Chương 136: Trò đùa lớn?!
Khô Lâu Tinh Linh
30/03/2013
Từ không gian thủy tinh hữu dụng cho đến áo giáo võ trang của nhân loại đều là do FFC mang đến. Về phần FFF với tướng quân Lý Phong và chiến sĩ Đao Phong là mối quan hệ tam giác, là một bí mật lớn nhất, thần thoại của thời đại.
Đương nhiên điều này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là nhân loại có được lợi ích thực tế.
Mà trải qua nhiều năm tiến bộ như vậy, ở lĩnh vực áo giáp võ trang FFC vẫn đóng vai trò hết sức quan trọng như cũ, tuy rằng cũng không đến mức lũng đoạn như năm đó. Mặt Trăng, Sao Hỏa, người Inventer cũng đều có nền công nghiệp quân sự của họ, về mặt kỹ thuật cũng không kém. Áo giáp võ trang thời gian xuất hiện cũng không ngắn, với kỹ thuật hiện đại bây giờ có sự đổi mới cũng không lạ.
Áo giáp võ trang chia thành 6 cấp, nhưng cũng chỉ là để cho chiến sĩ sử dụng, cũng coi như là thông dụng. Nhưng đó cũng không phải là cực hạn của loài người. Quân đội muốn chính là loại lực lượng gần như của Thần – giống chiến sĩ Đao Phong năm đó. Nếu năm đó chiến sĩ Đao Phong có thể làm được, thì giờ có thể phục chế.
Loài người phát hiện ra cách vận dụng gien hạch lực, có thể nói giống như mở lối đi lên Thiên Đường vậy. Loại lực lượng này giống như không có giới hạn, vẫn liên tục khai phá bản thân. Còn về các phương diện khác thì loài người am hiểu nhất chính là …dựa vào công cụ. Con người vốn dựa vào công cụ mà thống trị cả thế giới, hiện tại cũng thế.
Đương nhiên cái căn cứ mà đám Vương Động chuẩn bị đi chắc chắn sẽ không có gì tuyệt mật ở đó. Căn cứ kiểu đó FFC có rất nhiều. Sở dĩ nói nơi này thích hợp với đặc huấn là do một mặt có đầy đủ phương tiện và dụng cụ huấn luyện, mặt khác trên Thiên Đường đảo còn có căn cứ cũ của Zago. Hiểu rõ về kẻ địch cũng là giúp mình tự phát triển.
Trên người tộc Zago cũng có rất nhiều thứ gợi ý cho loài người. Nếu như có thể hiểu được mật mã sinh mệnh giúp chúng không ngừng sinh sôi, có lẽ loài người sẽ trở thành chủng tộc mạnh nhất vũ trụ.
Trên đường đi không thấy nhàm chán chút nào. Máy bay chuyên cơ của hiệu trưởng Samantha vô cùng xa hoa. “Các bạn học, hiện giờ có một tờ giấy tình nguyện cần các bạn ký tên”
Mọi người thấy vậy đều ngẩn cả người…Có nhất thiết phải nghiêm trọng thế không?
Không ngờ lại còn phải ký giấy tình nguyện phân sống chết. Xem ra lần đặc huấn này vô cùng nghiêm khắc, không loại trừ sẽ có sự cố bất ngờ phát sinh.
Vương Động, Vương Bí mấy người là không chút do dự ký luôn. 2 tên này căn bản là loại “không sợ chết” điển hình, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng cực mạnh, tỉ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn là cực thấp. Nhưng điều bất ngờ chính là người nhát gan như Lumi cũng không do dự chút nào. Đến cả Lumi còn ký, những người khác đưa mắt nhìn nhau. Giờ nói gì cũng là vô nghĩa, đâm lao thì phải theo lao thôi. Cũng không thể để mọi người thì đi đặc huấn, còn mình thì lủi thủi theo máy bay trả về trường được!
Samantha rất hài lòng trước thái độ của mọi người. Nếu muốn chiến thắng Cappas cần phải có sự giác ngộ như vậy.
Mọi người hàn huyên thêm một chút rồi đi ngủ. Máy bay cũng không phải vèo cái đến ngay Thiên Đường đảo, dường như sẽ còn phải bay lâu, chắc sáng sớm hôm sau mới đến.
Mặc dù mọi người đều đang bừng bừng khí thế, nhưng rõ ràng vì ngày hôm sau bắt đầu huấn luyện nên thông minh nhất là đi ngủ, để bảo trì sự tỉnh táo và sức lực.
Với cá tính của hiệu trưởng Samantha, lần này bọn họ đi rõ ràng không phải là du lịch.
Rầm rầm.
5 giờ, bầu trời đã bắt đầu sáng, biển xanh mênh mông vô hạn, chỉ mới nhìn mà đã khơi dậy hùng tâm tráng chí của mọi người.
Tất cả mọi người đều bị âm thanh chói tai kia đánh thức.
“Có chuyện gì thế, máy bay rơi sao?” Tạp Nhĩ mặc nguyên quần đùi chạy vọt ra.
Rất nhanh, những người khác cũng đều đi ra.
Samantha đã ăn mặc chỉnh tề, trên mặt cô vẫn là nụ cười mê người “Các bạn học sinh, mục đích của các bạn đã đến rồi. Tiếp theo đây sẽ là khảo nghiệm của hiệu trưởng Materazzi, tôi ở lại cầu chúc mọi người thành công”
Dida nhìn ra ngoài cửa sổ :”Hiệu trưởng à, phía dưới chúng ta đều là biển mà?”
“Đúng vậy, nơi này còn cách mục tiêu của mọi người 3km nữa”
“Trời ơi, cô không định cho bọn em tự đi đấy chứ?”
“Ha ha, bạn học Tạp Nhĩ thật sự thông minh. Đã vậy thì…hẹn gặp lại nhé!” Samantha cười khoát tay nói. Sau đó mọi người đột nhiên phát hiện dưới chân sàn máy bay đã biến mất!
A………
Ối…..
Mẹ ơi…………
Mười bóng người tử trên không trung quay cuồng rơi xuống.
Mọi người đều biết lần này sẽ không dễ chịu gì rồi, nhưng có nhất thiết phải dã man thế không? Vừa bắt đầu đã dọa nhau thế này…
Trên không trung, mọi người nhanh chóng dẫn phát hạch lực, nếu không rơi từ trên cao như vậy xuống rõ ràng sẽ chết chắc. Vấn đề là do tinh thần lực quá yếu nên Lumi chưa gì đã bị dọa ngất lịm.
Vương Động nhìn qua là thoải mái nhất, hắn ôm Lumi nói :”Mọi người chú ý ổn định hạch lực. Tạp Nhĩ, cậu còn ngẩn người ra làm gì thế?”
Tạp Nhĩ ở giữa không trung đang bứt tóc, mặc dù hạch lực được dẫn phát nhưng rất không ổn định, nếu tiếp tục như vậy ắt sẽ bị thương.
“Thần ơi, con không biết bơi, ai dạy con đây?”
Bên kia cũng có tiếng kêu thảm thiết của Dida truyền đến :”Trời ơi, hệ trọng trang áo giáp làm gì có lớp dạy bơi chứ, cứu mạng với!”
Vương Động đến cũng bó tay! Samantha thật là…
Mắt thấy sẽ rơi xuống biển, Vương Động một chưởng chụp xuống, đồng thời hạch lực tăng lên, tận lực làm chậm lại tốc độ rơi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì nhưng mà thân thể Lumi vốn kém nhất trong số mọi người, hắn không muốn đặc huấn chưa bắt đầu mà cô đã bị thương.
Tốc độ của hai người rơi xuống biển đã không còn quá nhanh.
Cả người Vương Bí bỗng duỗi thẳng ra, mắt thấy sắp rơi vào biển rộng, hắn hét lên một tiếng tung ra một quyền. Mặt biển nổ tung tạo thành một cơn lốc xoáy sóng biển thật lớn, thân hình Vương Bí chậm rãi xoay người rơi vào biển.
Hồ Dương Hiên cũng không kém nhiều lắm, không ngừng dùng hạch lực làm giảm tốc độ rơi, lúc gần chạm mặt biển thì đã có thể nhẹ nhàng rơi xuống.
Mã Tiểu Như là đẹp mắt nhất, càng gặp tình huống bất ngờ, tác dụng của công pháp càng lớn. Mã Tiểu Như gần như là chậm rãi hạ xuống mặt biển.
Về phần những người khác gần như là …lao ùm xuống biển. Cũng may đám nam sinh đều thuộc loại da dày thịt béo, chút va đập đó cũng không thấm lắm.
Vương Bí cùng Hồ Dương Hiên đem Tạp Nhĩ và Dida đang giãy dụa chật vật vớt lên. Hai người này mặc dù không rành bơi lội, nhưng là học sinh trường quân đội, một chút kỹ năng sinh tồn cơ bản cũng phải biết.
“Kiểm kê nhân số!” Vương Động hô, quả nhiên là phong cách của Samantha. Đặc huấn đã bắt đầu! Không như bọn họ tưởng là giờ học chính quy, mà chính là “đặc huấn”. Có lẽ việc tự mò đường đến trụ sở huấn luyện chỉ là trắc nghiệm thứ nhất của đặc huấn.
“Vương Bí.”
“Có!”
“Hồ Dương Hiên!”
“Không thành vấn đề!” Hồ Dương Hiên phất phất tay vô cùng đẹp mắt.
......
Cuối cùng chỉ còn Lumi được tạt nước biển vào mặt đã tỉnh lại. Mã Tiểu Như và Chu Tư Tư vội đỡ lấy cô.
“Tạp Nhĩ, Dida, các cậu hiện giờ học luôn đi. Đoạn khoảng cách này cũng không gần đâu!”
Vương Động nói. Nếu phải mang theo hai người này, miễn cưỡng thay phiên nhau thì cũng có thể, nhưng ai biết trước mắt chờ đợi họ chính là cái gì. Nhất định phải bảo trì sức chiến đấu.
Người bình thường chắc chắn sẽ không nghĩ thế, nhưng Vương Động đã được bài học ở hành tinh Norton, nếu không chuẩn bị toàn diện tốt, đến lúc gặp chuyện sẽ hết đường!
Đường cùng phản kích?
Nghe chối tai không chịu được!
Những người khác trình độ không tệ, có hạch lực trợ giúp nữa nên không thành vấn đề. Trong khoảng thời gian ngắn dạy bơi cho Tạp Nhĩ và Dida có thể giảm bớt gánh nặng cho đội ngũ.
Mã Tiểu Như phụ trách dạy Lumi, còn Hồ Dương Hiên phụ trách dạy “2 chú vịt cạn” Tạp Nhĩ còn tạm, nhưng Dida thân thể cũng không hợp với bơi lội lắm. Chẳng qua có hạch lực phụ trợ, có thể bơi tạm được, cùng lắm thì chịu tiêu hao hết hạch lực sẽ có người kéo 1 đoạn.
Những người khác nhìn phương hướng một chút, thấy điểm nhỏ phía xa xa. Mục tiêu quả là xa! 10 phút sau mọi người bắt đầu xuất phát.
Tạp Nhĩ, tên này mới học được món bơi nên hưng phấn lắm, dọc đường đi hiếu động không thôi. Kết quả là 10 phút sau bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, mà mục tiêu thì vẫn…xa như cũ.
Giáo huấn – đó mới là thầy giáo tốt nhất.
Hắn cần phải hiểu một đạo lý, ở trên chiến trường, nếu anh không theo kịp thì không chỉ mình anh chết mà còn làm hại cả đồng đội!
10 phút sau mọi người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nặng nề. Trừ Vương Động, Vương Bí, Mã Tiểu Như, Hồ Dương Hiên, những người khác sớm đã than trời.
Nửa giờ sau…Trừ Vương Động, những người khác đều cảm thấy cơ thể cứng ngắc. Chỉ là cái đảo…chết tiệt kia nằm ở phương nào???
10 người tập trung cùng nhau, cả đám trong tình trạng kiệt sức. Do ngay từ đầu nghĩ là đúng hướng nên mọi người dùng hết sức bơi đến, vậy mà cái bóng đen xa xa kia mãi không gần lại.
“Có phải chúng ta sai hướng rồi không?”
Chẳng những thân thể mệt mỏi, ngâm mình trong nước biển thời gian dài không phải chuyện dễ chịu gì. Giống Tiểu Như thực lực tương đối mạnh, có hạch lực bảo hộ thời gian dài được. Nhưng Tư Tư và Lumi thì lại có vấn đề, nhất là Lumi.
Vừa rồi còn cảm thấy phong cảnh biển thật độc đáo, hiện giờ bỗng thấy như ác mộng. Đáng ghét nhất là mặt trời trên đỉnh đầu, chói chang tỏa nắng!
Bên trong không gian thủy tinh của mọi người đều là quần áo. Nhất là con gái, toàn chuẩn bị đồ…trang điểm. Mấy ai nghĩ đến mang theo đồ ăn thức uống chứ?
“Hướng thì chắc chắn không sai. Khắp nơi chỉ là một vùng mênh mông, chỉ có mỗi bóng dáng hòn đảo đó”
“Chỉ là sao mãi chưa tới, có phải hiệu trưởng tính khoảng cách sai rồi không?”
Lúc này những người ý chí yếu ớt thì thái độ cũng bắt đầu buông xuôi.
“Làm sao bây giờ?” Trừ Vương Động là người đã thực sự gặp qua tuyệt cảnh, những người khác, kể cả là Vương Bí hay Mã Tiểu Như cũng chưa từng gặp phải kiểu vấn đề này. Dù sao cái gọi là huấn luyện nghiêm khắc cùng với thực sự đối mặt sự việc khó khăn rõ ràng khác xa nhau. Chẳng qua nhìn biểu hiện của bọn họ vẫn giữ được vẻ bình thản.
Mặt trời chói chang quả dễ làm người ta nổi nóng, đồng thời cũng mệt mỏi mất sức. Nó không ngừng làm hơi nước trong thân thể người bốc hơi đi.
Vương Động hiểu rõ tiếp sau cần phải có quyết đoán, nếu không cứ thế kéo dài sẽ xảy ra chuyện. Hiện giờ không phải băn khoăn chuyện hiệu trưởng có nhầm lẫn hay không mà việc hắn cần làm là phải đối mặt với nguy cơ sinh tồn.
Chẳng qua đây không phải là hành tinh Norton, nếu chỉ có một mình hắn thì chuyện này cũng không có gì khó làm. Chẳng qua hắn không thể mặc kệ những người này được.
“Mọi người có ai mang theo đồ ăn và thức uống không?”
Vương Động không hỏi thì thôi, vừa hỏi lập tức làm mọi người cảm thấy đói. Lý do là vì tất cả mọi người còn chưa kịp ăn điểm tâm thì đã bị ném xuống dưới rồi.
Cặp mắt to của Lumi đã ươn ướt muốn khóc. Những người khác đều lắc đầu. Cái gì cũng mang theo, mỗi đồ ăn uống là không thôi.
“Minh… có mang theo chút đồ ăn vặt”
Lumi nhỏ giọng nói. Hoàn cảnh tuyệt vọng làm cho người vốn nhát gan như cô có chút chịu không nổi.
Lúc này thì bất kể đồ ăn vặt gì, chỉ cần có thể ăn được là tốt rồi!
Nhưng chờ lúc Lumi lấy ra đồ ăn vặt, mọi người bỗng thở dài. Hầu như là mấy gói đồ ăn nhanh. Lúc này bụng vẫn còn chịu được, nhưng nước ngọt mới là mấu chốt. Ăn thứ này vào chỉ tổ càng thêm khát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.