Chương 125: Vũ công siêu hạng
Khô Lâu Tinh Linh
30/03/2013
“Ồ, hôm nay sao lại về sớm vậy?” Chủ quán nhiệt tình hỏi thăm. Bởi ông đã coi Vương Động là một người mang may mắn tới.
“Trên trường có chút việc.”
“Suy nghĩ rất tốt! Không nên quá đắm chìm vào trò chơi. Thế này nhé, tôi sẽ tặng cho cậu một tấm thẻ ưu tiên giảm giá 20%, các lần sau đến chơi cũng sẽ bớt được một khoản.” Chủ quán nhiệt tình đưa cho Vương Động một tấm thẻ.
Bạn học Vương Động thấy mơ hồ, chủ quán định dụ dỗ mình chăng?
Cầm tấm thẻ giảm giá Vương Động rời khỏi Thiên Đường Mộng Ảo mà vẫn ngoác miệng cười.
Hắn rất thoải mái hoàn toàn không để ý đến PA lúc này đã nổ tung như một quả bom.
Võ Thần Tự Nhận ước chiến! Đối thủ: Thương Thiên Chi Dực!
Phút chốc cái tên Thương Thiên Chi Dực đã nổi tiếng toàn PA. Có lẽ TPA không rõ đây là ai nhưng đối với IPA thì cái tên này không phải là xa lạ; người này so với Nhân Sinh Tịch Mịch Như tuyết còn nổi tiếng hơn, chẳng những có được áo giáp ảo giác mà sức chiến đấu tự thân cũng kinh khủng.
Có người ngoài nghi thân phận thực của người này là chiến sĩ nhưng không biết sao lại chạy tới giới IPA, cũng vì sức chiến đấu cực mạnh kết hợp với áo giáp khủng nên Thiên Thương Chi Dực chính là nhân vật hàng đầu của PA. Chỉ là tính cách của người này cũng đầy quái dị, không hề có bạn bè, mỗi lần chiến đầu đếu tanh mùi máu nên không ai dám đấu với hắn.
Nhưng có một việc không cần nghi ngờ - hắn là một siêu cấp cường giả. Còn hai ngày nữa trận đánh đỉnh cấp sẽ diễn ra!
Cameron sau khi biết được tin này thì vui đến mức nhảy cẫng lên, hắn biết mọi việc đã đi vào tầm kiểm soát. Hai ngày, hai ngày này cũng đủ đển hắn chuẩn bị một võ đài đủ lớn; chỉ là Võ Thần Tự Nhận vẫn không đồng ý việc thu phí trận đấu nên trận đầu vẫn được miễn phí quan sát, chỉ là ngần đó thôi cũng đã là đòn bẩy thật lớn đối với PA.
Tất cả các nhân viên PA đều tập chung tinh thần cao nhất, bọn họ không muốn thất nghiệp. Những diễn biến trong công việc làm ăn gần đây không khả quan khiến gianh giới thất nghiệp ngày càng tiến sát bọn họ, nên hiện tại có cơ hội sẽ nhất định nắm bắt cho thật tốt.
Bạn học Vương Động cũng thế mà trở thành người tốt. Vì có thời gian chuẩn xác nên PA có thể đưa ra sự chuẩn bị tốt nhất, người xem cũng sắp xếp trước được thời gian cho mình.
Cuối tuần diễn ra trận đấu ‘siêu kinh điển’, tất cả mọi người đều rất mong chờ trận đấu này. Cảm giác chờ đợi đôi khi cũng thật hạnh phúc…
Võ Thần Tự Nhận như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng Thương Thiên Chi Dực thì sao?
Thiên Thương Chi Dực cũng như bốc hơi, không hề có phát biểu trước trận đấu, hô hào hay khiêu khích đối thủ gì cả mà hắn vẫn giữ lấy sự im lặng cho mình.
Vương Động vừa trở về phòng thì Chu Tư Tư liền tới.
“Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?”
“Đúng là ngày nghỉ, cho nên mới tới tìm cậu. Người gì mà cứ như cô hồn ấy. Chúng ta đi karaoke đi”
Chu Tư Tư cười nói.
Vương Động bắt đầu thấy đau đầu, “Tôi không biết hát, có lẽ là thôi đi.”
“Có gì mà không biết, không biết hát thì đọc chữ theo nhạc là được. Chúng ta còn trẻ cuộc sống cũng phải trẻ trung chứ, như vậy cũng có lợi cho quá trình học tập.”
Vương Động còn đang lưỡng lự thì Tư Tư đã kéo tay Vương Động, “Đàn ông con trai phải quyết đoán lên chứ, bản lĩnh đàn ông đâu mất rồi!”
“Tôi thà rằng không có bản lĩnh…” Vương Động chỉ khẽ thì thầm, chẳng qua lúc này hắn cũng muốn thử nghiệm cuộc sống tươi mới. Bản thân cũng thể cả ngày ù ù cạc cạc được.
Khi hai người đến phòng hát thì đã thấy ở đó có sẵn một tốp người, xem ra phần lớn là lớp A có cả nam cả nữ, tất cả mọi người đều biết Vương Động, hắn bây giờ đã là người nổi tiếng. Lúc đầu mọi người cứ nghĩ hắn chỉ là cái đuôi của Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên ai ngờ lại là chân nhân bất lộ tướng. Ánh mắt tất cả nữ sinh ở đây đều có chút khác lạ.
“Thấy chưa, mình đã bảo cậu giờ thành người nổi tiếng rồi, câu nói của cậu đã thành khẩu hiệu của hệ chỉ huy.” Tư Tư kiêu ngạo mà nói.
“…Câu nào cơ?”
Chu Tư Tư liền bắt chước vẻ mặt Vương Động ngày đó rồi giơ lên ngón tay: “Cố bắt chước cho giống, về sau không sợ thất nghiệp!”
Vương Động ngây người, lúc đó do là đối thủ quá mạnh, trận chiến căng thẳng nên khi thắng mới hưng phấn quá mà nổ như thế. Hơn nữa kẻ đó cũng thật quá ngông cuồng.
Trên sân khấu đang có hai nam sinh đứng đó hét theo điệu nhạc, lại còn bắt chước theo động các của ca sĩ thể hiện.
Hát rồi nhảy, hòa vào điệu nhạc – quả là cảm giác không tồi.
Vương Động cũng là thanh niên nên mấy bài hát thịnh hành hiện nay cũng đã nghe qua, chỉ là không có hứng thú lắm với việc này.
“Làm một bài chứ?”
“Thôi, mình nghe mọi người hát thôi.”
Mấy người khác cũng không phải mới đến đây lần đầu lên đã bắt đầu rục rịch nhảy lên sân khấu, nam một nhóm nữ một nhóm bắt đầu múa may khiến sân khấu nóng lên. Đây chính là một phần trong nhiệt huyết tuổi trẻ đây, việc gì cũng hết mình…
Không thể không nói mọi người hát rất khá, Vương Động càng không phải là người ngoài hành tinh nên tất cả những ca khúc đang được thể hiện này hắn đều đã nghe qua, nhưng từ khi vào đến giờ hắn vẫn không chịu hát lấy một câu, mà chỉ ngồi im nghe.
Tư Tư cũng nhảy lên sân khấu. Vừa lên sân khấu cô như hóa thành một Tư Tư khác hoàn toàn, cô nhảy đầy bốc lửa đốt cháy cả sân khấu, đâu còn thấy một Tư Tư khéo léo tinh tế trong học tập hàng ngày.
Điều này đã gây ra ấn tượng sâu sắc với Vương Động, từng động tác vũ đạo bốc lửa của Tư Tư vừa đầy sự cuốn hút, đầy bốc lửa khiến mọi người muốn hòa mình vào theo, lúc này nếu không biết còn tưởng rằng cô là một ca sĩ thứ thiệt.
Rất nhanh, xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay dồn dập theo điệu nhạc bước nhảy của Tư Tư. Vương Động cũng không ngoại lệ, thân thể căng tràn nhựa sống đang lên xuống nhịp nhàng như đốt cháy mọi người.
“Lạy chúa tôi” Hai mắt Vương Động tròn vo, “đây là Tư Tư?”
Vương Động đã ‘cuồng’ đến mức đứng hẳn dậy mà vỗ tay, Tư Tư liền xoay tròn thân thể lướt xuống cuốn lấy Vương Động rồi kéo lên.
Tiếng huýt sáo vang vọng, mọi người càng kích thích.
“Nhảy đi nào!”
Tư Tư mỉm cười, động tác hình thể vẫn không hề dừng lại cô quay tròn, lướt ngang như cổ vũ như khiêu khích Vương Động, trên mặt tuy đã rướm mồ hôi nhưng cô vẫn tiếp tục vì những giọt mồ hôi kia chỉ thể hiện sức sống thanh xuân của cô đang tuôn trào mãnh liệt.
Mọi người vỗ tay ngày càng to, ánh mắt không chỉ nhìn vào thân hình rực lửa của Tư Tư mà còn cả Vương Động nữa. Đầu Vương Động hoa lên, hắn không thể cứ đứng ngây ra như thế này được, nhưng hắn cũng không biết nhảy.
Hừm, ta chỉ là một kẻ nghiệp dư nên đâu sợ ai cười. Hắn khẽ nhắm mắt lại cảm nhận điệu nhạc, quên đi bản thân. Nhảy ư, đơn giản, xem ta nhảy đây!
Thùng thùng…
Vương Động bắt đầu di chuyển theo điệu nhạc, theo tiếng trống dồn dập mà hắn lướt sang ngang một bước đầy sơ cứng. Chỉ là Tư Tư là một chuyên gia nên khi thấy Vương Động di chuyển liền cuốn mình theo Vương Động lấy sự hoa lệ tinh mĩ của mình để giảm bớt sự khô cứng kia.
Tất cả mọi người không ngừng vỗ tay cổ vũ nhưng ai cũng đều nhận ra Vương Động quả thực không biết nhảy.
Vương Động liên tục thực hiện vài động tác nhưng vẫn không thể hòa vào điệu nhạc. Bỗng nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện loạt hình ảnh kỳ quái, một con nhện Zago lắc lư nhảy theo điệu nhạc; hắn liền bắt chước làm theo con nhện kia.
Vừa bắt đầu còn có chút lạc nhạc nhưng theo tiếng nhạc dồn dập các bước chân di chuyển cũng trở lên linh hoạt hơn, tựa như theo bản năng mà hoàn toàn hòa vào tiếng nhạc. Chu Tư Tư vốn đang dẫn Vương Động hòa vào tiết tấu liền phát Vương Động đã có tiết tấu nhảy riêng của mình.
Theo tiếng nhạc chat chúa, ánh mắt tất cả mọi người đều trở lên kỳ quái, ngạc nhiên, thậm chí cả cuồng nhiệt.
Vương Động hoàn toàn hòa mình vào tiếng nhạc, hắn đang thể hiện một bài nhảy trước nay chưa từng có, tất cả các động tác của cả chân và tay đều rất mới mẻ giống như động tác của con nhện Zago đang nhảy trong rừng vậy.
Những bước nhảy kỳ lạ.
Từng bước nhảy đều thể hiện ra sự hoang dã, phóng khoáng đầy tính tự nhiên.
Bước nhảy của loài vật!
Khả năng của Tư Tư cũng không kém lên cô nhanh chóng hòa vào bước nhảy của Vương Động, tạo thành hình ảnh ‘người đẹp và quái thú’ phối hợp cân đối hoàn mĩ.
Tiếng nhạc chợt tắt, Vương Động đang ôm Tư Tư xoay tròn từ từ hạ xuống.
Perfect!.
Oa…., huýt…..!
Tiếng vỗ tay, huýt sáo dồn dập vang lên khắp phòng hát. Vương Động đang lau mồ hôi trên trán, “Mình nhảy thế cũng được sao?”
Trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ: nhảy đại cho rồi có gì đâu mà sợ.
Ánh mắt Tư Tư rực lửa: “Sư phụ quả là thiên tài.”
Vương Động nghe được lời này chỉ khẽ mỉm cười. Hắn đâu biết rằng lời này có lực sát thương lớn đến cỡ nào. Tất cả các nữ sinh bên dưới đều hét ầm lên, mọi người đều thấy hôm nay sao Vương Động lại đẹp trai đến vậy, quá cuốn hút.
Mà lúc này cũng không chỉ học sinh trong trường đang rực lửa nhìn Vương Động nữa mà những người khác trong phòng hát cũng đã bị ‘vũ đạo hoang dã’ của Vương Động gây chú ý, mà con người có tính tò mò nên càng nhiều người tập trung lại đó.
Tiếng vỗ tay từ những người này cũng vang lên không dứt.
“Hi, xin được hỏi cậu đây là điệu nhảy gì, và học được ở đâu!”
“Rất ấn tượng đó!”
“Đúng vậy, chưa từng có điệu nhảy nào máu lửa hoang dại đến vậy, nhìn theo bước nhảy mà cứ tưởng bản thân đang ở trong rừng!” “Nhảy thật đẹp!”
“Vũ công siêu hạng!”
Cả đám người đều hét lên khiến Vương Động mặt dày cũng phải ngượng. Hắn chỉ tùy tiện nhảy bừa theo hình ảnh con nhện tưởng tượng ra chứ có kỹ thuật gì đâu.
Vũ công siêu hạng?
May mà Võ Thần Tự Nhận không nhìn nhấy, nếu không chắc chắn khi về sẽ bị lão trêu cho phát điên mất.
Nhưng Vương Động lúc nãy cũng phấn khích giơ tay lên vẫy mọi người tỏ ý cảm ơn. Tư Tư liền kéo Vương Động nhào xuống sofa nghỉ ngơi.
“Thế mà còn nói không biết nhảy, mình chưa từng thấy ai nhảy tốt như vậy, lại còn rất sáng tạo!”
“Còn không phải là tại cậu sao? Lúc ấy mình chẳng còn cách nào khác nên nhảy bừa.”
“Đây mới là tuổi trẻ, sống hết mình thật là thích.”
“Mình cũng thấy mình lâng lâng.”
“Cảm thấy lâng lâng là tốt rồi. Sư phụ, về sau nếu sư phụ không muốn ở trong quân đội thì cũng không lo thất nghiệp vì hoàn toàn có thể phát triển trong ngành giải trí, ha ha.”
Tư Tư bắt chéo hai chân, động tác có vẻ như lơ đãng này lại khiến Vương Động xúc động, cả người nóng rực. Đồ uống này có cồn hay chất kích thích không thế..?
Chẳng qua Tư Tư ngày thường vốn chỉ thể hiện mình là một nữ sinh chăm chỉ học tập, suy nghĩ tinh tế, không ngờ rằng còn có một Tư Tư nóng bỏng như vậy.
“Theo ngành giải trí? Chắc không có đâu, lý tưởng của mình lớn lắm.”
“Lý tưởng trở thành tướng quân giống như Lý Phong? Hì hì, đây là lý tưởng của mọi người trên Địa Cầu.”
Nếu không phải Lý Phong xuất hiện thì loài người sợ rằng đã sớm phải lưu lạc trong vũ trụ. Mà các loại chiến thuật Lý Phong đưa ra cũng ảnh hướng đến sự phát triển của loài người khiến cho Địa Cầu vẫn là trung tâm của loài người. Nhưng lúc này không thể không thừa nhận Mặt Trăng đã trở thành trung tâm kinh tế của thế giới loài người.
Người Inventer kế thừa đại bộ phận ưu điểm của loài người trong quá trình phát triển, rất ít khuyết điểm.
Vương Động lại lắc lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.