Vợ Trước Chưa Quá Hạn

Chương 1: Mở đầu

Diệp Tình

23/12/2014

Công viên Hải Dương ở Hongkong.

Chủ nhật công viên Hải Dương luôn tấp nập và nhôn nhịp, có rất nhiều du khách đến từ các nơi, cũng có những gia đình tụ tập ở đây, nơi này là trung tâm du lịch ở Hongkong.

Ngải Hiểu Giai xuống xe, sau khi hết nhìn đông tới nhìn tây, cô và Đoạn Tuấn Hiền hẹn chín giờ đến công viên Hải Dương, cô cảm thấy rất kỳ quái, bình thường muốn đi nơi nào, Đoạn Tuấn Hiền cũng sẽ tự mình tới đón cô, nhưng lần này lại muốn cô tự tới đây, nhưng cũng không sao, có việc gì anh vẫn luôn không gọi điện thoại cho cô, cô gọi cho anh, anh cũng không nhận, rốt cuộc là anh đang làm cái gì?

Cô và Đoạn Tuấn Hiền cùng học đại học ở Hongkong, bởi vì nửa năm trước Ngải Hiểu Giai không có tham gia hoạt động ngoại khóa, ở lúc gặp anh trong sân trường, lúc ấy anh nói là anh nhất kiến chung tình với cô, mà cô cũng vì sự theo đuổi của Đoạn Tuấn Hiền mà đón nhận anh, hai người đã ở cùng nhau nửa năm rồi, cảm giác quả thật rất thoải mái, rất vui vẻ, nhưng lại chưa từng xảy ra tình huống như hôm nay.

Ngải Hiểu Giai đầy bụng oán khí không có nơi phát tác, đang muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, lại bị người vỗ một cái từ phía sau.

Cô quay đầu nhìn lại, là Đoạn Tuấn Hiền.

"Anh đã chạy đi đâu vậy?" Cô tức giận nói.

"Đi chuẩn bị ít đồ." Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô cười nói.

Ngải Hiểu Giai nhìn kỳ quái, chuẩn bị đồ gì? Cô còn đang tức giận đây.

"Đợi chút, trước đi vào còn phải làm một việc." Đoạn Tuấn Hiền thừa nước đục thả câu nói.

"Có chuyện gì?" Anh lúc nào thì dông dài như vậy rồi hả ?

Đoạn Tuấn Hiền dắt tay cô đi tới phía đám người, cô đều không có chú ý thì ra bên cạnh đã có người vây lại xem, cô lại cho đây đều là du khách.



Mà ở phía sau du khách xuất hiện một cái bàn, phía trên để một hộp bánh ngọt rất lớn.

Ngải Hiểu Giai buồn cười, anh rốt cuộc là muốn làm cái gì? Ở cửa công viên Hải Dương, nhiều người nhìn như vậy, không phải Đoạn Tuấn Hiền muốn ăn mừng sinh nhật ở chỗ này chứ? Nhưng hôm nay không phải sinh nhật của hai người bọn họ a.

“Anh làm cái gì vậy?"

"Chuẩn bị cho em một sự vui mừng." Đoạn Tuấn Hiền để cô hộp mở ra bánh ngọt.

Cô nhìn người chung quanh tò mò vây xem, lại nhìn Đoạn Tuấn Hiền ở trước mắt, Ngải Hiểu Giai hoài nghi khi cô mở ra sẽ có đồ gì bay ra ngoài hay không.

"Anh xác định sẽ không làm em sợ sao?"

Đoạn Tuấn Hiền mất hứng nói "Em không tin anh như vậy sao?"

Ngải Hiểu Giai suy nghĩ một chút, thật sự anh không có lừa gạt mình, cô chậm rãi mở hộp bánh ngọt ra, lại thấy bên trong hộp có một cái hộp còn nhỏ hơn so với cái bánh ngọt, phía trên là dòng chữ viết nghiêng ngã, ‘gả cho anh được không’? Mà ở bên cạnh bánh ngọt lại để một cái hộp tuyệt đẹp.

Ngải Hiểu Giai không dám tin tưởng, bởi vì kinh ngạc mà một tay che miệng lại, Đoạn Tuấn Hiền lại cầu hôn với cô?

"Rất cảm động đúng không?" Đoạn Tuấn Hiền hỏi cô.

Ngải Hiểu Giai đã cảm động đến không nói ra lời, nhìn anh rồi gật đầu.

"Đây là bánh ngọt tự tay anh làm, còn cái này." Đoạn Tuấn Hiền cầm cái hộp tuyệt đẹp ở bên cạnh bánh ngọt lên, mở ra ở trước mặt Ngải Hiểu Giai, sau đó anh liền quỳ một chân xuống.



"Anh biết rõ thời gian chúng ta ở chung với nhau không dài, thậm chí chúng ta vẫn là sinh viên, nhưng mà anh lại không thể nào quên từng ánh mắt cùng nụ cười của em, em là người con gái mà anh thích nhất cả đời này, cho nên anh cảm thấy mình nên làm cái gì, để em trở thành người con gái của anh." Đoạn Tuấn Hiền ngước đầu lên thâm tình nói với cô.

Ngải Hiểu Giai nhìn chiếc nhẫn kim cương trong hộp, bây giờ cô cũng chưa có nghĩ tới chuyện kết hôn, trên thực tế trong khoảng thời gian này quen biết với Đoạn Tuấn Hiền, Ngải Hiểu Giai vẫn luôn cảm thấy có thể Đoạn Tuấn Hiền chỉ là vui đùa cùng cô một chút mà thôi, bởi vì anh là người có tiền, mà cô lại là người không cha không mẹ, căn bản không cùng một tầng lớp.

"Tuấn Hiền. . . . . ." Ngải Hiểu Giai cảm động đến phát khóc, cô không biết mình có nên nhận phần hạnh phúc này hay không.

"Những lời khác anh đều không muốn nghe, anh chỉ muốn biết, rốt cuộc em có nguyện ý gả cho anh hay không, làm người con gái của anh cả đời?" Đoạn Tuấn Hiền biết là cô đã cảm động, cũng biết cô đã yêu anh, như vậy là đủ rồi.

Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền, hạnh phúc tới quá nhanh, cô lại không có biện pháp thích ứng kịp, nhưng mà anh đều cầu hôn cô rồi, đương nhiên cô sẽ đáp ứng, bởi vì cô thương anh.

Người chung quanh liền ồn ào lên, muốn Ngải Hiểu Giai đồng ý nhanh một chút.

Cô nở nụ cười sau đó đưa tay nhỏ bé ra, chỉ cười không nói mà nhìn Đoạn Tuấn Hiền.

Đoạn Tuấn Hiền có chút sững sờ, nhưng là lập tức hiểu ý tứ của cô, anh vội vàng đem chiếc nhẫn kim cương đeo vào trên tay Ngải Hiểu Giai, đồng thời hôn lên mu bàn tay của cô.

"Thật tốt quá, Hiểu Giai." Đoạn hiền tuấn vui mừng đứng lên ôm lấy Ngải Hiểu Giai.

"Anh xác định sẽ yêu em cả đời sao?" Ngải Hiểu Giai vẫn có chút lo lắng.

"Dĩ nhiên, bởi vì em là người con gái duy nhất mà anh hứa hẹn cả đời này, mà anh nhất định sẽ thực hiện được lời hứa." Đoạn Tuấn Hiền nói rất nghiêm túc.

Ngải Hiểu Giai liền hiểu, không để ý chung quanh có nhiều người như vậy vây xem, liền hôn một cái ở trên mặt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Trước Chưa Quá Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook