn biết cậu làm sao lại làm được. Kỳ thật chính mình cũng rất tò mò."

Mã Tiểu Như rất thẳng thắn. Đối phương đã đoán được thì có che dấu nữa chẳng ích gì.

"Cái này cũng không có vấn đề gì. Khi ở trong hoàn cảnh khó khăn thì điều gì cũng làm được. Khi ở hành tinh Norton, mình cũng đã nhìn thấy rất xác sâu bọ, mà máy tạo viên dinh dưỡng cũng cần nguyên liệu..."Vương Động không nói tiếp. Hắn sợ Mã Tiểu Như sẽ cảm thấy ghê tởm. Dù sao không phải ai cũng có thể chịu được chuyện này. Tuy đã chế biến qua nhưng nuốt vào bụng vẫn rất kinh khủng.

"Cậu giỏi quá!" Mã Tiểu Như cảm thán từ đáy lòng: "Nếu đổi là mình, chỉ sợ rất khó có thể sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy. Nhưng hình như cậu luyện công pháp gì đó rất lợi hại. Nhưng cậu không muốn nói thì thôi Hiệu trưởng chỉ muốn xác định lại tài năng của cậu, vấn đề này ảnh hưởng rất lớn tới việc cậu tiếp tục được giữ lại trường."

Mã Tiểu Như quả thực là một nữ sinh khiến người ta rất thoải mái. Sự chân thành này có thể cảm nhiễm bất cứ ai. Vương Động không giấu diếm bởi vì sớm muộn gì cũng phải để người khác biết. Nếu như Ma Nữ Quyết của Mã Tiểu Như không nhìn ra sơ hở thì sau này cũng có thể yên tâm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Trang Gió Lốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook