Chương 25: chương 10.2
Diệp Tình
19/06/2018
Xe vừa vào trong thôn, người dân trong thôn đều dùng ánh mắt hiếu kỳ
nhìn xe Đoạn Tuấn Hiền, giống như trong thôn trang nhỏ, bình thường sẽ
không có xe hàng hiệu tới nơi này.
Đoạn Tuấn Hiền nghe nói thấy Ngải Hiểu Giai trong tiệm tạp hóa, nhưng anh lại không biết Quầy Tạp Hóa ở đâu, liền xuống xe hỏi người trong dân thôn, "Xin chào, xin hỏi Quầy Tạp Hóa ở chỗ nào vậy?" Thôn dân nhìn Đoạn Tuấn Hiền thật lâu, xác định anh không phải người quen của bất kì người nào trong thôn liền hỏi"Anh hỏi cái này làm gì?"
"Tôi muốn tìm người." Đoạn Tuấn Hiền cau mày, nói cho anh biết không phải tốt rồi, tại sao còn phải hỏi cái kia? Không phải họ cho rằng anh là người xấu chứ?
"Tìm ai?" Thôn dân hỏi.
"Ngải Hiểu Giai, có người này chứ?"
Thôn dân nhìn Đoạn Tuấn Hiền kỳ quái, anh là ai? Tại sao lại đến tìm Ngải Hiểu Giai? Mặc dù thân phận của Ngải Hiểu Giai cũng rất đáng hoài nghi, nhưng bà chủ Quầy Tạp Hóa đã mang cô vào cửa nhà, thì chính là người trong thôn, người đàn ông này là chuyện gì xảy ra đây?
Nhìn vẻ mặt cuả thôn dân, anh hiển nhiên biết Ngải Hiểu Giai ở nơi này, nhưng lại không biết Quầy Tạp Hóa ở nơi nào.
"Xin hỏi Quầy Tạp Hóa ở đâu?" Đoạn Tuấn Hiền hỏi lần nữa.
Thôn dân suy nghĩ một chút, rồi chỉ một hướng liền rời đi, Đoạn Tuấn Hiền lên xe liền đi theo hướng người đó chỉ, mà thôn dân lập tức thông báo cho những người khác, muốn đi xem có chuyện gì xảy ra.
Đoạn Tuấn Hiền lái xe đến bên ngoài Quầy Tạp Hóa, quả nhiên thấy Ngải Hiểu Giai đang nói chuyện cùng thôn dân.
Ngải Hiểu Giai ở chỗ này, anh tìm cô đã bao lâu, cô lại núp ở nơi nông thôn này, thấy cô vui vẻ cùng thôn dân nói chuyện, anh liền an tâm rất nhiều, chỉ là trong khoảng thời gian này hình như Ngải Hiểu Giai gầy đi rất nhiều.
Mọi người vừa mới phát hiện xe Đoạn Tuấn Hiền, không hẹn mà cùng nhìn về phía anh, Ngải Hiểu Giai thấy chiếc xe kia cũng biết người đến là ai rồi, nhưng anh làm sao tìm được cô?
Đoạn Tuấn Hiền vẫn nhìn Ngải Hiểu Giai, liền đi về phía Quầy Tạp Hóa.
Ngải Hiểu Giai chứng kiến anh tới, tâm liền bắt đầu co rút đau đớn, vốn nó đã qua một đoạn thời gian bình tĩnh lại, hiện tại thấy Đoạn Tuấn Hiền cô liền căng thẳng.
"Hiểu Giai, rốt cuộc anh đã tìm được em."
Ngải Hiểu Giai sớm đã thu lại nụ cười, mang theo ánh mắt oán hận nhìn anh, mà người ở trong thôn vẫn nhìn người đàn ông này, nghi ngờ anh có quan hệ như thế nào với Ngải Hiểu Giai?
"Chúng ta nói chuyện một chút thôi." Đoạn Tuấn Hiền nói.
Ngải Hiểu Giai đem đồ vật trong tiệm đưa cho người mua đồ nói. "Tôi không có bất kỳ điều gì muốn nói với anh, anh đi đi." "Vậy em về nhà cùng anh." Giọng nói của Đoạn Tuấn Hiền mang theo chút cầu khẩn.
Ngải Hiểu Giai cười nhạo nói: "Anh cảm thấy có khả năng sao? Tại sao tôi phải trở về với anh? Hơn nữa tôi không có nhà, tôi vẫn luôn ở một mình." "Nhà của anh chính là nhà của em." Cô ở bên cạnh anh thì không phải là một người, Đoạn Tuấn Hiền nhìn vẻ mặt cô, cảm thấy đau lòng, Ngải Hiểu Giai vẫn còn oán hận anh .
"Tôi không muốn." Ngải Hiểu Giai cự tuyệt, cô thậm chí không muốn nhìn thấy anh, nơi này còn có những thôn dân khác, anh cũng dám nói.
"Nơi này có cái gì tốt? Tại sao không chịu trở về cùng anh?" Đoạn Tuấn Hiền kéo tay của cô.
Ngải Hiểu Giai hất tay của anh ra, chán ghét nói: "Trở lại bên cạnh anh mới là không được, năm đó tôi cũng không có sai, nhưng anh cư nhiên trả thù tôi...tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho anh." "Em hiểu lầm, ngày đó anh nói như vậy cũng chỉ để lừa gạt Hàn Na mà thôi." Đoạn Tuấn Hiền nóng nảy muốn giải thích.
"Tôi làm sao biết bây giờ anh có gạt tôi hay không?" Ngải Hiểu Giai lạnh lùng nói.
Đoạn Tuấn Hiền còn muốn giải thích, nhưng Ngải Hiểu Giai lại đi vào trong Quầy Tạp Hóa, không chịu ra ngoài.
Đại thẩm trở lại liền nhìn thấy tình huống này, cũng biết đại khái Đoạn Tuấn Hiền là ai, liền bắt đầu tức giận "Anh còn tới đây làm gì? Nhanh đi đi, chúng tôi không chào đón anh." Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô đi vào trong phòng, anh rất muốn đi vào, nhưng lại ngại vì đại thẩm ở chỗ này không thể tự tiện xông vào.
"Đại thẩm, tôi cùng Hiểu Giai có chút hiểu lầm, tôi muốn giải thích cùng cô ấy." "Cô ấy sẽ không nghe, anh tổn thương cô ấy quá sâu, cô ấy sẽ không nghe, anh nên đi thôi!" Đại thẩm đã nghe Ngải Hiểu Giai nói qua, cho nên bà nhận định người đàn ông này không phải một người có thể phó thác cả đời, cảm thấy hành động Đoạn Tuấn Hiền trả thù là một hành động đáng sợ. Đoạn Tuấn Hiền còn muốn nói, lại bị đại thẩm ngăn trở "Giúp tôi đuổi anh ta đi ra ngoài, trong tiệm chúng tôi không hoan nghênh anh." Rất nhanh các thôn dân ùn ùn kéo tới, muốn đem Đoạn Tuấn Hiền đuổi về trên xe.
"Tôi có thể đi, nhưng không phải bây giờ, tôi muốn ở chỗ này chờ, tôi sẽ chờ đến khi em đồng ý nói chuyện cùng tôi." Đoạn Tuấn Hiền nói xong liền đi tới ngồi xuống đối diện Quầy Tạp Hóa.
Đối diện Quầy Tạp Hóa là bậc thang cửa nhà hàng xóm, nhưng Đoạn Tuấn Hiền không để ý nó bẩn chút nào, liền trực tiếp ngồi xuống, thôn dân rất kinh ngạc, toàn thân anh mặc đều là quần áo hàng hiệu, nhưng Đoạn Tuấn Hiền cư nhiên không ngại bẩn chút nào mà đã ngồi xuống.
Ngải Hiểu Giai nhìn thấy anh qua khe cửa, tại sao anh nguyện ý ở lại? Rõ ràng là anh phụ cô, nhưng hiện tại cô cảm giác giống như là cô đang hành hạ anh ?
Tại sao Đoạn Tuấn Hiền còn tới? Cô tới nơi này chữa thương, nhưng anh lại xuất hiện quấy rầy cô.
Ngải Hiểu Giai nhìn chằm chằm Đoạn Tuấn Hiền ở đối diện, lúc nào thì anh có nghị lực như vậy rồi hả ? Lại còn ngồi ở bên ngoài?
Mấy ngày nay bởi vì nơi này rất nhỏ, không có quán trọ, Đoạn Tuấn Hiền liền tiến vào trong nhà đối diện, xin đối phương cho anh một ngày ba bữa, hơn nữa đối phương lại đối với Đoạn Tuấn Hiền đặc biệt tốt.
Đoạn Tuấn Hiền nghe nói thấy Ngải Hiểu Giai trong tiệm tạp hóa, nhưng anh lại không biết Quầy Tạp Hóa ở đâu, liền xuống xe hỏi người trong dân thôn, "Xin chào, xin hỏi Quầy Tạp Hóa ở chỗ nào vậy?" Thôn dân nhìn Đoạn Tuấn Hiền thật lâu, xác định anh không phải người quen của bất kì người nào trong thôn liền hỏi"Anh hỏi cái này làm gì?"
"Tôi muốn tìm người." Đoạn Tuấn Hiền cau mày, nói cho anh biết không phải tốt rồi, tại sao còn phải hỏi cái kia? Không phải họ cho rằng anh là người xấu chứ?
"Tìm ai?" Thôn dân hỏi.
"Ngải Hiểu Giai, có người này chứ?"
Thôn dân nhìn Đoạn Tuấn Hiền kỳ quái, anh là ai? Tại sao lại đến tìm Ngải Hiểu Giai? Mặc dù thân phận của Ngải Hiểu Giai cũng rất đáng hoài nghi, nhưng bà chủ Quầy Tạp Hóa đã mang cô vào cửa nhà, thì chính là người trong thôn, người đàn ông này là chuyện gì xảy ra đây?
Nhìn vẻ mặt cuả thôn dân, anh hiển nhiên biết Ngải Hiểu Giai ở nơi này, nhưng lại không biết Quầy Tạp Hóa ở nơi nào.
"Xin hỏi Quầy Tạp Hóa ở đâu?" Đoạn Tuấn Hiền hỏi lần nữa.
Thôn dân suy nghĩ một chút, rồi chỉ một hướng liền rời đi, Đoạn Tuấn Hiền lên xe liền đi theo hướng người đó chỉ, mà thôn dân lập tức thông báo cho những người khác, muốn đi xem có chuyện gì xảy ra.
Đoạn Tuấn Hiền lái xe đến bên ngoài Quầy Tạp Hóa, quả nhiên thấy Ngải Hiểu Giai đang nói chuyện cùng thôn dân.
Ngải Hiểu Giai ở chỗ này, anh tìm cô đã bao lâu, cô lại núp ở nơi nông thôn này, thấy cô vui vẻ cùng thôn dân nói chuyện, anh liền an tâm rất nhiều, chỉ là trong khoảng thời gian này hình như Ngải Hiểu Giai gầy đi rất nhiều.
Mọi người vừa mới phát hiện xe Đoạn Tuấn Hiền, không hẹn mà cùng nhìn về phía anh, Ngải Hiểu Giai thấy chiếc xe kia cũng biết người đến là ai rồi, nhưng anh làm sao tìm được cô?
Đoạn Tuấn Hiền vẫn nhìn Ngải Hiểu Giai, liền đi về phía Quầy Tạp Hóa.
Ngải Hiểu Giai chứng kiến anh tới, tâm liền bắt đầu co rút đau đớn, vốn nó đã qua một đoạn thời gian bình tĩnh lại, hiện tại thấy Đoạn Tuấn Hiền cô liền căng thẳng.
"Hiểu Giai, rốt cuộc anh đã tìm được em."
Ngải Hiểu Giai sớm đã thu lại nụ cười, mang theo ánh mắt oán hận nhìn anh, mà người ở trong thôn vẫn nhìn người đàn ông này, nghi ngờ anh có quan hệ như thế nào với Ngải Hiểu Giai?
"Chúng ta nói chuyện một chút thôi." Đoạn Tuấn Hiền nói.
Ngải Hiểu Giai đem đồ vật trong tiệm đưa cho người mua đồ nói. "Tôi không có bất kỳ điều gì muốn nói với anh, anh đi đi." "Vậy em về nhà cùng anh." Giọng nói của Đoạn Tuấn Hiền mang theo chút cầu khẩn.
Ngải Hiểu Giai cười nhạo nói: "Anh cảm thấy có khả năng sao? Tại sao tôi phải trở về với anh? Hơn nữa tôi không có nhà, tôi vẫn luôn ở một mình." "Nhà của anh chính là nhà của em." Cô ở bên cạnh anh thì không phải là một người, Đoạn Tuấn Hiền nhìn vẻ mặt cô, cảm thấy đau lòng, Ngải Hiểu Giai vẫn còn oán hận anh .
"Tôi không muốn." Ngải Hiểu Giai cự tuyệt, cô thậm chí không muốn nhìn thấy anh, nơi này còn có những thôn dân khác, anh cũng dám nói.
"Nơi này có cái gì tốt? Tại sao không chịu trở về cùng anh?" Đoạn Tuấn Hiền kéo tay của cô.
Ngải Hiểu Giai hất tay của anh ra, chán ghét nói: "Trở lại bên cạnh anh mới là không được, năm đó tôi cũng không có sai, nhưng anh cư nhiên trả thù tôi...tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho anh." "Em hiểu lầm, ngày đó anh nói như vậy cũng chỉ để lừa gạt Hàn Na mà thôi." Đoạn Tuấn Hiền nóng nảy muốn giải thích.
"Tôi làm sao biết bây giờ anh có gạt tôi hay không?" Ngải Hiểu Giai lạnh lùng nói.
Đoạn Tuấn Hiền còn muốn giải thích, nhưng Ngải Hiểu Giai lại đi vào trong Quầy Tạp Hóa, không chịu ra ngoài.
Đại thẩm trở lại liền nhìn thấy tình huống này, cũng biết đại khái Đoạn Tuấn Hiền là ai, liền bắt đầu tức giận "Anh còn tới đây làm gì? Nhanh đi đi, chúng tôi không chào đón anh." Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô đi vào trong phòng, anh rất muốn đi vào, nhưng lại ngại vì đại thẩm ở chỗ này không thể tự tiện xông vào.
"Đại thẩm, tôi cùng Hiểu Giai có chút hiểu lầm, tôi muốn giải thích cùng cô ấy." "Cô ấy sẽ không nghe, anh tổn thương cô ấy quá sâu, cô ấy sẽ không nghe, anh nên đi thôi!" Đại thẩm đã nghe Ngải Hiểu Giai nói qua, cho nên bà nhận định người đàn ông này không phải một người có thể phó thác cả đời, cảm thấy hành động Đoạn Tuấn Hiền trả thù là một hành động đáng sợ. Đoạn Tuấn Hiền còn muốn nói, lại bị đại thẩm ngăn trở "Giúp tôi đuổi anh ta đi ra ngoài, trong tiệm chúng tôi không hoan nghênh anh." Rất nhanh các thôn dân ùn ùn kéo tới, muốn đem Đoạn Tuấn Hiền đuổi về trên xe.
"Tôi có thể đi, nhưng không phải bây giờ, tôi muốn ở chỗ này chờ, tôi sẽ chờ đến khi em đồng ý nói chuyện cùng tôi." Đoạn Tuấn Hiền nói xong liền đi tới ngồi xuống đối diện Quầy Tạp Hóa.
Đối diện Quầy Tạp Hóa là bậc thang cửa nhà hàng xóm, nhưng Đoạn Tuấn Hiền không để ý nó bẩn chút nào, liền trực tiếp ngồi xuống, thôn dân rất kinh ngạc, toàn thân anh mặc đều là quần áo hàng hiệu, nhưng Đoạn Tuấn Hiền cư nhiên không ngại bẩn chút nào mà đã ngồi xuống.
Ngải Hiểu Giai nhìn thấy anh qua khe cửa, tại sao anh nguyện ý ở lại? Rõ ràng là anh phụ cô, nhưng hiện tại cô cảm giác giống như là cô đang hành hạ anh ?
Tại sao Đoạn Tuấn Hiền còn tới? Cô tới nơi này chữa thương, nhưng anh lại xuất hiện quấy rầy cô.
Ngải Hiểu Giai nhìn chằm chằm Đoạn Tuấn Hiền ở đối diện, lúc nào thì anh có nghị lực như vậy rồi hả ? Lại còn ngồi ở bên ngoài?
Mấy ngày nay bởi vì nơi này rất nhỏ, không có quán trọ, Đoạn Tuấn Hiền liền tiến vào trong nhà đối diện, xin đối phương cho anh một ngày ba bữa, hơn nữa đối phương lại đối với Đoạn Tuấn Hiền đặc biệt tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.